Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy


Thu Diệc Diệu cất giấu đi cảm xúc suy sụp của mình, vẫn luôn tự làm công tác tâm lý cho bản thân.

Cậu vốn chỉ định thuận miệng đùa, hỏi Khương Nặc có hạn chế giới tính của người mình thích hay không, nhưng Khương Nặc lại nói thẳng ra hai từ "cô gái", cậu nghĩ bản thân cũng không cần phải hỏi nữa.

Nhưng không sao, Thu Diệc Diệu cậu có thể dễ dàng bị đánh ngã được ư?
Thu thiếu gia lên ngựa xông phi thì làm sao mà không bắt được người!
Với cái gương mặt đẹp trai này của cậu thì ai sẽ đi từ chối chứ?
Dám từ chối thì đều là đồ đui mù hết!
Nghĩ như vậy cậu lập tức lấy lại được lòng tin.

Thu Diệc Diệu bảo Khương Nặc chờ cậu một chút rồi chạy về phòng ngủ của mình.

Lúc cậu trở ra, trên tay có cầm theo một chiếc hộp hình vuông được đóng gói tinh xảo.

"Tặng quà Giáng sinh cho cậu đó, mở ra xem một chút đi." Thu Diệc Diệu cười.

Khương Nặc bất ngờ nên chớp mắt, tiếp theo nở một nụ cười rạng rỡ, "Cậu chuẩn bị quà cho tớ sao?" Hắn nhận lấy hộp mở ra, bên trong là một chiếc áo len màu xanh đậm được gấp gọn.

Khương Nặc cầm lấy nó giũ xuống, phát hiện là cùng một kiểu giống như chiếc áo trên người của Thu Diệc Diệu, chỉ là màu sắc khác nhau.

Thương hiệu này là một thương hiệu xa xỉ, chưa bao giờ hắn mặc loại quần áo cao cấp thế này.

Quần áo của hắn rất ít, bởi vì không có tiền dư dả để dùng cho việc mua những thứ như vậy nên trên cơ bản đều phải dựa vào đồng phục học sinh để trải qua xuân hạ thu đông.

Thu Diệc Diệu cười hì hì, "Là đồ tình nhân đó."
Khương Nặc không từ chối, hắn biết đây là một phần tâm ý của Thu Diệc Diệu, sau này hắn sẽ đền đáp bằng cách thức khác.

Khương Nặc thay vào chiếc áo len tình nhân này, Thu Diệc Diệu đi một vòng xung quanh hắn, rất là vừa ý.

Khương Nặc trời sinh là một cái móc áo, cái áo len này ở trên người hắn quả thật chẳng khác nào minh tinh đã mặc trên bảng quảng cáo.

"Xin lỗi, tớ lại chưa chuẩn bị quà cho cậu." Khương Nặc đã quen với những ngày tháng khổ cực, chưa từng có ai tặng gì vào ngày lễ và tiền của hắn cũng chỉ có thể tiêu vào những chuyện quan trọng nhất.

Dần dần, đối với những ngày lễ hắn xem như không thấy, tựa như sinh nhật 18 tuổi của bản thân cũng vậy.

Ở trong mắt hắn chúng đều là những ngày bình thường, chuyện hắn phải làm cũng chỉ có học tập và kiếm tiền.

Mà giờ đây những ngày ấy như là đã được Thu Diệc Diệu ban cho một ý nghĩa, cuộc sống của hắn không còn là mảnh xám xịt nữa, nó cũng có thể xuất hiện màu sắc của ánh sáng.

"Không sao hết." Thu Diệc Diệu cong lên khoé môi, "Đây là thứ tớ muốn cho cậu, không phải là muốn trao đổi với cậu, biết chưa?"
Khương Nặc lắc đầu, "Tớ cũng sẽ chuẩn bị cho cậu một cái."
"Không cần thật mà, nói chuyện với cậu sao cậu lại không nghe vậy chứ!" Thu Diệc Diệu nhìn dáng vẻ cố chấp của Khương Nặc, có hơi tức giận nên trong lòng nảy sinh ra một ý, "Cậu cứ dùng cách khác để đền đáp cho tớ là được rồi."
Khương Nặc nhướng mày, tỏ vẻ đã có thể tự lý giải được ý nghĩa trong lời nói kia, "Cách khác?"
Đôi mắt dưới ánh đèn màu vàng ấm áp dường như chứa đầy ý nghĩa, khoé miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, quả thật là đẹp trai đến tột cùng.

