Tần Mặc hớt hải chạy vào, áo khoác xộc xệch cũng không kịp chỉnh lại: “Tình hình sao rồi?”
“Nồng độ oxy trong máu hạ thấp, bệnh nhân hôn mê, tim đột nhiên ngừng đập… tình trạng rất nguy kịch”, càng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, con người ta càng cần phải giữ vững tinh thần tỉnh táo.
Sắc mặt của Thẩm Tri Ý đã trắng bệch như tờ giấy, đôi môi tím tái, không tìm thấy mạch đập, tiếng tim đập cũng không còn…
“Sốc điện tim”.
Anh ấy đau đớn thở hắt ra.
Anh ấy chưa từng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt tới mức như vậy của cô.
Nếu anh ấy quan tâm cô hơn một chút, có lẽ mọi chuyện đã không trở nên như thế này.
Cảm giác áy náy và đau lòng lan rộng toàn bộ nội tâm, giống như nhỏ một giọt mực xuống vũng nước trắng tinh khiết, sau đó chậm rãi nhuộm đen toàn bộ vùng nước xung quanh.
Trong quá trình cấp cứu dài dằng dặc, nhịp tim của Thẩm Tri Ý dần khôi phục lại.
Bỗng nhiên, hai mắt của cô hé mở, cứ như gom chút sức lực cuối cùng còn sót lại để kịp mở mắt trước lúc rời khỏi thế gian.
Mặt nạ dưỡng khí buộc chặt trên mặt cô, tràn ngập một màn sương trắng.
Trước mắt mơ hồ khơi dậy nỗi sợ hãi từ trong tiềm thức của cô.
Đến khi cô nghiêng đầu nhìn thấy Tần Mặc, cô mới yên tâm hơn một chút.
Cô định lên tiếng trò chuyện với anh ấy, nhưng lại nói không nên lời.
Cơn đau nhức nhối khóa chặt cơ thể của cô trên chiếc giường bệnh, tước đi sự tự do của cô, đến cả cử động ngón tay cô cũng không làm nổi.
Tần Mặc phát hiện cô đã tỉnh, vội vàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô: “Tri Ý, em nghe thấy anh nói gì không? Em sẽ ổn thôi, nhất định sẽ khỏe lại, em không được từ bỏ! Em hãy nhớ đến những người quan tâm, yêu thương em.
Em thích violin lắm đúng không? Chờ em được ra viện, anh sẽ đưa em đi xem diễn tấu”.
Khóe mắt cô tràn ra một giọt lệ long lanh.
Thấy vậy, anh ấy liền biết là cô nghe thấy.
Thẩm Tri Ý cố gắng mở miệng, thử cất giọng nói: “Tần… Tần Mặc…”
Do sức khỏe quá yếu nên tiếng nói của cô rất nhỏ, khó có thể nghe thấy rõ ràng.
Tần Mặc ghé tai vào sát, chỉ nghe thấy loáng thoáng: “Em đau quá…”
Anh ấy cắn răng nhịn xuống sự xót xa đang dâng trào, viền mắt đỏ bừng, dịu dàng lau đi giọt nước mắt chảy xuống bên thái dương cho cô: “Em cố chịu một lát, sẽ hết đau nhanh thôi.
Em là giỏi nhất, kiên cường lên”.
Thẩm Tri Ý chớp mắt, tầm mắt ngày càng mờ dần, mọi thứ đều chồng lên nhau.
Cô hé môi thở hổn hển như cá mắc cạn, gắng gượng mỉm cười dù do đôi môi đã khô nứt nẻ: “… Đừng nói cho Lệ Cảnh Minh biết”.
Đã đến nước này rồi mà em vẫn chỉ nghĩ tới Lệ Cảnh Minh sao? Tại sao không muốn nói cho anh ta biết? Loại người khốn nạn như anh ta phải hối hận suốt đời, mỗi ngày đều sống trong áy náy, ngủ không yên giấc mới đúng.
Tần Mặc nghẹn ngào đáp: “Được, anh hứa với em”.
Cô nhìn lên bóng đèn chói lóa của phòng phẫu thuật, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền.
Trên cơ thể gầy gò của cô cắm đầy dụng cụ y tế, các loại ống dẫn.
Trước khi phẫu thuật ung thư dạ dày phải rửa ruột cho đến khi không còn thức ăn cần tiêu hóa nữa mới thôi.
Sau khi làm xong, ánh mắt Tần Mặc lại đỏ lên.
Anh ấy không ngờ bên trong dạ dày của cô toàn là bột giấy, chứng tỏ trước đó cô toàn ăn giấy vệ sinh!
Nhưng tại sao cô lại ăn thứ này vào bụng? Đọc truyện tại TruyenApp.Online
Anh ấy lập tức liên tưởng tới Lệ Cảnh Minh đang ở ngoài phòng phẫu thuật.
Anh ấy phải cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang sôi sục.
Ca phẫu thuật cũng không diễn ra thành công, chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại cho cô một hơi thở, hơn nữa hơi thở này rất mong manh, có khả năng biến mất bất cứ lúc nào.
Cô được chuyển đến phòng hồi sức tích cực để theo dõi thêm.
Nếu trong vòng 48 tiếng sau mà cô vẫn không tỉnh lại thì sẽ gặp nguy hiểm.
…
Cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra.
Tần Mặc bước tới, tháo khẩu trang nhìn chằm chằm Lệ Cảnh Minh.
Lúc này anh đang rất sốt ruột, muốn chạy tới hỏi thăm tình hình của Thẩm Tri Ý nhưng hai chân nặng trĩu như cắm sâu xuống đất, không tài nào nhấc lên nổi.
Tần Mặc chủ động đi đến.
Lệ Cảnh Minh nghe thấy giọng nói trầm thấp của mình vang lên: “Cô ấy sao rồi?”
Tần Mặc bất ngờ vung tay đấm thẳng vào mặt anh, nắm đấm vô cùng mạnh mẽ, khiến anh lảo đảo lùi về sau.
Anh quay ngoắt lại, hai tay ép sát bên chân nắm thật chặt, lặp lại câu hỏi lần nữa: “Thẩm Tri Ý thế nào rồi?”
“Nhờ phúc của anh nên vẫn chưa chết, chỉ mới mất đi nửa cái mạng, đặt một chân vào địa ngục thôi”.
Lời nói của Tần Mặc như kim nhọn đâm vào cổ họng khiến anh nhói đau.
Trước mắt anh chợt tối sầm, đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn hơn.
Tần Mặc nhìn vẻ mặt đau khổ của anh, cất giọng châm chọc nói: “Lệ Cảnh Minh, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này là anh, anh còn giả vờ thương xót cho ai? Từ nay trở đi, anh không cần lo cho Tri Ý nữa.
Anh vẫn nên đi quan tâm người anh nên quan tâm thì hơn”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...