Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

-Chị, chị giúp em đưa là thư này cho Khang Vĩ nhé.
Tiểu Long nói, ánh mắt đượm buồn. Thoáng thấy cách ăn mặc của cậu, kèm theo chiếc ba lô trên vai, Khả Chi đã hiểu được cậu muốn làm gì. Nhìn thẳng vào sâu bên trong đôi mắt Tiểu Long, chị nói nhẹ nhàng.
-Em không muốn vào gặp Khang Vĩ sao? Không định chào tạm biệt nó sao?
Khẽ ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh, nơi có người cậu yêu thương nhất đời, cậu buồn bã lắc đầu. Lúc này đây, cậu như chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh nhẹn cậu quay sang nói với Tùng Lâm.
-Cậu rất may mắn, đúng vậy… Thôi đừng làm Khang Vĩ buồn nhé, tầm chiều tối, Khang Vĩ hay bị ho, cậu đưa thứ này cho Khang Vĩ ngậm giúp tôi.
Cậu dúi nhanh vào tay Tùng Lâm một vỉ thuốc ngậm ho, rồi quay ngưòi chào chị Khả Chi bước đi. Tùng Lâm đứng như trời trồng, không biết nói gì hơn, miệng chỉ lắm bắp không nói lên câu, cho đến khi Tiểu Long khuất sau cánh cổng bệnh viện, cậu mới bật ra được.
-Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm, Tiểu Long, Cậu đi may mắn…
Trên chuyến máy bay hôm đó, có một chàng trai mang đôi mắt hơi nâu buồn xa xăm. Cậu ngồi đó nhìn vào bầu trời bao la, nơi mà chỉ có những đám mây nhẹ nhàng đang bay lượn. Khẽ gục mặt xuống đôi bàn tay, cậu khóc. Lần đầu tiên những giọt nước mắt cậu rơi trong đau khổ và không kìm nén được, buồn, mặn đắng…
“Khang Vĩ đáng yêu của anh!
Chúng mình học cùng nhau tuy chưa được lâu, nhưng anh biết em là người mà anh yêu suốt đời, anh không biết rằng ngoài em ra anh còn có thể yêu ai được nữa không, nhưng anh biết anh phải rời xa em thôi, con tim không có chỗ cho anh đúng không?
Bi ơi, em biết không, khi ở cạnh em, anh như thấy mình nhỏ bé đi rất nhiều, thấy cuộc sống của anh thật đáng yêu, thật đẹp làm sao. Và anh biết mình yêu em thật nhiều, yêu nhiều lắm. Nhưng anh cũng nhận ra rằng, dù có bên cạnh anh, cười đùa, nói chuyện với anh thì ở sâu thẳm nơi con tim mình, em không hề dành chỗ cho anh đúng không? Bi yêu người khác. Anh có biểt không? Có chứ, nhưng không có lúc nào anh quên được em cả, chỉ thấy em cười, chỉ thấy em nói là con tim anh như muốn nhảy múa rồi.
Bi à, anh luôn nói rằng anh không tin vào duyên phận, nhưng lúc này đây, có lẽ anh nên nghĩ lại, rằng là anh chẳng có duyên phận với em, mặc dù anh biết trong thâm tâm mình yêu em tha thiết. Nhưng anh cũng tự hỏi nếu anh đến với em trước khi người kia xuất hiện, liệu rằng anh có chỗ trong con tim em không? Anh hi vọng là có phải không em?
Khang Vĩ này, em biết không. Khi lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh như biết rằng cả đời mình, anh chỉ thấy mình em, chỉ nghe được mình em nói. Rồi trong cái đêm anh làm em sợ, em biết không anh đã ân hận đến nhường nào, anh ân hận vô cùng, anh đau khổ vô cùng. Anh đau khổ vì anh không biết kiềm chế bản thân, anh đau khổ bì anh làm em đau, làm em sợ. Và anh đã nguyền rủa bản thân mình bao nhiêu em có biết không? Anh đã định quên em đi, bỏ đi thật xa nhưng anh không quên em được thế nên lại tìm đến bên em, chỉ mong em cười, để nhìn em nói. Thế là anh lại như người thừa thú ba, cái bóng luôn đi lặng lẽ bên em, cầu mong cho em hạnh phúc! Anh chỉ muốn từ đằng xa trông thấy em hạnh phúc, rồi muốn tiến lại thật gần để cho lòng anh được chút ấm áp. Ở cạnh em, anh luôn thấy bình yên, ấm áp và hạnh phúc nhưng ở cạnh em mà lúc nào anh cũng không hết nhớ thương, không hết lo sợ, không hết buồn.
