Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức
CHƯƠNG 5.
Gần kết thúc tiết học,thầy giáo dặn học sinh:
- Tuần sau chúng ta có tiết thực hành. Các em nhớ đọc bài mới và chuẩn bị dụng cụ đầy đủ như trong sách đã yêu cầu nhé. Chúng ta sẽ thực hành theo nhóm. Mỗi nhóm sẽ chỉ gồm 3 bạn thôi và các em tự bắt nhóm với nhau để làm. Điểm thực hành là điểm 15 phút nên các em nhớ chuẩn bị chu đáo và thực hành nghiêm túc nhé.
Cả lớp ồn ào về việc sẽ bắt cặp với ai. Ai cũng mong mình chung nhóm với người học giỏi. Tất nhiên hắn không thoát khỏi mục tiêu của nhiều người,nhất là các cô gái trong lớp. Hắn vừa đẹp trai lại vừa học giỏi cơ mà.
- Sư Tử à, tớ với cậu một nhóm nhé. –mấy bạn nữ trong lớp nhao nhao như đi chợ làm cô nàng Song Ngư bực mình lắm. Nhưng với bản tính nhút nhát không dám nói ai, Song Ngư chỉ biết im lặng.
- Tớ làm nhóm với cậu nhé Bạch Dương? –Kim Ngưu đề nghị.
- Được thôi. –nhưng vừa nói nó vừa quay sang phía Bảo Bình.
Thiên Bình tất nhiên là giở giọng kẹo kéo ra với Bảo Bình rồi. Anh cũng không nói nhiều. Anh đang buồn. Có lẽ là vì chuyện của nó. Nó thì làm ra vẻ không có gì và chuyện này nó đóng rất đạt. Không ai biết nỗi buồn của nó ngoài anh.
- Mình làm nhóm với bạn nữa nhé. –Song Ngư dịu dàng quay sang phía nó. Nó khẽ gật đầu. Thế là nó làm nhóm với Kim Ngưu và Song Ngư. Chợt Sư Tử tiến về phía nó,nhìn nó chằm chằm.
- Tớ sẽ cùng nhóm với cậu,Bạch Dương!
- Nhưng tớ đã có nhóm của mình và không còn tuyển nhân viên nữa đâu bạn Sư Tử. –nó cũng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn.
- Nhưng tớ thích thế,và đây xem như là mệnh lệnh đó. Tớ,cậu và người còn lại tớ sẽ chọn. Cậu hiểu rồi chứ.
- Tớ không thích hiểu và cũng không cần hiểu làm gì. Không có nhóm là việc của cậu. Cậu và tớ chẳng liên quan gì hết. Thế nên đừng phiền tớ. Cậu cũng hiểu rồi chứ. Cậu nghĩ cậu là ai mà có quyền ra lệnh cho tớ?
- Tớ cũng không thích hiểu và không cần hiểu –rồi hắn quay sang nói to cho cả lớp và thầy cùng biết –tớ và bạn Bạch Dương là một nhóm,có ai ngăn cản không?
Cả lớp bất ngờ. Dù gì Bạch Dương cũng là học sinh mới vào lớp. Dính vào cậu công tử này cũng là phiền phức lắm. Nhân Mã đi tới.
- Thế thì tớ có hân hạnh được cùng nhóm với hai người không nhỉ?
- Ồ, Nhân Mã, rất hân hạnh. –hắn cười nháy mắt vô cùng gian xảo với Nhân Mã. Chẳng ai biết ý đồ của bọn họ. Chỉ biết hai con người này,một Nhân Mã ham chơi thích đùa giỡn và một Sư Tử nghịch ngợm, cao ngạo và háo thắng,khi đã nháy mắt chết người kiểu đó thì ít ai đở nỗi.
- Tớ không hứng thú vào nhóm của hai cậu. –nó nói bằng giọng lạnh lùng –và một lần nữa tớ nói lại là tớ đã có nhóm của mình. Các cậu nghĩ mình là ai điều đó với tớ không quan trọng. Quan trọng là vẫn giữ được thể diện của mình đúng không nhỉ?
Nó như đánh đòn chí mạng vào đối phương. Chẳng phải ý nó là nói hai người đang mặt dày không biết thể diện bám theo nó? Nhân Mã bất ngờ lui binh. Sư Tử cũng không còn biết nói gì nữa. Hắn là người coi trọng sĩ diện nhất quả đất cơ mà. Hắn sẽ không tha cho nó. Dám xúc phạm hắn xem như nó chán sống.
Nếu đã là quá khứ đau buồn thì quên đi chính là phương thuốc tốt nhất. Ai bảo nhớ lại sẽ không đau? Nhưng quan trọng là nỗi đau đó tăng lên hay giảm đi thôi. Người khiến ta thay đổi cũng là người làm ta tổn thương? Hay chính bản thân mình làm mình tổn thương rồi tự mình dày vò mình?
Nhân Mã đã quên, quên tất cả những gì đã xảy ra với nó và quên luôn nó là ai. Thực ra với nó đó cũng là điều tốt mà. Ít ra nó cũng thấy thoải mái hơn khi xem Nhân Mã là “người lạ từng quen” nhưng không nhớ. Nó chợt cười chua chát. Con người có thể dễ dàng quên đến vậy sao? Một năm là thời gian lâu đủ để người ta quên đi cả một con người sao? Nhưng nó phải đứng lên từ vấp ngã,nó buộc không cho phép mình yếu đuối trước mặt người khác.
- Thế này nhé. Chậu nhỏ và cây mình không có. Mình chỉ có phân bón hóa học mua về thôi. –Song Ngư lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của nó.
Bây giờ nó đang ở công viên gần trường. Nó và Song Ngư cùng với Kim Ngưu hẹn nhau ra đó để bàn chi tiết về buổi thực hành sinh học.
- Tới rồi à? –nó hơi giật mình.
Song Ngư hôm nay xinh như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích với bộ áo váy hồng vàng xen kẽ,họa tiết cầu kì. Mái tóc xõa ngang vai với làn da trắng hồng có điểm qua phấn trang điểm. Một đôi giày búp bê khá xinh xắn. “nếu là con trai, mình yêu mất thôi” nó nghĩ vậy và chợt phì cười. Mới ngồi gần cô nàng Song Ngư này có mấy tuần học mà nó bị nhiễm tính mơ mộng tưởng tượng viễn vông rồi hay sao?
- Hì hì. Tớ tới muộn nhất rồi. Xin lỗi hai cậu nhé. –Kim ngưu vội vàng bước đến vừa gãi đầu vừa cười. Trông bộ dạng thật buồn cười và cũng thật thà không kém. Song Ngư cười tươi, nó cũng khẽ cười.
- Cậu cười đẹp lắm. Trông xinh hơn đấy Bạch Dương. Sao trong lớp chưa thấy khi nào cậu cười vậy? –Kim Ngưu lấy làm lạ.
Nó trở về trạng thái ban đầu của nó với vẻ mặt lạnh lùng và bất cần. Đó mới chính là nó của hiện tại trong suy nghĩ của nó,một Bạch Dương vô cảm lạnh lùng.
- Vào vấn đề chính đi, dụng cụ chuẩn bị của chúng ta là 2 cái chậu nhựa bằng hộp sữa chua,2 cây nhỏ cây gì cũng được,phân bón hóa học NPK ,tấm xốp. Còn gì nữa không nhỉ?
- Hết rồi. –Kim Ngưu nhanh nhảu. –chuyện chuẩn bị dụng cụ hai cậu cứ để tớ lo là được rồi. Hai cậu chỉ việc nghiên cứu để viết báo cáo cho nhóm thôi.
- Cậu làm được không? –nó ngờ vực.
- Được mà. Hai cậu cứ yên tâm đi. Cứ giao ình thế là ổn nhé. Hì hì
Nó cảm thấy có chút tin tưởng ở cậu bạn Kim Ngưu này.
- Được rồi. Cứ vậy đi. Nhớ là giờ cậu về trồng đi là vừa. Tuần sau phải có kết quả đó nhé.
- Rồi ok. Giờ chúng mình đi ăn kem nhé. –Kim Ngưu đề nghị.
- Cũng được.
Song Ngư nhảy lên vui mừng
- Hihi vui quá. Đi ăn kem là đi ăn kem.
Thật bó tay với cô “công chúa bong bóng”này.
Tiết thực hành Sinh Học.
Kim Ngưu có vẻ tự hào đem sản phẩm đến lớp. Hôm nay cậu ta đi bộ đến trường vì cái phương châm “rảnh rỗi sinh nông nỗi”. Từ đằng xa, Sư Tử và Nhân Mã cùng đi xe máy. Họ lướt qua Kim Ngưu nhưng chợt nhớ ra điều gì, Sư Tử lái xe ngược trở lại,ngồi sau xe là Nhân Mã. Sự xuất hiện bất chợt của hai cậu bạn cùng lớp khiến Kim Ngưu giật mình. Linh tính bảo cậu sắp có chuyện tồi tệ xảy ra.
- Chào cậu,Kim Ngưu. Hôm nay sao có hứng nổi gió đi bộ hóng mát thế này?
- Chào hai cậu. –Kim Ngưu chào lại nhưng có chút dự phòng.
Liếc nhìn qua tay Kim Ngưu thấy có cầm một bao bì. Đoán chắc đó là đồ thực hành môn sinh. Sư Tử nhìn Kim Ngưu rồi lại quay sang nhìn Nhân Mã. Như đã hiểu nhau từ trước,cái nháy mắt rất ăn ý làm Kim Ngưu nghi ngờ. “36 kế chuồn là thượng sách” –Kim Ngưu nghĩ vậy rồi “cáo từ”:
- Nếu không có gì quan trọng thì mình đi trước đây. Hẹn gặp lại hai cậu ở lớp nhé.
- Ớ khoan đã Kim Ngưu. Chúng ta học với nhau cũng chưa lâu lắm. Hay là gặp nhau nói chuyện làm quen để hiểu nhau hơn? Mình thích tính tình của cậu. À có quán cà phê trước kìa, chúng mình tới đó nói chuyện một lát nhé? –Nhân Mã nở nụ cười ranh mãnh trước con mồi.
- Nhưng mà...
- Cậu không nể mặt chúng mình sao? Dù gì cũng là bạn cùng lớp. Học với nhau một năm rồi còn gì. Yên tâm, không muộn học đâu mà sợ. Đi nhé?
Kim Ngưu hết đường chối. Dù sao cũng không chạy thoát được hai tên ma này. Vào đó nói chuyện tí rồi đi ngay. Nghĩ vậy,Kim Ngưu đồng ý.
Cả ba người ngồi trong quán cafe. Chỉ toàn là Sư Tử và Nhân Mã nói thôi. Còn Kim Ngưu thì đang lo lắng.
- Để mình đi kêu đồ uống nhé? –Sư Tử liếc nhìn Nhân Mã rồi quay sang nói với Kim Ngưu.
- Thôi khỏi. Chúng mình nhanh đến lớp đi. Muộn rồi. Nếu hai cậu muốn ở đây thì tớ xin phép đi trước...
- Cậu làm thế coi sao được –Nhân Mã níu vai Kim Ngưu –cậu xem nãy giờ hai chúng tớ đã làm gì cậu đâu. Cậu muộn học chứ chúng tớ không muộn học hả? Cậu là con trai,làm thế coi sao được hả Kim Ngưu?
Đánh vào điểm yếu của Kim Ngưu là kiên nhẫn và chịu đựng cao,Nhân Mã dường như đạt được mục đích của mình.
Sư Tử đi gọi nước. Kim Ngưu cũng không để ý rằng rõ ràng khi vào quán cafe khách chỉ cần ngồi đó và nhân viên tự đến để mình gọi đồ uống…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...