Nếu Còn Kiếp Sau

Cánh tay của cậu khẽ động đậy làm mọi người trong phòng phải hoảng hốt lên,Vương Thanh nhanh chóng chạy đi tìm bác sĩ kêu ông ta vào xem xét tình hình.Vị bác sĩ kia sau khi nghe xong cũng nhanh chóng đến phòng của Đại Vũ xem xét.

" Chúc mừng người nhà,số cậu ta quả thật là may mắn đó nha,chỉ trong hai ngày mà tình hình đã trở nên tốt hơn rồi.Có thể cậu ta sẽ mau chóng tỉnh dậy "

Tú Hoa và Quách Đào lúc này cũng vui mừng khôn xiết

" Thấy chưa,tôi đã nói mà con trai chúng tôi rất mạnh khỏe nhất định nhất định sẽ mau chóng tỉnh dậy " Tiếng Tú Hoa vang lên rồi đi đến bên giường của con trai mình rồi nhẹ nhàng hôn nhẹ vào má cậu,giọt lệ hạnh phúc của bà lúc này cũng bất giác mà rơi xuống.Quách Đào thấy vợ mình như thế cũng đi đến bên cạnh khẽ ôm vai bà mà an ủi

" Bà này,con trai nhất định sẽ mau hồi phục "

Uy Vũ và Hồng Hoa cũng đến bên cạnh nhìn thằng bé đang nằm trên chiếc giường kia,Hồng Hoa nhẹ nhàng quan sát cậu " Qủa thật thằng bé này cũng không tệ,nhìn nó rất dễ thương " lòng bà thầm nghĩ.Bà cũng đi đến đưa đôi bàn tay mình áp vào má Đại Vũ

" Cho mẹ xin lỗi " câu nói của bà thốt ra làm mọi người hoảng hốt nhưng rồi họ cũng đã hiểu bà đã chấp nhận Đại Vũ.Khi bàn tay đặt lên bờ má này,bà lại cảm thấy vô cùng có lỗi với cậu bé kia " Con mau bình phục nhé! "

Uy Vũ cũng đến bên bà,bốn người cứ như thế mà chiếm hết tiện nghi đứng bên cạnh Đại Vũ làm Vương Thanh không thể đi đến được.Bất giác môi cậu cũng mỉm cười.

Vẫn như thường lệ,Tú Hoa và Quách Đào ngày nào cũng đến thăm con nhưng buổi tối lại về nhà vì biết rằng hai thằng con kia có thời gian riêng tư.Uy Vũ và Hồng Hoa cũng lâu lâu lại đến thăm cậu, bốn vị phụ huynh cứ gặp nhau là lại ngồi hàn thuyên nói về hai thằng con của mình lúc nhỏ.Rồi kể chuyện tình cảm của bọn họ lúc còn trẻ,Vương Thanh thấy vậy trong lòng không lúc nào mà không hạnh phúc.Tuệ Uyên hễ khi nào rãnh rỗi là cũng chạy đến bên cậu bạn thân này thời gian cứ thế mà trôi qua.

1 Tuần....

" Bảo bối em có thể mau tỉnh dậy được không hả? Mau tỉnh còn đi học cùng với anh,chúng ta đã bỏ bài vỡ lâu như vậy rồi a~ "


" Bảo bối chưa tỉnh sao,hôm nay anh kể em nghe về chuyện các bậc phụ huynh mình nói chuyện nhé "

" Bảo bối,hôm nay anh nghe mẹ kể lúc mới sinh em rất dễ thương đúng không a, 5 tuổi vẫn còn tè dầm nữa hii."

" Bảo bối anh lại nhớ em rồi làm sao bây giờ,anh đang chờ em tỉnh dậy để cùng nhau đi chơi,đi học nè "

2 Tuần cũng trôi qua

Đêm nào Vương Thanh cũng tự đọc thoại nội tâm,cứ tự nói tự suy diễn.Lâu lâu tự kể chuyện cười lại cười tự với cậu,dù biết là cậu vẫn vô tri vô giác.Tối nào cũng ôm chặt người kia,có lúc thì không ngủ được mà thức tới sáng chỉ để nhìn con người kia.Sở dĩ cậu làm vậy vì chỉ có như thế mới làm cảm giác cô đơn,cảm giác tội lỗi trong tim cậu chôn giấu xuống.

Đêm nay nữa là cũng gần nữa tháng bảo bối của mình nằm bất động,cậu lại không tài nào ngủ được,ánh mắt vô hồn cứ nhìn xa xăm ra ngoài cánh cửa sổ trăng đêm nay lại là trăng khuyết dù chỉ là một nữa nhỏ nhưng nó vẫn đang chiếu sáng khắp bầu trời,những ngôi sao bé nhỏ lấp lánh cũng đang chớp chớp trên bầu trời kia.Bất giác bàn tay Đại Vũ lại khẽ động đậy,đôi mắt kia cũng đang khẽ chậm rãi mở ra Vương Thanh thấy thế thì trong lòng hoảng hốt nhưng xen lẫn sự hạnh phúc cậu như một người điên chạy đi kiếm vị bác sĩ kia để vào coi tình hình.Trong đêm tối,vị Bác sĩ cũng nhanh chóng đi theo cậu đến phòng thì thấy bệnh nhân kia đang mở mắt nhìn mình,ông khám sơ qua rồi nói " Chúc mừng cậu,cậu ấy đã tỉnh lại lại chỉ cần nghĩ ngơi vài ngày có thể hoàn toàn bình phục đây chính là kì tích đó nha " nói rồi vị bác sĩ cũng nhanh chóng quay đi về phòng của mình.Cậu mừng rỡ nhìn vào khuôn mặt kia,khuôn mặt quen thuộc khẽ cười nhẹ làm tim cậu bất giác đập nhanh

" Em đã tỉnh rồi sao,em có biết những ngày qua anh và mọi người lo lắng cho em như thế nào không hả.Em lại không quan tâm cứ nằm đó ngủ,bây giờ mới thức là sao " Vương Thanh khẽ ôm Đại Vũ vào lòng,bất giác lệ ở khóe mắt tuôn ra " Anh nhớ em nhiều lắm,anh xin lỗi vì không bảo vệ được cho em ".

Dùng hết phần sức yếu ớt của mình,Đại Vũ lay những ngón tay đi đến khuôn mặt kia khẽ lau đi.

Sáng hôm sau,nghe tin mọi người nhanh chóng đi đến bên cậu những bậc phụ huynh lại cùng nhau khóc trong hạnh phúc,khóc trong mừng rỡ.

4 ngày nữa lại trôi qua....


Đại Vũ lúc này cũng đã khỏe hẳn những cái băng được quấn trên người cũng dần dần được tháo xuống.Tú Hoa và Quách Đào cũng nhanh chóng đưa con mình về nhà,Vương Thanh cũng đi theo về đến nhà cậu liền đưa bảo bối của mình vào phòng.

" Bảo bối em mệt không? "

" Bảo bối em có còn đau chỗ nào không? "

" Bảo bối em có đói không? "

" Bảo bối,bảo bối.......? " bao nhiêu câu hỏi chất chứa trong lòng cậu lúc này cũng tuôn ra

Đại Vũ vừa khẽ nằm xuống lại mỉm cười nói khẽ " Anh đừng phiền nữa,em muốn nghĩ ngơi một tí "

" Bảo bối,anh...anh...xin lỗi nha em nghỉ ngơi đi "

Đại Vũ cũng biết Vương Thanh quan tâm mình nên mới hỏi nhiều như thế nên cậu cũng biết câu nói vừa rồi bất giác cũng sẽ làm anh tổn thương." Anh lại đây ôm em đi,em muốn ngủ trong lòng của anh rất nhớ cảm giác ấm áp kia a~ ".Cậu khẽ mỉm cười,cứ như một đứa trẻ được cho kẹo mà chạy tới bên cái ổ chăn kia rồi đặt đầu bảo bối của mình nằm trên lòng ngực,hai cánh tay khẽ ôm lấy hai người cứ thế mà nằm trong cái ổ ấm áp kia nghỉ ngơi cho tới tối.

" Em đói không? anh xuống nhà làm đồ ăn cho em nhé! Ba mẹ lúc sáng có nói không muốn phá hai đứa mình nên đi biển rồi vài này nữa mới về "

Đại Vũ khẽ thở dài " Ba mẹ đúng là,em như thế này còn có tâm trạng đi chơi a~ "


Vương Thanh biết tâm trạng bảo bối lúc này không tốt khẽ đi đến hôn lên má cậu " Ba mẹ cũng có nói là rất tin tưởng thằng rễ như anh nên giao em lại cho anh a~ "

Đại Vũ khẽ cười hai má ửng hồng như một đứa con nít,ngại ngùng quay đi " Em đói rồi a~ mau đi làm đồ ăn đi "

Biết Đại Vũ đang ngại Vương Thanh cũng đành ra khỏi phòng đi xuống nhà bếp mà nấu món cháo vì biết cậu mới vừa về bụng còn rất yếu không thể ăn đồ khó tiêu được.

Trở về sau chuyến du lịch Quách Đào cũng nhanh chóng kêu Tú Hoa đi theo mình đề sống cuộc sống riêng tư của hai vợ chồng.Để lại nơi riêng tư này cho hai đứa con trai của mình,Tú Hoa lúc đầu cũng không nỡ rời xa con trai nhưng vài ngày sau lại hiểu ra rằng tụi nó đã lớn có thể tự chăm sóc.Nên bà quyết định cùng Quách Đào qua Mĩ sống hai vợ chồng này cứ như thế mà cùng nhau hưởng thụ cuộc sống của những vị phụ huynh.

~~~~~~~

Sau khi bình phục hai người cũng nhanh chóng đi học lại,do nghĩ quá nhiều nên bài vở lúc này nhiều cứ như một đỉnh núi cao.May là hai người họ vốn thông minh nên cũng nhanh chóng mà giải quyết được tất cả.

Kim Phương lúc này không còn phiền đến hai người họ nữa vì trước kia trong lúc hai người họ vắng mặt.Cô cũng từ từ dần quen với cuộc sống mới nên bớt đi tính tiểu thư của mình,cũng hòa đồng với lớp nhất là lúc này lại là bạn rất thân của Tuệ Uyên nha.Cô cũng nghe Tuệ Uyên kể chuyện tình đau thương lúc đó cũng khóc rất nhiều,cũng nhớ lại những việc làm sai lúc trước mà hối hận.Dần dần cô cũng trở thành một con hủ nữ như Tuệ Uyên,lúc đầu Đại Vũ và Vương Thanh còn cảm thấy kinh ngạc nhưng dần dần cũng hiểu được chuyện.

Cuối cùng kì thi cũng đã tới hai người họ nhanh chóng vượt qua một cách dễ dàng.Vương Thanh cũng về nhà cũng dần dần tập làm quen với công việc kinh doanh của Uy Vũ vì Uy Vũ nói cậu cũng đã lớn rồi dần dần tập làm quen với công việc đi là vừa.Đại Vũ cũng vẫn tiếp tục con đường tương lai của mình là trở thành một nghệ sĩ nhưng tiếc là cuối cùng cậu lại thay đổi ý kiến không theo đuổi ngành nghề này nữa vì cậu nghĩ sau khi làm nghệ sĩ thì rất khó mà được sống những ngày bình yên.

Ngay lúc này Quách Đào lúc này cũng đã lớn tuổi,ông quá mệt mỏi với công việc kinh doanh này rồi đành bàn giao lại cho con trai của mình.Giờ ông chỉ nghĩ là được sống cuộc sống an nhàn cùng Tú Hoa,ông không còn sức đấu với những thương nhân kia nữa.Đại Vũ cũng nhanh chóng tiếp nhận lời ba của mình,vì cậu cũng không định ăn bám Vương Thanh cả đời a~

5 năm sau.....

Hai công ty S ở Mĩ và công ty M ở Thượng Hải cũng nhanh chóng nổi tiếng trên khắp mọi mặt báo.Thời gian của họ cũng nhanh chóng bị đem cách xa ra nhau nhưng tình yêu của họ dành cho nhau vẫn không bao giờ là hết nồng cháy.

" Bảo bối,1 tuần rồi không gặp nhau có nhớ anh không a~!! anh đây rất nhớ hic hic xa lão bà tim lão công này đau lắm a~ "


Đại Vũ sau khi nghe những lời này cũng không nhịn được mà cười " Anh! lớn rồi mà vẫn như con nít vậy đó hả.Em cũng rất nhớ anh! "

Vương Thanh ở bên kia đầu dây cũng thở dài " Haizz! ngày mai anh sẽ bay qua đón em đi chơi nha.Công việc dạo này bận rộn cứ chiếm hết tiện nghi của hai ta "

Đại Vũ cũng nghĩ thấy thế tâm trạng cũng có chút buồn nhẹ " Em cũng biết là vậy.Nhưng biết làm sao,hay là hai công ty chúng ta họp tác làm một nhé anh.Như vậy thời gian hai ta ở bên nhau nhiều hơn "

Vương Thanh lúc này cũng mới nghĩ ra " Ai cha,sao mà anh ngốc vậy ta không nghĩ ra sớm hơn.Lão bà đúng là thông minh nha mai gặp Lão công sẽ thưởng hảo hảo "

" Được rồi! bây giờ bên em cũng đã tối rồi a~ hai bên chúng ta lệch múi giờ mà em mau ngủ sớm nha,đắp chăn cẩn thận vào kẻo lạnh,tối ngủ nhớ để cái gối ốm kế bên nha bảo bối không tối lại giật mình tỉnh giấc nữa.Yêu em bảo bối hôn hôn "

" Rồi mà ngày nào cũng nhắc hết a~ cứ như em là con nít vậy.Qủa thật có gối ôm ngủ rất ngon a~ sau này không cần anh nữa haha "

Vương Thanh tâm trạng bỗng bất an sau khi nghe câu nói này.Vì lúc trước Đại Vũ có tật phải cậu thì mới ngủ được vì đây là thói quen xấu do "Lão lưu manh " này dạy ra.Nên khi không có Vương Thanh để ôm là nhất định buổi tối đó cậu sẽ giật mình tỉnh dậy.Vì có lần đi công tác xa mà không dẫn theo Đại Vũ đi được nên cậu đành ở nhà,nữa đêm lại nghe tiếng điện thoại gọi thì ra là bảo bối của mình mới bị giật mình ngồi khóc thút thít như một đứa trẻ.Nên sau khi trở về cậu liền tập cho bảo bối ngủ ôm gối để sau này khi công tác có lẽ Đại Vũ sẽ không bị như vậy nữa.Giờ đây không nghĩ thói quen này có thể làm cho Lão bà nhà mình chán mình!! " T.T khổ tâm chưa baba "

Đại Vũ thấy bên kia im lặng cũng hiểu nên bèn nhét thêm một câu " Nhưng quả thật so với ôm gối,ôm anh vẫn là tốt nhất hiii "

Tâm trạng bất chợt bị xoay 180 độ " Haha anh biết rồi,ngày mai sẽ tha hồ cho em ôm nha bảo bối.Dám câu dẫn lão tử đây ngày mai coi anh trừng trị em ra sao.Mai anh tới sẽ gọi yêu em bảo bối hôn hôn "

" Tạm biệt anh! mai gặp ngủ ngon "

" Xa mặt nhưng không cách lòng,dù mỗi người ở mỗi nơi nhưng trái tim của họ vẫn luôn cùng đập một nhịp đập "

Hoàn thành!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui