Thái độ của Thu Diệc Diệu đối với game từ trước đến nay luôn vô cùng nghiêm túc, không thể làm hố đồng đội được.
Trần Gia Huy cứ ầm ĩ ở một bên, nếu như chơi thua thì bắt đền ai?
Trần Gia Huy ngượng ngạo rối bời một chút, Thu Diệc Diệu còn nghĩ rằng cậu ấy muốn nói chuyện linh tinh gì đó về Lưu Dũng, nhưng thái độ này của Trần Gia Huy rõ ràng là có điều gì khác muốn nói.
Thu Diệc Diệu cất điện thoại đi, lấy từ hộc bàn ra một xấp giấy nhớ, bên trên có viết cái gì đó, cậu tiếp tục viết lên thêm vài tấm nữa, Trần Gia Huy thì vẫn còn đang rối đông rối tây.
"Cho cậu ba giây đồng hồ, nếu mà còn không nói thì tôi không nghe nữa." Thu Diệc Diệu đưa ra tối hậu thư.
"Ba"
"Hai"
"Ây ây, tôi nói, tôi nói mà." Trần Gia Huy gạt đi các ngón tay đang đếm ngược của cậu, "Khi nào thì cậu mới có tình cảm bình thường như mọi người?"
Thu Diệc Diệu rũ mắt.
Trần Gia Huy nằm sấp ở trên bàn của cậu, ý muốn bảo cậu ghé lại gần thêm chút nữa.
Thu Diệc Diệu khoanh tay, miễn cưỡng dịch về phía trước một chút.
"Hình như là tôi...!thích một người rồi." Trần Gia Huy nói bằng giọng gió, bảo đảm để không bị bạn học ở bên cạnh nghe thấy.
Thì ra lại là cái này.
Mặc dù thoạt nhìn có vẻ không quá liên quan tới chủ đề hôm nay, nhưng vì đây là Trần Gia Huy, rất cần phải sử dụng kiểu tư duy nhảy vượt mới có thể hiểu cậu ta.
Huống chi cái loại chuyện này cứ dăm bữa nửa tháng sẽ xảy ra một lần.
"Nói xong rồi?" Thu Diệc Diệu cắn bút nhìn.
"A...!hả?"
"Chỉ có vậy thôi?" Thu Diệc Diệu thở dài, tiếp tục cúi đầu viết chữ lên giấy ghi nhớ, thi thoảng còn lấy điện thoại trong hộc bàn ra để nhìn một cái.
"?"
"Không phải cậu lúc nào cũng thích người này, thích người kia sao?" Thu Diệc Diệu chẳng có cảm xúc gì, cũng không ngẩng đầu lên để nói, "Lần trước thích người kia, gọi là cái gì nhỉ, tôi quên mất rồi, còn chưa tới một tuần đã không thích nữa."
"Lần này không giống mà!" Trần Gia Huy phản bác.
"Không giống ở đâu?"
"Thì là...!ngay khi tôi trông thấy cậu ấy, tôi cảm thấy cậu ấy khác biệt với tất cả mọi người, so với những người tôi thích trước đây cũng chẳng hề giống nhau."
"Thì đúng rồi." Thu Diệc Diệu hừ lạnh một tiếng, "Trên đời này chẳng có hai chiếc lá nào giống hệt nhau."
"Không phải mà! Thu Thu, cậu có biết trực giác là gì không? Là trực giác của tôi nhận thấy được, nếu như mà tôi có thể theo đuổi được cậu ấy thì tôi với cậu ấy sẽ ở bên nhau suốt đời."
"Được rồi, được rồi." Thu Diệc Diệu xua tay, vẫn mang bộ dạng cậu muốn nói sao thì nói bởi vì dù sao thì tôi cũng chẳng tin, "Cậu nói luôn đi, cậu thích người ta khi nào?"
"Vừa mới..."
"Vừa mới?!" Thu Diệc Diệu cạn luôn lời, Trần Gia Huy yêu một người cũng nhanh quá, "Tôi là trò đùa của cậu đấy à?"
"À, thì...!sau khi đi ăn cơm chiều không phải cậu về kí túc xá hay sao, lúc tôi đi tới lớp học một mình thì gặp cậu ấy."
"..." Thu Diệc Diệu híp mắt đánh giá.
"Không nhé! Là cậu ấy tìm tôi nói chuyện trước mà..." Trần Gia Huy yếu ớt nói.
"Ồ? Vậy cậu ta tìm cậu để nói gì? À không đúng, tôi phải nên hỏi cậu ta tên là gì mới đúng...!Quên đi, trả lời hết cả hai một lần đi."
"Cũng chưa nói gì cả, chỉ là vừa rồi cậu ấy nhìn thấy chuyện ban nãy với Lưu Dũng.
Cậu ấy bảo rằng rất là bội phục chúng ta, dám chỉnh Lưu Dũng một cách công khai.
Cậu ấy nói Lưu Dũng là người có thù sẽ trả nên dặn chúng ta cẩn thận về sau." Trần Gia Huy dừng lại một chút, thẹn thùng bảo, "Tên của cậu ấy là Từ Thành đó."
"À, không biết."
"Ở lớp một, thành tích tốt lắm đấy, thuộc top 10 của lớp cơ." Trần Gia Huy giới thiệu thêm.
"Nếu mà thuộc top 10 của lớp, vậy thì giống Khương Nặc của lớp chúng ta rồi..."
Nhắc tới Khương Nặc, cảm xúc khó chịu vừa rồi của Thu Diệc Diệu lại dâng lên, rõ ràng là cùng nhau về ký túc xá thay quần áo vậy mà không đợi cậu đã đi trước, cũng không chào một câu.
Tuy rằng cậu chẳng có quyền gì để mắng cậu ta, dù sao thì hai người cũng đâu thân thiết.
"Ừ...! Khương Nặc chính là top 1 toàn khối...!Khương Nặc, Khương Nặc tới kìa..." Ánh mắt của Trần Gia Huy đầy vẻ giật mình nhìn về phía cửa sau, lập tức xoay người trở về chỗ, làm bộ như đang nghiêm túc tự học.
"Sợ cái gì chứ." Trong lòng Thu Diệc Diệu đang bực tức chồng chất không có chỗ ném đi, khinh thường nói.
Cậu quay đầu nhìn Khương Nặc, phát hiện hắn đang đi về phía của mình.
?
Khương Nặc đứng yên bên cạnh Thu Diệc Diệu, phía sau còn có một học sinh khác đi theo để kiểm tra kỷ luật, vẫn là Cát Linh với mắt kính tròn thật dày lần trước.
Khương Nặc chặn bàn của Thu Diệc Diệu lại.
"Gì đây, tới xin lỗi tôi sao?" Thu Diệc Diệu khoanh tay.
"Xin lỗi?" Khương Nặc mang một dáng vẻ khó hiểu, hoàn toàn không biết được là cậu đang nói cái gì.
Tốt lắm, giỏi thật đấy!
Thu Diệc Diệu vỗ tay bôm bốp cho Khương Nặc ở trong lòng.
Xem ra người này không hề ăn năn hối hận khi mà bỏ đi để mặc cậu một mình ở ký túc xá!
"Vậy lớp trưởng đại nhân tới tìm tôi làm gì? Tôi không có chơi điện thoại trong lớp." Thu Diệc Diệu dựa ra sau, bắt chéo chân, bộ dạng cà lơ phất phơ.
Cũng may vừa rồi khi mà Trần Gia Huy ra hiệu cậu đã cất ngay điện thoại đi.
"Cậu không mặc đồng phục." Trên mặt của Khương Nặc một chút tình nghĩa cũ cũng không có.
"Đồng phục của tôi bị bẩn rồi! Chẳng lẽ cậu quên sao? Chỉ mới nửa tiếng trước thôi đấy!" Thu Diệc Diệu cảm thấy không thể nói lý với người này được.
"Cậu chỉ có một bộ thôi à?"
Thu Diệc Diệu nhìn thấy quả nhiên hắn đã thay sang một bộ đồng phục sạch sẽ rồi, ở chỗ ngồi cũng có treo một bộ đồng phục sạch khác, đoán chừng là đã thay trước khi học thể dục.
Cho nên cậu ta có phải là tên buôn sỉ đồng phục không vậy?
Cậu thích mặc đồng phục lắm à?
"Chỉ có một bộ thôi." Thu Diệc Diệu bị sặc.
Thật ra thì cậu vẫn còn một bộ để ở ký túc xá nhưng cậu không muốn mặc.
"..."
"Không mặc đồng phục, trừ điểm." Khương Nặc nói với Cát Linh ở phía sau.
Cát Linh đáng thương vô cùng rối rắm với mối quan hệ của hai người, không phải nói là đang hẹn hò sao, nhưng sao lời nói nghe có vẻ chẳng giống gì hết vậy, với lại một chút tình cảm cũng không có? Rõ ràng lúc Khương Nặc kiểm tra lớp khác cũng đâu có nghiêm khắc như thế này.
"À...!nếu không thì...!cậu...!cậu ấy..." Cát Linh không biết phải nên nói như thế nào.
"Lớp trưởng đại nhân à, nếu bạn học có gặp khó khăn thì cậu cần phải kịp thời hỗ trợ chứ!" Thu Diệc Diệu xuất hiện một ý tưởng trong đầu, "Chi bằng cậu đưa đồng phục của cậu cho tôi mặc đi."
"..."
Trên gương mặt của Khương Nặc viết đầy chữ, cậu muốn bị đánh à?
Thu Diệc Diệu tự biết vừa rồi những lời này có ý nghĩa khác, ha ha bật cười rồi giải thích, "Tôi nói bộ đồng phục cậu treo ở chỗ ngồi kia kìa."
Nói xong thì chỉ chỉ sang chỗ của Khương Nặc.
Sắc mặt của Khương Nặc xấu đi mang ý muốn cự tuyệt, vì thế Thu Diệc Diệu mới lấy tay che miệng mình, nhẹ giọng nói, "Bọn họ đều đang nhìn đấy."
Khương Nặc vừa xoay đầu thì phát hiện tất cả các bạn học ở trong lớp đều đang nhìn bọn họ, bất đắc dĩ đành phải chịu thua, "Được, vậy cậu mặc của tôi đi, tự đi mà lấy."
"Được!" Thu Diệc Diệu nhanh chóng đi lấy quần áo về, nói với Cát Linh, "Tôi vào nhà vệ sinh thay quần áo, cậu đừng có trừ điểm đấy!"
Thu Diệc Diệu vốn nghĩ chuyện cứ như vậy là xong, không ngờ rằng khi cậu thay xong đồng phục đi về, tên Khương Nặc vẫn còn đang đứng bên cạnh bàn học của cậu chưa chịu đi.
"Làm gì nữa vậy? Còn muốn nói cái gì?" Thu Diệc Diệu có hơi không kiên nhẫn, cậu đi thay đồng phục là đã nể mặt của Khương Nặc lắm rồi, vậy mà người này còn đứng ở đây là muốn ra thêm chỉ thị gì nữa?
"Vừa rồi không cẩn thận nhìn thấy cái này, tôi hỏi một chút, đây là cái gì vậy?"
Khương Nặc cầm xấp giấy nhớ trên bàn của Thu Diệc Diệu lên, liên tục lật rất nhiều trang, bên trên đều được lấp kín bằng nét chữ rồng bay phượng múa của Thu Diệc Diệu.
"Chết tiệt!" Thu Diệc Diệu gào lên một tiếng, nhanh chóng lao tới cướp đi xấp giấy nhớ ở trên tay của Khương Nặc.
Nhưng cậu biết làm như vậy cũng chỉ như bịt tai trộm chuông thôi, chẳng có tác dụng gì hết, bởi vì chắc chắn tên Khương Nặc này đã xem qua hết rồi.
Thứ được viết ở trên giấy nhớ không phải là cái gì khác mà chính là sở thích của Khương Nặc, thứ cậu đã xem ở trên diễn đàn hôm nay.
Trước đây cậu cứ nghĩ Vương Trị và Trần Gia Huy cực kỳ có lý, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cậu muốn ghi lại hết mấy thứ này để mỗi ngày xem một lần cho nhớ...
Vừa rồi lúc Trần Gia Huy nói chuyện, thứ mà cậu ngồi viết chính là cái này.
Không ngờ kế hoạch còn chưa có bắt đầu đã bị lật xe rồi!
"Không phải đâu...!cái này là..."
Thu Diệc Diệu còn muốn giải thích nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết phải tìm cái lý do hoàn mỹ nào.
Dù sao thì ở trên giấy trắng mực đen cũng đã viết rõ: Khương Nặc thích, Khương Nặc không thích.
Quả thật rất giống với một thiếu nữ đang yêu thầm một nam sinh.
Hai chữ 'trong sạch' cậu nói cũng chán rồi.
....
Đôi mắt của Thu Diệc Diệu tối lại, quyết định buông xuôi.
"Đúng rồi, viết về cậu đấy, thì làm sao?"
Khương Nặc bị cái sự thẳng thắn này của cậu làm cho ngẩn người, sau đó cười nhạt một tiếng, bỏ lại một câu, "Không sao, tốt đấy."
Khương Nặc và Cát Linh tiếp tục đi kiểm tra các lớp học tiếp theo, ánh mắt của Thu Diệc Diệu đầy ai oán nhìn chằm chằm theo hướng mà bọn họ vừa mới rời đi.
Tốt cái em gái mày.
Ngày hôm sau, Trần Gia Huy gấp không chờ nổi mà kéo Thu Diệc Diệu đi sang cửa lớp một để gặp nam thần.
"Hàng thứ ba, người ở gần cửa sổ đang làm bài tập kìa." Trần Gia Huy nói.
Quả nhiên học sinh giỏi dù là tan học cũng không nghỉ ngơi, Thu Diệc Diệu đưa đầu nhìn một chút, góc nghiêng của gương mặt trông cũng được, ngũ quan đoan chính nhưng cậu không có hứng thú mà cậu cũng chẳng phải gay!
Thu Diệc Diệu đáp cho có lệ vài câu, đột nhiên lại hỏi, "Cậu thích cậu ta ở điểm gì?"
"À..." Trần Gia Huy suy nghĩ một chút, "Đầu tiên thì tôi là một kẻ cuồng nhan sắc mà, vẻ ngoài của cậu ấy phù hợp với gu của tôi.
Tiếp theo, thành tích của cậu ấy rất tốt, đối với người có thành tích tốt thì tự nhiên tôi lại có một cảm giác sùng bái."
Thu Diệc Diệu cười nhạo một tiếng, "Còn bảo có cảm giác tự dưng sùng bái với những người có thành tích tốt, vậy tại sao cậu không chăm chỉ học tập đi?"
"Bởi vì bản thân không có nên mới thích người có khả năng chứ!" Trần Gia Huy lẩm bẩm.
"Ừ ừ, cậu nói cái gì cũng có lý."
Dáng vẻ thăm dò ở trước cửa lớp của hai người đã thu hút sự chú ý của các bạn học, đặc biệt là người đẹp trai như Thu Diệc Diệu lại xuất hiện ở đây, các cô gái đều lén lút lấy gương nhỏ ra để sửa tóc, không biết có phải cậu ấy đang nhìn mình hay không.
Trong lớp xôn xao nên cũng khiến Từ Thành chú ý, cậu thoáng thấy ở bên ngoài phòng học có người, mỉm cười vẫy tay với Trần Gia Huy rồi đứng dậy đi ra.
Thu Diệc Diệu cảm giác được rõ ràng Trần Gia Huy ở bên cạnh mình đột nhiên lại căng thẳng, đằng sau tai cũng bắt đầu hơi ửng hồng.
"Sao cậu lại tới đây, có chuyện gì sao?" Từ Thành mỉm cười hỏi.
"À...!không có việc gì đâu, đây là bạn của tôi, Thu Diệc Diệu." Trần Gia Huy ấp a ấp úng giới thiệu.
"Chào cậu, tôi biết cậu mà, cậu nổi tiếng ở trường lắm đấy." Từ Thành chào hỏi với Thu Diệc Diệu.
"Được lắm, được lắm." Phong cách nói chuyện nghiêm túc của Từ Thành làm cho Thu Diệc Diệu có hơi không quen, bất quá cậu thấy Trần Gia Huy nửa ngày cũng không nói ra được lý do gì nên thuận miệng bịa chuyện giúp, "Hôm qua cậu ấy bảo may mắn được làm quen với cậu, còn nói thành tích của cậu tốt lắm cho nên mới đưa tôi sang đây để nhìn một chút, học cái tinh thần chăm chỉ của cậu."
"Cũng không có tốt lắm, so với Khương Nặc của lớp các cậu thì vẫn còn kém một chút." Từ Thành quả nhiên tin vào chuyện mà Thu Diệc Diệu bịa, ái ngại gãi đầu, "Nhưng mà nếu như ở trong việc học tập có khó khăn gì thì có thể tìm tôi, tôi sẽ giúp các cậu."
"Vậy thì tốt quá rồi!" Thu Diệc Diệu không cần quan tâm người ta có phải đang nói lời khách sáo hay không, lập tức dâng anh em lên, "Mấy ngày nay Gia Huy bảo đã lên lớp 11 rồi nên muốn chăm chỉ học tập, nhưng cậu ấy dễ ngại quá, khổ nỗi không biết nên nhờ vả ai, nếu mà cậu có thể giúp cậu ấy thì tốt quá rồi."
"Đương nhiên không thành vấn đề!" Từ Thành sảng khoái đồng ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...