Nếu Có Kiếp Sau Xin Đừng Gặp Gỡ!


Sau khi được tiêm thuốc an thần, Thẩm Tri Ý như mất đi tri giác.

Cánh tay và cổ cô đều là vết máu do chính cô cào cấu, đầu tóc rối bù, hệt một kẻ điên.
Y tá sát trùng cho Thẩm Tri Ý, sợ cô đau nên còn dỗ dành cô: “Có phải đau lắm không?”
Đầu ngón tay Thẩm Tri Ý run lên.

Y tá tưởng mình làm cô đau, khi bôi thuốc cho cô còn thổi nhẹ: “Một tí nữa sẽ hết đau thôi, cô đừng làm mình bị thương nữa nhé…”
Đối với Thẩm Tri Ý, chút đau đớn này có đáng là gì.

So với việc ngã lầu dẫn đến sảy thai, và nghe Lệ Cảnh Minh nhục mạ, cảm giác đau đớn này đã là rất nhẹ nhàng rồi, nhẹ như lông hồng vậy.
Thẩm Tri Ý nhìn thấy sự thương hại trong ánh mắt y tá.

Cô cũng thấy mình thê thảm lắm, bị anh đạp xuống bùn nhơ hết lần này đến lần khác.

Nửa cái mạng cô đã rơi xuống địa ngục, vậy mà Lệ Cảnh Minh vẫn cảm thấy chưa hành hạ đủ.
Dây thần kinh trong đầu cứ căng chặt, khiến trái tim cô đập một cách đau đớn.


Cô bắt đầu cảm thấy rối loạn, lại vừa muốn tự làm mình bị thương, tựa như chỉ có nỗi đau mà thế giới bên ngoài mang lại mới kiềm chế được nó vậy.
Lúc nhận được tin Thẩm Tri Ý đã tỉnh lại, Tô Miễu đang xem bệnh.

Sau khi kê đơn, cô ấy mới kiểm tra tin nhắn điện thoại.

Có một nhóm chat bình thường vốn rất ít thông báo, đột nhiên nhảy vọt lên hơn chín mươi chín tin.
Cô ấy nhấn vào đọc, tin nhắn đã nhảy thẳng lên trên cùng.

Tô Miễu vừa lướt qua đã cứng đờ người.
“Cô bệnh nhân ở phòng 54 tội nghiệp quá, vừa sảy thai còn bị chồng dẫn nhân tình đến châm chọc”.
“Tiếng hét mà tôi nghe được truyền ra từ phòng đó đúng không?”
“Ừ, hiện trưởng lúc ấy đáng sợ lắm, cổ và tay cô ấy đầy vết cào”.
“Bảo sao tôi cứ thấy quen quen.

Đó chẳng phải là cô cả nhà họ Thẩm à? Sao giờ lại thành ra thế này?”
“Cô cả nhà họ Thẩm? Là nhà họ Thẩm đã phá sản hai tháng trước ấy hả?”
“Ừ, tôi cho xem ảnh ngày xưa của cô ấy này, đẹp lắm, có cả video”.
Ảnh và video được gửi vào.

Người phụ nữ trong ảnh mặc váy đỏ rực rỡ, tóc dài buông sau gáy, môi nở nụ cười tự tin.

Đôi mắt của Thẩm Tri Ý trong ảnh chính là nơi thu hút người khác nhất, vô cùng sáng trong, chẳng hề mờ mịt u uất như bây giờ.
Nếu lấy ảnh ra so và bảo đây là hai người khác nhau thì ai cũng tin.

Sao con người có thể thay đổi nhiều đến thế chỉ trong một thời gian ngắn như vậy chứ?
“Có điều tôi từng thấy trên mạng viết là Thẩm Tri Ý giật chồng chưa cưới của người khác đó.

Theo lý mà nói, cô ấy mới là kẻ thứ ba”.
“Tin trên mạng thật giả lẫn lộn.

Hơn nữa, nếu cái anh tổng giám đốc Lệ thị ấy mà yêu cô gái kia thì ly hôn với Thẩm Tri Ý đi.


Chân đạp hai thuyền thế này có khác gì mấy tên trai đểu đâu? Đứng núi này trông núi nọ”.
“Mấy người lắm tiền đều có vấn đề thần kinh đấy.

Tôi thấy cô Thẩm thương tích đầy mình thế kia chắc hẳn vì bị chơi đùa mà ra, nghe bảo dân nhà giàu có mấy sở thích đặc biệt lắm”.
“Hôm nay tôi ở phòng bệnh, bị gã tồi đấy chọc cho tức chết.

Chẳng làm được cái gì, còn đứng đấy mỉa mai ‘Thẩm Tri Ý đừng giả vờ nữa’.

Tôi mà là Thẩm Tri Ý thì đã lấy búa đập chết gã ấy rồi.

Cô ả đứng cạnh gã cũng chẳng tốt lành gì, tỏ vẻ đáng thương hiền lành.

Cô ta không hề bị thương gì hết mà còn vờ trốn vào lòng gã kia, nói là Thẩm Tri Ý muốn giết cô ta nữa!”
“Khi ấy tôi cũng ở hiện trường.

Cả người cô ấy mềm nhũn như sợi mì vậy, ngã nhào xuống đất, tay thì toàn là máu, như thế mà giết người được ấy hả?”
“Kinh tởm nhất là chồng Thẩm Tri Ý nhìn cô ấy như thể tin chắc cô ấy giết người vậy.

Thẩm Tri Ý cũng đáng thương quá, vớ phải người chồng như thế.

Sao đám đàn ông không có năng lực phân biệt mấy con ả gian xảo giả nai này nhỉ?”


Tô Miễu lướt xuống đọc tiếp.

Tốc độ đọc lướt của cô ấy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xem xong.

Ánh mắt tối lại, cô ấy nắm chặt điện thoại, đập một cái “cạch” xuống bàn.
Tiếng động này khiến những người còn lại trong phòng đều giật mình, thảng thốt nhìn cô ấy.
Tô Miễu kiềm chế cảm xúc trên mặt rất nhanh, song ánh mắt nhìn mọi người vẫn rất lãnh đạm.
“Bác sĩ Tô à, cô sao vậy?”, có y tá lấy hết can đảm, dè dặt hỏi Tô Miễu.
“Không có gì”, Tô Miễu đặt điện thoại vào túi áo blouse, sau đó đi đến phòng bệnh của Thẩm Tri Ý.

Cô ấy vừa đi khỏi, các y tá còn lại đều đưa mắt nhìn nhau.
“Vừa rồi bác sĩ Tô nổi giận à?”
“Chắc là… thế”.
Tính cách của Tô Miễu, thay vì nói là lãnh đạm thì nên nói là cô ấy không có hứng thú với ai cả.

Đây là mẫu người cuồng công việc điển hình.
Vui mừng hay nổi giận đều không biểu lộ, gần như chưa từng có ai trông thấy cô ấy nổi cáu hoặc cười to, cả người cứ bình lặng như nước đun sôi để nguội vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui