Sáng hôm sau, Tô Miễu mời được một bác sĩ ở khoa Tâm thần kinh đến khám cho Thẩm Tri Ý.
Tối qua cô ấy về nhà, vẫn chưa biết chuyện Thẩm Tri Ý xuất hiện tình trạng ảo thính.
Đến khi bác sĩ khoa Tâm thần kinh bước vào, y tá chăm sóc cho Thẩm Tri Ý mới kể với Tô Miễu về tình hình tối qua.
Gương mặt của Tô Miễu không có cảm xúc gì, nhưng hai cánh môi đã mím rất chặt.
Lúc này, phòng bệnh chỉ còn bác sĩ tâm lý và Thẩm Tri Ý, ngay cả Lệ Cảnh Minh cũng được mời ra ngoài yên lặng chờ kết quả.
Nửa giờ sau, trong phòng vang lên tiếng gào khóc khản đặc.
Bệnh của Thẩm Tri Ý lại phát tác.
Lần này, bác sĩ tâm lý không tiêm thuốc an thần cho Thẩm Tri Ý mà trói cô vào giường, nhét khăn tay vào miệng cô để cô không tự cắn mình và bảo vệ cổ họng của cô.
Tim Lệ Cảnh Minh đánh “thịch” một cái.
Anh không nghĩ gì đã đẩy cửa xộc thẳng vào phòng.
“Anh đang làm gì vậy hả!”, thấy Thẩm Tri Ý bị trói gô trên giường, gân xanh trên trán Lệ Cảnh Minh giật giật.
Bác sĩ tâm lý giải thích: “Cô Thẩm phát tác bệnh, nếu không làm vậy, cô ấy sẽ tự làm bản thân bị thương”.
“Tại sao không tiêm thuốc an thần cho cô ấy chứ?”
Bác sĩ có phần bất lực: “Anh có thấy ai tiêm thuốc an thần nhiều lần trong một ngày không? Tiêm loại thuốc ấy quá nhiều sẽ tổn thương đến thần kinh đại não.
Thần kinh của cô ấy vốn đã rất yếu, chi bằng cứ để cô ấy trút hết cảm xúc đi”.
Lệ Cảnh Minh ngẩn ra.
Đôi mắt đỏ ngầu của anh nhìn chằm chằm vào một Thẩm Tri Ý đang giãy giụa trên giường.
Rõ ràng rất đau đớn, nhưng ánh mắt cô lại đờ đẫn hệt như người máy vậy.
Anh rất muốn đến đó chạm vào cô, mũi chân nhấc lên rồi rụt về, cố gắng dằn lại nỗi khao khát trong lòng.
Đứng ở cửa, Tô Miễu nhìn Thẩm Tri Ý rồi lại nhìn sang Lệ Cảnh Minh đang im lìm.
Chờ Lệ Cảnh Minh trở ra, cô ấy mới hé môi: “Hối hận rồi à?”
Hối hận cái gì? Lệ Cảnh Minh mím chặt đôi môi mỏng, không trả lời.
Tô Miễu bật ra một tiếng cười giễu.
Hối hận hay không thì lòng anh tự hiểu, nhưng hối hận có tác dụng gì không? Áy náy, tự trách vốn là những thứ không có giá trị nhất trên đời này.
Thẩm Tri Ý giãy được chừng mười phút thì mệt mỏi ngã ập xuống giường, lồng ngực lên xuống dữ dội, thở hổn hển mấy hơi rồi dần bình tĩnh và im ắng trở lại.
Bác sĩ mở cửa, “Người nhà của bệnh nhân đến gặp tôi một lát nhé”.
Lệ Cảnh Minh do dự, thấy Tô Miễu vào phòng bệnh rồi mới cất bước đi vào phòng làm việc của bác sĩ nọ.
“Người bệnh là vợ anh sao?”, bác sĩ tâm lý hỏi.
“Ừm”.
“Ngoài trầm cảm cấp độ vừa, cô ấy còn mắc chứng tâm thần phân liệt, sẽ xuất hiện ảo giác”.
Anh đã đoán biết được kết quả này vào tối qua, nhưng khi nghe bác sĩ tâm lý chính miệng nói ra kết quả chẩn đoán, anh vẫn không chịu nổi, như thể có sét rạch ngang đầu.
“Anh cần thuật lại cho tôi biết những chuyện đã xảy ra trước khi cô ấy phát bệnh, ví dụ như anh đã làm gì với cô ấy, đã nói những gì”, bệnh của Thẩm Tri Ý không nhẹ, ngoại trừ im lặng thì là thét gào, hoàn toàn mất lý trí.
Lệ Cảnh Minh không còn cách nào khác, đành kể lại mọi chuyện từng xảy ra cho bác sĩ tâm lý biết.
Sau khi nghe xong, trong đầu bác sĩ chỉ xuất hiện hai chữ “đồ súc vật”.
Anh ta hoài nghi, liệu có phải kiếp trước Thẩm Tri Ý đào mồ mả tổ tiên nhà Lệ Cảnh Minh nên kiếp này mới bị anh ức hiếp như thế hay không.
“Sau khi sảy thai là lúc người phụ nữ yếu ớt nhất.
Vậy mà anh còn đưa phụ nữ khác đến trước mặt cô ấy, ép cô ấy sinh con rồi giao cho người khác nuôi?!”, rốt cuộc người đàn ông này nghĩ gì vậy?
Lệ Cảnh Minh đanh mặt: “Lúc ấy do tôi giận quá.
Tôi không nghĩ cô ấy yếu như vậy”.
Mấy câu khó nghe này khiến bác sĩ nghẹn lời, anh ta dừng lại một chút mới lên tiếng: “Anh nên biết, sự kiên cường của cô ấy không phải là lý do để anh bắt nạt cô ấy.
Nói thật, tình trạng bây giờ của cô ấy rất tệ.
Những lời mà anh nói đã gây tổn hại rất lớn đối với cô ấy”.
Lệ Cảnh Minh không tưởng tượng được Thẩm Tri Ý của hiện tại đang chịu đau đớn nhường nào.
Anh sinh ra đã cao hơn người ta một bậc, quen với việc thuận buồm xuôi gió, nên không biết đồng cảm với người khác..
Anh cứ nghĩ nỗi đau khổ của Thẩm Tri Ý chỉ là một vũng nước, nhưng khi đến gần và nằm xuống mới biết vũng nước ấy có thể dìm chết người ta.
“Bây giờ bệnh nhân đã tự nhốt mình trong một căn phòng tối.
Tôi không thể trò chuyện một cách bình thường với cô ấy, chỉ đành dùng cách thôi miên.
Anh đồng ý chứ?”
Sau khi chần chừ một lúc, Lệ Cảnh Minh gật đầu.
Bác sĩ tâm lý hít sâu một hơi, lấy một tờ biểu mẫu cho Lệ Cảnh Minh điền vào.
Lúc Lệ Cảnh Minh điền, anh ta nhập thông tin bệnh nhân vào máy tính và kê đơn thuốc, chủ yếu là thuốc xoa dịu thần kinh và giảm căng thẳng.
Sau khi Lệ Cảnh Minh điền xong, bác sĩ tâm lý xác nhận không còn vấn đề gì nữa, đóng dấu rồi xé trang bên dưới đưa cho anh.
“Anh đến hiệu thuốc để lấy thuốc.
Thuốc an thần nên tiêm ít thôi, trừ trường hợp bất đắc dĩ”.
Sau khi biết được tình trạng của Thẩm Tri Ý, những lời của bác sĩ tâm lý cũng giúp Lệ Cảnh Minh bình tĩnh hơn phần nào.
Lệ Cảnh Minh cầm theo đơn thuốc, không dám chậm trễ bèn đến hiệu thuốc để xếp hàng mua thuốc, trên hộp thuốc ghi là liều lượng dùng cho một ngày.
Sau khi trở về, Lệ Cảnh Minh thấy Tô Miễu đang đứng ở hành lang, xung quanh là năm sáu người, vừa có bệnh nhân vừa có người nhà bệnh nhân, trông như đang sốt ruột bàn bạc gì đó với cô ấy.
Trên gương mặt thanh tú lãnh đạm của Tô Miễu hiếm khi lại ánh lên vẻ lo ngại.
Lệ Cảnh Minh không biết đã xảy ra chuyện gì, đứng xa quá nên không nghe rõ.
Khi đến gần, anh mới nghe được đám người họ đang bàn về Thẩm Tri Ý.
Thấy Lệ Cảnh Minh xuất hiện, một người phụ nữ trung niên liền rảo bước đến trước mặt anh, giọng chất vấn: “Cậu là người nhà của bệnh nhân phòng này?”
Vẻ mặt của Lệ Cảnh Minh vẫn không thay đổi: “Chuyện gì?”
“Còn chuyện gì nữa?”, không ngờ người kia lại cười giễu, “Cả tối hôm qua cô ta lên cơn điên, làm ồn đến người khác, cũng chẳng biết điên lên rồi có làm người ta bị thương hay không nữa.
Bệnh gì thì nên nằm viện đó, phòng bệnh dành cho bệnh tâm thần ở toà kế bên đấy”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...