Mới đi được vài bước chân, tay Phương Thanh đã bị một bàn tay nắm lấy và kéo ngược trở lại, thay vì tiến vào bên trong bar, cô nhận thấy mình đang bị lôi ra bên ngoài.
Phương Thanh hoảng hốt hét lên:
“Thả tay tôi ra, anh đang làm cái quái gì vậy? Buông tay tôi nhanh.”
Mặc kệ cho Phương Thanh kêu gào, người đàn ông kia vẫn nắm chặt tay cô lôi cô đi theo anh ta với tốc độ nhanh nhất có thể.
Âm thanh nơi này quá ồn ào để có thể ai đó nghe được tiếng kêu của cô, Phương Thanh bất chợt ngồi thụp xuống, kiên quyết không để cho tên này kéo mình đi.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, người đàn ông này, sau mấy giây sững lại vì hành động của cô thì anh ta vẫn nắm tay cô và rất nhanh đã cúi người xuống, vừa buông tay cô ta đã ngay lập tức vòng tay ôm lấy cô, bế xốc cô lên và dùng tốc độ nhanh nhất tiến ra bên ngoài.
Phương Thanh quá bé nhỏ trong vòng tay chặt như kìm của người đàn ông này, cô càng giãy giụa thì tay của anh ta càng khép chặt hơn.
Chỉ vài phút sau, Phương Thanh đã được đưa ra bên ngoài.
Không khí thoáng đãng mát mẻ thổi đến làm cho Phương Thanh tỉnh táo hơn, đang tính hét lên thì người đàn ông đã thả cô xuống.
Cũng không để cho cô kịp mở lời, anh ta đã nói nội dung chính nhanh gọn, rõ ràng cho cô nghe:
“Cô không cần phải hét lên, tôi chính là đang cứu cô đó.
Chính mắt tôi đã nhìn thấy bạn trai cô bỏ thuốc thuốc vào ly rượu của cô.”
Nghe anh ta nói xong, Phương Thanh ngạc nhiên tột độ, sao mà anh ta lại biết chuyện này, sao mà anh ta lại biết đó là bạn trai của cô.
Ngước mắt nhìn lên khuôn mặt người đàn ông to trước mặt, ánh đèn đường khá sáng đủ thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, nhận ra đó lại chính là sếp Hoàng Long của mình, Phương Thanh có chút bối rối, nhưng lúc này cô không còn tâm trí nghĩ đến vai vế này kia trong tình huống này:
“Anh bị điên rồi à? Nói năng tào lao gì vậy?”
Hoàng Long biết trong thoáng chốc cô sẽ không tin những gì mình nói, anh đưa tay vào bên trong túi quần lấy ra một cây bút ghi âm, sau đó bấm nút play rồi đưa sát vào tai của cô gái cho cô nghe.
Cũng may, thói quen mang theo ghi âm của anh lần này thật phát huy tác dụng triệt để, khi nãy đứng bên ngoài, tay đang đút trong túi quần nghịch chiếc bút, vô tình anh đã bấm nút ghi âm và ghi lại trọn vẹn đoạn hội thoại của Khải Hưng và đám bạn của anh ta.
Trước hành động bnày, Phương Thanh cũng chưa kịp phản ứng thì âm thanh từ chiếc bút vang lên, xen lẫn tiếng nhạc của bar thì giọng của mấy người đàn ông vang lên khá to và rõ, và cô nhận ra giọng của Khải Hưng trong đoạn hội thoại đó.
Vừa nghe thấy mấy người nói chuyện, sắc mặt của Phương Thanh biến chuyển dần, cô lắc lắc đầu cố gắng cho mình tỉnh táo lên hơn, nghe thoáng thoáng tên Bảo Linh, cái gì mà thai ba tháng...!và đến cuối cùng của đoạn hội thoại giọng nói quen thuộc của Khải Hưng vang lên thì khuôn mặt của Phương Thanh trở nên đông cứng.
Ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, cô cũng chẳng còn nhìn rõ khuôn mặt của anh ta nữa, mắt có chút ngân ngấn nước rồi:
“Anh có thể mở lại cho tôi nghe thêm một lần nữa không?”
Hoàng Long nhìn gương mặt thất thần của cô, trái tim anh mềm đi, thực sự thấy tội nghiệp cô.
Còn có thể có gì tệ hại hơn đến với cô ấy nữa đây, có thể nói hai người mà cô ấy tin tưởng yêu quý nhất đã cùng nhau đâm cho cô một nhát dao chí mạng vào tim, nghĩ đến đây anh buông tiếng thở dài, bấm lại nút play để đoạn hội thoại đáng ghét kia vang lên thêm một lần nữa.
Nghe thêm lần nữa thực chất chỉ là Phương Thanh muốn bắt mình phải tin những điều trong đó là thật, nghe lần một cô vẫn nghĩ đó chỉ là nghe nhầm, lý trí còn lại trong cô khẳng định người nói trong đó là Khải Hưng, nhưng trái tim cố lại cứ nghĩ anh không tệ thế.
“ Cảm ơn anh.”
Sau khi đoạn hội thoại được phát lại lần hai kết thúc, Phương Thanh chỉ buông nhẹ một câu cảm ơn rồi xoay người thất thểu bước đi một cách vô định bỏ lại Hoàng Long đứng đó có chút ngơ ngác.
Lúc này Phương Thanh gần như không còn cảm giác gió lạnh bao quanh cơ thể, cô cứ bước đi và trong đầu văng vẳng tiếng nói của Khải Hưng, vang lên tiếng cười bỉ ổi của mấy người bạn, rồi còn nữa, cái gì mà Bảo Linh đã mang thai ba tháng.
Nghĩ đến đây cô muốn gọi điện ngay cho cô bạn thân của mình để hỏi cho ra nhẽ.
Đưa tay theo phản xạ định lấy điện thoại trong túi sách, chợt nhớ ra cô hôm nay mặc váy, không đem theo túi, điện thoại vẫn để trên bàn tiệc rồi.
Cô vốn dĩ luôn nhớ lời ngoại dạy, cứ sống thật tốt thì sẽ nhận về những điều tốt, cái nguyên tắc cho đi nhận lại này cô cũng đã và đang thực hiện rất tốt từ trước đến giờ...!Vậy mà, cô có thể hỏi ai được lý do vì sao những người cô đối xử tốt đến như vậy lại trả lại cho cô những thứ bạc bẽo đến như vậy.
Hít một hơi dài thu nhận không khí trong lành bên ngoài vào trong lồng ngực, Phương Thanh lúc này không muốn gì nữa, ngày hôm nay nhận quá đủ tin đáng nói rồi, con người lạc quan như cô, cũng không có thói quen khóc lóc u sầu trước mặt người khác nên lúc này cô cứ bước đi tiếp vậy thôi.
Nhưng quả thực là phiền não lại không tha cho cô, phía trước mặt cô có ba tên đàn ông đang loạng choạng đi đến, dù chính cô cũng đang chếnh choáng nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra ba bóng người này chắc là đã uống rất nhiều rồi.
Cô cố ý đi nép vào một bên đường để tránh cho bọn họ đi, nhưng cả ba lại cố tình không đi qua cô mà đứng hết một lượt vây quanh cô:
“Cô em, đêm muộn như vậy đi dạo một mình buồn lắm, nhập hội với tụi anh đi.”
Một trong ba tên vừa nói vừa đưa tay cầm lấy tay Phương Thanh kéo về phía mình.
Hai tên đàn ông còn lại thì cười lớn ủng hộ:
“Đúng rồi cô bé, đi chơi phải đông mới vui chứ.”
Phương Thanh rút tay ra khỏi tên kia và hét lên:
“Mấy người tránh xa tôi ra, tôi không quen mấy người.”
Ánh mắt Phương Thanh nhìn một vòng quanh, thật là không may cho cô không có lấy một bóng người gần đây ngoại trừ bốn người bọn họ.
Biết làm gì bây giờ, chân thì đi giày cao gót, đi còn chưa vững nói gì đến chạy, thêm nữa ba người bọn họ đứng vây quanh cô như này, không có chỗ mà chạy.
Tên nắm tay cô bị cô rút ra thì lại tiếp tục tiến đến lần nữa, lần này hắn đưa cả hai tay tóm lấy hai tay cô kéo mạnh cô ngã vào ngực hắn:
“Thôi nào em bé ngoan, giờ này còn làm giá làm gì, hết khách rồi.
Ngoan, bọn anh thưởng thêm cho ấm.”
Hai tên còn lại đứng đó nhìn và cười hô hố hưởng ứng.
Phương Thanh cố gắng dãy dụa trong vòng tay tên này, mùi rượu và thức ăn từ miệng hắn phả ra khi nói với cô làm cô phát buồn nôn.
Cô hít một hơi dài đang muốn hét lên kêu cứu thì đột nhiên tên đang ôm cô bỗng bị kéo mạnh ra.
Vì bị bất ngờ nên Phương Thanh bị hắn buông ra và mất thăng bằng ngã xuống đất.
Ngước mắt nhìn lên chỉ thấy có một bóng người đang vung tay chân đánh liên hồi vào ba tên đàn ông kia.
Chưa đầy ba phút sau, cả ba tên đàn ông đã bị đánh cho nằm loạn một góc, ngay sau đó cả đám cố gắng lồm cồm bò dậy và kéo nhau chạy thẳng một mạch không quay đầu lại.
Phương Thanh vẫn ngồi y nguyên tư thế bị thả ngã khi nãy, thuốc đã ngấm ít nhiều, chiếc váy bó đã bị rách một đường dài lên quá mông, một chiếc giày đã bị văng ra xa.
Hiện tại cô không cách nào để có chỗ dựa mà đứng dậy, vì thế cô cứ ngồi ngây ra đó nhìn về bóng người đàn ông cao lớn đang tiến đến gần chỗ mình.
Hoàng Long cúi người bế xốc cô gái mắt cười lên, tiến về phía xe taxi đang đỗ đợi mình, đặt cô ngồi gọn gàng vào ghế phía sau, tiếp sau đó anh quay lại chỗ cô ngã nhặt chiếc giày và đưa lại vào chân cho cô, tiện tay anh cởi áo khoác ngoài đắp lên trên đùi của cô che đi khoảng trống do chiếc váy bị rách tạo ra.
Đóng cửa xe cẩn thận và đi vòng sang bên này ngồi vào ghế bên cạnh và kêu bác tài lái xe đi.
Toàn bộ hành động của Hoàng Long làm cho Phương Thanh không thể có thời gian phản kháng, cũng có thể nói là cô không biết phản kháng sao.
Khi xe đã đi được một lát, cô chỉ biết quay qua nói một câu:
“Cảm ơn anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...