Thấy mũi tên khí thế hung hãn phóng về phía ngực mình bị một vật ở giữa không trung ngăn cản, con ngươi Kim Lăng hơi co lại, phản ứng cực nhanh, ngay lúc tiếng Nguỵ Vô Tiện thét vang lên giữa bầu trời đêm yên tĩnh liền nhanh chóng từ đầu tường nhảy xuống, quay người muốn nắm lấy tay người bên cạnh chạy khỏi chỗ này.
Hắn chỉ vừa bắt được cổ tay người bên cạnh thì chỉ một giây sau lại cảm thấy cổ tay của mình bị người kia nắm chặt lấy, góc áo trắng xoá vụt qua trước mặt hắn, Kim Lăng cảm thấy có người nắm lấy lưng áo mình.
Bên tai vang lên giọng nói thanh lãnh đặc thù của Lam Tích Vụ.
Nàng nói:
"Chạy!"
Nàng nói xong câu này, hắn liền bị một cỗ cường lực không thể ngăn cản ném văng ra xa.
Kim Lăng chỉ nhìn thấy cảnh sắc xung quanh đang trôi ngược lại, bên tai là tiếng gió gào thét.
Lam Tích Vụ vậy mà đem hắn ném văng ra hướng cổng thành.
Trong ánh mắt không thể tin được của Kim Lăng, thân hình thiếu nữ mặc bạch y kia nhanh chóng thu nhỏ lại, nàng hướng về phía ngược lại chạy đi.
Hắn há to miệng, muốn lên tiếng kêu nàng mau dừng lại, lại kinh ngạc phát hiện ra vậy mà mình không thể phát ra một chút âm thanh nào.
Đoán rằng nàng cũng dự liệu được hắn sẽ hô to gọi nhỏ làm bại lộ vị trí của mình, nên trong lúc ném hắn ra ngoài, Lam Tích Vụ liền hạ cấm ngôn lên người hắn.
Lam Tích Vụ khí lực vốn đã lớn, lần này lại vận lên cả mười thành linh lực, giống như hận không thể đem hắn trực tiếp ném đến cổng thành, để những kẻ không biết rõ lai lịch đằng sau lưng kia không thể bắt được hắn.
Trong miếu Quan Âm
Bị một đám võ tăng cùng tu sĩ của Kim gia bao vậy, Lam Tích Vụ vẫn đứng bất động, nâng mắt nhìn mấy kẻ trước mặt, ánh mắt vô cùng lãnh đạm nhưng lưỡi kiếm Hợp Hoan đang không ngừng phát ra lệ khí chứng tỏ chủ nhân của nó đang phẫn nộ đến mức nào.
Áo trắng trên người nàng một bên đã dính máu, rõ ràng là đã động thủ.
Mà ở dưới chân nàng, mấy cỗ thi thể đầu thân tách rời đang nằm đó, vẫn còn hơi ấm, máu tươi màu đỏ sậm từ miệng vết thương trên cổ đang không ngừng tuôn ra, nhuộm kín đất cát dưới chân nàng.
Một thuộc hạ nhịn không được nhìn thoáng qua những thi thể kia, chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh thổi qua những kẽ hở trong xương cốt mình, liền nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt sợ hãi chưa từng có nhìn tiểu nữ hài áo trắng trước mặt.
Sau khi mũi tên kia bắn ra, bọn hắn liền xông ra ngoài miếu muốn bắt Lan Lăng Kim thị tiểu công tử lại, lại thấy đại môn bị người ta hung hãn chém đổ, một bóng người hiện ra trong bụi mù, là một tiểu nữ hài mặc đồng phục Lam gia đang cầm kiếm đứng đó.
Thấy người đến chỉ là một tiểu cô nương, bọn hắn liền có chút khinh thường, tiến lên muốn nhanh chóng chém giết người kia sau đó đuổi theo bắt ngươi.
Nhưng mà không ai nghĩ tới tiểu cô nương nhìn có vẻ vô hại này lại không hề báo trước mà bạo nộ, giống như là ác quỷ, chỉ mình nàng ta chém chết hơn mười người bọn hắn.
Không chỉ có vậy thủ đoạn còn vô cùng tàn nhẫn, một khi bị nàng để mắt tới, liều đầu một nơi thân một nẻo, nhẹ nhất cũng bị nàng chém đứt một thứ gì đó trên người, thật là ít có hung ác.
Nếu không phải lúc sau Kim Quang Dao mang con tin đến buộc nàng dừng tay thì chỉ sợ hậu quả khó lường.
Lúc này, Lam Tích Vụ nhìn Nguỵ Vô Tiện trước mắt mình đang bị kiếm kề lên cổ, người đứng sau hắn lại dời lưỡi kiếm một chút, dường như muốn ở trước mặt nàng cắt ra một vết máu.
Ánh mắt Lam Tích Vụ liền trở nên nguy hiểm, nhìn chòng chọc người đứng sau lưng Nguỵ Vô Tiện, nói:
"Kim Quang Dao, ngươi thử manh động thêm một chút nữa xem."
Bộ dáng nàng như vậy thật khiến mọi người có chút sợ hãi.
Nàng trước giờ tại Lam gia cũng chưa hề tỏ ra như vậy, bởi vậy Lam Hi Thần đứng một bên liền bị lệ khí trong mắt chất nữ đã lâu không gặp làm cho có chút hoảng hốt.
Ở Lam gia, Lam Tích Vụ trước giờ luôn là một bộ dáng cực kì lãnh đạm, chẳng để ý đến thứ gì.
Y ngay từ đầu đều cho rằng chất nữ này tình tình quạnh quẽ giống như Vong Cơ phụ thân nàng, lại không phát hiện ra trong lòng nàng lại ẩn chứa nhiều ngang ngược nặng nề như vậy.
Mà từ khi nàng với Nguỵ Vô Tiện nhận nhau, nàng mới bắt đầu lộ ra mặt tính cách này.
Phải làm sao mới tốt đây.
Lam Hi Thần trong lòng thở dài lắc đầu, thêm một phần tự trách.
Ngược lại Kim Quang Dao nhìn Lam Tích Vụ trước mặt, khoé miệng vẫn mang theo ý cười ôn hoà, không một chút sợ lời uy hiếp của nàng, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Câu này là để ta nói mới đúng"
Dứt lời, hắn hơi động nhẹ kiếm trong tay, ung rung chậm rãi nói:
"Tích Vụ nếu như không muốn Nguỵ công tử bị thương, mời mau chóng tự phong bế linh mạch."
Lam Hi Thần khẽ nhíu mày, không đồng tình lên tiếng:
"Kim tông chủ, Tích Vụ chỉ là một đứa bé."
Y thực sự không hiểu Kim Quang Dao muốn làm gì, nhưng cũng lo lắng Lam Tích Vụ không may gặp bất trắc.
Kim Quang Dao lại khẽ lắc đầu:
"Nhị ca, thực lực của Tích Vụ, huynh cũng đã thấy."
Hắn nhìn thoáng qua hơn chục cỗ thi thể dưới chân Lam Tích Vụ, lại nhìn đến thủ hạ xung quanh mình không còn đủ tứ chi vừa được cầm máu, mỉm cười nói:
"Đệ thật sự có chút lo lắng nàng có thể làm ra nhiều thứ."
Mắt thấy lưỡi kiếm kia lại càng kề sát cổ Nguỵ Vô Tiện hơn, Lam Tích Vụ lập tức thu Hữu Hoan vào vỏ, sau đó đưa tay lên mấy đại huyệt trên người điểm mấy lần, phong bế linh lực.
Thấy nàng phối hợp, Kim Quang Dao liền hài lòng, khẽ gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Tích Vụ, biết đứa nhỏ này hơn phân nửa là vì mình mà đến, trong lòng chua xót, nói:
"Con bị thương chỗ nào sao?"
Lam Tích Vụ một mực nhìn hắn, thấy hắn hỏi mình liền khẽ lắc đầu, nhẹ nói một câu:
"Con không bị thương."
Nhìn qua lại giống một hài tử ngoan ngoãn, bộ dáng âm lệ vừa nãy giống như do mọi người bị ảo giác nhìn thấy.
Nghe nàng nói như vậy, Ngụy Vô Tiện trong lòng thóng chút yên tâm, vừa muốn tiếp tục lên tiếng, lại thấy một tăng nhân tiến lên bắt lấy cổ tay Lam Tích Vụ.
Hắn còn chưa kịp nhìn rõ, liền thấy trong tay gã tăng nhân kia loé lên một tia sáng lạnh lẽo, đem hai cái đinh bằng xương bén nhọn đóng thẳng vào trong hai cổ tay nàng! Nhìn thấy một màn này, hai mắt Nguỵ Vô Tiện như muốn nứt ra, hướng về phía Lam Tích Vụ gào lên một tiếng "A Vô", cũng mặc kệ trường kiếm đang kề trên cổ, muốn nhào qua chỗ nàng.
Bất quá hắn lại bị Kim Quang Dao dùng linh lực áp chế, bắt đứng nguyên tại chỗ.
"Kim Quang Dao! Ngươi dám?!"
"Kim tông chủ! Tích Vụ vẫn còn là hài tử!"
Hai đạo âm thanh gần như đồng thời vang lên, một đạo là Ngụy Vô Tiện, một đạo khác thì là của Lam Hi Thần cũng đang chấn kinh.
Nhưng mà Kim Quang Dao vẫn như cũ mặt không đổi sắc, thần sắc ôn hòa nhìn Lam Tích Vụ đang gắt gao cắn môi, sắc mặt trắng bệch, giống như người hạ đạo mệnh lệnh này không phải là hắn.
"Tích Vụ vẫn còn thuật luyện đan không thể coi thường, vì tự vệ, ta đành để Tích Vụ chịu chút thiệt thòi."
Dứt lời, hắn giống như là đột nhiên nhớ ra cái gì, tuỳ ý mở miệng:
"Chắc hẳn chút đau nhức này tất nhiên không thấm vào đâu so với những gì Tích Vụ phải chịu trên Kim Lân đài năm đó."
Nhìn nét mặt sửng sốt của Ngụy Vô Tiện, hắn khẽ thở dài một hơi:
"Nguỵ công tử có chuyện không biết, khi còn bé Tích Vụ có theo Nhị ca đến Kim Lân đài một chuyến.
Chỉ vì nàng là nữ nhi của Nguỵ công tử ngươi, Bách gia đều không yên lòng, nhất trí muốn nhìn hài tử kia một chút, xác định nó sẽ không như Nguỵ công tử ngươi tu Quỷ đạo.
Thế nhưng lại không nghĩ đến..."
Hắn nói đến đây liền cố ý ngưng lại một chút.
"Không nghĩ đến như thế nào?"
Thanh âm Nguỵ Vô Tiện lúc này đã có chút run rẩy.
Hắn không thể tưởng tượng được, hài tử của hắn khi ấy tuổi còn nhỏ, trước mặt huyền môn bách gia hận không thể đem hắn nghiền xương thành tro, sẽ phải gánh chịu sự đối đãi như thế nào.
Trong nhất thời chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu, vừa nãy tại Liên Hoa Ổ bị Giang Trừng làm cho thất khiếu chảy máu, bây giờ lại nghe thấy Kim Quang Dao nhắc đến loại sự tình này, hắn liền cảm thấy không thở nổi, phù chú đang âm thầm tạo thành trong tay cũng vì chuyện này mà bị đánh gãy, tiêu tan thanh hư vô.
"Nhưng lại không nghĩ đến, nàng bị A Lăng căm thù Nguỵ công tử ngươi đến tận xương tuỷ từ đầu bậc thang của Kim Lân đài đẩy xuống dưới." Kim Quang Dao ghé sát vào tai hắn, ôn hoà lên tiếng: "Từ trên bậc thang cao nhất một đường lăn xuống bậc thấp nhất.
Hôm ấy trời lại còn mưa, tiểu Tích Vụ nhất thời dậy không nổi, người bên ngoài vì biết nàng là con của ngươi, một người cũng không dám tiến đến đỡ nàng!"
"Kim tông chủ!"
Trong mắt Lam Hi Thần có vài tia tức giận, hắn lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngụy Vô Tiện, nói:
"Sao phải vào lúc này nhắc đến chuyện cũ? Ngụy công tử khí huyết vốn đã hao tổn, ngươi hà cớ gì cố ý khiến hắn vì thương tâm mà càng thêm tổn hạo?"
Kim Quang Dao nghe vậy, liền mỉm cười ngừng không nhắc đến chuyện kia nữa, nói:
"Đệ chỉ muốn để Ngụy công tử biết một chút quá khứ của hài tử mình thôi, nhị ca chớ có tức giận, ta không nói nữa là được."
Dứt lời, hắn liền quay đầu nhìn sang thuộc hạ đang đứng bên cạnh
"Đào được vật cần tìm chưa?"
Người kia cúi đầu đối với hắn thi lễ một cái, thấp giọng nói:
"Bẩm báo tông chủ, chưa tìm thấy."
Kim Quang Dao ánh mắt khẽ động, nói:
"Nói người bên trong đào nhanh lên."
Hắn vừa mới nói xong, cửa miếu liền mở ra lần nữa, một đội tăng nhân tràn vào.
Lam Tích Vụ có chút nghiêng đầu, nhìn thấy bị bọn hắn bắt được Kim Lăng, có chút nhíu mày.
Chắc là, dù đã nàng đã đem Kim Lăng ném ra xa, nhưng hắn không chạy thoát nổi những tu sĩ có tu vi khá cao này.
Kim Lăng quả nhiên chạy không thoát, bị vài tên tăng nhân dùng kiếm uy hiếp.
Kim Lăng nhìn thấy cục diện trong miếu lúc này, chần chừ một lát, vẫn chào một tiếng:
"Tiểu thúc thúc."
Kim Quang Dao nói:
"Ngươi được lắm, A Lăng."
Kim Lăng không biết nên nói gì, liền rời đi ánh mắt.
Lại thấy Nguỵ Vô Tiện đang nhìn chằm chằm về phía sau mình, không nhịn được nhìn theo ánh mắt hắn, liền bị khuôn mặt trắng bệch không có chút máu của Lam Tích Vụ đập vào mắt.
Ánh mắt hắn khẽ đảo, quan sát tiểu cô nương kia, liền thấy hai cái đinh bằng xương đóng xuyên thấu qua cổ tay nàng, cách đó không xa còn có mấy cái xác chết không đầu thê thảm vô cùng, con ngươi bỗng co rút lại, quay đầu nói với Kim Quang Dao:
"Tiểu thúc thúc, Lam Tích Vụ nàng!"
Dùng đinh xương có hạ cấm chế đóng xuyên qua gân mạch nơi cổ tay, đau đến mức nào?!?
"A Lăng", Kim Quang Dao mỉm cười ngắt lời hắn, nói: "Tích Vụ giết nhiều người như vậy, ta chỉ là vì tự vệ."
Hắn nói như vậy làm Kim Lăng không thể tin được quay đầu nhìn đống thi thể kia, giống như là không cách nào tin được đây là do Lam Tích Vụ bình thường đối với người khác lãnh đạm kia ra tay.
Nhưng là vết máy trên người Lam Tích Vụ cùng với những người đang vô cùng cảnh giâc bao vây nàng lại chứng minh đây là sự thật.
Kim Lăng vô thức nhìn Lam Tích Vụ, người kia cũng đang nhìn hắn, dường như lại còn đang nhíu mày.
Lam Tích Vụ nói:
"Ngươi chạy ngược về đây có phải không?"
Kim Lăng sững sờ.
Lam Tích Vụ lại nói:
"Không có đầu óc, muốn tỏ ra mình anh hùnh gì chứ."
Kim Lăng dài mặt ra, rốt cục nhịn không được, nói lại:
"Ngươi bây giờ thành cái dạng này, có thể bớt mồm đi không?"
Kim Quang Dao nhìn một màn này, hướng về phía Ngụy Vô Tiện đang nhíu mày, nói:
"Quan hệ thật tốt, Ngụy công tử cũng không cần lo lắng tiểu Tích Vụ bởi vì chuyện kia sẽ sinh ra hiềm khích với A Lăng."
Nguỵ Vô Tiện không đáp lại lời hắn, chỉ nhìn Lam Tích Vụ còn đang bị vây bên kia, thần sắc lãnh đạm nói:
"Kim Tông chủ, ngươi như vậy đả thương Tích Vụ.
Ta đương nhiên sẽ tức giận."
"Ta biết." Kim Quang Dao nói: "Bất quá còn xin Ngụy công tử bớt lại một chút lửa giận, khí tức của ngươi đã bất ổn, lại tiếp tục phát hoả, chỉ sợ sẽ khiến Tích Vụ lo lắng, một lát nữa Hàm Quang Quân đến lại đổ do lỗi tại ta."
Dứt lời, hắn liền phân phó thủ hạ bày trận chuẩn bị cản trở Hàm Quang Quân đến.
Ngụy Vô Tiện thấy hắn khẳng định vậy, cảm thấy kì quái, hỏi: "Ngươi làm sao lại xác định là Hàm Quang Quân nhất định sẽ đến?"
Kim Quang Dao lại giống như nhìn ra tâm tư của hắn, mỉm cười nói:
"Y đương nhiên sẽ đến, nếu Ngụy công tử ngươi để mắt đến toà Quan Âm miếu này, Hàm Quang Quân tất nhiên cũng sẽ biết nơi đây kỳ quái.
Chẳng lẽ Ngụy công tử cho rằng, ngươi nói y không ở bên cạnh ngươi thì ta sẽ tin sao?"
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi thông minh."
Lam Hi Thần bỗng nhiên lên tiếng:
"Ngụy công tử, nếu Vong Cơ ở gần đây, vì sao không đi cùng ngươi?"
Ngụy Vô Tiện trả lời: "Chúng ta phân công nhau hành động."
Lam Hi Thần giật mình:
"Ta nghe nói sau khi từ Loạn Táng Cương xuống, ngươi bị thương, lúc này sao y lại có thể cùng ngươi phân công hành động được?"
Ngụy Vô Tiện: "Huynh nghe ai nói?"
Kim Quang Dao: "Ta nói."
Ngụy Vô Tiện nhìn hắn một cái, nói với Lam Hi Thần:
"Là như thế này.
Đêm nay ta ngủ không được, ra khỏi khách điếm đi dạo một chút, vừa vặn đến đây.
Hàm Quang Quân ở một gian phòng khác, y không biết ta ra ngoài."
Đến lượt Kim Quang Dao cảm thấy kỳ quái:
"Các ngươi trụ hai gian phòng?"
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên:
"Ai nói với ngươi chúng ta nhất định sẽ trụ một gian phòng?"
Kim Quang Dao chỉ cười không nói, Ngụy Vô Tiện: "A ta biết rồi." Là Lam Hi Thần nói, Ngụy Vô Tiện cảm khái:
"Các người đúng là cái gì cũng nói với nhau."
Lam Hi Thần lại không hề có ý đùa giỡn, nghiêm túc hỏi:
"Ngụy công tử, các ngươi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?".
Trên mặt Lam Hi Thần không còn mang nét cười nhu hoà, chuyển thành nghiêm túc, thoạt nhìn càng giống Lam Vong Cơ.
Nhưng Ngụy Vô Tiện không hiểu được, Lam Hi Thần vì sao phải phản ứng lớn như vậy.
Hắn chột dạ, hỏi:
"Lam tông chủ, chúng ta có thể có chuyện gì? Trước mắt vẫn nên ứng phó vị này trước đi."
Ý hắn ám chỉ tới Kim Quang Dao, muốn nhắc nhở Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần mới nói: "Là ta nóng lòng.
Xin lỗi."
Kim Quang Dao lại cười, nói: "Xem ra thật sự có vấn đề.
Vấn đề còn không có nhỏ đâu."
Ngụy Vô Tiện cười lạnh: "Hiện tại bách gia đều muốn thảo phạt ngươi, Liễm Phương Tôn còn rảnh vậy sao? Còn có thời gian nhọc lòng chuyện của người khác? Nhiều chuyện như vậy?"
Kim Quang Dao: "Nào dám chứ, ta chỉ đang cảm khái thôi.
Hàm Quang Quân giữ gìn nhiều năm như vậy, thế mà đến hôm nay vẫn chưa tu thành chính quả.
Không riêng gì Lam tông chủ có lý do nóng vội, ngay cả người ngoài cuộc cũng không đành lòng a."
Ngụy Vô Tiện khó hiểu nhìn hắn: "Cái gì mà giữ gìn? Cái gì mà tu thành chính quả?"
Hắn vừa nói ra câu kia, không riêng gì Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao, ngay cả Lam Tích Vụ cũng phức tạp nhìn hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...