Giờ đây, anh biết đã đến lúc mình nên ra đi thôi, anh biết rằng anh không nên ở lại đây lúc này nữa. Trong thâm tâm mình, anh không hề muốn dời xa em nhưng anh không thể không làm thế. Em đã có một người yêu thương em rất mực, và trên tất cả em cũng rất yêu thương người đó với cả con tim mình, vậy là anh biết anh nên dời đi thôi. Có thể mọi nguời sẽ nói rằng anh là đồ tồi khi mà bỏ em đi trong lúc này, nhưng anh không quan tâm đâu, em hiểu rằng bất cứ khi nào em cảm thấy cô đơn, khó khăn gì, chỉ cần em gọi cho anh, anh sẽ lại đến bên em ngay lập tức, ngay lập tức. Giờ này bên người em yêu thương chắc em đang bình yên và hạnh phúc lắm phải không, có phải đó cái hạnh phúc mà anh không thể mang lại cho Bi yêu thương của anh, phải không Khang Vĩ?”
Gấp trang thư với những con chứ nhoè nhoẹt nước mắt lại, lòng nó như có ai vò rối, đau khổ, buồn bã. Nó biết rằng, nó nhận ra rằng, Tiểu Long yêu thương nó nhiều lắm, nó cũng biết rằng cậu mạnh mẽ lắm, vậy mà cậu đã khóc vì nó ư? Nó cũng không còn biết nói gì hơn nữa, chỉ thầm mong rằng ở một nơi xa xôi nào đó, cậu được hạnh phúc. Nó mong lắm. Nước mắt nó rơi, chảy đều trên hai gò má.
-Cầu cho những gì bình yên và hạnh phúc nhất sẽ đến với anh, rồi thì ở nơi xa đó anh sẽ tìm được bến đỗ cho con tim mình thôi, một bến đỗ hạnh phúc, ấm áp nhất. Từ sâu thẳm con tim mình Vĩ tin chắc điều đó.
Xa xa đâu đó vọng lại giai điệu một bài hát thật buồn, bài gì nhỉ? Hình như nó đã nghe lâu rồi nhưng không nhớ tên thì phải.
‘Though we gotta say good bye for the summer
Darling I promise you that
I’ll send you all my love every day in a letter
Sealed with a kiss
Guess it’s gonna be a cold lonely summer

But I’ll fill the emptiness
I’ll send you all my love every day in a letter
Sealed with a kiss
I’ll see you in the sunlight
I’ll hear your voice everywhere
I’ll run to tenderly hold you
But darling you won’t be there
I don’t wanna say goodbye for the summer
Knowing the love we’ll miss
Oh let us make a pledge to meet in September
And seal it with a kiss
Guess it’s gonna be a cold lonely summer
But I’ll fill the emptiness
I’ll send you all my love every day in a letter
Sealed with a kiss
Sealed with a kiss
Sealed with a kiss”
Mấy hôm nay, ngày nào bà Lan cũng ở trong viện, bà như không còn muốn đi đâu nữa, hạnh phúc lúc này sao đối với bà lại nhỏ nhoi đến thế, với bà hạnh phúc đó là chỉ cần được nhìn Khang Vĩ ăn, được nghe Khang Vĩ gọi tên, được thấy nó cười.
Đôi khi, ánh mắt bà ngồi nhìn nó như người mất hồn, bà ngồi bất động, vô hồn nhìn sâu vào khoảng trống phía trước mặt như thể đang thôi miên. Đêm đêm bà cũng luôn cạnh bên Khang Vĩ, không dời nửa bước, dù rằng đã gần một tuần nay nó lằm viện, nhưng việc chăm sóc cậu ba bà không nhường cho ai hết.
Bất giác Khang Vĩ trở mình ho nhẹ, trong khi Tùng Lâm mệt mỏi mà không nhận ra, chị Khả Chi đau đớn mà ngủ thiếp đi, anh hai cũng vậy thì bà nhanh như một con mèo trong đêm lao đến. Nhẹ nhàng bà đỡ nó dậy, lấy nước cho nó uống, vuốt ngực cho đỡ ho. Nước mắt bà không còn chảy nữa, hình như những ngày qua, nước mắt bà đã chảy cạn rồi thì phải.
Bà Lan chợt giật mình khi thấy cánh tay mình đỡ đầu Khang Vĩ hơi ướt, nóng ấm.

Nó khóc!
-Cô ơi, con đau lắm, con đau lắm cô ơi, con cũng sợ lắm. Cô ơi, con sợ lắm…
Tiếng Khang Vĩ đều đều trong nhịp thở, trong từng cơn đau khiến nó co giật liên hồi, trong lúc này đây, bà không còn biết pảhi làm sao nữa bà chỉ biết ôm chặt nó vào lòng mình ôm thật chặt, ôm như thể làm như vậy cơn đau của nó sẽ chuyền bớt sang bên bà, và ôm như thể làm vậy đứa con trai bà sẽ bớt đi một chút đau đớn.
Bà rất hiểu Khang Vĩ, từ trước đến giờ những lần bị phạt đòn, dù bị đau đến mấy nó cũng không bao giờ hé răng kêu ca nửa lời với ai ngoài bà ra. Mỗi lần như vậy, con tim bà như hạnh phúc lắm, hạnh phúc như người mẹ dang rộng cánh tay đón lấy đứa con nhỏ dại của mình. Nhưng sao giờ đây cái cảm giác đó không còn mà thay vào đó lại là cảm giác đau đớn tột cùng, đau tột cùng.
Cho đến khi Khang Vĩ không còn nhiều thời gian nữa, cho đến khi nó gần quay về với đất mẹ, nó lại úp mặt vào lòng bà, khóc trong vòng tay bà. Vậy mà bà không thể làm gì hơn được nữa, không thể làm gì hơn được nữa. Bà ôm nó nói trong nước mắt.
-Con trai ngoan, con ngủ đi, không sợ, có cô rồi, con ngủ đi, cô không cho ai làm hại con đâu, cô không cho đâu, con ngủ…ngủ…ngủ đi.
Giọng bà nghẹn lại trong tiếng nấc cố gắng được kìm nén.
-Cô ơi, từ khi còn nhỏ cô đã yêu thương con, chăm sóc cho con như con trai cô, con biết ơn cô lắm… Ngày nhỏ con không biết đã bao nhiêu lần bị phạt, những lần đó con chỉ ngồi thu mình lại một góc, đưa tay mình đến những vật con có thể đếm được, chỉ mong rằng đêm nhanh qua đi, nhưng con biét không đêm nào con một mình cả, con đều có cô bên cạnh phải không cô?
Khang Vĩ nhìn bà cười trong nước mắt rồi nói như kể chuyện cho bà nghe.
-Cô ơi, đã nhiều lần lắm rồi, khi nằm trong này, con đều đếm những ô vuông của cửa số thông gió, và rồi con lại tự hỏi bản thân mình rằng, lần sau mình còn phải đếm nó nữa không? Nhưng mà con biết, đây là lần cuối cùng rồi đúng không cô? Vậy là con sẽ không cần đếm nữa đâu, con không cần đếm nữa, không phải đếm nữa, không được đếm nữa…Con muốn được đi xem biển, muốn được ăn cơm rang cô nấu, muốn được nhìn hoa địa lan nở, muốn được đánh piano, được chị hai dẫn đi mua quần áo, được ba xoa đầu, được anh hai ôm, được ngưòi con thích hôn con, con muốn lắm…
Những lời nói của nó như mũi dao chích thẳng vào tim của những ai vừa tỉnh dậy, những ai tỉnh nhưng không dậy, và cả những ai đang đứng ngoài cửa phòng vì nhận được tín hiệu cấp cúu của bà Lan…
Khang Vĩ tỉnh dậy trong sự ấm áp bởi vòng tay ai đó, phải ấm lắm. Anh đang nằm cạnh nó, một tay Tùng Lâm nắm chặt tay nó, một tay đặt nhẹ lên ngực Khang Vĩ như để chắc chắn sự tồn tại của người mình yêu.
Bầy trời hôm nay đẹp thật, lâu lắm rồi nó mới nhìn thấy nắng, nắng thật vàng. Sáng nay, bà Lan đã mở cửa sổ phòng sớm khiến cho nó có cảm giác thật khác lạ. Mở mắt nhìn khắp nơi, mọi vật hình như có gì đó thay đổi thì phải, ở góc phòng kia, phải không nhỉ? Khang Vĩ cố nheo mắt nhìn cho kỹ, phải rồi, chậu địa lan tuyệt đẹp, loài hoa má thích. Nó không nhìn nhầm, phải không nhầm. Cả căn phòng như như bừng tỉnh trong nắng mới, những tia nắng cuối đông hình như đẹp lạ lùng.
-Dậy rồi hả bé yêu?
Tiếng Tùng Lâm vang lên đều đều khíên cho nó giật mình. Thoáng mỉm cười, nó nhìn anh thật lâu, ánh mắt nó vui lắm.
-Sao anh không lên giường ngủ, ngồi thế đau lưng lắm.
Tùng Lâm mỉm cười, đưa tay bẹo nhẹ lên mũi nó.
-Không sao đâu, chỉ cần ở cạnh bên em là anh thấy vui lắm rồi.
Rồi giọng cậu trùng xuống, đưa tay vuốt lại những ngọn tóc bết nước mắt của Khang Vĩ, Tùng Lâm nói như đang cầu xin.
-Em phải khoẻ lại nhé, em phải khoẻ lại, phải khoẻ lại…Anh không thể sống được nếu không có em, anh không thể sống được đâu…Bằng mọi giá, em phải khoẻ lại…

Tùng Lâm nói, giọng nói chân thành, đều đều, giọng nói ấm áp, bình yên.
-Anh này, đã từ lâu rồi, Vĩ biết cuộc sống của mình không thể kéo dài hơn đựơc nữa, nhưng dù thế nào đi nữa, Vĩ cũng rất yêu và biết ơn anh, biết ơn anh vì anh luôn ở bên cạnh Vĩ, biết ơn anh vì anh cho Vĩ cảm giác bình yên, cảm giác mà Vĩ không bao giờ có khi ở bên người khác. Vĩ yêu anh vì bên anh Vĩ thấy hạnh phúc lắm.
Nó nói, nhìn xâu vào đôi mắt trong veo, ngấn lệ của người nó yêu.
-Nhưng anh này, Vĩ biết mình không thể sống được nữa rồi, Vĩ không muốn làm anh buồn đâu, nhưng…
Nước mắt nó chảy dài trên má…, những câu nói như ngẹn ử nơi cổ họng.
-Nhưng…nhưng anh…anh này…anh ở bên Vĩ nốt quãng thời gian này nhé, Vĩ sợ lắm, anh đừng bỏ tay Vĩ nhé, đừng buông tay em ra được không anh? Chỉ một lần này thôi, em xin, em sợ lắm từ nhỏ Vĩ luôn cô đơn nên quen rồi, nhưng lần này, Vĩ sợ lắm…
Nắm chặt tay Tùng Lâm, Khang Vĩ nói trong ngẹn ngào.
-Anh, anh hứa đi…là không bỏ Vĩ nhé. Anh hứa nhé.
Không thể nói gì hơn, Tùng Lâm ôm chặt lấy nó, ôm chặt lắm.
Đau khổ.
Lặng lẽ quay người bước đi, Khả Chi không còn biết phải làm sao nữa, thật sự lúc này đây, tim cô đau lắm, nhưng cô không thể làm gì được cho đứa em tội nghêp của mình, cô đau lắm. Ánh mắt cô nhoè nước, con tim cô nhói đau…
Gục đầu lên thân cây, cô khóc như muốn ngất đi, bỏ mặc những cái nhìn ái ngại, bỏ mặc những ánh mắt tò mò. Mặc cho nước mắt rơi, mặc cho quay cuồng cát bụi.
Một bàn tay gầy gò đặt nhẹ lên vai, rồi một vòng tay ấm áp ôm chọn lấy cô. Thổn thức…
-Em…Em con…, con…, còn…lâu không cô?
Hướng cái nhìn chờ đợi đầy đau khổ lên nhìn bà bác sỹ già, cô vừa nói vừa đưa tay quệt nước mắt.
-Vài ngày nữa con ạ, gia đình mình…
Nói đến đó, bà bác sỹ như cảm thấy nên dừng lại, lặng lòng bà đưa tay chùi mắt.
Dù đã chuẩn bị kỹ tâm lý, nhưng sao Khả Chi vẫn thấy đất duới chân mình như sụp đổ, chao đảo ngả nghiêng.
Đau.
-Em ngủ đi, đừng như thế nữa, em phải khoẻ thì mới chăm sóc được nó chứ?
Tiếng Khả Chi vang lên nhẹ bên tai khiến Tùng Lâm giật mình.
-Không sao đâu chị, em ổn mà.
-Đừng cãi lời chị, đi nghỉ một chút đi, đã mấy ngày này em không ngủ rồi, làm thế sao được?
Định quay đi lấy khăn lau mặt cho Khang Vĩ, bất chợt Khả Chi nghe Tùng Lâm gọi giật lại.
-Chị ơi?…

Như hiểu có chuyện muốn nói, Khả Chi khẽ cười.
-Em nói đi
-Chị này, em không biết mình phải yêu như thế nào cho đúng nghĩa nữa. Em sợ tình yêu của em dành cho Khang Vĩ lắm. Chị à, em trách bản thân em nhiều lắm, trách em không biết trân trọng người em yêu, không biết gìn giữ những gì mình đã có để đến khi sắp mất đi rồi em mới thấy ân hận.
Cúi gầm mặt xuống, Tùng Lâm nói trong nước mắt. Rồi cậu đan chéo đôi bàn tay, bứt rứt.
-Em muốn nói với Khang Vĩ lắm lắm, em muốn nói nhiều, muốn kể chuyện, muốn tâm sự muốn đùa vui cùng Khang Vĩ nhưng sao em không nói nổi điều gì. Lúc này đây em như muốn muốn gào thét với Khang Vĩ nỗi lòng của em, cho vơi đi nỗi nhớ thương, vơi đi sự buồn đau, nhưng em lại không thể, không thể nói được lời nào chị ạ. Cảm xúc của em lúc này đây em cũng không biết diễn tả thế nào nữa.
Nước mắt Tùng Lâm chảy dài, rơi đều xuống cằm, xuống tay, xuống quần, những giọt nước mắt long lanh trong nắng khiến cho cái buồn càng thêm sâu hơn. Khả Chi khẽ đứng dậy, đến bên nhẹ nhàng vỗ vai cậu.
Buồn lắm.
Lúc này đây, bản thân chị cũng không biết nói gì hết, không biết an ủi cậu ra sao nữa. Bản thân chị cũng đâu có trân trọng những gì chị có, đâu có trân trọng nó, đâu có thương yêu, chăm sóc nó hết lòng như chị vẫn tưởng. Đâu có…
Tùng Lâm đau khổ nói trong nước nước mắt những cảm xúc mặn đắng của mình.
-Nếu như em có đủ bản lĩnh, nếu như cứng rắn với bản thân mình hơn, nếu như em không quá tồi tện giờ này Khang Vĩ đã không phải chịu đau như thế này chị ạ. Em ân hận lắm. Vĩ dành cả trái tim cho em, yêu thương em nhiều lắm. Vậy mà giờ đây Vĩ nhận được gì nào? Không có gì cả, chỉ là sự mất mát, sự đau khổ, sự buồn bã ê chề. Tình yêu sau bao nhiêu gắn bó, vun đắp giờ đây phút chốc tan biến. Giờ đây em không biết phải trách bản thân mình ra sao nữa, em không biết. Em đã không bao giờ đặt tình yêu của em và Khang Vĩ lên trên tất cả, em chỉ nghĩ đơn giản rằng, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, cho đến bây giờ khi mà tất cả sắp hết rồi thì em mới kịp nhận ra. Muộn mất rồi…
Giọng nói của Tùng Lâm lạc hẳn đi trong nước mắt của cậu, lạc hẳn đi trong sự đa khổ của Khả Chi, lạc hẳn đi trong một giai điệu buồn não nề.
“Anh nghe cô đơn khi mưa về, vì em còn mãi bên người.
Anh đứng bên lề.
Yêu em si mê yêu vụng về, em không sao biết đâu
Cho dẫu em thuộc về ai.
Anh như chim bay xa bầy, nhiều hôm chợt muốn quay về em
Cho dẫu thế, em như ngôi sao xa trên trời nên khi anh với tay không bao giờ tới.
Đành nhờ từng giọt mưa đưa qua lối, được gặp một lần thôi không gian dối.
Muốn nghe một lời nói yêu thương, và những ước muốn xóa tan bao niềm đắng cay.
Dù lòng anh đang đau nhói cuốn trôi, ôi tình yêu sao trái ngang
Khi tình câm nín, muốn trao mãi về em , muốn nghe một lần nói yêu
Vì những ước muốn sẽ không trôi vào lãng quên.
Anh vẫn muốn ben em mãi mà thôi
—————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui