Sẽ Ổn.
(1)
Gió đêm thổi nhẹ, bầu trời đêm nay thật u ám.
Trong giây phút nhìn thấy Băng lấy tấm thân nhỏ bé của mình để che chắn cho người con trai kia. Tim Âu Dương Duy Phong dường như lỗi một nhịp.
Tại sao cô lại ngu ngốc như thế chứ? Cô đủ thông minh để biết cơ thể mình yếu đuối như thế nào? Đủ hiểu rằng cô có nhóm máu RH(-) cực kì hiếm mà cả đất nước này chỉ có 0,04% người có mà.
Vậy tại sao lại mang thân ra đỡ đạn cho Nhiếp Thông chứ?
“Cậu ta quan trọng với em vậy sao?”
Lúc đó Duy Phong đã toan lao đến nhưng không kịp nữa rồi. Nhưng rất may là Nhiếp
Thông đã đỡ giúp cô phát đạn đó nên anh cũng yên tâm phần nào.
Duy Phong là người hiểu Băng nhất, anh hiểu Băng sẽ không muốn cho anh biết việc này, nên đành im lặng nấp phía sau cô. Vờ như chưa từng có mặt và chứng kiến cảnh vừa rồi.
Nếu Băng đã không muốn cho anh biết, anh sẽ vờ như không biết để cô vui lòng.
Nhưng mà…
Điều đó không có nghĩa là anh sẽ để yên cho thằng khác cướp Băng đi đâu.
----
Băng run rẩy ôm lấy Nhiếp Thông, bàn tay cô nóng hổi vì máu của anh. Gương mặt cô không hề có sắc thái biểu cảm, nhưng nếu để ý kĩ, cô đang cố cắn chặt cánh môi run rẩy của mình.
Hà Thiên My chạy lại phụ Băng một tay, cô xem qua vết thương, cau mày nói: “Trúng 2 phát đạn, mất máu nhiều quá, không nhanh lên thì anh ta chết mất” chợt nhớ đến Âu Dương Duy Phong, My lại tiếp: “Còn nhị thiếu gia thì sao?”.
Băng biết Duy Phong đang đứng đâu đó gần đây thôi, và Băng cũng biết Duy Phong hiểu cô muốn như thế nào nên cô không cần phải suy nghĩ nhiều. Thêm nữa bây giờ dường như Băng chẳng thể nào quan tâm đến ai nữa cả, trong mắt cô bây giờ chỉ còn lại sự sống chết của Nhiếp Thông. Nếu Nhiếp Thông có mệnh hệ gì, e là có dành cả đời này cô cũng không thôi rây rức.
Nhìn khuôn mặt đẹp nhưng trắng bệt như từ băng tạc ra của Nhiếp Thông, cô không khỏi nhói lòng. Không buồn trả lời My, cô nhanh chóng dìu anh ra xe.
My cũng lên xe, cô tốt bụng ngồi phía sau giúp Nhiếp Thông cầm bớt máu, nói vọng lên: “Có đạn, không thể để ai khác phát hiện, nhưng anh ta cần phải được truyền máu, không thì chầu diêm vương sớm”.
Con xe Ferrari dưới tay lái của Băng như một tia chớp đỏ rẹt nhanh trong màn đêm, cô điềm tỉnh tới mức thờ ơ dửng dưng, siết nhẹ vô lăng, chỉ nói đúng hai từ: “Lấy đạn”.
My cáu lên: “Còn máu thì sao?” rồi lại cố gắng thức tỉnh Nhiếp Thông: “Anh thuộc nhóm máu nào vậy?”.
Nhiếp Thông đau đến mơ mị đầu óc, nữa tỉnh nữa mê, một cơn ho ập đến làm anh đau thấu xương, nhưng chẳng màn đến điều đó, anh trả lời: “Mặc kệ tôi”.
Băng vẫn tập trung lái xe, nói: “Đừng nói chuyện này cho ai” dừng lại một chút: “Nhờ cô giúp”.
My sững người.
Không đợi My trả lời, Băng nói tiếp: “Nếu như không chịu thì chúng ta sẽ thỏa hiệp công bằng, cô giúp tôi lần này, tôi sẽ giúp cô dẹp hết rắc rối trong giới showbiz”.
My cau mày giận dữ: “Băng có cần tính toán chi li vậy không? Chúng ta là bạn”.
Băng gật gù vẻ hài lòng, My còn chưa nở ra được nụ cười thích thú thì lập tức xe nghiêng về một bên, Băng tắp vào lề, không nhìn xuống My, nói: “Xuống xe”.
“….”
----
Gần 8h tối, chiếc Ferrari đổ bịch gần cổng biệt thự nhà Âu Dương, Băng cởi áo khoác đắp lên người Nhiếp Thông, đau đớn nhìn anh.
Đợi một chút nữa thôi, xin hãy đợi một chút nữa, cô nhất định sẽ không để anh xảy ra chuyện gì đâu.
Băng đặt laptop trên đùi mình, mười ngón tay thon dài, trắng trẻo nhảy múa trên bàn phím, bắt đầu thâm nhập vào hệ thống camera của nhà Âu Dương.
Gần hai mươi ô vuông của gần hai mươi chiếc camera lần lượt hiện lên màn hình.
Qua camera cho thấy: cô Morelli đã vào phòng ngủ, 3 giúp việc nữ đang dọn dẹp ở phòng bếp, 2 bảo vệ nam thì ngồi trước màn hình máy tính vừa canh gác vừa uống café (dĩ nhiên họ chưa đủ trình độ để phát hiện ra hệ thống camera đã bị xâm nhập), Âu Dương Duy Khánh thì đang bơi lội ngoài hồ.
Băng thở phào nhẹ nhỏm, cửa chính không có ai, lối tới phòng cô cũng cách bếp khá xa, bể bơi phía sau biệt thự, bây giờ cô chỉ cần điều khiển ba chiếc camera phía trước quay đi chỗ khác để cô có thể mang Nhiếp Thông về phòng mình rồi.
Sau hơn ba phút, Băng xuống xe, lấy áo khoác bịt sơ miệng vết thương để máu không chảy xuống đất, nhẹ nhàng dìu Nhiếp Thông bước đi.
Nhiếp Thông mặc dù rất đau nhưng vẫn chưa đến mức bất tỉnh, anh cảm thấy một bàn tay mềm mại hơi lạnh nhẹ nhàng đỡ lấy mình, bên tai nghe thấy cái âm thanh trong veo đó: “Đi theo tôi”.
Anh mơ hồ khẽ gật đầu, gượng dậy, biết cơ thể đó nhỏ bé yếu đuối, nên anh cố gắng không tì quá vào người cô. Mắt nhắm mắt mở bước đi.
Nhưng dường như ông trời không thương cô cho trot, vừa mới đi tới cửa thì cô nghe tiếng bước chân từ phía vách tường bên trái. Có lẽ người đó đi từ bể bơi lên.
Âu Dương Duy Khánh.
Cũng may cô đã tính đến tình huống này.
Băng hơi nhíu mày, nhanh như cắt cô đẩy nhẹ Nhiếp Thông về phía góc tường, vừa hay trước đó có một cái cây um tùm che chắn.
Cô hít lấy một hơi, bước đi đều đều như không có chuyện gì xảy ra.
Cô rẽ phải, lập tức gặp Âu Dương Duy Khánh.
Cũng may cô đã lâu đi máu và mặc đồ đen, nên không ai thấy được quần áo cô toàn máu.
Băng ngước nhìn Khánh, trong mắt có tia ngạc nhiên, như thể cô chưa từng biết trước Khánh ở đây vậy.
Như một Lãnh Lệ Băng bình thường, cô hơi cười: “Chào!”.
Duy Khánh tươi cười đáp lại: “Chào em” dường như muốn kéo dài tiếp cuộc nói chuyện, Khánh mở miệng: “Đi đâu cả ngày nay vậy?”.
Băng: “Đi chơi với bạn thôi”.
Khánh thấy Băng chưa tắm, trên người còn nguyên bộ đồ đen liền chọc cô: “Còn chưa tắm nữa kìa tiểu thư?”.
Băng thở hắt ra, đành vậy. Xin lỗi nhé Âu Dương Duy Khánh.
Nghĩ rồi Băng mĩm cười nhìn Khánh, từ trong đáy mắt dâng lên một ánh ngọt ngào sâu lắng, rèm mi dài khẽ lay động, đẹp đến say đắm lòng người: “Em…có chuyện muốn nói với anh”.
Âu Dương Duy Khánh khựng người, nhất thời không nói thành lời.
Biết mình đã thành công được một nữa, Băng lại tiếp tục: “Anh…có thể ra bể bơi đợi em một lát được không?”.
Giọng nói của cô cực kì quyến rũ, cộng thêm bộ đồ đen ôm sát cơ thể lại nom càng chết người hơn. Bộ dạng này có nước không phải đàn ông con trai mới không bị mê mệt thôi.
Duy Khánh gật đầu: “Vậy anh đợi em” rồi quay lưng bỏ ra bể bơi.
Ngóng cái dáng cao ráo với nước da trắng, Băng mới thở phào nhẹ nhõm, nếu là Duy Phong, còn khuya anh mới bị cô cám dỗ.
Băng lập tức quay lại dìu Nhiếp Thông tiếp tục đi lên phòng mình. Do tất cả đều được liệu trong lòng bàn tay, nên cô không gặp khó khăn gì, nhanh chóng đặt được Nhiếp Thông lên giường.
Nhiếp Thông bị mất máu, mặt mày trắng bệt, đôi môi tím tái, mắt mệt mỏi nhắm chằm lại. Băng khẽ cắn môi, nếu không nhanh lên, sẽ lớn chuyện mất.
Băng lấy thuốc giảm đau cho Nhiếp Thông uống, giúp anh cầm máu sơ. Trong lúc cầm máu, cô dùng ống kim rút một ít máu của Nhiếp Thông.
Ổn định được phần nào, cô lại dìu Nhiếp Thông đứng dậy, và đem anh vào…tủ quần áo.
(2)
Chứ có còn cách nào khác nữa đâu, nếu không giấu Nhiếp Thông đi, e là trong lúc cô vắng mặt, có người lên tìm cô, thì coi như hỏng việc.
Sau khi giấu Nhiếp Thông trong cái tủ quần áo cỡ lớn của mình, toan đứng dậy đi thÌ Nhiếp Thông nắm chặt lấy tay cô, thều thào: “đừng đi”.
Băng sững người, rồi nhanh chóng vuốt lấy bờ má của Nhiếp Thông: “đợi tôi một chút thôi” rồi bỏ đi.
…
Chiếc Ferrari điên cuồng lao trên đường như một con sói đỏ đang đi săn mồi. Phút chốc đến thẳng bệnh viện của thành phố.
Băng nhanh chóng sải bước chân đi tới phòng xét nghiệm máu, đưa ngay ống máu ột bác sĩ trong đó: “Gíup cháu xác định nhóm máu càng nhanh càng tốt”.
Mặc dù giờ này bệnh viện đã ngưng làm việc, nhưng do vị bác sĩ kia nhận ra Băng là người mà nhà Âu Dương cực kì yêu quý (qua những lần nhập viện) nên nhận lời làm giúp.
Ban đầu Băng cũng tính hỏi nhóm máu của Nhiếp Thông, nhưng cô biết, với tính cách của Nhiếp Thông, anh sẽ không nói, nên cô mới phải đem máu của anh đi xét nghiệm như vậy.
Do giờ này bệnh viện không đông như ban ngày, cộng thêm thái độ làm việc tích cực của bác sĩ kia, kết quả nhanh chóng có.
Băng cau mày nhìn vào kết quả xét nghiệm.
Nhóm máu AB – RH âm tính.
Băng nhìn chăm chăm vào đó, bên tai tiếng bác sĩ văng vẳng: “Nhóm máu này cực kì hiếm nên được mang vào ‘ngân hàng máu sống’, không có sẵn ở ngân hàng máu bệnh viện, nếu cháu muốn mua thì bệnh viện sẽ liên lạc với người có nhóm máu này để lấy cho cháu, chỉ là rất lâu, bởi vì rất hiếm người có nó”.
Băng cau mày, vậy là phải đợi sao? Cô đợi được, nhưng Nhiếp Thông không thể đợi được. Quay sang nhìn bác sĩ, Băng nói: “xin bác giúp cháu lần này được không. Hãy lấy máu của cháu”.
Bác sĩ này là chuyên gia chăm sóc bệnh tình khi Băng nằm viện, tuổi tác, sức khỏe của Băng thế nào ông nắm rất rõ: “Không được, cháu chưa đủ tuổi, huống gì sức khỏe cháu như vậy?, rất nguy hiểm”.
Băng không quan tâm đến điều đó, mất chút máu thì có sao đâu, cùng lắm ngày mai cô lại đến đây mua ít màu truyền lại vào cơ thể thì được. Nhưng nếu Nhiếp Thông không có thì lại là một chuyện cực kì nghiêm trọng.
Không đôi co nhiều, Băng nắm lấy khủy tay bác sĩ, giọng nói gần như van xin: “cháu xin bác, một người rất quan trọng của cháu đang cần máu, không có người đó sẽ chết mất”.
“Nhưng còn cháu thì sao?”.
“Bác yên tâm, vài ngày sau cháu sẽ đến mua máu để bù lại ình”.
“Thôi được rồi, cháu tính lấy bao nhiêu?” có vẻ bác sĩ đã đồng ý.
Băng nhẩm tính lại số lượng máu của Nhiếp Thông từ lúc ở nơi xảy ra vụ nổ súng, lúc trên xe, lúc về nhà, bằng đầu óc thông minh của mình, cô lập tức xác định được ngay một con số: “900cc”.
Bác sĩ lập tức đổi ngay thái độ: “Cháu muốn chết sao?”.
---
Sau khi lấy máu và mua các đồ đạc cần thiết, Băng lập tức về nhà.
Do mất quá nhiều máu nên cô rất khó chịu, chóng mặt, khó chịu và lạnh toát người.
Mặc dù vậy cô vẫn cố gắng hết sức lái xe như bay về nhà.
Vừa đổ xe xuống cô lập tức lôi một túi màu đen chứa đầy các thiết bị y tế ra, lảo đảo đi lên phòng.
Vừa bước vào phòng, cô nhanh chóng đỡ Nhiếp Thông ra, đặt anh lên giường, cởi lần các cúc áo của anh.
Bàn tay Băng lạnh ngắt cùng hơi thở yếu ớt và hành động không tinh anh như thường của cô khiến Nhiếp Thông đang đau cũng chau mày: “Đã xảy ra chuyện gì?” bấy giờ cô mới để ý, Nhiếp Thông đã tháo đôi lens xanh lá ra, để lộ đôi mắt xanh shapphie da trời lạnh lẽo.
Băng không trả lời, cố gắng tỏ ra thật mạnh mẽ, im lặng cởi áo anh ra.
Chiếc áo sơ mi trắng đẫm máu được tháo ra, tấm lưng vững trải nhưng trắng bóc của Nhiếp Thông hiện dần ra. Băng nhìn xuống đánh giá, Nhiếp Thông cũng không phải cậu ấm gì cho cam, vậy mà làn da trắng nõn như thế này. Có lẽ anh giống cô, sở hữu một làn da khá là miễn dịch với ánh nắng mặt trời, dù đứng lâu dưới nắng cũng không bị đen gì cả.
Đưa tay sờ gần vết thương của Nhiếp Thông, rồi tiêm thuốc tê cho anh, cô nhẹ giọng: “Ráng chịu đau một chút”.
Đợi thuốc tê ngấm một tí, Băng bắt đầu…
Băng cố gắng quên hết những cơn chóng mặt và những suy nghĩ không cần thiết, lao đầu vào vết thương.
Bàn tay cô nhanh nhẹn dùng cồn sát trùng vết thương cho sạch sẽ. Nhanh chóng cầm con dao trên tay, run run nói: “Tôi trước giờ chỉ tự mình làm ình, anh cố một chút”.
Nói rồi lắc đầu một cái thật mạnh, lấy lại bình tỉnh, từ từ ấn mũi dao vào vai Nhiếp Thông, mũi dao rạch ra một đường nhỏ, máu lại tua ra bê bết.
Băng đưa mắt nhìn rồi nhanh chóng gắp ra được một viên đạn. Cô thở dài nhưng lập tức lại căng ngực lên: “vẫn còn một viên, rất sâu”.
Nhiếp Thông đau đến thấu tim thấu gan, yếu ớt thều thào: “Làm đi”.
Băng lại tiếp tục cầm dao lên, viên đạn này không chừng còn chạm đến xương chứ chẳng đùa đâu.
Băng nhẹ đưa ra xuống, rạch sâu thêm một chút. Cô cau mày: “Chết tiệt, sâu quá, không tim thấy”.
“Bình tỉnh đi…tôi không sao…em cứ tiếp” Nhiếp Thông cố trấn tỉnh cô. Mặc dù anh nói vậy, nhưng Lệ Băng có thể cảm thấy dường như anh đã rút cạn sức mà nói ra câu đó vậy.
Lại một đường rạch..
Một đường nữa…
Trán Băng rướm mồ hôi, chóng mặt tới mức cảnh trước mặt quay ngòng ngòng, cả người lạnh toát, vậy nhưng cô không quên trấn anh lại Nhiếp Thông: “Chút nữa thôi, sẽ không sao đâu”.
Giọng nói của Băng êm dịu trong veo, mà đối với Nhiếp Thông, nó ít nhiều trở thành liều thuốc giảm đau.
Một đường dao nữa.
Tới khi nhìn thấy đầu đạn bằng chì loại 9x18mm dành cho súng ngắn cô mới bật thành tiếng nhẹ nhõm: “Thấy rồi”.
Lách cách…
Viên đạn nhỏ lăn trên bàn phát ra âm thanh lạnh lùng lách cách.
---
Sau khi vết thương của Nhiếp Thông được băng bó kĩ càng, Băng nhanh chóng giúp anh truyền máu tại phòng mình. Băng thở phào, cũng may lúc trước cô đã từng học sơ qua các kĩ năng này.
Nhiếp Thông truyền máu nằm trên chiếc giường êm ái vừa được thay grap, có lẽ vì kiệt sức nên đã ngủ thiếp đi.
Băng giúp anh lau đi lớp tẩy trang, gương mặt thật sự của Edward – Nhiếp Thông dần hiện ra.
Vầng trán tinh anh, cánh môi mỏng mỏng, đôi mày cương nghị lạnh lùng, gương mặt trắng bóc như con gái vậy.
Nét điển trai hài hòa giữa phương đông và phương tây. Rõ ràng là người lai.
Băng thở phào, bay thẳng vào phòng tắm.
Sợ mình vì kiệt sức mà ngủ quên nên cô không dám tắm lâu, thậm chí còn không dám ngâm mình trong bồn tắm yêu quý.
Vừa mới tắm xong đã có người gõ cửa, cô quấn khăn tắm ngang người, loạng choạng bước ra mở cửa.
Người phía sau cánh cửa ngạc nhiên nhìn cô.
Cô cũng hơi ngạc nhiên, bối rối nói: “Xin lỗi, lúc đó em có việc gấp, khi đi về mệt quá nên ngủ quên”.
Âu Dương Duy Khánh hơi đỏ mặt trước dáng vẻ của cô, nhưng lập tức quên đi, đưa mắt dịu dàng nhìn cô: “Trông em tệ lắm”.
Băng gật đầu máy móc, cũng may từ cửa phòng vào tới giường của cô phải rẻ phải, nếu không cô cũng mệt mỏi rồi: “ưmm” cô hơi phân vân, cố kiếm ình cái cớ để nói về chuyện-cô-muốn-nói-lúc-nãy với Duy Khánh. Như nhớ ra điều gì, cô cười nhẹ: “Anh ở đây đợi em, lấy cái này cho anh” sợ anh tò mò, cô tinh nghịch dặn thêm: “Nhớ là không được vào” rồi quay vào trong.
Mở tủ lạnh ra, lấy một chiếc bánh Pudding mà mấy ngày trước cô tập tành làm, nói là nói như vậy, nhưng 98% là cô giúp việc làm hết, chỉ có mỗi đoạn cho vào lò nướng và điều chỉnh nhiệt độ là do Băng làm thôi.
Băng cầm ra cho Duy Khánh, cô gắng nở ra nụ cười trên đôi môi nhạt: “Lần trước anh bị thương vì lo cho em…cái này …cho anh” nói rồi dùng 2 tay đưa cho Khánh.
Khánh hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng nhận lấy, mĩm cười: “Cảm ơn, nghỉ ngơi sớm nhé” rồi dùng tay còn lại xoa xoa đầu cô: “Ngủ ngon” rồi bỏ đi.
Duy Khánh vừa đi được vài phút, Duy Phong lại tới.
Anh mặc quần dài với áo thun tím, trên tay cầm một khay thức to đùng, vẫn nét mặt cao ngạo như thường nhìn Băng: “Ăn nhiều mới có sức chăm sóc…” dừng lại một chút, như tìm từ gì để nói, cuối cùng thở dài: “bản thân”.
Băng đưa 2 tay cầm lấy khay thức ăn to đùng đấy ắp thức ăn, mà toàn những loại bổ áu, trong lòng nhất thời run động, đưa mắt nhìn Phong, từ sâu trong đáy mắt, một niềm vui chân thật ánh lên: “Cảm ơn”.
Duy Phong hơi cười: “Heo ốm người ta lại trách chủ nuôi”. .
Băng tức muốn hộc máu, cô mà heo á! Băng hai tay nắm chắc lấy khay thức ăn, tiến lên toan dơ chân đá vào ống khủy của Phong một cái thì say sẫm mặt mày.
Khay thức ăn trên tay rơi xuống, thân người cô cũng ngã nhào về trước.
Nhanh như cắt, Duy Phong chòm tới, một tay kéo cô vào lòng, một tay đỡ lấy khay thức ăn.
Nước canh trong tô sánh lên một chút rồi lại phẳng lặng nằm yên.
Băng mệt mỏi tựa vào lòng ngực rắn chắc của anh, thở dài, cảm nhận 1 bàn tay mạnh mẽ của anh đang ôm lấy eo cô.
Hơi thở mạnh mẽ của anh phả vào tóc cô âm ấm, giọng nói trầm ấm căn dặn: “Ăn nhiều một chút” rồi lại tiếp: “Làm gì cũng phải nghĩ đến bản thân, biết chưa?”.
Lòng Băng bất chợt ấm áp lạ thường, cảm động tới muốn khóc. Nhưng…
Phong: “Chẳng là heo ốm bán mất giá” @@.
Băng: “…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...