tôi vẫn lắc đầu và đi nhanh vào trong..
Thắng chạy tà tà chậm phía sau, tiếp tục liến thoắng, nếu ko nói nhiều quá, có lẽ anh ta rất hấp dẫn với vẻ khôi ngô của mình, nhưng tôi vốn ko thích con trai nói nhiều >_<
“đi học hay đi làm vậy? Vân học năm 3, gọi tôi bằng anh, gọi Yên bằng chị, vậy chắc ta bằng tuổi nhau!”
“Thắng học năm 4 hả?”
“uh, năm cuối.”
“kém tôi 1 tuổi, hehe”
anh chàng đột ngột dừng xe, vẻ ko tin, nhíu mày, tôi cười nhẹ nhún vai đắc chí…
ít ra mình làm chị thì dễ cư xử hơn..
“phải ko đó?? vô lý, vô lý thật…trông trẻ thế!”
“gọi chị đi, em trai!^-^”
“ko đời nào, mơ đi!”
ack ack.. ko gọi thì thôi, tôi cũng ko thèm, chẳng qua ở nhà chỉ có em gái, muốn có 1 thằng em trai sai vặt mới đi nói chuyện với cậu ta. -___-
mơ gì mà mơ.
…….
“ủa sao bịch rác ko đem bỏ?”
“của bà Lan đó, bà này quá đáng lắm, để em…”
“thôi, thôi, được rồi, chị đem đi bỏ!”
“chị để đó đi.”
nó lại xách bịch rác ra và định gõ cửa phòng bà Lan, trời ạh, sắp có vụ án nữa rồi..
tôi năn nỉ nó hết nước thì nó chịu để tôi đem đi bỏ, nhưng bà Lan lại mở cửa đúng lúc.
và rồi chuyện gì đến đã đến T____T
cả khu trọ đều chạy ra xem, bu lại, Vân chống nạnh, cổ gân lên,trông nó mất hết vẻ đẹp bản chất…hic hic..
rồi họ xông vào nhau, mọi người đứng nhìn, ko ai can, cái xóm này là vậy, toàn kẻ thờ ơ, ngộ thiệt..
khu nhà tôi hễ có ai lớn tiếng với nhau là hàng xóm đã vội can thiệp rồi..
tôi, Vân, “chiến đấu” với bà Lan và cô con gái, mải tới khi cánh tay mạnh của anh chàng lạnh lùng Quốc Khải nắm lấy vai tôi kéo ngược, 4 người phụ nữ mới tách được nhau ra..
tóc tôi bù xù và nhỏ Vân cũng chẳng đẹp đẽ hơn.
Khải cầm bịch rác đi thẳng ra ngoài, ông bảo vệ cũng tới dàn xếp..
Thắng lôi 2 đứa tôi vô phòng.
một lúc sau thì Khải cũng tới..
“2 người… có cần phải vậy ko?”
“liên quan gì anh, dzô dziên.”
“rần rần cả xóm.. con gái gì dữ quá..”
“ko dữ để bị ăn hiếp hả?? anh thử ở đối diện phòng bà ta coi chịu nổi ko??”
Thắng và Vân liên tục đấu khẩu trong khi tôi cúi mặt im thinh,
Khải cũng chẳng nói gì, ngồi nhìn 2 người họ..
1 lúc thì anh ta lên tiếng..
“em ko khát nước sao?”
“hu…h?”
Vân đang đà nói, bỗng tắt đài, quay sang nhìn Khải.
tôi lại như chết điếng với cái giọng ấm của anh ta.
“tôi đoán chắc em đã nói suốt 1 tiếng đồng hồ rồi..”
“a..anh… thì đã sao???”
“trong này chật quá, đi uống bia đi”
cả tôi và Vân đều trố mắt nhìn Khải, anh ta ko đáp gì
đứng dậy ngay… và phủi quần…
Thắng hưởng ứng nhanh nhẩu, kéo tôi và Vân ra theo..
ack…uống bia áh???
……………
gần nhà trọ có quán bia của ông Tám Ký gì đó, lúc nào cũng nhộn nhịp..
dân Sài Gòn toàn là bợm nhậu T_____T
chúng tôi ngồi 1 bàn gần gốc cây me, Thắng gọi 2 chai bia, 4 quả hột vịt lộn, và 1 đĩa xoài tôm khô..
Vân lấy cây đũa bới tóc lên, và rót bia ra ly cho 4 người..
tôi thì cầm đũa thọc vào đĩa xoài, món ấy nhìn chảy nước miếng ^_^
“trời, chị Hai, chưa cạn ly mà đã phá mồi rồi!!”
Thắng vừa nói vừa giữ tay tôi lại
>__< cái cậu con trai nói nhiều khó ưa..!
ko phải hắn nói ko đời nào gọi tôi là chị à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...