1
Ta tên Thẩm Dao Kim, con gái tông chủ Hàm Quang Tông.
Trong câu chuyện Long Ngạo Thiên vừa thăng cấp đánh quái vừa mở rộng hậu cung này, ta chỉ được coi là bia đỡ đạn, là hòn đá lót đường trên con đường trưởng thành của nam chính.
Nam chính Cố Tiêu xuất thân nghèo khó nhưng ở đưới hào quang của Long Ngạo Thiên khiến ta vừa gặp tên khốn đó đã yêu.
(Mấy truyện Long Ngạo Thiên để chỉ chung các nam chính nghèo, số phận bi thảm nhưng hay gặp được may mắn, bàn tay vàng các kiểu xong vừa tu luyện vừa vả mặt những người từng khinh thường chủ tịt và được một đống gái đẹp yêu, chị nào gặp cũng yêu, yêu sống yêu chết:))))
Vì yêu hắn ta cầu xin cha phá lệ nhận hắn làm đệ tử nội môn, còn tặng vô số linh đan diệu dược, pháp khí tu luyện, đối xử như với con rể tương lai.
Cho đến một ngày Cố Tiêu mang nữ chính Cố Miểu đang bị trúng độc về, tuyên bố với mọi người cô ta là vị hôn thê của hắn, không phải cô ta thì không cưới, còn muốn dùng trái tim của ta để giải độc.
Hắn không hề quan tâm rằng nếu mất đi trái tim ta sẽ trở thành người tàn phế.
Tình cảm mà ta cho là hai bên đều có tình, trời đất tác thành giờ phút này trở nên thật buồn cười.
Ở trong truyện ta lấy trái tim ra làm điều kiện trao đổi, buộc Cố Tiêu lấy ta, hắn ghi hận trong lòng, khi luyện thành kiếm đạo hắn trở mặt giết cả nhà ta.
Còn chỉ vì một câu nói của Tống Miểu hắn ném ta vào đáy vực toàn ma quỷ, chịu hết tra tấn, dày vò.
Trong truyện vào ngày hôm nay, ta giao ra trái tim, từ đây thành người tàn phế mà hắn đi lên con đường thành thần.
Nhưng mà đời này thì mơ đi.
2
Tống Miểu trúng độc, nằm thoi thóp trong lòng Cố Tiêu, trong mắt đong đầy nước mắt, nốt ruồi son giữa mày càng làm cô ta trông yếu ớt: “Cố Tiêu, đừng cầu xin cô ta, cho dù ta có chết, ta cũng sẽ ở bên cạnh chàng.”
Cố Tiêu đau lòng ôm lấy người trong lòng: “Miểu Miểu sắp chếc rồi, cô còn không chịu giao ra trái tim à. Cô muốn Miểu Miểu phải chết sao?! Chẳng lẽ thấy chết không cứu là tôn chỉ của Hàm Quang Tông à?!”
Trước kia hắn nói gì ta nghe đó, vì hắn thiên phú hơn người nhưng gia cảnh nghèo khó, trong tông có vật gì quý hiếm, chỉ cần hắn muốn ta đều đưa cho hắn. Cho nên bây giờ Cố Tiêu cho rằng ta cũng sẽ đưa trái tim cho hắn.
Ta nhìn thằng khốn không có gì ngoài cái mặt đẹp trai trước mặt, không biết sao nguyên chủ mắt mù thích hắn.
“Trái tim đã sớm hợp làm một với linh mạch trong người ta, nếu ta lấy ra giải độc cho Tống Miểu, cuộc đời này ta sẽ không tu luyện được nữa.” Ta lạnh lẽo nhìn Cố Tiêu.
Hắn cắn răng, giống như phải nhường thứ gì ghê gớm lắm: “Ta cùng Miểu Miểu tình đầu ý hợp, có duyên ba kiếp với nhau. Tống Miểu là thê tử duy nhất trên đời này của ta, nếu cô đồng ý lấy trái tim cứu Miểu Miểu, ta có thể cưới cô làm thiếp.”
Lời này vừa nói ra, cha mẹ ta vừa tức giận vừa lo lắng nhìn ta, sợ đầu óc ta bị nước vào, ẩm IC đồng ý, chịu sự nhục nhã này.
Không biết có phải vì Tống Miểu nghe thấy Cố Tiêu nói muốn cưới ta làm thiếp, trên mặt cô ta càng bi thương, làm Cố Tiêu càng đau lòng không thôi: “Thẩm cô nương, cô tội gì hùng hổ doạ người. Ta cùng Cố Tiêu quen biết từ nhỏ, cô làm như vậy sẽ khiến Cố Tiêu hận cô.....”
Ta che miệng cười nhạo ra tiếng, cắt ngang lờiTống Miểu nói: “Làm thiếp? Hai người đúng thật là thích nằm mơ giữa ban ngày, c ú t ngay cho ta, C Ú T.”
Hận ta sao, haha. Ta biết chứ. Không chỉ hận, Cố Tiêu còn sẽ g i ế t cả nhà ta.
Nhưng ta cũng không ngại cho hắn lý do hận ta thêm nồng đậm rực rỡ một bút.
Đối mặt với tầm mắt của hẳn, ta dứt khoát lấy xuống kiếm Thái A được treo trong đại điện.
Trong nháy mắt khi Thái A kiếm được rút ra khỏi vỏ, thiên địa biến sắc.
Giữa ánh lửa cùng tia chớp phát ra từ thân kiếm, ta không chút do dự đâm kiếm về phía Cố Tiêu.
Máu nóng hổi phun lên mặt của Tống Miểu, cô ta không tin nổi trừng lớn mắt, sau đó sợ hãi hét lên.
“A ——!”
Ta lộn cổ tay một cái, trường kiếm nhắm thẳng vào yết hầu Tống Miểu: “Không phải gào, hắn không chết.”
“Chỉ bị phế đi mà thôi.”
Kiếm khí cuồn cuộn, ta nâng cổ tay vẽ ra một đường kiếm tuyệt đẹp, chém vào hư không, kiếm khí mạnh mẽ va chạm vào dãy núi trùng điệp phía xa.
Thái A Kiếm ở trong tay ta, bay bổng tựa cánh hồng kinh động, khí thế như du long qua núi, một kiếm mờ mười bốn châu! (một kiếm làm ảm đạm 14 châu)
Một giây trước cha mẹ ta còn đang khiếp sợ ta đâm bị thương được người có tiếng là thiên tài Cố Tiêu, giây sau đã bị Thái A kiếm trong tay ta làm hoảng sợ.
Từ sau nhân ma đại chiến, thế gian đã 5000 năm chưa từng có ai phi thăng.
Người tu chân ở trong vô tận tuyệt vọng tìm kiếm con đường phía trước, trong đó có người nghe đồn có thể rút ra được kiếm của chiến thần Lục Ngô, sẽ trở thành vị thần tiếp theo.
Cha ta hai mắt tỏa sáng, hắn biết rõ rút được Thái A kiếm có nghĩa là gì ——
Danh hiệu đệ nhất thiên tài của Cố Tiêu đổi chủ đến trên đầu ta.
Trong sự kinh ngạc của cha mẹ, ta nhẹ nhàng cười: “Trong lòng không có nam nhân, rút kiếm như thần. Kiếm phổ trang thứ nhất, trước c h é m ý trung nhân chứng đạo"
3
Ta không có hứng thú làm tuesday, càng không có ý muốn gả cho Cố Tiêu làm người nghèo, đến nỗi muốn trái tim của ta à, chắc lúc ngủ mơ sẽ được đấy.
Nghe đồn khi ta sinh ra trời sinh dị tượng, trong cơ thể có một viên linh lung tâm khác với người thường, bách độc bất xâm, có thể tinh lọc tạp chất trong kinh mạch, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn người khác rất nhiều.
Đương nhiên, vật báu như vậy là kịch bản sắp xếp cho nam chính, nhưng ta không ngại xé kịch bản đâu.
Cố Tiêu kinh mạch đã bị phế, mà Tống Miểu chỉ là người thường, tay trói gà còn không chặt.
Cha mẹ ta sợ ta lại đổi ý, nhanh nhanh chóng chóng sai người ném đôi tra nam tiện nữ này ra khỏi tông môn.
Cố Tiêu trước khi đi mặt đầy hận ý, ta không tiếng động nói: Ta không giết ngươi, nhưng ta muốn ngươi thấy tất cả những gì ngươi quý trọng đều rơi vào tay ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...