Thật đúng là người gặp việc vui tinh thần thoải mái, sau khi Lục đại gia uống rượu say làm chuyện xấu xong, cũng hiếm có một lần không giở thói cậu chủ, còn ăn một hơi hai chén cháo.
Ngược lại tôi không ăn uống gì, ôm chăn ngủ một giấc bù lại.
Sau khi tỉnh ngủ, tôi xuống lầu tìm đồ ăn, Lục Chu Thừa đột nhiên từ phía sau xông tới ôm tôi: “Bà xã, cuối cùng em cũng tỉnh dậy, anh sắp chết đói rồi."
Động tác uống sữa của tôi cứng đờ. Tôi từ từ quay đầu nhìn Lục Chu Thừa: “Em trai Dư Sinh nói không sai, anh quả nhiên là một kẻ cầm thú."
Cầm thú coi lời này thành lời khen ngợi, ấn một nụ hôn ở trên môi tôi: “Hôm nào anh sẽ cho em mở mang kiến thức, biết cái gì gọi là cầm thú thật sự."
"..."
Không muốn nói chuyện với cầm thú, tôi đẩy anh ra và đi lên lầu.
Lục Chu Thừa không buông tha cũng đi theo lên phòng: “Đã hơn một giờ rồi, em không nấu cơm sao?"
"Dù sao cũng hơn một giờ rồi, nhịn một chút là có thể trực tiếp ăn cơm tối."
"..."
Tôi rất cam tâm tình nguyện nhìn Lục Chu Thừa chịu thiệt, nhưng vẫn mềm lòng ném túi đồ ăn vặt cho anh: “Anh ăn tạm cái này lót dạ đã."
Lục Chu Thừa ghét bỏ nhìn tôi: “Em lại bảo anh ăn cái này à?"
"Nếu không thì sao?"
Tôi không vừa ý liếc mắt nhìn anh: “Anh thấy với tình trạng của em bây giờ, em còn có sức lực nấu cơm cho anh sao?"
Lục đại gia nháy mắt mấy cái: “Bà xã, em đang khen anh à?"
Người này đã bắt đầu không phẩm hạnh tới mức không giới hạn rồi. Tôi tức giận nhìn anh: “Lục Chu Thừa, anh khiêm tốn một chút thì sẽ chết sao? Chỉ biết bắt nạt em thôi!"
"Chuyện như vậy thì không thể khiêm tốn được, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông!" Lục Chu Thừa nói bậy một cách nghiêm trang: “Anh sửa lại một chút, cái đó không gọi là ‘bắt nạt’ mà được kêu là ‘thương yêu’."
Thối lắm!
Tôi đỏ mặt gào lên với anh: “Con mắt nào của anh thấy em vui vẻ hả? Tên khốn kiếp nhà anh không thấy em đều khóc sao?"
Lúc này tâm trạng của cầm thú rất tốt, không tính toán chuyện tôi mắng anh là ‘khốn kiếp’, trái lại vẫn nắm lấy cằm của tôi, đùa giỡn tôi: “Nếu như em có thể nhịn được không khóc, nói không chừng anh đã sớm bỏ qua cho em rồi."
Tôi không hiểu, chớp mắt nhìn anh hỏi: “Anh nói vậy là sao?"
Lục Chu Thừa mỉm cười kéo tôi vào trong lòng, đôi môi ấm lướt qua tai tôi: “Ý của anh là, nước mắt của em sẽ chỉ làm anh càng hưng phấn hơn, càng muốn bắt nạt em hơn."
...
Cầm thú đã không thể là từ hình dung chính xác nữa rồi. Đây là tên biến thái mới phải!
Nhưng biến thái đói bụng lại có chút đáng thương, trong lòng tôi không nỡ, đành xuống lầu nấu hai bát mì ăn liền.
Lục Chu Thừa người này có một đống lớn khuyết điểm, nhưng anh có một ưu điểm lớn nhất, đó chính là chưa bao giờ kén ăn, không quan tâm tôi làm gì anh đều ăn rất ngon lành. Điều này làm cho tôi có cảm giác rất mãn nguyện.
Từ khi Dư Sinh tới công ty, ngày tháng bị Lục Chu Thừa nô dịch cuối cùng cũng thêm chút sắc thái, tình hữu nghị giữa chúng tôi cũng là đột nhiên tăng mạnh.
Dư Sinh là một người rất đơn giản, chẳng qua có vài điểm tôi đặc biệt không thể hiểu được. Cậu nói xem có phải cậu thích bị ăn đánh hay không? Nếu không tại sao cứ suốt ngày đi trêu chọc Lục Chu Thừa?
Mỗi ngày Lục Chu Thừa đều đạp mông cậu ta, đạp tới mức tôi cũng thành thói quen, có đôi khi tôi cảm thấy đứa nhỏ này cũng đáng bị ăn đạp, cố gắng khuyến khích người ta ly hôn làm gì?
Gần đây mỗi ngày tôi đều mang bữa sáng cho Dư Sinh. Cứ đầu giờ đi làm buổi sáng, cậu ta lại chạy tới báo cáo, chìa bàn tay ra trước mặt tôi: “Chị dâu, bữa sáng của em."
"Ở công ty đừng gọi là chị dâu, tôi thật vất vả mới giải thích rõ được đấy."
Tôi đưa bữa sáng cho Dư Sinh rồi theo thói quen oán trách vài câu, nào ngờ đã bị người nào đó bắt gặp.
"Nói như vậy là có người rất muốn khôi phục lại tình trạng độc thân sao?"
Không biết Lục Chu Thừa đến từ lúc nào. Nghe được giọng nói của anh, cả người tôi đều nổi da gà. Người này tới cũng thật không đúng lúc!
"Anh hai, chị dâu là suy nghĩ thông suốt, dự định đạp anh để tìm một người khác, có người sắp đội nón xanh rồi!"
"Cậu nói gì vậy hả?" Tôi vung nắm đấm với người xem náo nhiệt bên cạnh: “Cậu còn đứng ở chỗ này làm gì nữa? Không cần làm việc sao? Có tin tôi cũng đạp cậu không?"
Sau khi đuổi Dư Sinh đi, tôi có tật giật mình nhìn xung quanh một lượt: “Nơi đây không tiện nói chuyện, chúng ta đổi nơi khác đi."
Tôi lén lút vào văn phòng, sau đó lập tức chắp hai tay lại trước ngực biểu hiện sự trung thành: “Lục Chu Thừa, em không muốn tìm người khác, em chỉ sợ người khác biết được mối quan hệ của chúng ta thôi."
"Ồ?"
Lục Chu Thừa lạnh lùng nhìn lướt qua: “Anh tệ tới mức không thể để cho người ta nhìn thấy à?"
"Không đúng không đúng, anh đẹp trai như vậy, làm sao có thể tệ tới mức không để cho người ta nhìn thấy được? Là em không thể cho người ta nhìn, anh xem vẻ ngoài xấu xí, ngực lại nhỏ, vừa nhìn cũng biết là anh chịu thiệt rồi!"
Lục Chu Thừa cười, bàn tay vỗ nhẹ vào trên đầu tôi: “Em còn tự hiểu lấy mình đấy."
Tôi gật đầu giống như giã tỏi, sau đó nhón ngón chân lên hôn anh: “Nể tình em tự hiểu lấy mình như vậy, anh có thể đừng nóng giận không?"
Lục Chu Thừa cười với ẩn ý khác: “Cái khác còn dễ nói, chỉ có quan hệ của chúng ta..."
"Tuyệt đối không thể để cho người khác biết chúng ta đã kết hôn được." Tôi gần như cướp lời mà nói ra những lời này, lại bất ngờ nghe được vài tiếng hít sâu.
Trong phòng này còn có người khác à?
Tôi phản xạ quá chậm đờ đẫn quay đầu lại, nhìn mấy người đang đứng chỉnh tề ở phía sau, trước mắt tôi đột nhiên tối sầm.
Một tay Lục Chu Thừa đỡ tôi, thuận tiện ôm thắt lưng của tôi: “Bà xã, em không sao chứ?"
Có sao, hơn nữa còn là chuyện lớn nữa!
Sau khi mấy người kia kịp phản ứng, vội vàng cúi người chào tôi và Lục Chu Thừa: “Hóa ra tổng giám đốc Lục và thư ký Thẩm đã kết hôn rồi, chúc mừng chúc mừng."
Lục Chu Thừa thoải mái tiếp nhận lời chúc, thấy tôi trừng mắt với anh, anh liền lập tức giả vờ vô tội: “Em nhìn anh làm gì, là tự em nói ra mà."
"..."
"Chuyện đó, thật ra vừa rồi chúng tôi chỉ nói đùa với mọi người thôi, đây chỉ là một tiết mục trong cuộc họp hằng năm, tôi và tổng giám đốc Lục diễn tập sớm thôi."
Ừ không sai, chính là như vậy!
Tôi thiếu chút nữa vỗ tay cho sự nhanh trí của mình. Những người khác phối hợp gật đầu: “Phu nhân của tổng giám đốc thật biết nói đùa, quả thật là một đôi trời sinh với tổng giám đốc Lục của chúng ta."
"..."
Cái gì gọi là mang đá đập chân của mình?
Vậy là xong rồi!
Tôi lặng lẽ kéo áo Lục Chu Thừa, muốn anh thay tôi dàn xếp.
Người này bình thường nhìn rất thông minh, lần này lại không hiểu rõ ý của tôi, còn mờ ám xoa tóc của tôi: “Ngoan, em đi ra ngoài trước, chờ lát nữa anh xong việc sẽ chơi với em!"
Chơi cái đầu anh đấy!
Tôi ra sức trừng mắt với anh. Lục Chu Thừa hình như cuối cùng đã hiểu rõ, sau đó hôn lên môi tôi: “Nghịch ngợm, như vậy được chưa?"
Tôi: "..."
Người này nhất định là cố ý, anh muốn thấy tôi xấu mặt.
Tôi ôm mặt ra khỏi văn phòng. Tiêu rồi, tiêu rồi, lần này tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tôi trốn đến phòng uống nước và gọi điện thoại cho Chu Tĩnh. Cô ấy hỏi tôi: “Bạn rốt cuộc đang lo lắng gì vậy?"
Tôi cũng không biết mình đang lo lắng gì, có thể tôi còn không thích ứng với thân phận bà Lục này!
Chu Tĩnh lại hỏi tôi: “Lẽ nào anh ta đối xử với bạn không tốt à?"
Chính vì anh đối xử với tôi quá tốt, cho nên tôi luôn cảm thấy không chân thật.
Có thể bởi vì mất con, luôn cảm thấy ràng buộc giữa tôi và anh đã biến mất, cho nên đặc biệt không có cảm giác an toàn.
Chu Tĩnh nói tôi buồn lo vô cớ: “Mình thấy tổng giám đốc Lục nhà cậu không phải là người nông cạn như vậy đâu. Hơn nữa, sau này sẽ lại có con, trừ khi anh ta không được!"
Phụt!
Ban ngày Lục Chu Thừa cũng phải đi xã giao, Dư Sinh lấy lý do mình là học trò nghèo nên quấn quít lấy tôi đòi tôi mời cậu ta ăn sushi.
Tôi không mấy hứng thú với đồ ăn Nhật, chỉ ăn mấy miếng sushi đã thấy no. Khách sạn bên cạnh hình như đang có đám cưới, ngoài cửa có trưng bày ảnh đám cưới và lẵng hoa.
Vóc dáng Dư Tiểu Lục cao lớn như vậy cũng uổng công, cứ nhất quyết đòi vào xem cô dâu có xinh không. Làm “người giám hộ” tạm thời của cậu ta, tôi chỉ đành đi theo sau.
Thấy Dư Sinh nhìn chằm chằm vào ảnh cưới của người ta, tôi mỉm cười đi tới: “Sao vậy, cô dâu có xinh không?"
"Bình thường thôi!"
Dư Sinh quay đầu nhìn tôi, nghiêm trang nói: "Tôi vẫn cảm thấy chị dâu đẹp hơn."
Hóa ra sushi rất ngọt, nếu không sao miệng thằng nhóc này lại ngọt như vậy?
Tôi mỉm cười nói: "Cậu yên tâm, cho dù cậu nói tôi không đẹp, lần sau chị dâu cũng sẽ mời cậu ăn sushi."
Dư Sinh hoàn toàn không bối rối vì bị vạch trần, toét miệng nói: "Chị dâu muôn năm!"
Có thể là lòng hư vinh của người phụ nữ trỗi dậy, trước khi đi tôi còn liếc nhìn ảnh cưới, sau đó thấy một người quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn nữa.
Dư Sinh đi mấy bước mới phát hiện tôi không theo kịp, xoay người nhìn tôi: “Chị dâu, sao chị không đi?"
"Tôi còn có việc, cậu đi về trước đi!"
Tôi đi lên bậc thang. Người tiếp khách ở cửa cung kính cúi đầu: “Xin hỏi cô tới tới tham gia hôn lễ sao?"
Tôi gật đầu. Đám cưới của bạn trai cũ, tôi làm sao có thể không tham gia được?
Nhà Khương Huệ Trân cũng kinh doanh buôn bán, hơn nữa trong nhà lại chỉ có một cô con gái bảo bối như thế, tất nhiên hôn lễ sẽ không quá keo kiệt.
Khi tôi đi tới cửa hội trường của tiệc cưới thì có người ngăn cản tôi.
Tôi không có thiệp mời nên không vào được, lúc này khi tôi bình tĩnh lại, đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Thẩm Thanh?"
Một người chị em của Khương Huệ Trân đi máy bay tới muộn một chút, cô ta ra xem người đó tới chưa, không ngờ gặp phải tôi ở cửa.
Có lẽ cảm thấy tôi đã không còn gì uy hiếp, Khương Huệ Trân ân chuẩn cho tôi tham gia tiệc cưới của cô ta, chẳng qua lúc nói chuyện chuyên chọc vào chỗ đau của người khác.
"Nghe nói con cô đã không còn?"
"Chắc cô không thể sống được ở nhà họ Lục nữa! Vừa rồi nhìn thấy anh họ đi một mình tới đây, có phải hai người đã chia tay rồi đúng không?"
Tôi đã đoán được Lục Chu Thừa ở đây, nhưng tôi không phải tới tìm anh, tôi tới tìm một người khác.
Thấy chú rể ở bàn bên mời rượu, trong mắt tôi có chút giãy giụa.
Có thể tôi không nên tới đây, ít nhất không phải là ngày hôm nay. Dù sao chúng tôi từng thiếu chút nữa đã nói chuyện cưới gả, lúc này gặp mặt thật sự xấu hổ.
Triệu Bân đã thấy tôi, có lẽ anh ta cho rằng tôi tới gây rắc rối nên hoảng hốt đi tới: “Cô tới làm gì, tôi và Tiểu Trân đã kết hôn rồi, hiện tại cô có nói gì cũng không có tác dụng đâu!"
Ngay vừa rồi tôi còn muốn chúc phúc cho anh ta, cho dù chia tay, cho dù anh ta làm rất nhiều chuyện có lỗi với tôi, nhưng dù sao chúng tôi cũng yêu nhau năm năm.
Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi. Tôi sẽ không chúc phúc cho anh ta nữa, bởi vì anh ta căn bản không xứng!
Tôi lạnh lùng nhìn Triệu Bân: “Anh nghĩ rằng tôi sẽ tới cầu xin anh hồi tâm chuyển ý à? Anh Triệu à, anh đừng có nằm mơ, tôi đã sớm không còn tình cảm gì với anh nữa rồi!"
Triệu Bân hơi thẹn quá thành giận: “Vậy cô tới đây làm gì?"
"Tôi tới là muốn hỏi anh, ngày đó vì sao ở bệnh viện anh phải nói những lời đó. Anh biết rất rõ ràng đứa trẻ kia căn bản không có khả năng là của anh."
Nhắc tới chuyện này, Triệu Bân có chút áy náy: “Tiểu Thanh, xin lỗi!"
"Xin lỗi à?"
Tôi cười, chẳng qua nụ cười kia không thật lòng.
"Cũng bởi vì những lời này của anh đã khiến cho mẹ chồng tôi hiểu lầm tôi, Lục Chu Thừa cũng hiểu lầm tôi, tôi thậm chí mất đi con của mình, bây giờ anh nói ‘xin lỗi’ tôi à? Triệu Bân, anh chính là một kẻ súc sinh!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...