Thu Diệc Diệu bị hắn làm cho chấn động, ấp úng không nói ra hơi.

"Đợi tớ, tớ đi tắm." Khương Nặc vỗ vỗ mặt cậu.

Vì thế Thu Diệc Diệu trông thấy ngay cảnh tên cầm thú kia cầm quần áo, xoay người đi tới phòng tắm.

"Tôi đệt..." Thu Diệc Diệu sờ gương mặt hơi nóng lên của bản thân.

Thu Diệc Diệu đối với việc Khương Nặc không chuẩn bị quà thật sự là một chút giận cũng chẳng có.

Nếu đổi lại là người không hiểu Khương Nặc thì có lẽ sẽ cảm thấy sao EQ của hắn lại thấp như thế, đã ở nhờ nhà người khác còn không biết tặng gì vào ngày lễ.


Nhưng mà Thu Diệc Diệu biết, cuộc sống đã mài mòn đi một phần lãng mạn vốn thuộc về Khương Nặc.

Cậu ấy sống cực khổ như thế, mỗi ngày lo toan cơm áo gạo tiền, vừa phải học hành chăm chỉ vừa phải thức khuya dậy sớm mưu sinh vì bản thân.

Trong thế giới của Khương Nặc, không một sơ suất nào được chấp nhận, cậu ấy sống quá mệt mỏi.

Nghĩ đến đây trái tim của Thu Diệc Diệu như bị cái gì đó bóp chặt, hốc mắt cũng hơi nóng lên.

Không sao cả, chỉ cần Khương Nặc còn ở bên cạnh cậu thì cậu nguyện ý chia cho hắn một nửa những gì mà cậu có được.

"Ting" một tiếng vang lên, Thu Diệc Diệu lấy lại tinh thần nhìn sang, là điện thoại Khương Nặc đặt ở bàn trà vang lên chuông.

Thu Diệc Diệu lơ đãng nhìn một cái thì trông thấy dòng chữ trên màn hình điện thoại.

Là một tin nhắn.

Vốn dĩ cậu có thể sẽ không chú ý tới tin nhắn kia viết cái gì, nhưng mà con người thì luôn luôn nhạy cảm đặc biệt với tên của mình.

Cậu liếc mắt đã thấy ngay được tên của bản thân.

[Vậy tôi yên tâm rồi, ha ha, nếu cậu không thích Thu Diệc Diệu thì tôi có thể theo đuổi cậu được phải không?]
Dường như là một cô gái gửi tin nhắn đến cho hắn.

Thu Diệc Diệu nhấn vào tên người gửi, giao diện nhảy ra khung chat, cậu thấy được toàn bộ lịch sử trò chuyện.

[Cô gái]: Khương Nặc, tôi muốn hỏi cậu một chuyện...!
[Khương Nặc]: Cậu nói đi
[Cô gái]: Tôi muốn hỏi...!những gì trên vòng bạn bè, đều là thật như vậy ư?
[Cô gái]: Cái ở trên vòng bạn bè kia, là công khai sao?
[Cô gái]: Cậu hẹn hò với Thu Diệc Diệu đúng không?
[Khương Nặc]: Chỉ là nhân dịp mà diễn trò thôi
[Cô gái]: Vậy tôi yên tâm rồi, ha ha, nếu cậu không thích Thu Diệc Diệu thì tôi có thể theo đuổi cậu được phải không?
Vào giờ khắc này, trái tim đột nhiên hẫng đi.

Trái tim của cậu như rơi vào khoảng không vô định, cái gì cũng không chạm được và cũng chẳng thể sờ nắm.

Trong nháy mắt, cậu như trở lại với tình cảnh một mình trơ trọi giữa thế gian cô độc này.

Thế giới rộng lớn là thế nhưng cũng trống rỗng đến vậy.

Cậu không chú ý được rằng bàn tay đang cầm điện thoại của mình hơi run rẩy.

Khương Nặc rất nhanh đã tắm xong đi ra, cạch một tiếng, âm thanh khoá cửa vang lên.

Thu Diệc Diệu vội vàng tắt màn hình điện thoại của Khương Nặc, cậu mới phát hiện tay chân mình lạnh lẽo.

Khương Nặc dùng khăn lau mái tóc ướt sũng, mang theo cả một thân đầy hơi nước cùng với mùi hương nhàn nhạt của sữa tắm, ngồi ở bên cạnh cậu.

Ghế sô pha trùng xuống.

Người tới mang theo lực hấp dẫn không thể kháng cự, nhưng Thu Diệc Diệu lại cảm thấy bản thân mình nên cách xa hắn một chút.

Khương Nặc tắm xong rồi vẫn mặc áo len.

Cùng một kiểu, một xanh một đỏ ngồi ở nơi này, Thu Diệc Diệu lại cảm thấy trang phục tình nhân có hơi khiến cho đôi mắt cậu đau đớn.


Là tự bản thân mình đa tình rồi.

Trước đây cậu cảm thấy Khương Nặc có vẻ cũng hơi thích cậu, chỉ cần xác định tốt được tâm ý của mình thì hết thảy sẽ có hy vọng.

Mà giờ đây cậu phát hiện Khương Nặc làm tất cả mọi thứ với cậu đều chỉ vì xuất phát từ trò chơi kia, chơi như thế nào lại làm cho mình bị cuốn vào nó?
Nhớ lại những vừa qua của Khương Nặc và cậu, cậu có thể đơn phương cho rằng Khương Nặc có cảm tình tốt với cậu, nhưng cũng có thể là một cách giải thích khác – nhân dịp thì diễn trò.

Tất cả đều là vì không muốn thua đối phương trong cuộc đánh cược đó.

"Xem phim không?" Khương Nặc tiện tay lấy điều khiển mở tivi thì lại thấy điện thoại có tin nhắn chưa đọc, vì thế cầm điện thoại lên.

Thu Diệc Diệu nhìn ngón tay thon dài bấm nhanh trên màn hình để trả lời tin nhắn của cô gái, cậu buồn bực bảo, "Tớ mệt rồi."
"Mệt rồi sao? Sớm như vậy?" Khương Nặc vẫn còn đang đánh chữ, không để ý nhiều mà hỏi cậu một câu, chỉ là giọng nói vẫn mang theo sự dịu dàng thường ngày của hắn.

"Ừ, tớ đi tắm rồi đi ngủ."
Thu Diệc Diệu nằm ở giường, đôi mắt mở to nhìn lên trần nhà, cậu muốn ngủ cũng không thể ngủ được.

Đêm nay cậu không cho Khương Nặc vào ngủ cùng, từ khi hắn đến nhà tới nay thì đây là lần đầu tiên hai người không ngủ cùng nhau.

Vừa rồi cậu lấy cớ, nói rằng ngày mai đi học nên buổi tối phải nghỉ ngơi thật tốt, Khương Nặc ở bên cạnh khiến cậu ngủ không ngon, cứ như vậy đuổi Khương Nặc về phòng của hắn.

Vẻ mặt tủi thân của Khương Nặc, cậu vờ như không thấy.

Đã nên như vậy từ sớm, Thu Diệc Diệu tự nói với chính mình.

Loại tình cảm này không giống với thứ tình cảm của người bình thường, nó đã định sẵn là sẽ không có kết cục.

Là cậu cong thì cong thôi, nhưng không thể dạy hư Khương Nặc được.

Nếu như Khương Nặc đã không quan tâm đến chuyện này thì cậu cũng không thể đi cưỡng ép bẻ cong.

Nói cho cùng thì nếu như ngay từ đầu cậu không buông thả, khiến cho bản thân mình bị trói buộc thì sẽ không có tình cảnh ngày hôm nay.

Đã nên để cho Khương Nặc ngủ ở phòng hắn từ sớm, không nên có cái gì vượt quá giới hạn thì cũng sẽ chẳng có suy nghĩ không đứng đắn.

Mặc dù cậu vẫn luôn biết chúng đều là những tương tác thân mật xuất phát từ một trò chơi, nhưng mà sẽ luôn có những khoảnh khắc để cậu cho rằng Khương Nặc thật sự muốn như vậy, Khương Nặc nói, Khương Nặc làm, tất cả đều xuất phát từ mong muốn trong lòng của hắn.

Đúng là tự mình lừa dối mình.

Chỉ cần nhắm mắt, những chữ "Nhân dịp mà diễn trò thôi" ở trong tin nhắn kia sẽ hiện lên rõ ràng trong tâm trí cậu, giống như là hình ảnh tĩnh.

Thu Diệc Diệu cười một tiếng tự giễu.

Thanh âm cô độc vang vọng trong căn phòng trống trải.

Thu Diệc Diệu không biết là mình đã ngủ như thế nào, ngày hôm sau phải đến trường nên cậu cố gắng duy trì trạng thái ổn định, cùng Khương Nặc đi học.

Chẳng qua nếu đổi lại là trước kia thì cậu sẽ nói chuyện rất nhiều với hắn, nhưng mà hôm nay, cậu vẫn luôn yên lặng, Khương Nặc nói chuyện với cậu, cậu đều trả lời câu được câu không.

"Khương ca, Diệu ca, hai cậu đi học lại rồi hả?"
"Ừ." Thu Diệc Diệu nở một nụ cười yếu ớt, gật đầu đáp lại.

Mấy nam sinh thường cùng chơi bóng rổ có quan hệ khá thân thiết vây lại hỏi Thu Diệc Diệu trước đó sao lại không đi học, Thu Diệc Diệu đùa giỡn vài câu ứng phó cho qua.


Trần Gia Huy ngồi ở bàn trên càng nghe càng thêm ngại, chỉ có cậu biết, Thu Diệc Diệu là vì cậu nên mới không đi học được.

Cũng may là phải mặc nhiều áo vào mùa đông, cánh tay sẽ không bị lộ ra ngoài.

Nếu không những người khác mà nhìn thấy vết thương trên tay cậu, có khi sẽ lại truyền ra cái phiên bản vết thương vinh quang của trùm trường xưng bá linh tinh gì đó, Thu Diệc Diệu nghĩ.

Khi cậu đi vào phòng học, Lương Lộ cũng vây quanh.

Cô chen chúc ở giữa đám người muốn nói chuyện cùng với cậu, nhưng mà Thu Diệc Diệu không nhìn đến, tựa như là không trông thấy cô, vậy nên Lương Lộ vẫn luôn không có được cơ hội nói chuyện cùng cậu.

Bây giờ thái độ của Thu Diệc Diệu đối với Lương Lộ là tránh xa, việc vẽ chuyện ở vòng bạn bè kia đã khiến lòng cậu khó chịu, nhưng mà cũng không tiện so đo với con gái, vì vậy biện pháp tốt nhất là giữ khoảng cách.

Trong phòng bật điều hoà nhưng vẫn khá nóng, Khương Nặc sau khi ngồi xuống đã cởi ngay áo khoác ra, bên trong mặc chiếc áo len xanh giống hệt như cây thông Noel mà hôm qua Thu Diệc Diệu đã đưa cho hắn.

Khương Nặc vừa mới cởi áo khoác thì đã có ánh mắt của bạn học phát hiện ra chiếc áo này, kích động hô lên, "Khương ca! Cái áo len đó là của thương hiệu L, thuộc bộ sưu tập mang chủ đề Giáng sinh phiên bản giới hạn đó, vậy mà cậu cũng có thể giành được!"
Cậu ấy kêu lên như thế, ánh mắt của các bạn học khác đều nhao nhao nhìn qua.

Thu Diệc Diệu cúi đầu, giả vờ như đang soạn lại sách vở.

Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, mấy người mau im miệng hết đi.

"Tháng trước khi mà mở bán tôi cũng lên trang web đến săn, một giây thôi đã hết sạch, nghe nói sau này phiên bản Giáng sinh giới hạn đó còn bị bọn đầu cơ hét giá lên trời cơ!"
Khương Nặc hoàn toàn không biết còn có việc này, hắn chỉ biết nhãn hiệu quần áo, biết chúng được bán rất đắt, nhưng lại không biết phiên bản giới hạn Giáng sinh khó tranh đến vậy.

Hắn nhìn thoáng qua Thu Diệc Diệu, người đối với cuộc thảo luận của các bạn học vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, cúi đầu làm đề.

"Đúng rồi, nhãn hiệu L nhắm vào đối tượng là các cặp đôi đấy, áo của Khương ca là màu xanh cây thông Noel, còn có một cái là màu đỏ của mũ Giáng sinh!"
Mọi người mồm năm miệng mười tiếp tục thảo luận nhiều hơn, nói là hôm qua có một ngôi sao nổi tiếng nào đó đã cùng một minh tinh khác đăng bài quảng cáo áo len tình nhân của thương hiệu L, hai người họ dạo gần đây rất hot về việc được ghép couple.

Tuy rằng lúc mua đúng thật là vì thuộc tính của hai chiếc áo len này, nhưng hiện tại Thu Diệc Diệu không muốn bị ghép couple với Khương Nặc dù chỉ một chút.

Cũng may là chuông vào học kịp thời vang lên, cái đề tài của đám người kia mới không chuyển từ cặp đôi minh tinh sang người của cậu và Khương Nặc.

Khương Nặc cúi đầu sát lại gần, "Cậu giận tớ hả?"
Thu Diệc Diệu lôi hết sách vở lộn xộn ra, xếp thành một chồng thật cao ở trên mặt bàn còn đẩy chúng đến gần Khương Nặc, dùng để ngăn cách với hắn.

"Không có." Giọng nói của Thu Diệc Diệu tỏ ra nhẹ nhàng.

Khương Nặc ghé tới bên cạnh bàn nhìn cậu một hồi lâu, giống như là đang cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu.

Thu Diệc Diệu rất sợ bị người khác nhìn chằm chằm như vậy nên sắc mặt hơi ửng hồng.

Quả nhiên, Khương Nặc kết luận, "Nói dối."
"Không có." Thu Diệc Diệu lặp lại, âm thanh bất giác có chút rầu rĩ.

"Vậy cậu để sách ở giữa làm gì?"
Trước đây bọn họ đều để sách vở ở phía bên kia của mỗi người, sẽ không đặt sách ở giữa như thế này, bởi nếu làm vậy thì dường như hai người đang có cảm giác xa cách.

"Sách nhiều quá, tớ muốn đổi chỗ để."
"Vậy tại sao cậu không mặc áo len tình nhân với tớ?"
Tên này muốn dò hỏi tới cùng có phải không?
Nếu ngày hôm qua cậu không thấy được tin nhắn kia ở trên điện thoại của Khương Nặc thì chắc chắn hôm nay cậu sẽ cùng mặc áo tình nhân với hắn.

Cậu cảm thấy không khí khô ráo vô cùng, chút tâm tư ướt át này sẽ không có chỗ che giấu, chỉ có thể bốc hơi lên, không còn cách nào khác mà hội tụ thành hình cầu vồng.

"Bởi vì đột nhiên cảm thấy việc ghép couple chẳng thú vị chút nào, giống như là hai minh tinh kia vậy, ngoài mặt thì nhân dịp mà diễn trò, ai biết được bọn họ âm thầm chẳng liên lạc với nhau được bao nhiêu lần."
Thu Diệc Diệu không hề chú ý tới việc mình vô thức lại dùng cái từ "Nhân dịp mà diễn trò" kia.

Khương Nặc giống như nhớ tới cái gì đó, đang muốn nói thì lúc này từ trên bục giảng lại ném xuống một viên phấn, vừa lúc văng vào giữa hai trang sách trên bàn học của hai người.

"Thu Diệc Diệu, em đứng lên." Thầy giáo sinh học ở trên bục nghiêm khắc nói.

Thầy sinh học là một người hung dữ, bình thường sẽ không ai dám nói chuyện ở trong lớp của ông, nếu như sự hung dữ của thầy lộ ra rồi thì kết quả của việc bị điểm tên là sẽ chẳng có quả ngọt để ăn.

Các bạn học nhao nhao hướng ánh mắt cảm thông nhìn tới Thu Diệc Diệu.


Thu Diệc Diệu đẩy ghế ra, lảo đảo đứng dậy, lại quay trở về với dáng vẻ ngông nghênh ngày trước của mình.

Thật ra trong khoảng thời gian này Thu Diệc Diệu đã thay đổi tác phong lúc trước, mỗi ngày đều nghiêm túc học tập, nhưng mà bây giờ cậu không muốn nghiêm túc học tập nữa nên cảm thấy chẳng còn gì ý nghĩa.

"Em nói đáp án của đề bài này đi." Thầy sinh học gõ lên đề mục ở máy chiếu, "Không làm được thì đi ra bên ngoài đứng cho tôi."
Thành thật thì cậu biết làm đấy, nhưng mà cậu không muốn làm.

Khương Nặc ở bên cạnh nhỏ giọng nói đáp án cho cậu, sợ cậu không nghe được còn nói thêm vài lần, nhưng Thu Diệc Diệu tỏ ra như chẳng hề nghe thấy, đứng yên không lên tiếng.

Thầy giáo sinh học cười lạnh, dáng vẻ ‘tôi đoán ngay được là cậu sẽ không biết làm mà’, trong ánh mắt còn mang theo cả sự khinh miệt.

Từ trước đến nay ông luôn xem thường những học sinh có thành tích kém, trước đây học sinh yếu có đến tìm ông để hỏi bài, thái độ của ông luôn rất lạnh nhạt, trên mặt tràn ngập vẻ ‘cái này mà cũng không biết à?’.

Cuối cùng mọi người đều không dám đi tìm ông để hỏi bài nữa, ngược lại họ sẽ đi nhờ vả Khương Nặc có thành tích tốt nhất trong lớp.

"Tôi thấy cậu hiểu biết hơn thầy giáo nhiều lắm rồi đúng không, tôi nói cậu cũng nói, còn ảnh hưởng đến cả lớp trưởng người ta.

Chính bản thân cậu không học hành thì quên đi, bình thường tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến cậu, vậy mà cậu còn muốn làm ảnh hưởng tới học sinh giỏi đang học tập, cậu muốn cho người ta sa đoạ giống cậu à? Nhanh lên chút đi, tự bước ra ngoài phòng học đứng cho tôi!"
Thu Diệc Diệu vốn đã rất khó chịu với thầy sinh học, đang định nhấc chân chuẩn bị đi thì nghe thấy ghế của người bên cạnh "kétt" một tiếng, bị dịch chuyển.

Khương Nặc đứng lên.

"Thầy, em muốn thanh minh một chút, vừa rồi là em tìm bạn Thu Diệc Diệu để nói chuyện, là em làm ảnh hưởng tới việc học của cậu ấy."
Khương Nặc vừa dứt lời, trong phòng học lập tức vang lên những tiếng xì xầm ồn ào.

"Khương ca cũng cứng quá, dám đối đầu trực tiếp với thầy sinh học kìa!"
"Nói lời này cũng chẳng cho thầy chút mặt mũi nào, đây còn chẳng phải là đang không đồng tình với cách làm của thầy sao?"
"Tính tình của thầy sinh vốn nóng nảy như vậy rồi, thành tích của Khương ca có tốt đi chăng nữa thì chắc chắn cũng chẳng có quả ngọt để ăn đâu!"
Thu Diệc Diệu lạnh lùng nhìn sang Khương Nặc ở bên cạnh một cái.

Định làm gì vậy?
Muốn lấy lòng ư?
Chẳng cần thiết.

Thu Diệc Diệu không quan tâm hắn, nhấc chân đi thẳng ra bên ngoài phòng học đứng.

Cậu nghe thấy từ phòng học ở phía sau lưng lại có tiếng của Khương Nặc tiếp tục vang lên, "Chuyện này chủ yếu trách nhiệm đều là ở em, vì vậy em cũng nên ra bên ngoài phòng học đứng."
Thầy giáo còn chưa kịp phản bác, chân của Khương Nặc đã bước đi thẳng ra khỏi lớp học.

Để lại thầy sinh giận tới đỏ mặt, trừng mắt một hồi mới nổi giận đùng đùng thổi một ngụm râu, quyết định mặc kệ, bỏ đứa học sinh giỏi này ra khỏi đầu để tiếp tục giảng bài vừa rồi.

"Lạnh thật đấy." Khương Nặc dậm chân rụt cổ.

Thu Diệc Diệu nhìn người ở bên cạnh mình, áo khoác cũng không mặc mà chỉ mặc mỗi một chiếc áo len xanh khiến cho cậu nhìn đến mức phiền lòng, không lạnh mới là lạ đấy.

Đồ ngốc.

Đáng đời.

Thu Diệc Diệu không để ý tới hắn.

Khương Nặc tiến đến dùng cánh tay chạm chạm vào cậu.

"Làm cái gì thế?"
"Tớ lạnh." Khương Nặc giống như là một chú mèo cực kỳ đáng thương.

Thu Diệc Diệu nhìn chiếc áo len hơi mỏng của hắn, thở dài, đi thẳng vào bên trong lớp học.

"Cậu làm cái gì đấy!" Thầy sinh học thổi râu trừng mắt, giận dữ hét.

"Bên ngoài lạnh, lấy áo khoác ạ." Thu Diệc Diệu lấy áo khoác từ trên lưng ghế của Khương Nặc xuống.

"Vậy cậu lấy áo của người ta làm gì?"
Thu Diệc Diệu dừng bước chân, nhìn chằm chằm vào thầy, "Cậu ấy lạnh.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận