3.
Về việc kết hôn với Hạ Vấn Tân, đó là một sự tình cờ.
Sau khi bị sa thải, tôi trở về quê hương và làm bồi bàn trong một nhà hàng.
Rất bận rộn.
Không biết anh lấy tin từ đâu, khi anh tìm thấy tôi, tôi đang phục vụ bia cho khách.
Người đàn ông đó uống quá nhiều rượu, tay chân không sạch sẽ, tôi cau mày tát vào mặt hắn một cái, hắn liền tức giận đá tôi ngã xuống đất.
Rượu, chai lọ và thức ăn đổ khắp người tôi.
(Edit: Fb Kim Giai Linh Lung)
Trời rất nóng.
Hắn vẫn còn tức giận, chửi bới và muốn ra tay, nhưng giây tiếp theo đã nói không nên lời.
Tôi mở mắt ra, đối diện là đôi mắt sáng ngời của người đàn ông, Hạ Vấn Tân nhếch môi mỉm cười, lười biếng và không chút để ý:
"Tống Đường Âm, hóa ra cô thực sự ở đây."
Tôi đứng dậy, rũ bỏ vụn thức ăn trên người, gật đầu muốn vòng qua anh rồi rời đi.
Nhưng chỉ mới bước được hai bước, tôi đã nghe thấy giọng anh từ phía sau:
"Nhìn cô nhếch nhác như vậy, có muốn gả cho tôi không?"
Tôi kinh ngạc quay lại nhìn anh:
“Anh bị điên à?"
"Nghiêm túc đấy."
Hạ Vấn Tân nhìn tôi, đôi mắt tối sầm và không có một chút cảm xúc nào, anh nói một cách nghiêm túc:
"Nói thật với cô, tôi bị em gái cô đá, tâm tình không được tốt, mà cô bị nhà họ Tống ép buộc thành thế này, chúng ta miễn cưỡng có thể coi như là liên minh của các nạn nhân đi.”
Đèn đường mờ ảo và nhấp nháy hai lần, sau đó liền báo hỏng.
Tôi không nhìn rõ mặt anh, chỉ nghe thấy anh cười giễu cợt một tiếng, trên môi lập lòe ánh đỏ từ điếu thuốc lá:
“Dù sao bây giờ cô cũng chẳng có gì cả, gả cho tôi, cô cũng không thiệt, sợ cái gì.”
Tôi nghĩ nghĩ, không nói gì.
Anh lặng lẽ chờ đợi tôi.
Cho đến khi có làn gió mát thổi qua, tôi vô thức co người lại, Hạ Vấn Tân cởi chiếc áo gió thời trang cao cấp của mình khoác lên vai tôi.
Trong chốc lát, hơi thở của tôi tràn ngập mùi thuốc lá thoang thoảng của anh.
Tôi nói:
"Được thôi.”
4.
Khi tin tức về cuộc hôn nhân được lan truyền, mọi người đều bị sốc.
Họ đều nói Hạ Vấn Tân cưới tôi chỉ để chọc giận Tống Như.
Tại đám cưới, khi Hạ Vấn Tân nói rằng anh ấy nguyện ý, tôi để ý thấy Tống Như bật khóc dưới khán đài, đôi mắt đỏ hoe, sau đó rời khỏi hiện trường một cách u ám. Tôi liếc nhìn người đàn ông, nhưng anh chỉ mỉm cười, thậm chí còn chẳng liếc nhìn cô ta một cái.
Giống như chưa từng yêu, lại giống như không quá để ý.
Sau khi kết hôn, Hạ Vấn Tân rất tốt với tôi, anh sắp xếp cho tôi một công việc thư ký, chúng tôi luôn gắn bó với nhau.
Tôi hỏi tại sao thì anh chỉ cười khinh khỉnh:
“Tôi không dám để mỹ nữ ở nhà một mình, sợ có kẻ trộm cướp mất, như vậy chẳng phải là tôi đã thua thiệt lớn sao.”
Tôi cười anh ấy không đứng đắn, cũng quá lười để tranh luận với anh ấy.
(Edit: Fb Kim Giai Linh Lung)
Trong những năm tháng ở tù, tôi đã phải chịu đựng rất nhiều đến nỗi cơ thể không thể chịu nổi bất kỳ sự tra tấn nào.
Người bình thường bị cảm lạnh và ho, rơi vào tôi sẽ thành bệnh nặng.
Hạ Vấn Tân đã mời nhiều bác sĩ nổi tiếng đến giúp tôi chữa trị và tôi đã khỏe hơn, khi nằm trên giường bệnh, anh nắm tay tôi, vừa nghiêm túc vừa thành kính:
"Tống Đường Âm, tôi đã mua em, mạng sống của em là của tôi, em không thể chết trước tôi!"
Lời nói ấu trĩ như một đứa trẻ.
Nhưng nhìn vào đôi mắt có chút cay đắng của anh, cuối cùng tôi vẫn gật đầu.
Tôi không hiểu tại sao anh lại buồn.
Nhưng từ lâu tôi đã học được cách không truy hỏi, không làm phiền.
"Được rồi."
"Chúng ta hãy cùng nhau già đi."
Nói là thế, nhưng sau cùng, người không giữ được lời hứa, không phải là tôi, mà là Hạ Vấn Tân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...