Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy


Động tác nằm sấp lên bàn, mặt vùi vào trong khuỷu tay để xem điện thoại này mọi người đều cho rằng là cậu đang ngủ, lần nào cũng như thế, ngay cả lần trước ông Lý Đầu Nhi đi ngang qua cậu cũng chưa phát hiện ra manh mối gì.
Đột nhiên bị Khương Nặc phát hiện, có tật giật mình, sợ người khác biết nên cậu chột dạ đến nỗi suýt ném điện thoại lên mặt của hắn.
"Tôi đệt, cậu có thể đừng doạ người như thế không?" Thu Diệc Diệu hoảng loạn, luống cuống tay chân nắm chặt lấy điện thoại, tắt màn hình.
"Tôi nói chuyện bình thường mà." Khương Nặc rất bất đắc dĩ, "Là do cậu chơi điện thoại đến nỗi một chốc thì khoé miệng kéo lên tới trời, một chốc thì tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói."
"Đỉnh đầu ai bốc khói, khói ở đâu cơ? Hả?!" Người này hoàn toàn không thể bắt được trọng điểm.
"Được được được, không có khói, không có khói gì cả, là tôi nhìn nhầm thôi." Giọng điệu của Khương Nặc giống như là đang dỗ dành một đứa trẻ, "Cuối cùng là cậu xem gì thế?"
"Không có gì, cậu quản tôi hả?" Cậu tuyệt đối sẽ không cho Khương Nặc biết vừa rồi cậu đã tranh luận cùng với một đám nữ sinh mấy cái vấn đề kỳ quái đâu, thậm chí cậu còn lưu ảnh chụp của hai người về nữa, nếu để cho Khương Nặc biết thì mặt mũi của cậu vứt đi đâu chứ?
Thu Diệc Diệu ném điện thoại vào trong hộc bàn.

Bây giờ cậu không cần đề phòng Khương Nặc sẽ đến tịch thu điện thoại của cậu như trước đây nữa, Khương Nặc cũng sẽ không quản cậu chơi điện thoại, đả thông quan hệ với lớp trưởng chính là để dùng vào việc này.
"Cậu đang ăn gì thế, cũng không biết chia sẻ nữa." Để che giấu sự xấu hổ, Thu Diệc Diệu thấy Khương Nặc cầm một túi thức ăn vặt nên thuận miệng hỏi.
Khương Nặc lấy từ trong túi ra một thanh chocolate, "Cây cuối cùng, ăn không?"
"Ăn!" Ánh mắt của Thu Diệc Diệu sáng rực lên, là vị rượu vang đỏ mà cậu thích nhất.
Khương Nặc đút cây bánh chocolate này cho Thu Diệc Diệu, vị rượu vang đỏ tràn ngập tan ra.
Không đợi cho Thu Diệc Diệu nhấp nháp, cậu đã vụt mở to hai mắt để nhìn——
Chỉ thấy Khương Nặc cũng tiến lại gần, nhẹ nhàng cắn đầu bên kia của thanh chocolate.
Hai người, mỗi người cắn ở một bên đầu bánh, khoảng cách đối mặt chỉ là một thanh chocolate.
Thu Diệc Diệu yên lặng trừng mắt nhìn hắn: Cậu làm cái gì vậy!?
Khương Nặc vừa cắn bánh vừa nói năng không rõ, "Chưa ăn cơm chiều, đói."
Thu Diệc Diệu đột nhiên phát hiện ra răng của Khương Nặc rất trắng, răng nanh có hơi nhọn, khoé miệng mang theo nụ cười trông cực kỳ có cảm giác của thiếu niên.
Hắn cắn rất nhẹ, không giống như đang cắn bánh mà là đang cắn thứ gì khác, dáng vẻ có chút gợi cảm.
.....
Bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ về điều này đâu!
Thật ra chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhưng lập tức đã bị ánh mắt của các bạn học bắt được.
"A a a!" Một số bạn học phát hiện ra bọn họ đang làm cái gì nên reo lên, khiến cho các bạn trong lớp đều quay lại nhìn.
"Oa! Lại phát thức ăn cho chó rồi kìa!"
"Đây có tính là hôn môi không?"

"Tôi đệt! Đúng là bạo quá đi! Thật là cảm giác!"
"Chụp nhanh đi! Chụp nhanh đi!"
Có bạn học nhanh tay còn lấy hẳn điện thoại ra để chụp một cái.
Trái tim của Thu Diệc Diệu đập như sấm, cuối cùng đám người kia đã bình ổn lại như thế nào cậu không nhớ rõ, một màn hoảng loạn này kết thúc.
Cho đến buổi tối trước khi đi ngủ, trong đầu của cậu vẫn còn nổi lơ lửng toàn bộ vẻ mặt của Khương Nặc lúc cắn bánh.
Khi ấy Khương Nặc hơi nâng cằm, dùng chút sức, cứ như vậy, miếng bánh từ từ tách ra.
Tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên mặt của Thu Diệc Diệu, không tránh né mà đối diện với cậu, trong ánh mắt thường có sự thanh cao và kiêu ngạo thuộc về Khương Nặc, giờ phút này không hiểu vì sao lại làm cho người ta muốn tuân theo.
Cậu cảm thấy, cậu không thể đọc được hắn.
Khương Nặc dùng đầu lưỡi cuốn bánh vào miệng, rồi lại dùng hàm răng tuyết trắng sắc nhọn cắn xuống, khiến cho nửa cái bánh kia từng chút từng chút đi vào trong.
Nuốt vào bụng.
Ăn sạch sẽ.
Đêm khuya tĩnh lặng, cậu cảm thấy trên người mình hơi khô nóng.
Khương Nặc ăn bánh thì ăn bánh, tại sao lại phải nhìn chằm chằm vào cậu như vậy.
Các bạn cùng phòng đều đã ngủ say, nam sinh 17 - 18 tuổi chính là thời điểm tinh lực tràn trề nhất.

Con ngươi đen nhánh, đầu lưỡi mềm mại, hàm răng trắng nhọn, trong đầu của Thu Diệc Diệu nghĩ đến tất cả những cảnh tượng vừa rồi, vô thức đưa tay tới bụng dưới của mình...
Gió đêm mùa thu thổi qua, lá cây bên ngoài cửa sổ xào xạc vang lên tiếng động, trong ổ chăn ấm áp cuối cùng bật ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng, vụn vỡ.
Bên ngoài cửa sổ lá bạch quả đã bắt đầu chuyển vàng, sắp tới sẽ phải nghênh đón đợt thi giữa kỳ.
Xuất phát từ áp lực sát hạch, gần đây ông Lý Đầu Nhi lúc không có chuyện gì làm là sẽ rót canh gà cho bọn họ.
Thầy Lý đứng ở trên bục giảng nhiệt huyết dâng trào nấu canh gà, ở bên dưới thì chia làm hai phe, học sinh giỏi nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng gật đầu, tỏ vẻ quyết tâm phải làm bài thi giữa kỳ thật tốt.

Nhưng học sinh không giỏi thì mỗi người một kiểu, mỗi người làm một việc, hoàn toàn không xem lời ông Lý ra cái gì.

Ví dụ như——
Nữ sinh ở phía trước giấu gương sau chồng sách xếp cao, chỉnh tóc mái của mình từ bên trái sang bên phải, rồi lại từ bên phải rẽ sang bên trái, cuối cùng còn thử hạ mái bằng xem có đẹp hay không.
Nữ sinh bàn bên cạnh thì cùng ba người ở bàn trước chơi đấu địa chủ.
Cách một lối đi nhỏ, La Thiên Địch lén lấy ra một gói mì ở dưới bàn học, co thân mình lại như một con tôm, oành oạch cắn hai miếng.

Mùi mì gói nồng như thế mà thầy Lý lại chẳng có phản ứng gì, có cơ hội thì thật sự nên kiến nghị thầy lúc đi kiểm tra sức khỏe phải kiểm tra cả khứu giác.
Nhưng Thu Diệc Diệu từ khi ngồi cùng bàn với Khương Nặc tới nay đúng thật là đã tiết chế rất nhiều, nhiều lắm thì khi đi học sẽ truyền giấy gì đó với Trần Gia Huy, trước đó có người rủ cậu cùng chơi game trong giờ, cậu cũng không màng.
Một mặt là cảm thấy không có gì thú vị, một mặt cũng sợ sẽ ảnh hưởng tới việc học của Khương Nặc.
"Các em đã đến thời điểm mấu chốt của lớp 11 rồi, tác dụng của ranh giới cũng dần dần hiện ra, các em có thể nhìn xem mình trong nửa học kỳ này cuối cùng là đã bị phân sang bên nào.

Mong các em có thể nhận thấy rõ được tình thế để không thẹn với chính mình và thẹn với cha mẹ."
Ông Lý nói đến cha mẹ, Thu Diệc Diệu nghĩ ngay đến việc ba mẹ cậu đều đã dọn ra khỏi nhà, bây giờ tuy là cậu có nhà nhưng lại không có mái ấm.

Sau đó thì nhớ tới gương mặt giận dữ của Thu La Phàm khi cậu trở về.
Lúc còn nhỏ thì thành tích của cậu rất tốt.

Nhưng mà thành tích của cậu càng tốt thì Thu La Phàm sẽ đối xử với cậu càng thêm khắc nghiệt.

Như khi cầm bài thi 99 điểm về nhà sẽ vẫn bị Thu La Phàm dùng chổi đánh, hỏi cậu tại sao không thi đủ điểm, giống như là tham vọng của Thu La Phàm vĩnh viễn sẽ không thoả mãn được.
Con giun xéo lắm cũng quằn.
Sau đó đối với nội dung ở trên lớp, không phải là cậu nghe không hiểu mà là không muốn nghe.
Cậu không thích như thế.
Dưới áp lực của cha mẹ cậu chỉ muốn bỏ đi, bỏ đi khỏi nơi này rồi đến với một nơi tự do.
Về sau khi Thu Diệc Diệu lên cấp hai, Thu La Phàm có thể vì kích thích cậu học tập nên đã nói, "Nếu như cậu có thể dùng thực lực của chính mình để đi du học thì ta sẽ đưa cậu đi".

Chẳng rõ lời của ông là cố ý hay vô tình, nhưng Thu Diệc Diệu vẫn luôn nỗ lực bắt lấy, bởi nó là cơ hội duy nhất để thoát khỏi áp lực giáo dục cao ngất từ gia đình này, vì thế từ đó đến nay cậu vẫn luôn cố gắng học tiếng Anh.
Mà giờ đây mọi chuyện đã đi ra khỏi quỹ đạo, áp lực ba mẹ mang đến còn đó nhưng lại chẳng còn khả năng đưa cậu đi du học nữa.

Bởi vì bọn họ đều đã có gia đình mới phải quan tâm, không ai sẽ để ý là cậu đạt được danh hiệu học sinh gì.
Thu Diệc Diệu đột nhiên bắt đầu trở nên mơ hồ.
Tương lai của cậu sẽ ra sao?

Khác với cậu, tương lai của Khương Nặc vô cùng rõ ràng, cậu ấy sẽ học trường đại học tốt nhất cả nước, sẽ có thành tựu cao vời vợi.

Ở tương lai không xa, cậu ấy sẽ mặc âu phục phẳng phiu để ra vào những nơi cao cấp, dùng ngữ điệu không nhanh không chậm trình bày ý tưởng của mình.
Nếu về sau Khương Nặc trở thành một người kiệt xuất, có phải hắn sẽ khinh thường kẻ không làm nên trò trống gì như cậu không?
Cho dù Khương Nặc có không khinh thường cậu thì cửa ải này cậu cũng không thể vượt qua.

Chính bản thân cậu sẽ tự khinh thường mình.
Nghĩ đến đây, chân mày của Thu Diệc Diệu cau chặt.
"Phải bắt đầu lại!!" Thu Diệc Diệu đột nhiên đập bàn một cái.
Cuộc sống của cậu cần phải được mở ra một lần nữa, cậu muốn bò dậy từ mặt đất.
Cậu muốn đứng thẳng người, đứng ở bên cạnh Khương Nặc.
Nhưng mà...
Đập xong một đập, cả thế giới đều trở nên an tĩnh.
Chung quanh bốn phương tám hướng đều đang hội tụ ánh mắt lại đây.
......
Thu Diệc Diệu lúc này mới phát hiện ra, vừa rồi cậu đã không cẩn thận hét độc thoại nội tâm của mình ra bên ngoài.
"Thu Diệc Diệu! Em làm sao thế!" Ông Lý Đầu Nhi tức giận cầm thước chỉ vào cậu, "Có phải đang chơi điện thoại không?"
"Không có, không có, thầy Lý à, thật sự không có ạ." Thu Diệc Diệu mở hai tay ra, hai tay trống không.
Ông Lý Đầu Nhi nghi hoặc đi xuống dưới để quan sát một vòng, quả thật không tìm thấy được dấu vết gì của điện thoại, "Em ra cuối lớp đứng cho thầy đi!"
Vì vậy, bước đầu tiên khi bắt đầu lại là dành thời gian đứng cuối lớp bên cạnh bảng đen với những bông hoa loa kèn to bự ngu ngốc.
Nhưng không sao cả!
Thu Diệc Diệu bắt đầu nghiêm túc lắng nghe ông Lý rót canh gà, lúc này cậu mới phát hiện ra canh gà của thầy rất là hữu hiệu, cậu càng nghe càng thấy ánh mắt của mình sáng ngời.
Vừa tan học, cậu đã nhanh chóng trở về chỗ ngồi, lấy sách giáo khoa và sách bài tập ra, lật qua lật lại muốn bắt đầu học tập.
Chỉ tiếc là trước đây đi học cậu chưa từng nghiêm túc nghe giảng, chữ trong sách giáo khoa đều có thể đọc được, nhưng mà không hiểu chúng có nghĩa gì cả.
Ây? Hoảng cái gì, không phải đã có Khương đại thần ở đây hay sao?
Thu Diệc Diệu lay lay Khương Nặc.
"Ừm?" Khương Nặc mơ màng mở mắt ra.
"???"
"Cậu đang ngủ hả?" Thu Diệc Diệu khiếp sợ, vừa rồi lúc cậu ở cuối lớp trông thấy Khương Nặc ngồi thẳng tắp, không hề nhúc nhích, còn nghĩ rằng hắn đang chăm chú nghe giảng chứ.
"Đúng rồi." Khương Nặc lười biếng dụi mắt.
"Cậu ngồi ngủ?"
"Đúng rồi, đêm qua thức khuya để giải đề đến ba giờ sáng nên mệt lắm." Khương Nặc vẫn có hơi bất mãn về chuyện mình bị đánh thức.

"Tôi đệt, tôi còn nghĩ là cậu đang nghiêm túc nghe thầy Lý rót canh gà cơ."
"Canh gà thì có cái gì mà nghe, đồ ngốc mới đi nghe canh gà.

Có thời gian như thế thì không bằng làm một bộ bài thi đi."
"......."
Thu Diệc Diệu cảm thấy như mình vừa bị khịa vậy.
Thôi bỏ đi.
Bây giờ cậu đang có việc muốn nhờ người ta, cậu vẫn còn có thể phân rõ được cục diện như thế nào đó.
"Khương đại thần ơi." Thu Diệc Diệu đổi sang vẻ mặt cực kỳ lấy lòng, phe phẩy cái đuôi, "Dạy cho tớ học bài nha."
"? Cậu nói lại lần nữa xem."
Khuơng Nặc thật sự kinh ngạc, trước đây lúc vừa dọn tới cùng bàn với Thu Diệc Diệu hắn cũng đã khuyên bảo rất nhiệt tình bằng những lời hay ý đẹp, nhưng nhìn dáng vẻ như sắp mục rửa của Thu Diệc Diệu, sau này hắn đã từ bỏ.
Thu Diệc Diệu nén giận, đẩy thẳng sách hoá học đến trước mặt của Khương Nặc, "Bắt đầu từ cái này đi, cái gì tôi cũng không biết hết á."
Nhưng ở trong mắt người khác thì đây không phải là nén giận mà là khá ngang nhiên.
Ở đâu lại có người dám nói chuyện như thế với Khương thần?
La Thiên Địch hệt như một con rối đi ngang qua rồi bị ấn vào nút tạm dừng, răng rắc cứng đờ xoay đầu lại.
Cậu ta rất muốn nói với người chiến sĩ mới thành lập tình chiến hữu này là, người anh em, cậu chết chắc rồi, cậu nói như vậy là sẽ bị Khương ca đánh cho xem!
Lần trước cậu ta hỏi Khuơng Nặc một cái đề bài vô cùng thiểu năng trí tuệ, sau đó phải chịu ánh mắt khinh bỉ của Khương Nặc vài ngày.
Nhưng cảnh tượng bi thảm trong dự đoán lại không có xảy ra, lúc Khương Nặc nhận lấy sách thì hơi suy tư một chút, thế nhưng thật sự đã hướng dẫn cho Thu Diệc Diệu ngay tại đó, chính là giảng lại ngay từ đầu.
Thu Diệc Diệu từ trước tới nay bất cần đời, học tập thì như cặn bã vậy mà cũng kề sát đầu vào, nghiêm túc lắng nghe.
...!
Không lẽ là heo sẽ biết bay còn quạ sẽ lái được phi cơ à*? La Thiên Địch cảm thấy như thế giới quan cùng nhân sinh quan của mình đã hoàn toàn sụp đổ, tay chân cứng đờ, liền tay liền chân bỏ chạy.
*Con lợn và con quạ cùng nhau đi máy bay, con quạ đã đưa ra nhiều yêu cầu vô lý đối với tiếp viên hàng không và làm rất nhiều hành động không đúng.

Con lợn sau khi nhìn thấy hành động của con quạ, cảm thấy rất "ngầu" nên mới làm theo.

Kết quả là tiếp viên đã ném con lợn và con quạ ra khỏi máy bay.

Vào mùa thu, con quạ đã nói với con lợn rằng, "Bạn có thể học mọi thứ từ tôi, tôi có thể bay, bạn có muốn bay không?"
Điều cấm kỵ nhất là bắt chước, học tập thì cái bạn cần học là logic cơ bản của những người đi trước, và tìm ra bản chất thông qua hiện tượng.
Đại khái ý của Thiên Địch, Thu Diệc Diệu là heo làm sao mà bay được, Thu Diệc Diệu là quạ tuy biết bay nhưng làm sao có thể lái được phi cơ? Trùm trường, thành tích dở ẹc mà đòi chăm chỉ học tập để được cái gì, học được thiệt không vậy? =)))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui