Nếu Di Lăng Lão Tổ Và Hàm Quang Quân Có Một Nữ Nhi FULL


[Lời nói với người xa lạ: Kim Lăng cùng nữ nhi không có khả năng thành CP!!! Còn nữa! Không có Hi Dao!!! Only Vong Tiện không huỷ không đảo chính!!!]
Cho dù là ai thì cũng không nghĩ đến, mọi chuyện phát sinh trong Quan Âm miếu lại kết thúc theo cách hoang đường như vậy.

Mà hết thảy những chuyện này, lại giống như có người rắp tâm mưu đồ sắp xếp qua vô số lần, nhìn như vô lý, lại hết lần này đến lần khác vô cùng hợp lý.

Lúc Kim Quang Dao bị Nhiếp Minh Quyết đã hoá thành hung thi "rắc" một tiếng bê gãy cổ, tiếng khàn giọng mắng to cũng liền im bặt.

Trước khi hoàn toàn tắt thở, hắn khó khăn nhúc nhích đầu, nhìn Lam Hi Thần thần sắc mờ mịt lần cuối.

Ánh nến yếu ớt chiếu lên mặt hắn, chiếu rõ lên thứ gì đó từ trên khoé mắt hắn chảy ra, trong giây lát liền trượt vào trong cổ áo biến mất vô thanh vô thức, tan biến thật nhanh.

Nếu nhưng không phải trên mặt hắn còn lưu lại vệt nước rõ ràng, Lam Tích Vụ còn nghĩ mình gặp ảo giác.

Cái nhìn cuối cùng kia của hắn bao hàm cảm xúc quá mức phức tạp, giống như tự giễu, giống như bi ai, giống như hoài niệm, lại tựa hồ mang theo một chút không nỡ.

Bởi vì trong lúc hỗn loạn, điểm chu sa tiên diễm giữa hai lông mày hắn bị tro bụi che lấp, đã không còn nhìn thấy rõ ràng.

Mà hắn, thiếu đi ấn ký đỏ tươi tượng trưng cho Kim thị kia, mặc cho hiện tại nhìn chật vật vô cùng, nhưng khuôn mặt trống rỗng lại nhiều hơn mấy phần ôn hoà.

Hoàn toàn không hề giống vị Liễm Phương Tôn phong quang vô hạn kia trong trí nhớ của Lam Tích Vụ.

Nhưng chưa để nàng suy nghĩ nhiều, quan tài liền bị tượng Quan Âm bằng đá bay tới đè lên, tính cả hai người bên trong, đem miệng quan hoàn toàn nghiêm chỉnh phong bế lại.

Lam Tích Vụ có chút hạ mắt, nhìn sang.

Bỗng nhiên, nàng thấy một thân ảnh cực kỳ quen thuộc giống như là đang run một cái.

Đưa mắt nhìn lại, chính là Kim Lăng đang nhắm tịt mắt, hai tay dứt khoát che kín lỗ tai mình, hàm răng mạnh mẽ nghiến chặt, giống như đang hết sức nhẫn nại, thân hình đứng yên tại chỗ run rẩy.

Nàng chần chừ một lúc, vẫn là đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Lúc này, an ủi thế nào cũng đều vô dụng.

Nàng bỗng nhiên nhìn bốn phía một vòng.

Dưới ánh nến lờ mờ, cục diện vẫn hỗn loạn như cũ, lại giống như thời gian bị kéo giãn ra, tất cả mọi thứ đều đặc biệt chậm chạp.

Nàng nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc nhìn Lam Vong Cơ đem quan tài gồm tượng Quan Âm và cả hắn cùng nhau nhấc lên, tiếp theo đó là giữa hai lông mày lộ ra ý cười rõ ràng.

Nụ cười kia giống như là ánh nắng giữa trưa hè, vừa loá mắt lại ấm áp cực kì.

Nàng nhìn thấy Lam Vong Cơ cũng đang nhìn Nguỵ Vô Tiện.


Vẻ mặt lãnh đạm khiến người khác tự động tránh xa ngàn dặm đã không còn, trên mặt y lộ ra một vẻ nhu hoà hiếm thấy, như là hàn băng lạnh lẽo tháng ba gặp được ánh nắng ấm áp kia liền tan chảy, hoá thành một hồ nước xuân.

Tránh đi ánh mắt, Nhiếp Hoà Tang bỏ xuống ngoại bào của Lam Hi Thần còn khoác trên người.

Khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối khiến người khác không thể thấy rõ ràng, nhưng khoé miệng đang nhếch lên lại thể hiện ra người kia tâm tình cũng không tốt.

Tương phản với hắn, Giang Trừng đang nhìn chòng chọc vào cỗ quan tài bị tượng Quan Âm phong bế kia.

Trong mắt không chút nào sự vui sướng khi báo được đại thù, thần sắc vẫn như cũ hung ác đến đáng sợ.

Lam Hi Thần bên cạnh hắn mới vừa ổn định được thân hình, cảm giác bi ai bao trùm đáy mắt, không có một chút nào vui mừng khi vừa may mắn từ cõi chết trở về.

Cho dù cùng là người tu tiên, như xuất thân, cảnh ngộc, tâm tính của mỗi người lại khác nhau.

Mà sự khác biệt này sẽ khiến cho mỗi người trong bọn họ chậm rãi đi theo một con đường khác nhau.

Như Kim Quang Dao, như Ngụy Vô Tiện, như Lam Vong Cơ, như Giang Vãn Ngâm...!Chung quy là mang tiếng chung đường nhưng thật ra khác lối.

Sấm sét đã ngừng, mưa to tầm tã cũng chuyển thành mưa nhỏ tí tách.

Đêm dài nhất cũng đã qua đi, sắc trời dần sáng.

Theo sao Tiên Tử, mấy trăm người vây quanh miếu Quan Âm, trong tay cầm kiếm, thần sắc cảnh giác, giống như chuẩn bị một trận đại sát.

Nhưng mà, sau khi mấy người dẫn đầu vào miếu nhìn rõ tình hình, cả người lại ngây ngẩn.

Nằm thì đều đã chết; còn chưa chết thì nửa đứng nửa nằm.

Nói ngắn gọn, thi thể đầy đất, toàn thể hỗn loạn.

Hai vị cầm kiếm xông vào đầu tiên, bên trái là chủ sự Vân Mộng Giang thị, bên phải rõ ràng là Lam Khải Nhân.

Lam Khải Nhân kinh hãi đầy mặt, còn chưa mở miệng hỏi có chuyện gì xảy ra, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là cả người Ngụy Vô Tiện cơ hồ dán vào Lam Vong Cơ thành một thể.

Trong phút chốc, Lam Khải Nhân muốn hỏi cái gì cũng quên mất, ngay cả Lam Tích Vụ đứng bên người lão kêu một tiếng "Thúc tổ" cũng không nhìn thấy, khuôn mặt tức giận đến mức muốn giết người đến nơi, lông mày dựng ngược, thở hồng hộc làm cho bộ râu bay bay về phía trước.

Chủ sự Giang gia chạy nhanh đến đỡ Giang Trừng dậy, nói:
"Tông chủ, ngài không sao chứ..."
Lam Khải Nhân lại giơ kiếm lên quát:
"Ngụy..."
Chưa nói xong, từ phía sau Lam Khải Nhân lao ra vài đạo thân ảnh bạch y, sôi nổi reo lên: "Hàm Quang Quân!"
"Ngụy tiền bối!"
"Lão tổ tiền bối!"
Lam Khải Nhân bị đứa cuối cùng va phải, suýt nữa nghiêng ngả, đầu bốc khói:

"Không được chạy nhanh! Không được lớn tiếng ồn ào!"
Trừ bỏ Lam Vong Cơ nhìn ông hô một tiếng "Thúc phụ", không ai để ý đến đến ông.

Lam Tư Truy tay trái bắt lấy tay áo Lam Vong Cơ, tay phải bắt lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện, vui vẻ nói:
"Quá tốt rồi! Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, các ngươi đều không có việc gì.

Xem bộ dạng gấp gáp của Tiên Tử a, chúng ta còn tưởng các ngươi gặp phải tình huống gì khó giải quyết lắm chứ."
Lam Cảnh Nghi nói:
"Tư Truy ngươi hồ đồ sao, làm gì có chuyện gì mà Hàm Quang Quân không giải quyết được, đã nói ngươi đừng bận tâm rồi."
"Cảnh Nghi a, dọc đường người bận tâm hình như là ngươi mà."
"Tránh ra! Đừng nói hươu nói vượn."
Khóe mắt Lam Tư Truy liếc thấy Ôn Ninh đang bò dậy từ trên mặt đất, lập tức kéo hắn lại, nhét vào trong vòng vây của chúng thiếu niên rồi nhao nhao kể chuyện.

Bỗng nhiên, Lam Tích Vụ cảm thấy trên vai nằng nặng, quay đầu nhìn lại, liền thấy A Hoàng đậu bên cạnh mình, cúi đầu rỉa rỉa đám lông vũ bị nước mưa xối ướt.

Nàng đưa tay vuốt vuốt đầu tiều gia hoả kia, nhìn đám tiểu bố vây quanh Nguỵ Vô Tiện, thấy mẫu thân mình cười cười đem cây sáo bên hông đưa cho Lam Tư Truy.

Lúc này, thanh âm của Kim Lăng từ một bên truyền tới:
Nàng đưa tay vuốt vuốt tiểu gia hỏa đầu, quay đầu đi xem bị bọn tiểu bối vây quanh Ngụy Vô Tiện, hắn chính cười đem bên hông cây sáo đưa cho Lam Tư Truy.

"Ta muốn khóc lóc đấy thì làm sao! Ngươi là ai? Ngươi muốn cái gì? Ta khóc cũng muốn quản sao?!"
Vị đang đứng trước mặt Kim Lăng cực kỳ quen mắt, chính là Diêu Tông chủ.

Ông ta nghe Kim Lăng quát như vậy, nhất thời khuôn mặt cũng dài ra.

Người khác thấp giọng khuyên nhủ:
"Được rồi, đừng cùng tiểu hài tử so đo."
Nghe thấy lời này, hắn giống như là tìm được một cái bậc thang, hừ lạnh một tiếng:
"Đó là đương nhiên.

A, cần gì phải so đo với một tên vắt mũi chưa sạch không phân biệt thị phi?"
"Ngươi đang nói ai?"
Bên cạnh hắn truyền đến một giọng nói thanh lãnh.

Diêu Tông chủ sững sờ, cau mày muốn nhìn xem là kẻ nào không có mắt, tiện thể giáo huấn một phen.

Vừa quay đầu lại nhìn thấy Lam Tích Vụ toàn thân nhuỗm máu chói mắt vô cùng chẳng biết đã đứng trước mặt Kim Lăng từ lúc nào, an tĩnh cùng hắn đối mặt.

Lúc này hắn liền cảm thấy một luồng khí lạnh từ bàn chân lan lên đến đầu, toàn cảnh Lam Tích Vụ trong lúc vây quét Loạn Tán Cương tay không đánh gãy bội kiếm của hắn lại hiện lên, không nhịn được lui về sau hai bước, trên mặt mang theo vài phần kiêng kị.

Diêu tông chủ sững sờ, cau mày muốn đi nhìn là ai như thế không có nhãn lực độc đáo tốt giáo huấn một phen, vừa quay đầu, lại là một thân mang theo chói mắt vết máu Lam Tích Vụ chẳng biết lúc nào đi tới Kim Lăng trước người, chính an tĩnh cùng hắn đối mặt, cái sau lúc này chỉ cảm thấy thấy lạnh cả người bỗng nhiên từ lòng bàn chân luồn lên, bãi tha ma vây quét lúc Lam Tích Vụ một tay đạn đoạn hắn bội kiếm tràng cảnh hiện lên, đúng là nhịn không được lui về sau hai bước, thần sắc mang theo vài phần kiêng kị.


Không chỉ có hắn, phàm là những kẻ đứng gần Diêu Tông chủ trong đợt vây quét Loạn Tán Cương lần thứ hai nhìn thấy hàng cũng đều lui về sau một chút.

"Diêu tông chủ", thấy hắn không nói lời nào, Lam Tích Vụ cũng không vội, đưa tay đem Kim Lăng sau lưng mình muốn bước lên trước lôi lại, nói: "Kim Lăng sẽ là người đảm nhận vị trí Tông chủ Kim gia kế tiếp, cũng là biểu ca của Tích Vụ.

Nếu như ngài, hoặc là người bên cạnh ngài muốn làm chuyện gì không tốt với hắn, đến lúc đó, Tích Vụ dù lực mỏng, nhưng cũng sẽ đích thân đến Diêu gia, đem thù mới nợ cũ tính một thể với ngài."
Nàmg trắng trợn uy hiếp, chỉ cần người có đầu óc ở đây đều hiểu.

Lam Tích Vụ này giống như một kẻ điên.

Bình thường nhìn nàng không có gì khác biệt.

Nhưng nếu ngươi dám dẫm lên ranh giới cuối cùng của nàng, chưa nói đến phối phương lúc trước nàng cho bên trong còn có mấy vị độc tính cao đến doạ người, khiến cho bọn họ không cách gì giải được độc tính trong đó, chính nàng ta cũng là có một thân linh lực cường thịnh.

Lại lùi một bước nữa nói, nếu bọn hắn sau này muốn chèn ép Kim Gia, Lam Tích Vụ tìm đến bọn hắn tính sổ, trước khi muốn động được đến nàng còn phải cân nhắc Kim gia cùng Lam gia, có lẽ còn cả Giang gia nữa.

Đương nhiên là Diêu Tông chủ cũng nghĩ đến những điều này, đành phải hậm hực ngậm miệng, hất tay áo lên đi sang chỗ khác.

Thấy bọn hắn đi rồi, Lam Tích Vụ đanv định cùng Kim Lăng nói chuyện thì khoé mặt chợt nhìn thấy hai thân ảnh một trắng một đen kia giống như là đang muốn rời đi, liền vội vã xoay người đuổi theo.

Sau lưng, Kim Lăng bỗng nhiên đối với nàng mở miệng:
"Các ngươi muốn đi?"
Nhất định là muốn đi, Lam Tích Vụ ừ một tiếng, cũng không quay đầu lại.

Giọng nói Kim Lăng giống như là có chút gấp gáp, hắn nói: "Các ngươi làm sao có thể đi như thế? Cữu cữu ta..."
Nhưng hắn còn chưa nói hết đã bị Lam Tích Vụ ngắt lời.

.

Truyện Teen Hay
"Mỗi người đều có đường ruêng mà mình muốn đi."
Kim Lăng trong chớp mắt liền sửng sốt, bỗng nhiên không biết nên tiếp tục như thế nào, đành trờ mắt nhìn Lam Tích Vụ không quay đầu lại, vững vàng đi tới bên cạnh hai người kia.

Lam Vong Cơ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của nàng, Ngụy Vô Tiện khóe mắt mang theo ý cười cùng Lam Vong Cơ nói gì đó, Ôn Ninh an tĩnh đứng ở một bên, ánh mắt lại nhìn sang phía đội hình của Lam gia.

Ở trong đám người hỗn loạn, bầu không khí quanh bốn người này lại phá lệ nhẹ nhõm cùng ấm áp.

Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống, đem tiểu cô nương kia bế lên, một tay nâng nàng giữa không trung, một tay vỗ vỗ lên bả vai của Lam Vong Cơ đang đứng đối diện Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện thấy thế liền đem tiểu cô nương thả xuống, nhưng vẫn nắm bàn tay nhỏ của nàng.

Sau đó, mấy người nhân lúc không ai chú ý, quay lưng về phía đám người bắt đầy rời đi.

Kim Lăng một mực nhìn theo bọn họ, nhưng mà bọn họ lại đi cực nhanh.

Trong chốc lát sau liền ngay cả bóng lưng cũng nhìn không thấy, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hắn.

Giang Trừng vốn là đứng dưới một gốc cây to thẳng tắp che rợp trời, đã khôi phục lại thần sắc, nhìn nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Lau mặt đi."
Kim Lăng dùng sức lau lau mắt, rồi lau lau mặt, chạy lại hỏi:
"Người đâu?"
Giang Trừng đáp:
"Đi rồi."
Kim Lăng thất thanh hô lên: "Cữu cữu để cho bọn họ đi như vậy sao?"
Giang Trừng châm chọc:

"Không thì như thế nào? Lưu lại ăn tối? Nói cảm ơn xong lại nói thực xin lỗi?"
Kim Lăng nóng nảy, chỉ vào hắn:
"Khó trách hắn muốn đi, đều là do cái kiểu nói chuyện này của người! Cữu cữu người sao lại đáng ghét như vậy!"
Nghe vậy, Giang Trừng trợn mắt giương tay, mắng:
"Đây là khẩu khí ngươi dùng để nói chuyện với trưởng bối? Ngươi muốn ăn đòn!"
Kim Lăng rụt cổ, Tiên Tử cũng rụt đuôi.

Một cái tát kia của Giang Trừng không đáp xuống gáy Kim Lăng, vô lực thu lại.

Hắn bực bội: "Thôi bỏ đo.

Kim Lăng.

Mau câm miệng.

Chúng ta đi.

Ai về nhà nấy mau."
Kim Lăng giật mình, chần chờ một lát, ngoan ngoãn mà câm miệng.

Cúi đầu cùng Giang Trừng sóng vai đi vài bước, hắn lại ngẩng đầu:
"Cữu cữu, người vừa rồi có phải có chuyện muốn nói hay không?"
Giang Trừng nói:
"Nói cái gì mà nói? Không có."
Kim Lăng gân cổ lên:
"Vừa nãy! Ta thấy người như muốn cùng Ngụy Vô Tiện nói gì đó, sau đó lại không nói nữa.

Trầm mặc một một lúc lâu, Giang Trừng lắc đầu:
"Không có gì đáng nói."
Muốn nói gì? Nói, năm đó ta cũng không phải vì khăng khăng về Liên Hoa Ổ thu hồi thi thể phụ mẫu nên mới bị Ôn gia bắt được.

Trên đường chúng ta chạy trốn qua một trấn nhỏ, lúc ngươi đi mua lương khô, có một đám người Ôn gia đuổi theo.Ta sớm phát hiện nên rời đi chỗ trốn lúc đầu, tránh ở góc đường để không bị bắt, nhưng bọn hắn ở trên phố tuần tra, như vậy sẽ đụng phải ngươi đi mua lương khô.

Cho nên ta chạy ra, đem bọn hắn dẫn dụ đi chỗ khác.

Chính là, tựa như Ngụy Vô Tiện năm đó đem Kim Đan mổ ra cho hắn, vô pháp nói cho hắn chân tướng, hiện giờ Giang Trừng cũng không thể nào nói ra được.
___CHÍNH VĂN HOÀN___
Cuối cùng, cũng đã hoàn chính văn!
Đây là đứa con tinh thần đầu tiên của mình sau khi trở lại với nghiệp câu chữ.

Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ và theo dõi mình từ ngày bắt đầu đến bây giờ.

Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ những chuyện khác của mình.

Bộ này còn 6 phiên ngoại.

Nếu mọi người muốn thì mình sẽ tiếp tục edit nốt 6 phiên ngoại này, còn nếu không thì mình xin kết thúc Đồng nhân này ở đây.

Một lần nữa xin chân thành cảm ơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui