Giẫy giụa, nó chới với, mặt đỏ lên vì khó thở. Hai tay nó bóp chặt lấy đôi bàn tay trông như gọng kìm của Tiểu Long.
Ở tầng dưới, nghe thấy tiếng đập cửa thình thình, mặc dù rất mệt nhưng bà Lan cũng cố chạy lên phòng nó thật nhanh.
Trước mắt bà lúc này cảnh tượng thật hỗn loạn. Sàn nhà dày đặc mảnh thuỷ tinh vỡ. Ngỡ ngàng, rồi như chợt tỉnh, bà lao vào kéo tay Tiểu Long ra khỏi cổ nó.
Không ăn thua.
Người ta thường nói rằng, những người say rượu thường khỏe vô cùng. Đúng vậy, chỉ một cái dẩy tay nhẹ, cậu ta đã đẩy bà ngã nhào lên đống thuỷ tinh trên sàn nhà. Như một con gà mẹ đang ra sức bảo vệ những đứa con của mình trước con diều hâu hung ác, bà đứng dậy ngay lập tức.
Lao vào.
Ngã.
Người bà đầy những vết rách do thủy tinh vỡ cứa vào. Máu theo đó mà chảy ra, nhưng bà không hề có cảm giác gì, bà lại lao vào.
Nó nhìn bà ứa nước mắt.
Bất lực.
Lần thứ ba khi bà lao vào, quá vướng vứu, cậu ta túm tay bà ném thẳng ra cửa, mất đà bà ngã nhào về phía trước, đập đầu vào thành bàn ở phòng chờ từng hai. Máu chảy đỏ cả khuân mặt khắc khổ của bà.
Trong lúc cậu ta kéo bà Lan ra ngoài, nó có thời gian để thở chút it. Nó ho sặc sụa, nước mắt, nước mũi chào ra, toàn thân nó bị Tiểu Long thả rơi xuống, nằm đè lên cả đống những mảnh thuỷ tinh vụn trên sàn nhà, mảnh vỡ của chai rượu cứa lên người nó, cứa vào cả đôi chân của nó khiến cho nó không thể đứng lên được. Chưa kịp định thần lại thì cậu ta đã quay vào. Nhìn những giọt máu đang ứa ra trên thân thể nó, cậu ta như càng đau khổ hơn.
Tiểu Long gào lên.
-Tại sao…tại sao cậu lại như vậy chứ? Hả…nói đi. Nói.
Cậu hét lên, thở hồng hộc như một con trâu.
-Cậu có biết cậu quan trọng với tôi như thế nào không hả? Cậu có biết không? Với tôi, cậu là tất cả, cậu biết không?
Tiểu Long gí sát mặt mình xuống mặt nó. Đôi mắt cậu mở to, đỏ ngầu. Khuân mặt cậu đanh lại.
-Khang Vĩ, cậu có biết không, có biết là tôi yêu cậu thế nào không? Tại sao?
Tại sao cậu lại làm vậy? Cậu có biết cậu làm vậy sẽ chết không?
Tiểu Long gục mặt xuống khóc. Khóc nức nở. Rồi cậu nói, giọng như van xin, vật nài.
-Ba cậu không cần cậu mà, ông ta có coi cậu là con đâu? Anh hai cậu cũng vậy, với họ cậu chỉ là thứ đồ chơi thôi mà, không là gì cả. Vậy mà tại sao cậu lại định chết cho họ sống. Không được, tôi không cho cậu chết đâu. Cậu là của tôi, chỉ của tôi thôi. Không một ai khác được phép làm cậu buồn, không một ai khác được phép làm cậu đau. Cậu hiểu tôi nói gì không? HIỂU KHÔNG?
Cậu hét lên như thể bị ai đó dùng dao đâm vào trái tim mình. Đau khổ. Buồn bã.
Bà Lan, ngồi như mất hồn, bà đau do vết thương thì ít mà đau lòng thì nhiều.
Chút sức tàn của bà chỉ đủ lê đến bên chiếc ghế sofa là hết. Những gì bà vừa nghe được khiến cho bà không còn muốn cố gắng sống nữa. Bà thở dài, buông xuôi. Bà nhìn thấy chiếc quần Jean của nó mà ứa nước mắt. Ngày nào cũng vậy, giờ này bà thường lên đây lấy quần áo của nó đi giặt. Trong nhà này, bà không cho phép ai giặt quần áo cho nó, ngoài bà. Bà muốn tự tay mình chuẩn bị cho nó những bộ quần áo tốt nhất, nhưng đây cũng là cách để bà thấy được sự trưởng thành của nó. Nhưng giờ đây…giờ đây…bà như muốn ngât đi.
Trong phòng lại có tiếng thét vang ra.
-Nói đi…nói…? tại sao không phải là tôi, tại sao cậu lại chọn hắn chứ không phải tôi hả? Hắn hơn tôi cái gì nào? HẢ…HẢ…HẢ…
Tiểu Long hét lên như một con mãnh thú bị thương.
Nó đưa mắt nhìn cậu buồn buồn.
-Tớ xin, Tiểu Long. Tớ xin lỗi…
Nghe nó nói Tiểu Long như càng điên hơn.
-Trời ơi, cả đời cậu ngoài câu đó ra không còn nói được câu gì khác sao.
-Hả
-Hả.
-Đồ điên này.
-Đồ vô dụng này…
Mỗi một câu nói, Tiểu Long lại lôi đầu nó sát lên mặt mình rồi ấn xuống sàn nhà. Cho đến khi cậu kịp nhận ra nó không còn mở mắt nữa thì mới dừng lại. Nó nằm đó bất động. Lúc này đây trông nó như đang ngủ một giấc ngủ dài. Khuân mặt vẫn khôi ngô, vẫn điển trai như vậy. Sống mũi vẫn cao, thẳng. Đôi môi vẫn mềm mại, vẫn khép hờ để lộ hàng răng trắng ngà. Những sợi tóc bết máu đỏ vón cục lại, phủ kín cả một bên tai nó. Thái dương, phần bị ép xuống sàn nhà bê bết máu.
Tiểu Long chợt bình tĩnh lạ kỳ. Cậu đưa tay kiểm tra mạch của nó rồi một tay luồn qua gáy, một tay luồn xuống hai chân, cậu bế nó lên giường.
Cậu điểm nhiên nhìn nó nằm im trên giường, chiếc áo phông trắng, cổ tròn, cộc tay của nó dính đầy máu. Phần áo phía trước của nó bị xô ngược lên để lộ ra phần bụng với những múi cơ săn chắc quyến rũ. Cậu đưa mắt nhìn xuống. Một hàng lông chạy dài từ rốn xuống sâu phía dưới cạp quần làm cho cậu trông như thể bị thôi miên. Khuân mặt cậu trở lên nham hiểm, ánh mắt đầy nhục dục…
Cậu ta nhìn nó hồi lâu sau đó lục tủ tìm bông băng, băng lại vết thương cho nó. Do hôm trước thấy anh Khương Vĩ mở tủ lấy ra cây cặp nhiệt độ nên không khó khăn gì cho cậu tìm thấy đám bông băng trong đó.
Nhẹ nhàng cậu lật người nó nằm nghiêng, rồi như một đứa trẻ lần đầu tiên được cầm vật quý trên tay, cậu nhẹ nhàng lau sạch vết máu sau đầu nó, rồi thì cậu đắp thuốc rồi băng lại. Cậu làm nhẹ nhàng, nhanh nhẹn và lành nghề đến không ngờ. Để nó nằm xuống, cậu lau mặt mũi cho nó, vô tình cậu chạm vào thân thể nó, sự va chạm xác thịt khiến cho thú tính trong người cậu trỗi dậy. Nhìn nó bằng ánh mắt thèm thuồng mà bao lâu nay cậu bị kìm nén. Lý trí cậu đang ra sức chống lại hành động này nhưng ham muốn trong cậu quá mạnh, hơn nữa hơi men trong người, khiến cho khả năng kiềm chế bản thân của cậu mất đi gần hết.
Cậu nhìn nó rồi chầm chậm bước qua người, ép sát thân thể cậu lên thân thể nó, cậu đặt lên môi nó một nụ hôn. Mềm mại, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng.
Nó nằm đó không phản ứng, khuân mặt thiên thần kia đang yên lành trong vòng tay cậu. Cậu đưa tay mình luồn vào trong áo nó, xoa nhẹ lên ngực nó rồi như điên cuồng, cậu dùng hai tay lần ra đường may rồi xé rách chiếc áo phông nó đang mặc.
Thân thể nó phơi bày ra trước mặt cậu, đẹp tuyệt vời. Cậu như ngất ngây trước thân thể của nó, thân thể mà hàng đêm cậu thường mơ được ghì chặt nó vào lòng mình. Vuốt ve, ôm ấp.
Đờ đẫn, cậu như người mộng ru, mắt rán chặt vào thân thể nó, tay chân cậu tự động cở chiếc áo sơ mi trên người lúc nào không hay.
Cậu ôm lấy nó, tận hưởng những gì mình ao ước từ lâu. Cậu áp mặt mình lên cổ, lên ngực nó, xoay người cậu ôm chặt lấy thân thể nó liếm láp từ bả vai, qua ngực, rồi đến đầu vú nó. Dù là một minimet nhỏ trên cơ thể nó cũng khiến cậu không thể cưỡng lại, không thể rời bỏ. Rồi thì nhanh chóng bàn tay cậu tìm xuống phần bụng nó, xoa nhẹ, sờ nắn. Cậu như một con thú hoang đang say môi, không còn biết gì, không có cảm giác gì ngoài sự đê mê, thăng hoa của cảm xúc…
Hắn nằm đó vô hồn, đôi mắt thẫn thờ nhìn ra xa xa, nhìn ra nơi nào đó mà chính hắn cũng không rõ nữa. Lúc này đây trong nó đang tồn tại, rõ ràng là đang tồn tại một cảm giác bất an đến lạ kỳ. Cũng không hiểu tại sao và khi nào mà hắn lại có thứ cảm giác quan này, và hắn cũng không chắc lắm về nó. Chỉ biết rằng giờ đây, ngay tại lúc này hắn đang rất lo lắng. Nhìn những giọt nước trong bình truyền đang chầm chậm đuổi nhau chạy vào tay hắn, hắt chợt muốn khóc vô cùng. Khóc cho quên đi tất cả, khóc cho sự hèn nhát của hắn, đã không giám thừa nhận bản thân, đã không giám thừa nhận tình yêu của mình, không giám nghe theo con tim mình, rồi thì giờ đây có muốn cũng đã muộn.
Bất giác hắn cầm điện thoại lên, vô thức bấm gọi ai kia, cái tên “Bi” hiện lên trong danh bạ kèm theo đó là tấm hình nó đang cười được cậu gán vào. Cậu chỉ muốn nhìn nó cười, dù chỉ là qua ảnh. Cậu nhìn người mình yêu thương đang cười mà nước mắt lăn dài trên má, đau khổ…
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên khiến cho bà Lan sực tỉnh, chiếc điện thoại của nó vừa reo vang vừa nháy đèn liên tục. Mặc dù đã bị cất kỹ trong túi quần jean nhưng nó vẫn reo vang mạnh mẽ. Bà Lan mừng như muốn phát điên, dù bà rất đau, bà quá mệt, nhưng bà biết đây là cơ hội cuối cùng để cứu nó, bà lê thân mình từ từ qua chỗ chiếc điện thoại, phải khó khăn lắm bà mới có thể với được chiếc điện thoại, với tất cả sức lực còn lại bà nói như thì thào.
-Cứu…cứu…cứu cậu …cậu ba….Làm ơn….
Vá chỉ có thế, bà không thể nói gì được hơn.
Tùng Lâm giật mình khi có người bắt máy, giọng thều thào của người phụ nữ khiến hắn nhận ra ngay ai đang nghe máy, tiếng hét bên trong cùng với những tiếng va đập khiến hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng hắn biết có chuyện không ổn đang sảy ra với nó. Hắn nói như gào vào điện thoại.
-Cô Lan…Cô Lan, cô sao vậy , Khang Vĩ sao vậy cô? Cô đang ở đâu? Cô…
Nhưng trả lời nó chỉ là im lặng của người cầm máy cùng với những âm thanh mà khiến hắn khiếp sợ và lo lắng.
Vậy là Bi còn sống, đúng vậy còn sống. Trời ơi, còn gì hạnh phúc hơn điều này chứ. Nhưng những gì đang sảy ra khiến cho hắn như muốn phát điên.
Hắn giật hết những dây rợ lằng nhằng trên mình, không cần biết những mũi kim bị giật vội kia đang thi nhau khiến nó chảy máu.
Hơn 12h đêm rồi, nhưng hắn lao từ phòng mình xuống với tất cả sức lực của mình có thể. Nó lao xuống, khiến cho cả má lẫn Ann đang ngồi xem ti vi đợi ba về phải giật mình ngước lên. Họ bàng hoàng khi thấy nó như vậy.
-Tùng Lâm con đi đâu? Tùng Lâm… Tùng Lâm?
-Con đi có tý việc.
-Nhưng anh đang sốt mà.
Hắn lao ra ngoài nhưng vẫn kịp nghe thấy tiếng nói loáng thoáng của Ann.
Ngoài cửa lúc này vừa có một chiếc taxi lao tới, người trong taxi vừa định bước ra thì bị hắn kéo mạnh khiến cho suýt bị ngã nhào về phía trước.
-Chạy đi.
Nó nói như ra lệnh cho người lái taxi.
-Xin lỗi đợi tôi lấy tiền đã.
-Tôi trả anh gấp đôi và trả tất cả tiền của người vừa rồi. Chạy đi.
Không phải đợi hắn nói đến lần thứ hai, người lái taxi lao nhanh trong đêm đến nỗi dù đã có chuẩn bị trước nhưng hắn vẫn bị ngã nhào lại phía sau.
Chạy theo sau hắn, Ann nhìn hắn như bất lực, bà bác sỹ cũng đã chạy tới. Trên tay bà là chiếc điện thoại của hắn lúc này vẫn đang kết nối với ai đó.
Tiểu Long vẫn đang điên cuồng trong sự đam mê của cảm súc. Lưỡi của cậu luồn sâu trong miệng nó, cuốn lấy lưỡi của nó đi trong vũ điệu của đam mê. Người nó mềm nhũn ra trong tay cậu, bất giác nó tỉnh lại, trước những gì đang diễn ra, nó bàng hoàng khiếp đảm. Nó dùng hết sức của mình đẩy cậu ra nhưng lúc này đây nó đang sốt cao, hơn nữa những viết thương trên thân thể nó khiến nó không thể nào phản kháng lại. Nó vừa kêu lên vừa đẩy cậu ra.
Bất lực.
Lúc này đây nó không thể làm gì khác để mặc cho cậu sờ mó trên thân thể nó mỗi lúc một sâu và cuồng nhiệt hơn…
Taxi vừa đỗ lại hắn lao ra ngoài không quên vứt lại một nắm tiền không biết là bao nhiêu, nhưng nhìn ánh mắt thoả mãn của người lái taxi thì nó chắc cũng không phải nhỏ. Cũng may là mình đem theo ví tiền, hắn thầm cảm ơn vì điều này.
Hắn nhấn chuông.
Một hồi.
Hai hôi.
Ba hồi…
Không ai mở cửa, không còn cách nào khác, hắn đu người lên trên cổng rồi nhanh nhẹn chạy vào nhà.
Hắn nhìn khắp căn nhà một lượt, tìm phòng của nó, tầng một của căn nhà không có động tĩnh gì khiến hắn lao nhanh lên tầng hai. Vừa vượt qua nửa cầu thang hắn đã nhìn thấy bà Lan đang nằm ngất trước cửa phòng. Hắn đỡ người bà lên, cố gắng hỏi xem nó đang ở đâu. Lúc này không biết bà có hiểu được hắn đang nói gì không chỉ biết rằng bà đưa cánh tay đầy vết rách của mình chỉ vào cánh cửa phía đối diện.
Hắn bế bà đặt lên ghế sofa, rồi nhanh tróng đạp tung cánh cửa lao vào.
Lúc này đây, quang cảnh phòng của nó thật khủng khiếp. Sàn nhà đầy mảnh thuỷ tinh vỡ, dấu máu, chất lỏng mà nó đoán là rượu đầy sàn nhà. Hắn như điên lên khi thấy trên giường kia Tiểu Long đang làm gì.
Trong lúc ấy, cậu đã kịp cởi thắt lưng của nó. Và rất nhanh chóng, cả quần dài lẫn quần trong của nó đều bị ném cậu kéo ra ném xuống sàn. Cơ thể nó đã trở nên trong suốt, loã lồ. Nó đau khổ nhìn cậu bất lực.
Không kìm chế được bản thân mình, hắn lao vào.
Một cú đấm vào mặt khiến cậu loạng chạng.
Thêm một cú nữa khiến cậu mất đà ngã rúi rụi xuống sàn nhà.
Cậu lại đứng lên cười đau khổ. Trông cậu lúc này như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng, cậu lao vào hắn ăn thua đủ. Bằng một kỹ thuật Karate đẹp mắt hắn bốc tung người cậu lên không rồi cho tiếp đất ở một góc phòng. Lúc này cậu nằm im, không ngọ nguậy.
Nó kéo chiếc chăn mỏng che lại cơ thể mình, rồi ngồi vô hồn nhìn vào một góc như muốn thôi miên cái gì đó. Tiến lại gần nó, hắn lấy tay lau những giọt nước mắt sợ hãi trên mặt nó, rồi không thể chịu đựng hơn đước nữa, hắn ôm lấy nó vào lòng mình.
Quá mệt mỏi, đau khổ.
Nó ngất.
Lúc này mọi người trong nhà nó cũng kịp trở về, nhận thấy điều bất thường, bà bác sỹ vội gọi cho chị Khả Chi, rồi thì cùng ông khách bị hắn kéo suýt ngã – tức là ba nó và Ann cùng nhau theo sang nhà nó.
Chị hai nhìn nó, nhìn hắn, nhìn bà Lan, nhìn Tiểu Long, nhìn tất cả một lượt, vốn là con người nhạy cảm, chị dễ dàng nhận ra những gì vừa sảy ra. Không phải là chị không biết tình cảm của Tiểu Long dành cho nó, chị hiểu chứ, hiểu rất rõ là khác. Nhưng chị không thể tin được cậu ta có thể làm thế với nó. Cậu ta thường tỏ ra là một con người hiểu biết và điềm đạm. Chị không thể nghĩ rằng cậu ta có thể xử sự như một tên khốn nạn như vậy.
Mấy hôm nay cả nhà ông Trần đi du lịch với một vài người bạn của ông bà, riêng cậu ta không đi. Mình chị không thể trông hai người nằm hai viện khác nhau cùng một lúc được nên trong nhà có ba người làm và hai người lái xe thì chị bảo cả bốn người làm cùng đi, chỉ để bà Lan ở lại nhà phần vì bà mới ốm dậy, phần vì chị cũng muốn có người ở nhà chăm sóc nó lúc chị không có nhà. Mà còn ai chăm sóc nó tốt hơn bà Lan nữa chứ.
Chị ân hận vô cùng, nhìn nó với những vết thương đầy người, với sự đau khổ và bất lực với những gì nó phải trải qua khiến cho chị đau lòng khôn tả. Chị quỳ xuống cạnh nó, nước mắt rơi đều trên má. Hai tay chị nâng đầu nó lên, ép sát nó vào ngực mình. Rồi chị cứ thế khóc, như một đứa trẻ.
Bà bác sỹ già tiến lại gần đưa bàn tay thanh mảnh của mình đặt lên vai chị an ủi.
Lúc này đây không khí thật ngột ngạt, bà lần lượt chăm sóc cho từng người trong gia đình nó, bắn đầu từ bà Lan. Bà Lan tuy bị đẩy ngã nhưng cũng chỉ bị choáng nhẹ, vết thương ro mảnh vỡ thuỷ tinh gây ra cũng đã được băng kín lại. Cậu ta cũng đã tỉnh lại, sau cú tung người ngã xuống, đầu cậu đập mạnh xuống sàn nhà và ngất đi. Cậu tỉnh lại nhưng rượu trong người cậu thì chưa bắt buộc mọi người phải đưa cậu vào phòng mình, đặt cậu lên giường rồi trông cho đến khi cậu ngủ lại mới đi ra.
Nó nằm đó, yên lành ngủ trong giường chị. Hắn vẫn ngồi cạnh, vẫn đưa đôi bàn tay mình nắm chặt lấy tay nó. Hắn nhìn nó, cười hạnh phúc, bất chợt hắn nhớ lại ánh mắt lạ lùng của má nhìn hắn khi mà thấy hắn đang ôm nhóc, hắn chợt rùng mình. Không chỉ có vậy, cả Ann nữa, cô đã đứng sững người khi thấy hắn đang ôm nó trong tay, cô nhìn hắn trân trân đầy đau khổ. Và hắn biết rằng hắn không thể làm gì được hơn nữa.
Tuy nhiên ba thì khác, ba nhìn hắn với con mắt hơi lạ lùng, rồi bất chợt ba cười ấm áp, đưa tay vỗ lên vai nó.
-Con trai ba lớn thật rồi, lại còn hơi bị dũng cảm khi đẩy ngã cả ba để lao vào taxi cứu bạn. Rồi ông cười hiền lành.
Hắn ấp úng.
-Con xin lỗi, tại lúc đó con…con..lo quá, con xin lỗi ba.
-Ừ không sao đâu con trai, chỉ cần con làm đúng là ba vui rồi, với ba con luôn là đứa con trai bé bỏng mà ba yêu thương, dù con lựa chọn thế nào đi nữa, chỉ cần con thấy hạnh phúc thì ba cũng vậy.
Hắn không nói được lời nào, chỉ nhìn ông đầy cảm kích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...