Nếu em không phải một giấc mơ

 Mùa đông 1996
Arthur dùng điều khiển từ xa để mở cửa gara và đỗ xe ôtô vào đó. Anh đi theo lối cầu thang trong vào căn hộ mới của mình. Anh dùng chân dập cửa lại, đặt túi xuống, cởi áo măng tô và ngồi phịch vào đi văng. Giữa phòng khách, chừng hai chục thùng các tông vứt ngổn ngang nhắc anh nhớ đến những công việc phải làm. Anh cởi bỏ bộ lê ra, mặc vào cái quần bò và miệt mài tháo dỡ những thùng đồ, xếp những quyển sách trong các thùng lên giá sách. Sàn gỗ kêu ken két dưới bước chân anh. Đến lúc rất khuya, khi đã xếp xong tất cả, anh bèn gập bỏ những vỏ hộp các tông lại, cho chạy máy hút bụi và dọn nốt cái bếp. Xong xuôi, anh ngắm nghía tổ ấm mới của mình. “Mình phải xả cho nguội bớt người đi một chút mới được”, anh tự nhủ. Đi vào buồng tắm, anh do dự không biết nên dùng vòi hoa sen hay dùng bồn tắm. Quyết định dùng bồn tắm, anh vặn vòi nước, bật cái đài nhỏ trên lò sưởi gần tủ quần áo đựng quần áo bằng gỗ, cởi quần áo ra và bước vào bồn tắm, thở dài nhẹ nhõm.
Trong khi Peggy Lee hát bài Fever trên làn sóng 101.3FM, Arthur nhúng đầu nhiều lần vào nước. Điều làm anh ngạc nhiên trước hết là chất lượng âm thanh của bài hát mà anh đang nghe, sau đó là tính chất stereo thực đến kinh ngạc, nhất là lại phát ra từ một cái đài được coi là mono. Nghe kỹ, anh cảm thấy hình như từ chiếc tủ quần áo vọng ra tiếng ngón tay đánh nhịp theo giai điệu của bài hát, óc tò mò bị kích thích, anh bước ra khỏi buồng tắm, đi rón rén về phía tủ để nghe rõ hơn. Tiếng động mỗi lúc một rõ lên. Anh do dự, hít một hơi dài rồi bất thần mở tung cánh cửa tủ. Trố mắt ra, anh khẽ lùi lại.
Giữa những chiếc mắc quần áo có một cô gái, mắt nhắm lại, vẻ như bị điệu nhạc quyến rũ, vừa búng ngón tay trỏ và ngón tay cái vào nhau để đánh nhịp, vừa khe khẽ hát.
- Cô là ai? Cô làm gì ở đây? - Anh hỏi.
Cô gái giật nảy mình và mở tròn xoe mắt.
- Anh nhìn thấy tôi à?- Tất nhiên là tôi nhìn thấy cô.
- Cô gái dường như vô cùng sửng sốt về việc anh nhìn thấy cô. Arthur liền nhắc cô rằng anh không mù cũng chẳng điếc, rồi anh đặt lại câu hỏi lần nữa: cô làm gì ở đây? Đáp lại mọi câu hỏi, cô gái nói với anh rằng cô thấy điều này thật tuyệt vời. Arthur chả thấy có gì là “tuyệt vời” trong tình huống này cả, và bằng một giọng khó chịu hơn, anh hỏi lại cô lần thứ ba: cô làm gì trong phòng tắm của anh vào giữa lúc đêm khuya như thế? “Tôi cho là anh chưa hiểu ra vấn đề - Cô gái nói - anh thử chạm vào cánh tay tôi đi!” Anh ngẩn người ra sững sờ, cô gái nài nỉ :
- Nào, anh làm ơn chạm vào cánh tay tôi đi.
- Không, tôi không chạm vào cánh tay cô đâu, có chuyện gì xảy ra ở đây?Cô gái cầm lấy cổ tay Arthur rồi hỏi anh có cảm thấy là cô chạm vào anh không. Vẻ bực tức, anh quả quyết xác nhận rằng anh có cảm thấy là cô chạm vào anh, rằng anh nhìn thấy cô hết sức rõ ràng. Lần thứ tư, anh hỏi cô là ai và làm gì trong tủ đựng quần áo ở phòng tắm của anh. Cô gái lờ hẳn đi trong câu hỏi của anh và hân hoan nhắc lại rằng thật là “kỳ diệu” vì anh nhìn thấy cô, nghe thấy cô và có thể chạm được vào cô. Sau một ngày làm việc một mỏi, Arthur có tâm trạng không lấy gì làm vui.
- Này cô, đủ rồi đấy. Đây là trò đùa của ông bạn hợp doanh của tôi phải không? Cô là ai? Một gái gọi dùng để làm quà mừng nhà mới à?
- Lúc nào anh cũng thô lỗ như vậy hay sao? Trông tôi có giống gái điếm không?
Arthur thở dài.
- Không, trông cô không giống gái điếm, có điều là cô lại nấp trong buồng tắm nhà tôi vào lúc gần nửa đêm.
- Hiện thời anh là người đang trần truồng chứ không phải tôi!Arthur giật nảy mình, chộp vội một cái khăn tắm quấn ngang bụng và cố lấy lại vẻ bình thường. Sau đó anh cao giọng :
- Thôi được, bây giờ ta chấm dứt cái trò này, cô ra khỏi đây, đi về nhà cô và nói với Paul rằng đây là một trò rất tầm thường, rất rất tầm thường.
Cô không quen biết Paul và yêu cầu anh hãy hạ giọng xuống. Dù sao thì cô cũng có điếc đâu, chỉ có những người khác là không nghe thấy cô, chứ cô thì nghe rất rõ. Anh mệt mỏi và không hiểu gì cả về tình huống này. Cô gái có vẻ rất xáo động, anh thì vừa mới chuyển nhà xong và chỉ muốn được yên tĩnh.
- Làm ơn cầm lấy các thứ của cô rồi về nhà cô đi, và nhất là ra khỏi cái tủ này đi chứ.
- Từ từ nào, việc này đâu có dễ như vậy, tôi không thể chính xác hoàn toàn được, cho dù vài ngày nay cũng đã khá hơn rồi.
- Cái gì khá hơn từ vài ngày nay?
- Nhắm mắt lại đi, tôi thử đây.
- Cô thử làm gì?- Ra khỏi tủ chứ còn gì nữa, đó là điều anh muốn, phải không nào? Vậy thì nhắm mắt lại đi, tôi cần phải tập trung tư tưởng, và anh im đi cho 2 phút.
- Cô thật điên rồ quá mức!

- Ồ! Khó chịu đến thế là đủ rồi, xin anh im đi và nhắm mắt lại cho, ta sẽ không đứng cả đêm ở đây.Bối rối, Arthur bèn phục tùng. Hai giây sau anh nghe một giọng nói từ phòng khách vọng đến.
- Không đến nỗi nào, chỉ đến được cạnh đi văng thôi, nhưng vậy là cũng không đến nỗi.Anh vội đi ra khỏi buồng tắm và nhìn thấy cô gái đang ngồi trên sàn nhà ở chính giữa phòng. Cô làm như không hề có chuyện gì xảy ra cả.
- Anh giữ lại các tấm thảm thế này tôi rất thích, nhưng tôi ghét cái tranh treo trên tường kia.- Tôi treo những tấm tranh tôi thích ở chỗ mà tôi thích, và tôi muốn đi ngủ đây, vậy nên nếu cô không muốn nói cô là ai thì cũng không sao cả, nhưng đi ra ngoài ngay! Về nhà cô đi!
- Tôi đang ở nhà tôi! Tức là, hồi trước đây là nhà tôi. Tất cả câu chuyện này sao mà nản quá.
Arthur lắc đầu, anh thuê căn hộ này cách đây mười hôm và báo cho cô biết rằng anh đang ở nhà anh.
- Vâng, tôi biết, anh là người thuê nhà của tôi sau khi tôi chết, tình huống này quả thật cũng khá nực cười.
- Cô nói vớ vẩn, chủ nhà này là một bà quãng bảy chục tuổi. Còn cái chuyện thuê nhà sau khi cô chết có nghĩa là gì vậy?
- Bà ấy sẽ rất hài lòng nếu được nghe anh nói đấy, bà ấy sáu mươi hai tuổi, đó là mẹ tôi và là người giám hộ hợp pháp của tôi trong hoàn cảnh hiện thời. Tôi mới thực là chủ nhà.
- Cô có một người giám hộ hơp pháp à?
- Đúng vậy, chiếu theo hoàn cảnh, đối với tôi lúc này mà phải ký giấy tờ thì thật khó đến phát điên lên được.
- Cô đang điều trị trong một bệnh viện à?
- Đúng thế, nói một cách nhẹ nhàng nhất thì là như vậy.- Ở đó chắc mọi người đang lo lắng lắm. Bệnh viện nào vậy, tôi sẽ đưa cô đến.
- Này anh, anh đang nghĩ tôi là một mụ điên rồ đấy à?- Không phải thế đâu...
- Sau chuyện gái điếm mà cón thêm thế nữa thì quá nhiều đối với lần gặp đầu đấy.
Anh cóc cần biết cô là một gái gọi hay một người điên kỳ quái, anh mệt rũ ra rồi và chỉ muốn đi ngủ thôi. Cô gái không đáp lại mà cứ tiếp tục theo đà suy nghĩ của mình.
- Anh thấy tôi thế nào? - Cô lại hỏi- Tôi không hiểu câu hỏi của cô.
- Trông tôi thế nào, tôi không nhìn thấy mình trong gương được, trông tôi thế nào?
- Xáo động, cô có vẻ rất xáo động - Anh thản nhiên nói.
- Tôi muốn hỏi về mặt hình thức cơ.Arthur do dự, anh miêu tả cô là một cô gái cao lớn, mắt rất to, miệng xinh, gương mặt dịu dàng trái ngược hẳn với cách xử sự của cô, anh nói rằng cô có những ngón tay dài với những cử chỉ duyên dáng.- Nếu tôi nhờ anh chỉ ột ga tàu điện ngầm thì chắc hẳn anh sẽ cho biết hết tất cả những cách có thể di chuyển đến đó phải không?
- Xin lỗi, tôi không hiểu.
- Thế anh không tự hỏi làm sao tôi có thể vào đây một cách chính xác như thế à?- Làm sao cô vào đây được, cô có chìa khóa khác à?
- Tôi không cần chìa khóa. Thật khó tin là anh lại nhìn thấy tôi.

Cô lại nhấn mạnh rằng đối với cô việc được người khác nhìn thấy đúng là một phép màu. Cô nói với anh rằng cô thấy cách anh miêu tả cô thật dễ thương. Và cô mời anh ngồi xuống cạnh cô. “Điều mà tôi sắp nói với anh đây sẽ không dễ nghe và thật khó chấp nhận, nhưng nếu anh vui lòng nghe câu chuyện của tôi, nếu anh vui lòng dành cho tôi sự tin cậy thì có thể cuối cùng anh sẽ tin tôi và điều đó rất quan trọng, bởi vỉ dù anh không hề ngờ tới, anh là người duy nhất trên đời mà tôi có thể chia sẻ bí mật này”.Arthur hiểu rằng không còn cách nào khác, anh sẽ phải nghe điều mà cô gái này muốn nói với anh, và mặc dù mong muốn duy nhất của anh lúc này là được ngủ, anh vẫn ngồi xuống bên cô và nghe câu chuyện khó tin nhất mà anh từng được nghe trong đời.
Cô tên là Lauren Kline, cô nói rằng mình là sinh viên y nội trú và sáu tháng trước đã bị tai nạn ôtô, một tai nạn trầm trọng do gãy bộ lái. “Từ đó tôi bị hôn mê. Không, anh đừng nghĩ gì vội, để tôi giải thích cho anh”. Cô không nhớ gì về tai nạn nữa cả. Cô lấy lại được ý thức lúc ở phòng hồi sức, sau ca mổ. Khắp người có những cảm giác rất kỳ lạ, cô nghe thấy tất cả những điều người ta nói xung quanh cô, nhưng cô không thể cử động mà cũng chẳng nói được. Lúc đầu cô cho rằng đó là do thuốc gây mê “Nhưng tôi đã lầm, nhiều tiếng đồng hồ trôi qua mà tôi vẫn không sao tỉnh dậy được về mặt thể chất” Cô tiếp tục nhận thức được tất cả, nhưng không thể giao tiếp được với thế giới bên ngoài. Trong đời chưa bao giờ cô sợ đến thế, vì suốt bao nhiêu ngày cứ nghĩ rằng mình bị liệt toàn thân. “Anh không thể tưởng tượng được cái mà tôi trải qua đâu. Suốt đời bị cầm tù bởi chính thân thể mình”.
Cô hết sức muốn chết đi cho xong,nhưng mà khó lòng làm đựoc điều đó khi mà đến giơ ngón tay lên cũng chả được. Mẹ cô ở bên giường bệnh của cô. Bằng ý nghĩ, cô vna xin mẹ dùng gối làm cho cô nghẹt thở. Rồi có một bác sĩ bước vào phòng, cô nhận ra giọng của ông, đó là giọng nói của giáo sư của cô. Bà Kline hỏi giáo sư liệu con gái bà có nghe được khi mọi người nói với cô không. Fernstein trả lời là ông không biết gì về chuyện đó cả, nhưng các công trình nghiên cứu cho phép nghĩ rằng những người trong tình trạng như cô nhận thức đựơc tín hiệu của thế giới bên ngoài, vì vậy cần phải thận trọng khi nói bên cạnh cô. “Mẹ tôi muốn biết liệu có ngày tôi tỉnh lại được không”. Giáo sư trả lời bằng một giọng trầm tĩnh rằng ông vẫn không biết gì hết, rằng cần phải giữ một chút hy vọng, rằng người đã thấy có bệnh nhân hồi tỉnh sau nhiều tháng, rằng điều đó rất hiếm nhưng đã từng xảy ra. “Tất cả đều có thể, ông nói, chúng ta không phải là thánh thần, chúng ta không biết hết mọi điều”. Ông nói thêm: “Cơn hôn mê kéo dài là một điều bí ẩn đối với y học”. Thật kỳ lạ, điều đó làm cô nhẹ cả người, cơ thể cô hóa ra còn nguyên vẹn. Sự chẩn đoán này không làm an lòng hơn, nhưng ít nhất cũng không phải là vĩnh viễn. “Liệt toàn thân thì vô phương cứu chữa. Trong các trường hợp hôn mê kéo dài thì bao giờ cũng còn hy vọng, dù rằng rất nhỏ”, Lauren nói thêm. Các tuần lễ chậm chạp trôi qua, dài lê thê, mỗi ngày một dài hơn. Cô sống trong những kỷ niệm của mình và nghĩ đến những nơi khác. Một đêm, khi mơ về cuộc sống ở phía bên kia cánh cửa phòng, cô tưởng tượng ra cái hành lang với những cô y tá qua lại, tay ôm đầy hồ sơ bệnh án hay đẩy xe lăn, các đồng ngiệp của cô, đi từ phòng này sang phòng khác...
- Và lần đầu tiên điều đó xảy ra: tôi thấy mình ở giữa cái hành lang mà tôi đang hết sức nghĩ đến. Đầu tiên, tôi nghĩ là trí tưởng tưởng của tôi đã chơi khăm tôi một vố, tôi biết rõ những nơi này, đó là bệnh viện mà tôi làm việc. Nhưng khung cảnh trông hiện thực đến rủn cả người. Tôi nhìn thấy các nhân viên bệnh viện xung quanh tôi, Betty mở tủ lấy ra những miếng gạc rồi đóng tủ lại, Stephen đi qua, tay vò đầu. Anh ta bị một tật về thần kinh, lúc nào anh ta cũng làm như vậy.
Cô nghe thấy tiếng ồn ào từ cửa thang máy, cô ngửi thấy mùi tỏa ra ở những món ăn được đem đến cho các nhân viên đang phiên trực. Không ai nhìn thấy cô cả, mọi người đi lại xung quanh cô, thậm chí chẳng buồn tìm cách tránh cô, hoàn toàn không biết đền sự có mặt của cô. Cô cảm thấy mệt mỏi, cô nhập lại vào cơ thể mình.
Những ngày tiếp theo, cô học cách di chuyển trong bệnh viện. Cô nghĩ đến nhà ăn và có mặt ở đó, nghĩ đến phòng cấp cứu và “hấp”, cô ở đó ngay. Sau ba tháng luyện tập, cô đã đi xa được ra ngoài bệnh viện. Bằng cách ấy cô đã tham dự bữa ăn tối với một cặp người Pháp trong một khách sạn yêu thích của cô, xem nửa bộ phim trong một rạp chiếu bóng, đến ở nhà mẹ cô vài tiếng đồng hồ. “Tôi không lặp lại thử nghiệm này lần nào nữa, tôi thấy quá khổ tâm khi ở ngay bên mẹ mà không thể giao tiếp với mẹ được”. Con chó Kali cảm nhận được sự có mặt của cô, nó vừa đi quanh quẩn vừa rên ư ử, điều đó làm cho cô phát điên lên được. Rồi cô trở lại đây vì dù sao đây cũng là nhà cô, và đây vẫn là nơi cô cảm thấy dễ chịu nhất. “Tôi sống trong sự cô đơn tuyệt đối. Anh không thể nào tưởng tượng được cái sự không thể nói với ai cả, trở nên vô hình, không tồn tại trong cuộc sống một người nào nữa. Vì thế anh sẽ hiểu nỗi bất ngờ và sự kích động của tôi khi anh nói với tôi tối nay, lúc tôi ở trong tủ và khi tôi nhận rõ là anh nhìn thấy tôi. Tôi không hiểu tại sao lại thế, miễn là điều đó kéo dài, tôi có thể nói với anh hàng giờ được, tôi có đến hàng trăm câu nói đang tồn kho”. Những lời nói đầy cảm xúc mãnh liệt nhường chỗ ột khoảnh khắc yên lặng. Nước mắt trào ra lóng lánh ở khoé mắt cô. Cô nhìn Arthur, lấy tay vuốt lên mặt. “Chắc anh cho là tôi điên?” Arthur lặng đi, mủi lòng trước cảm xúc của cô gái, choáng ngợp bởi câu chuyện kì quặc mà anh vừa được nghe.
- Không, tất cả những chuyện đó, nói thế nào nhỉ, thật lạ thường, gây hoang mang, sửng sốt. Tôi thật không biết nói sao. Tôi muốn giúp cô, nhưng không biết phải làm gì.
- Cho tôi ở lại đây, tôi sẽ thu mình thật nhỏ, tôi sẽ không làm phiền anh đâu.
- Cô có thật sự tin vào tất cả những điều cô vừa kể cho tôi không?
- Anh không tin tí nào cả à? Anh đang tự nhủ rằng trước mặt anh là một cô gái hoàn toàn mất thăng bằng phải không? Dù sao thì tôi cũng chẳng có cơ may nào cả.
Anh đề nghị cô thử đặt mình vào vị trí của anh. Nếu như vào lúc nửa đêm cô bắt gặp trong tủ quần áo ở buồng tắm nhà cô một người đàn ông hơi bị kích động, anh ta cố giải thích cho cô rằng anh ta là một loại ma đang bị hôn mê, khi ấy cô sẽ nghĩ gì và phản ứng tức khắc của cô sẽ ra sao?
Nét mặt Lauren giãn ra, giữa làn nước mắt thoáng hiện một nụ cười. Cuối cùng cô thú nhận với anh rằng “tức khắc” hẳn là cô sẽ rú lên, và cô đồng ý rằng có thể châm chước cho anh được. Arthur bèn cám ơn cô về điều này.
- Arthur, anh phải tin tôi, tôi van anh đấy. Không ai có thể bịa ra được một câu chuyện như thế.
- Có chứ, có chứ, anh bạn hợp doanh của tôi có thể tưởng tượng được ra một trò đùa tầm cỡ này.
- Quên ông bạn hợp doanh của anh đi! Ông ta chẳng dính dáng gì vào đây cả, đây không phải là trò đùa.
Khi anh hỏi cô làm sao biết được tên anh, cô trả lời rằng cô ở đây từ trước khi anh chuyển đến. Do vậy cô thấy anh đến xem căn hộ và ký hợp đồng thuê nhà trên bàn trong bếp với nhân viên của hãng bất động sản. Cô cũng ở đây khi những thùng đồ bằng các tông của anh được chuyển đến và khi anh làm gãy cái makét máy bay của anh trong lúc tháo dỡ nó ra. Thành thực mà nói, tuy rằng cô lấy làm tiếc cho anh, cô cũng rất buồn cười về sự tức giận của anh lúc đó. Cô cũng nhìn thấy anh treo cái tranh nhạt thếch này trên đầu giường anh.- Anh cũng hơi gàn đấy, chuyển đi chuyển lại cái đi văng đến hai chục lần để rồi cuối cùng lại đặt nó vào chỗ duy nhất hợp với nó. Tôi rất muốn nhắc anh là cái chỗ ấy trông hiển nhiên đến thế cơ mà. Tất cả mọi lúc.
- Cô cũng có mặt khi tôi tắm hay lúc nằm trong giường à?
