CHƯƠNG 7.
Sư Tử cảm thấy rất bực mình. Hắn không hiểu vì lí do gì khiến hắn như vậy. Rõ ràng hắn đã đạt được mục đích là trả thù nó nhưng hắn lại không vui? Bao nhiêu người con gái vây quanh hắn, quan tâm hắn nhưng hắn không như Nhân Mã ham chơi đa tình. Hắn không cần những quan tâm đó. Khi bắt gặp nó quan tâm Kim Ngưu tự nhiên trong lòng hắn buồn. Tại sao nó không quan tâm hắn? Tại sao nó cứ lạnh lùng vô tâm trước mắt hắn? Hắn đang ghen sao? Ghen với Kim Ngưu? Nhưng hắn lấy tư cách gì để ghen đây? Hắn buồn cười cho bản thân mình. Sự xuất hiện của nó làm suy nghĩ của hắn có sự xáo trộn.
- Ơ . hết mực. Cho tớ mượn bút Song Ngư? –nó hỏi nhỏ Song Ngư.
Song Ngư luống cuống nhìn nó.
- Chết rồi. Tớ có 1 cái. Mấy cái kia hết mực rồi. Đợi tớ 1 lát... Xữ Nữ à, cậu cho Bạch Dương mượn một chiếc bút với.
Xử Nữ quay xuống. Cô nàng lấy ra một hộp bút nhưng chợt nhớ tới điều gì,Xữ Nữ lấy ra cái bút đưa cho Bạch Dương:
- Hộp bút tớ có mỗi cái này thôi Bạch Dương à, cậu dùng tạm nhé.
- Cảm ơn. –nó cúi xuống viết nhưng phát hiện ra bút cũng hết mực. –cái này... hết mực rồi.
- Vậy sao? Xin lỗi,tớ không còn cái nào khác.
Con nhà đại gia mà như thế thật buồn cười. Nó biết đó chứ. Chắc chắn cô nàng đang giận nó chuyện gì. Lúc mới vào đây Xữ Nữ còn là người giới thiệu nhiệt tình nhất cơ mà.
Tan học. Nó,Song Ngư và Kim Ngưu cùng đi xuống cầu thang chợt nghe có tiếng cãi nhau. Ba người im lặng quan sát. Là Xữ Nữ và Ma Kết.
- Rốt cuộc cậu xem mình là cái gì? Cậu chán mình rồi đúng không? Tại sao cậu lại đối xử với mình như thế? Tại sao chứ? Mình có gì không bằng cậu ta chứ hả?
- Cậu làm sao vậy Xữ Nữ? Hôm nay có chuyện gì với cậu vậy? Tớ không hiểu? Cậu đang nói cái gì vậy?
- Nói cái gì cậu là người biết rõ nhất còn gì. Cậu không còn yêu mình nữa. Mình thực sự thất vọng. Sao cậu không nói trước ình biết là cậu và Bạch Dương đang yêu nhau? Tại sao từ khi cậu ta chuyển về lớp mọi chuyện cứ rối tung lên vậy?
- Cậu nói sao? Tớ và Bạch Dương yêu nhau á? Không có mà. Sao cậu lại có thể nói như thế được chứ.
Nó bất ngờ. Cả Song Ngư và Kim Ngưu cũng bất ngờ không kém. Nó không hiểu tại sao nó lại bị lôi vào đây làm người phá đám chuyện tình cảm của 2 người họ. Nhưng thật tình nó không biết gì hết. Có sự hiểu nhầm ở đây.
Nó nhẹ bước lại gần Xữ Nữ và Ma Kết. Nó cần giải thích. Nó không muốn vô duyên vô cớ bị hiểu nhầm là người đi phá hoại hạnh phúc và tình yêu của người khác.
- Tớ nghĩ cậu đã hiểu nhầm tớ,Xữ Nữ. –nó nói và nhìn sâu vào mắt ướt đẫm nước mắt của Xữ Nữ.
- Hiểu nhầm sao? Tớ hiểu nhầm hai người sao?
- Đúng vậy. Cậu đã hiểu nhầm. Tớ và Ma Kết không có gì cả. Dựa vào đâu mà cậu nói chúng tớ yêu nhau?
- Chứ không phải sao? Chính mắt tớ đã nhìn thấy hai người nắm tay nhau đi đâu vào tiết thực hành Sinh Học còn gì?
- Đó là tớ và Ma Kết đi tìm Kim Ngưu. Cậu không thấy chúng tớ trở về cùng Kim Ngưu sao?
- Thế ...thế sao hai người lại nắm tay nhau chứ? Là bạn bè có nhất thiết phải nắm tay như vậy không? Như thế ai cũng nghĩ như tớ đó.
- Lúc đó là tớ không biết trường có cổng sau, với lại đang vội nên Ma Kết mới dẫn tớ đi. –rồi nó quay lại về phía Kim Ngưu và Song Ngư,đột nhiên cầm lấy tay Kim Ngưu –như thế này có được xem là tớ yêu Kim Ngưu không vậy Xữ Nữ?
- Tớ...
- Sao nào?
- Tớ xin lỗi. Tại...tớ thấy...
- Ghen chứ gì?- Ma Kết cố ý trêu Xữ Nữ.
Cô nàng cười lau nước mắt. Rồi như người có lỗi nói với nó:
- Bạch Dương à. Tớ xin lỗi nhé. Lúc nãy tớ ích kỉ quá. Tớ rõ ràng có rất nhiều bút nhưng lại đưa cái hết mực cho bạn. Tớ thực sự xin lỗi.
- Không sao. –nó bỏ tay Kim Ngưu ra rồi nói –muộn rồi,về thôi.
Cái nắm tay vừa rồi làm Kim Ngưu bất ngờ. Một cảm giác vui len lỏi trong cậu. Cảm xúc gì nhỉ? Ngưu chỉ biết rằng cậu vui khi được nói chuyện cùng nó,được nó quan tâm. Và khi nó bất chợt nắm tay,cái nắm tay đầu tiên của cậu ta với một người con gái làm trái tim Kim Ngưu bỗng nhiên đập nhanh hơn, một cảm giác bồi hồi khó tả. Mỗi đêm, Kim Ngưu vẫn nghĩ mãi về cái nắm tay ấy rồi bất chợt cười một mình...
Nó về nhà và bước vào. Căn nhà này trước đây chỉ mình nó và anh. Bây giờ thêm một người nữa. Nó cũng tôn trọng người phụ nữ kia –người sinh ra anh để bảo vệ che chở cho nó. Nó cũng biết ơn đó chứ,nhưng phương châm của nó cũng rất đơn giản. Ai quan tâm che chở và tôn trọng nó,nó sẽ đối lại với người đó như vậy. Và ngược lại. Mẹ anh ngồi ởghế ngoài phòng khách. Nó qua chào:
- Cháo chào cô,cháu mới đi học về ạ.
Bằng giọng khinh bỉ, mẹ anh không thèm nhìn nó lấy một cái
- Ờ thì đúng rồi. Con gái thời nay không thể dạy bảo được rồi. Đi học thì thích về giờ nào thì về,người đi tìm thì giờ không biết đang ở đâu nữa. Haiz ...
Anh đã đi tìm nó sao. Chắc chưa thấy nó về nên anh đi tìm đây mà. Nó vội chạy đi tìm anh. Giờ nó biết anh đang ở đâu. Nó ra tới công viên. Anh đúng là đang tìm nó ở đó. Đôi mắt anh dáo dác tìm hình bóng quen thuộc của nó. Đã bao lần nó cảm thấy có lỗi với anh. Nhưng nó ngoài việc đứng nhìn anh nó không làm được gì cả. Nó đứng đó mà nước mắt thi nhau rơi ướt đẫm áo. Mắt nó cay. Trời bất chợt mưa. Phải rồi. Nó thường khóc trong mưa. Bởi vì như thế sẽ không ai biết được nó đang khóc. Nó đang cố tỏ ra mạnh mẽ cơ mà. Một bàn tay kéo nó quay lại rồi ôm nó vào lòng. Là anh. Nó đã quen thuộc với hơi ấm này.
- Tiểu muội ngốc,muội định chơi trốn tìm với kaka sao? Muội sẽ không trốn được kaka đâu. Vì dù muội ở đâu kaka cũng sẽ tìm thấy muội. Hiểu không? Cho nên đừng ác độc với kaka như thế. Kaka không quen đâu. Biết chưa?
- Kaka à...muội...
- Muội đừng nói gì cả. Kaka biết,kaka hiểu. Muội nói nữa chỉ làm kaka đau lòng thôi. Muội biết là kaka không thể sống thiếu muội mà. Nếu muội muốn giết chết kaka thì muội cứ rời xa kaka đi.
Nó lắc đầu lia lịa. Anh càng ôm chặt nó hơn. Mưa cứ rơi nặng hạt và nước mắt thì cứ rơi. Nó sẽ ở lại cùng anh,sẽ không đi đâu cả bởi vì anh cần nó và nó cũng không thể sống thiếu anh được. Và ở phía xa một đôi mắt nhìn nó,khẽ nhíu mày rồi quay đi.
- Con không ăn cơm sao? –mẹ Tư Tử cảm thấy lo lắng khi đứa con cưng của mình bỏ bữa.
- Con không đói,bố mẹ cứ ăn đi.
Hắn nói trổng thế rồi một mạch lên phòng.
mẹ hắn quay sang nói với bố hắn
- Dạo này Sư Tử có gì bất thường anh ạ, em bắt đầu thấy lo lắng rồi. Không biết ở trường có chuyện gì,dạo này em thấy nó khác lắm. Ở trường có gì hả anh?
- Em rõ khéo lo. Nó lớn rồi chứ đâu phải là con nít nữa đâu mà. Phải cho nó va chạm với cuộc sống nó mới trưởng thành được chứ. Không sao đâu, nó càng thế anh càng vui. Thế là nó biết suy nghĩ rồi đó.
- Anh thật là. Mình chỉ có nó là con trai, Thiên Yết thì không nói làm gì, nó lúc nào mà chẳng nghe lời, còn thằng con này, em lo lắm. Lỡ nó có chuyện gì thì làm sao em sống được chứ,anh cứ dạy con kiểu đó em không yên tâm đâu.
- Anh nói rồi,không có gì đâu. Em càng thế thì con càng hư đó. Nó càng không thể tự lập,không thể thoát khỏi vỏ bọc của gia đình thì làm sao mà nó trưởng thành lên được. Sau này nó còn phải tự quyết định cho cuộc sống của nó nữa,chúng ta có bên cạnh nó cả đời được không? Thôi ăn cơm đi, đừng lo nhiều nữa. Để cho nó tự giải quyết một số chuyện của nó, sau này mình có bên cạnh nó mãi được đâu.
Mẹ hắn thở dài nhìn bố hắn. Với bà,hắn là tất cả. Bà chăm lo cho hắn từng chút một. Còn bố hắn thì cũng lo cho hắn lắm chứ nhưng ông lo theo những người phương Tây,để hắn tự va chạm với cuộc sống. Như vậy bà càng xót. Thế nên hắn luôn là đề tài gây tranh cãi giữa bố và mẹ hắn. Nhưng hầu như là bố hắn luôn thắng. Bà chỉ biết lắc đầu im lặng che chở cho hắn. Hắn biết đó chứ nhưng nhiều lúc hắn cảm giác rất ngột ngạt cứ như mình bị kiểm soát vậy.
Hắn không biết vì lí do gì mà hắn bực mình,thực sự rất bực. Giờ mà có mặt người đó ở đây,chắc hắn sẽ đem người đó xào mực luôn. Hắn bức xúc,hắn nóng,hắn tức giận. bao nhiêu cảm xúc khó hiểu cứ xoay quanh con người hắn. Rằng tại sao cái con người tưởng như vô cảm đó lại cười trước mặt hắn nhưng nụ cười đó không dành cho hắn. Hắn luôn là người nếu như hắn không có thì người khác cũng đừng hòng cơ mà. Nhưng tại sao hắn lại bực khi nhìn thấy nó và cậu ta đi với nhau? Lẽ nào...
Quán bar...
Hắn uống rượu. Ánh sáng xanh đỏ làm hắn quay cuồng theo. Hắn uống nhiều lắm. Dường như hắn là khách quen ở đây. Hầu như ai cũng biết hắn.
- Anh cả? Hôm nay anh có chuyện gì buồn sao ạ? –một tên đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ cứ như là đang nhuộm màu này thì hết thuốc đành phải nhuộm màu khác vậy, trông rất giang hồ.
Hắn vẫn mặt lạnh băng không thèm quan tâm và cứ uống. Một tên khác cũng tới. Hai tên nhìn nhau rồi thì thầm gì gì đó. Rồi tên mới đến nói nhỏ với hắn. Chẳng biết nói gì,sắc mặt hắn bổng biến đổi nhanh rồi đột nhiên nắm lấy cổ áo tên kia vứt xuống sàn không thương tiếc. Tên kia đang nằm đo đất một cú rất đẹp.
- Tao đã nói rồi,những loại đó mày nghĩ xứng đáng cho tao sao? – dường như hắn trút mội bực bội tức giận lên tên xui xẻo đó,hắn cúi xuống xách ngược cổ áo tên đó lên rồi nghiến giọng,ánh mắt đầy vẻ căm thù như muốn ăn tươi nuốt sống tên kia vậy.
- Cậu cũng chẳng là gì cả,nhưng tại sao lại kiêu với tôi hả. Tôi có gì không bằng tên đó. Tại sao người đó không phải là tôi? Tại sao phải sống hai mặt chứ? Vui lắm sao hả...
Hắn đấm vào mặt tên kia cứ như là trả thù. Tên còn lại chỉ còn biết đỡ tên kia dậy. Mọi người đỗ dồn ánh mắt về phía hắn. Song không dám lên tiếng vì ai cũng sợ hắn,ai cũng biết đến danh tiếng “lẫy lừng”của hắn.
- Anh cả bớt giận.
Hắn đang điên mà cứ chọc vào hắn. Tên kia tiếp tục dính chưởng,bị một cú đá quá đẹp ban tặng vào mặt. Hắn ngã nhào xuống ôm lấy mặt.
- Cậu được lắm Bạch Dương. Rồi cậu sẽ biết tôi là ai. –hắn nắm chặt tay hình quả đấm,gương mặt hắn giờ là gương mặt của một con sư tử đang nổi giận.
Hắn chính là trùm của một băng nhóm xã hội đen ở Hà Nội. Băng nhóm của hắn càng ngày càng lớn mạnh nhờ hắn rất giỏi võ và óc phán đoán logic rất giỏi. Hắn chỉ cần nhìn vài lần và chăm chú quan sát hành động của đối phương vài lần là biết người đó như thế nào và bước tiếp theo người đó làm gì. Ít ai chọc vào hắn nếu hắn không đi chọc người ta thì thôi. Băng nhóm của hắn có nhóm làm kinh doanh “không được hợp pháp cho lắm”, có nhóm làm cướp giật,có nhóm làm nghề cho vay nặng lãi, có nhóm lại làm khách sạn. Đủ kiểu nên dù là có bất hợp pháp thế nào nó cũng không bị gì cả. Việc hắn đe dọa thầy hiệu trưởng có liên quan tới chuyện này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...