Nếu Em Ở Đây
Đúng là cũng lâu rồi tôi ko về thăm sư phụ, tính ra cũng hơn 1 tháng còn gì..
Âu Việt ngày đầu tuần khá vắng khách, tầm 7h tối mà cũng chỉ có vài bàn.
“anh em đã vui vẻ với nhau chưa?”
sư phụ cắt 1 miếng cá chẻm gắp cho tôi, hỏi nhẹ giọng, Quân ngồi cạnh ông tủm tỉm, đưa tay gãi đầu.
“tốt hơn thầy tưởng.”
tôi khá bất ngờ với phản ứng của hắn cứ như mọi chuyện trên thế giới đều đã thay đổi vậy.
sư phụ cũng tỏ ra ngạc nhiên như tôi.
“chà, tốt vậy sao.. tụi bây yêu nhau à?”
O___O O__O
cơ mặt tôi đơ ra và tê rần rần trong khi Quân sư huynh ngậm 1 họng đầy thức ăn, suýt chút phun hết vô mặt tôi. mắt của cả hai đều mở toang hóac.
“dạ..tụi con..tụi con..”
“món này sư phụ nấu hơi nhừ!”
gã sư huynh đánh trống lảng khá vụng về mà tôi thì cũng đâu có bình tĩnh gì hơn, lắp ba lắp bắp.
“coi bộ dạng của 2 đứa thì yêu chắc rồi. có gì mà mắc cỡ.”
“đâu có!”
tôi gân cổ phản đối sư phụ, dù 2 má đỏ lựng ko thể chối cãi, nhưng trong tình huống đó thì chẳng lẽ lại im thinh để sư phụ ăn hiếp?!
T__T
“ko có??”
Quân hơi chồm người, khùyu tay tì lên cạnh bàn, mắt nheo lại và giọng thì đầy vẻ ấm ức. sao anh ta lại có thái độ đó nhỉ?! tôi giả lơ cầm chén ăn liên tục, mặc kệ 2 người họ.
…
sau khi ăn xong, sư phụ phải chạy vào bếp nấu món gà rô ti cho khách, tôi và Quân thì ngồi uống trà trên lầu chỗ hôm trước cùng ăn với Khải. ko biết Thắng có nói thật ko, về sức khỏe của Khải.. hay là đang che giấu chúng tôi..
“hey..”
sư huynh lấy tách trà huơ trước mặt tôi, hành động như kêu tôi tỉnh lại vậy.
“huh?”
“em mơ mộng đâu thế?”
“ko có.”
“sao ko có?”
“ko có thì em nói ko có, sao trăng gì!”
“ai nói ko có. tôi…có, em cũng có mà!”
“hả???”
tôi chẳng hiểu anh ta đang lảm nhảm cái gì nữa tôi đâu có mơ mộng, tôi chỉ đang nghĩ tới Khải, tới tấm phim và bệnh án.. còn sư huynh nói anh ta có, tôi cũng..có? có cái gì..ko có cái gì trời?
“hay chỉ mình tôi có thôi?”
“trời ạh, nãy giờ em ko biết anh nói có là có cái gì nữa!”
“..thì..có..yêu nhau.”
huh? yêu nhau? *___* sao tự nhiên lại nói chuyện yêu nhau vô đây. vì bất ngờ nên tôi chỉ im thinh thít ngó hắn trân trân.
“EM NÓI CÁI GÌ ĐI CHỨ!!!”
ack..ack… lỗ tai tôi..sắp thủng màng nhĩ rồi. may mà trên lầu bây giờ ko có ai ngoài chúng tôi, nếu ko, khách của sư phụ bị gã này đuổi đi hết.
“anh quen thói la hét vậy rồi sao?”
“tôi ko thích thái độ lửng lơ của em.”
“em ko có lửng lơ”
“vậy em trả lời đi, sự thật là em ko có..tình cảm với tôi?”
“sao anh nhất thiết phải hỏi như vậy?”
“ko hỏi làm sao biết?”
“có những chuyện phải cảm nhận bằng con tim chứ”
“..tôi..”
Quân ngước mặt nhìn tôi với đôi mắt quyết liệt nhưng miệng lại ko nói được chữ nào, tôi nhìn anh ta bằng vẻ mặt rất bình tĩnh dù trong lòng có hơi lao chao.
“tôi cảm nhận là em có, nhưng em lại bảo ko. vì vậy..tôi ko hiểu..”
“em bảo ko khi nào?”
“lúc sư phụ nói chúng ta yêu nhau, em la lên là đâu có!”
nét bình tĩnh trên mặt tôi mất đi, để cố gắng lôi hết khả năng trí nhớ để nghĩ xem lúc nãy tôi có nói thế ko.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...