- Tôi không phải người thích nhìn trộm. Nói cho cùng thì anh có thân hình cũng cân đối đấy, chỉ cần chú ý để khỏi bị mỡ ở thành bụng thôi, còn thì trông anh hoàn toàn không đến nỗi nào.Arthur nhướn lông mày. Cô nói năng rất có sức thuyết phục hay đúng hơn là rất tự tin, nhưng anh có cảm giác như đang bị sa lầy, câu chuyện của cô gái này thật là vô nghĩa. Nếu cô muốn tin thì đó là việc của cô, anh chả có lý do gì để phải chứng minh cho cô là chuyện đó không có thật, anh có phải là bác sĩ tâm thần của cô đâu. Anh muốn ngủ và để cho xong việc anh bèn đề nghị cô ở lại đây một đêm, anh sẽ ngủ trên cái đi văng mà anh “phải khó nhọc lắm mới đặt được đúng chỗ” và nhường cho cô phòng ngủ của anh. Ngày mai cô sẽ về nhà cô hay về bệnh viện, chỗ nào mà cô muốn, và họ sẽ mỗi người một ngả. Nhưng Lauren không đồng ý, cô đứng ra trước mặt anh, vẻ cau có, quyết làm cho anh phải nghe cô. Hít một hơi dài, cô tuôn ra một loạt những bằng chứng kinh hoàng về các việc anh làm trong mấy ngày gần đây. Cô thuật lại cuộc nói chuyện điện thoại giữa anh và Carol-Ann lúc quãng mười một giờ tối hôm kia. Cô ấy dập phắt máy điện thoại trước mũi anh ngay sau khi anh lên lớp đạo đức cho cô ấy, mà lại khá là long trọng nữa chứ, về những lý do khiến anh không còn muốn nghe nói đến chuyện anh và cô ấy nữa. “Tin tôi đi” Cô nhắc lại với anh về hai cái chén mà anh đánh vỡ khi dỡ đồ đạc, “Tin tôi đi”, về chuyện anh ngủ dậy muộn và bị bỏng vì vòi nước nóng lúc tắm hoa sen, “Tin tôi đi”, về cả chuyện anh mất bao nhiêu thời gian vừa đi tìm chìa khóa xe ôtô vừa cáu kỉnh. “Tin tôi đi chứ, giời ạ”. Thêm vào đó, cô cho là anh rất đãng trí, chìa khóa của anh đặt ngay trên cái bàn nhỏ ở lối đi vào chứ đâu. Hôm thứ ba thì có hãng điện thoại đến đây, họ bắt anh đợi mất nửa tiếng đồng hồ. Và anh đã ăn bánh mì với pastrami, anh làm dây ra áo khoác và anh đã thay áo trước khi đi khỏi nhà.
“Bây giờ thì anh tin tôi rồi chứ?”
- Cô theo dõi tôi nhiều ngày nay, tại sao thế?
- Nhưng làm sao mà tôi lại theo dõi anh được chứ, đây có phải là Watergate đâu! làm gì có máy quay phim và máy ghi âm đặt ở mọi chỗ!

- Sao lại không nhỉ? Nhu vậy còn hợp lý hơn là câu chuyện của cô, phải không?
- Cầm lấy chìa khóa xe ôtô của anh đi!
- Để đi đâu?
- Đến bệnh viện, tôi đưa anh đi xem tôi.
- Tất nhiên rồi! Đã gần một giờ sáng, tôi sẽ đâm đầu đến một bệnh viện ở đầu kia thành phố và yêu cầu y tá trực vui lòng đưa tôi hết sức cấp tốc đến phòng bệnh của một cô gái mà tôi không quen biết vì hồn ma của cô ấy đang ở trong nhà tôi, tôi thì rất muốn ngủ mà cô ấy lại rất bướng bỉnh nên đó là cái cách duy nhất để cô ấy cho tôi được yên.- Thế anh có thấy một cái khác không?
- Một cái gì khác?
- Một cái cách khác, nào, anh có dám nói với tôi là anh sẽ ngủ được không?- Nhưng mà tôi đã làm gì Chúa trời để đến nông nỗi này?
- Anh có tin Chúa đâu, anh đã nói qua điện thoại với ông bạn hợp doanh của anh về một hợp đồng: “Paul, tao không tin vào Chúa, nếu bọn mình được vụ này thì đó là do bọn mình khá nhất, còn nếu không được thì phải rút ra những kết luận và tự xem lại mình”. Vậy thì, tự xem lại anh năm phút đi, tôi chỉ yêu cầu anh có thế thôi. Tin tôi đi! Tôi cần anh, anh là người duy nhất....
Arthur nhấc máy điện thoại và bấm số máy người bạn hợp doanh của anh.
- Tao có đánh thức mày không?
- Không đâu, mới có một giờ sáng thôi và tao đang đợi mày gọi điện thoại để còn đi ngủ - Paul trả lời.
- Tại sao? Tao cần phải gọi điện ày à?- Không, mày không cần phải gọi cho tao, nhưng mà đúng là mày đã đánh thức tao rồi đấy. Mày muốn gì vào cái giờ này?
- Muốn ày nói chuyện với một người và nói với mày là những trò đùa của mày ngày càng ngu ngốc hơn.
Arthur đưa ống nghe cho Lauren và yêu cầu cô nói chuyện với bạn anh. Cô không cầm máy điện thoại được, cô giải thích cho anh là cô không cầm được bất kỳ vật nào. Đầu dây bên kia dây nói Paul sốt ruột hỏi Arthur đang nói với ai. Arthur mỉm cười đắc thắng và ấn nút bật micro ở máy điện thoại.
- Mày nghe thấy tao không, Paul?
- Có, tao nghe thấy mày. Nói đi, mày giở trò gì thế? Tao muốn ngủ.
- Tao cũng muốn ngủ, mày im đi ột giây. Nói với hắn đi, Lauren, nói đi nào!
Cô gái nhún vai.- Nếu anh muốn. Chào Paul, chắc chắn là bạn anh không nghe thấy tôi đâu, nhưng cả bạn anh anh cũng chẳng chịu nghe nốt.
- Thôi được, Arthur, nếu mày gọi tao để chẳng nói gì hết thì quả thật là rất muộn rồi đấy.
- Trả lời đi.
- Trả lời ai?
- Người vừa nói với mày ấy.
- Thì chính mày vừa nói với tao và tao đã trả lời mày rồi.
- Mày không nghe thấy ai khác à?
- Này, người hùng, mày bị lên cơn do lao lực quá hay sao?
Lauren nhìn anh với vẻ rất thương cảm.

Arthur lắc đầu; dù sao thì nếu như hai này người thông đồng với nhau, hắn ta cũng không đời nào chịu lòi đuôi dễ dàng như vậy được. Qua micro họ nghe thấy Paul hỏi lại xem Arthur nói với ai. Arthur yêu cầu bạn quên hết những chuyện này đi và xin lỗi vì đã gọi điện muộn như thế. Paul lo lắng muốn biết xem liệu mọi việc có ổn cả không, có cần anh ghé qua không. Athur trấn an bạn ngay lập tức, mọi việc đều ổn cả và anh cám ơn bạn.
- Nào, có gì đâu, ông bạn, mày cứ việc đánh thức tao khi nào mày muốn vì những trò ngớ ngẩn của mày, không việc gì mà phải ngại cả, bọn mình hợp doanh với nhau trong cả cái tốt lẫn cái xấu cơ mà. Vậy nên khi nào mày gặp chuyện gì xấu như thề này thì cứ đánh thức tao dậy, ta cùng hưởng. Thế nhé, ta ngủ lại được chưa hay mày còn chuyện gì khác?
- Chúc mày ngủ ngon, Paul.Và họ dập máy điện thoại.
- Đi với tôi đến bệnh viện đi, lẽ ra ta đã ở đó rồi.- Không, tôi không đi với cô đâu, đi như vậy là gia cố lòng tin cho câu chuyện kỳ cục này. Tôi mệt rồi cô ạ, và tôi muốn đi ngủ, vậy cô vào phòng ngủ còn tôi nằm đi văng hoặc là cô biến đi. Đó là đề nghị cuối cùng của tôi.
- Thế đấy, mình đã tìm được một kẻ còn cứng đầu hơn mình nữa chứ. Đi vào phòng ngủ của anh đi, tôi không cần giường.
- Vậy cô làm gì?- Điều đó thì ảnh hưởng gì đến anh?- Điều đó ảnh hưởng đến tôi, vậy thôi.
- Tôi sẽ ở lại trong phòng khách.
- Cho đến sáng mai, sau đó thì...
- Vâng cho đến sáng mai, cám ơn lòng hiếu khách quý hóa của anh.- Cô không vào phòng ngủ của tôi để theo dõi tôi chứ?- Anh cứ việc khóa cửa phòng anh lại vì anh có tin tôi đâu, với lại nếu đó là do anh ngủ không mặc quần áo thì việc gì, tôi đã nhìn thấy cả người anh rồi, anh biết đấy!
- Tôi tưởng là cô không thích nhìn trộm cơ mà?
Cô lưu ý anh rằng lúc nãy trong buồng tắm, không cần phải thích nhìn trộm, mà phải mù cơ. Anh đỏ mặt lên và chúc cô ngủ ngon. “Đúng vậy, chúc anh ngủ ngon, Arthur, chúc anh có những giấc mơ đẹp”. Arthur đi vào phòng ngủ và dập cửa lại. “Đúng là một mụ điên - Anh lầm bầm - Thật là một câu chuyện điên rồ”. Anh nằm phịch vào giường. Những chữ số màu xanh trên chiếc đài báo thức chỉ một giờ rưỡi. Anh nhìn những chữ số thay đổi cho đến lúc thành hai giờ mười một phút. Anh nhảy chồm dậy, mặc vào người một chiếc áo pull rộng thùng thình, quần bò, đi tất và đi ra khỏi phòng khách một cách đột ngột. Lauren đang ở đó, ngồi xếp bằng tròn trên bệ cửa sổ. Khi anh bước vào, cô nói với anh đầu không quay lại :- Tôi thích khung cảnh này, anh có vậy không? Đó chính là cái khiến tôi mê căn hộ này. Tôi thích ngắm cây cầu, mùa hè tôi thích mở cửa sổ ra để nghe tiếng còi tàu thuỷ. Tôi luôn luôn muốn đếm những con sóng bị tan ra khi đập vào mũi tàu thủy trước khi những con tàu này vượt ra khỏi Golden Gate.
- Nào, ta đi thôi - Anh nói với cô thay câu trả lời.- Thật chứ, tại sao đột nhiên anh lại quyết định thế?
- Cô làm toi mất đêm nay của tôi rồi, thôi thì đã hỏng cho hỏng luôn, miễn sao giải quyết đựơc vấn đề trong hôm nay, ngày mai tôi còn phải làm việc. Tôi có một cuộc gặp mặt quan trọng lúc trưa mai, và tôi phải cố ngủ ít nhất hai tiếng, vậy nên ta đi ngay bậy giờ. Cô khẩn trương lên chứ?
- Anh đi đi, tôi sẽ đi đến gặp anh.- Cô đến gặp tôi ở đâu?
- Tôi sẽ đến gặp anh, tôi nói vậy rồi, tin tôi hai phút đi.
Anh cho rằng đối với tình huống hiện tại thì anh dành cho cô như vậy đã quá nhiều lòng tin. Trước khi đi ra, anh hỏi lại họ cô. Cô nói cho anh họ của mình và chỉ dẫn thêm cả số phòng lẫn số tầng mà cô đang nằm điều trị, tầng năm và phòng 505. Cô nói thêm là dễ nhớ thôi, toàn số năm cả mà. Anh thì thấy những cái đang chờ đợi mình chẳng có gì là dễ cả. Anh đóng cửa nhà, xuống cầu thang, đi vào chỗ đỗ xe. Lauren đã ở trong ôtô, ngồi ở hàng ghế sau.
- Tôi không biết bằng cách nào mà cô làm đựơc như vậy, nhưng quả thật tài quá. Cô chắc làm cùng với Houdini!
- Ai vậy?
- Houdini, một nhà ảo thuật.
- Anh có những nguồn thật hết ý.
- Xin cô ngồi lên phía trước cho, tôi không có mũ an toàn đâu.
- Xin anh độ lượng ột tí, tôi đã nói với anh là tôi chưa thật chính xác được, ngồi vào ghế sau thì đâu có đến nỗi tồi, tôi còn có thể đậu lên nắp đậy xe được ấy chứ. Tuy rằng tôi đã rất tập trung tư tưởng vào bên trong xe. Tôi đảm bảo với anh là tôi tiến bộ ngày càng nhanh chóng hơn.
Lauren ngồi vào cạnh anh. Sự yên lặng ngự trị, cô gái nhìn qua cửa sổ. Arthur phóng vun vút trong đêm. Anh hỏi cô nên làm thế nào khi đã vào bệnh viện. Cô đề nghị anh giả vờ làm một người anh họ của cô ở Mehicô vừa mới nhận được tin đã phải đi mất một ngày một đêm để đến đây. Sáng sớm mai anh ta lại phải đi máy bay sang Anh và sáu tháng nữa mới quay lại, do vậy hết sức cần thiết phải vi phạm nội quy và cho phép anh ta được vào thăm cô em họ yêu quý, mặc dù đã khuya lắm rồi. Thành thực mà nói anh không tự thấy mình giống một gã Nam Mỹ, và lường trước là câu chuyện bịa của cô sẽ không trót lọt.
Cô cho là anh thật bi quan và gợi ý rằng nếu đúng như thế thì ngày mai họ sẽ quay lại đây. Anh không nên lo lắng. Nhưng thực ra thì trí tưởng tượng của cô mới là cái làm anh lo lắng hơn. Chiếc Saab chui vào trong khu vực của bệnh viện. Cô bảo anh rẽ trái, sau đó đi đường thứ hai bên tay phải và khuyên anh đỗ xe ở ngay sau cây thông màu bạc. Đỗ xe xong, cô khẽ chỉ cho anh cái chuông để bấm ban đêm, nhắc anh là đừng bấm lâu quá kẻo người ta khó chịu đấy. “Ai cơ?” Anh hỏi. “Những cô y tá đi từ cuối hành lang đi ra mở cửa chứ ai, họ không thể di chuyển bằng điều khiển từ xa được, anh tỉnh ngủ đi nào...” “Tôi cũng muốn lắm” Anh nói.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui