Nếu Có Duyên Trọng Sinh

An Lai dựa đầu trên vai Viên Thanh Cử, nhẹ giọng ngâm nga theo, cảm thấy bi thương khó nhịn.

Sân vận động chìm trong cơn mưa hạnh hoa, cho đến khi bài hát kết thúc, Hành Đông chào cám ơn thì mọi người mới hoàn hồn hoan hô đưa tiễn.

Show diễn kết thúc cũng đã mười giờ rưỡi, hưng phấn qua đi An Lai lại thấy mệt mỏi. Mọi người dần dần ra về, nhưng ba người họ vẫn ngồi yên, An Lai híp mắt ngẩng đầu hỏi Viên Thanh Cử.

Viên Thanh Cử vỗ vỗ đầu cô: “Mệt rồi sao? Ngoan, chờ thêm một chút!”

“Chờ người?”

Viên Thanh Cử cười cười, xem như khẳng định.

Không quá bao lâu, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi về phía bọn họ, đợi anh ta đến gần, toàn bộ cơn buồn ngủ của An Lai đều bay hết: “A! Là Đông quân!”

Hành Đông đè thấp mũ, sải bước đi đến trước bọn họ, mắt phượng nhướng nhẹ, “Chị ba, kỳ thực chị gọi tên em là được rồi, chị phải biết rằng có đôi khi anh ba còn bạo lực hơn cả anh hai nữa!”

An Lai kinh ngạc nói không ra lời: “Anh… anh nói…”

Viên Thanh Cử tức giận tiếp lời: “Đây là cậu năm không học vấn không nghề nghiệp nhà ta, tên của nó ngược lại với nghệ danh Hành Đông, là Đông Hành.”

An Lai nghĩ đến vừa rồi cô còn cho rằng anh ta đang nhìn mình, nhất thời đỏ ửng cả mặt.


Viên Đông Hành nhào lên ôm lấy Viên Thanh Cử: “Anh ba, em thật không ngờ anh lại đến, em cảm động muốn chết.” Đương nhiên vừa nhào lên đã bị Viên Thanh Cử đẩy ra. Cậu ta làm bộ lau nước mắt mấy cái rồi oán hận nói: “Nha đầu Tiểu Thất chết tiệt, dám thả bồ câu cho em.”

Viên Tiểu Bàn xen vào: “Tiểu Thất có việc thật mà.”

“Nó có thể có chuyện gì chứ, em không thấy ngay cả chị ba cũng đến rồi sao?”

An Lai im lặng trốn sau lưng Viên Thanh Cử, hôm nay cô đã nháo loạn ra bao nhiêu việc rồi vậy!

Hàn huyên với bọn họ vài phút, Viên Đông Hành lại nhảy lên sân khấu: “Đêm nay còn có tiệc chúc mừng, em trốn không thoát, ngày mai nếu còn toàn mạng em lại đi tìm mọi người.”

Lúc bọn họ ra cửa, Viên Thanh Cử gặp một vài người quen nên chào hỏi vài câu, An Lai thật sự chịu không nổi ánh mắt nhìn cô của những người đó, mặc dù cũng khá kín đáo nhưng vẻ dò hỏi như có như không làm cô thấy không thoải mái, cô liền im lặng lùi qua một bên.

Vừa rồi lúc đến quá gấp gáp nên không nhìn kỹ, bây giờ An Lai mới phát hiện cả một con đường ngoài cửa sân vận động đều là hàng rong, có người bán những vật trang sức nho nhỏ, có người bán đồ ăn vặt, cũng có rất nhiều người bán hoa. Từ mấy cô bé mười tuổi đến bà lão sáu mươi tuổi đều cõng một cái giỏ tre nhỏ giống nhau, trong giỏ có nhiều loại hoa: đỗ quên, sơn trà, tường vi, bách hợp,… An Lai hứng thú ngắm tới ngó lui.

Viên Thanh Cử thấy cô không đi xa và Viên Tiểu Bàn bên cạnh, đương nhiên, dưới tình huống Viên Tiểu Bàn có đồ ăn thì rất không đáng tin. Điểm chú ý của An Lai và cậu ta hoàn toàn không giống nhau, nên chỉ chốc lát đã tách ra.

An Lai bước đến chỗ một bà cụ cõng giỏ tre trước, trong giỏ của bà ấy chỉ có bán bạch trà*, bà ta lấy giỏ xuống đưa đến trước mặt An Lai: “Cô gái, cô xem đi, đây là bạch trà loại tốt nhất.”

(*) Bạch Trà: Là một loại trà phổ biến, không lên men, không qua vò xoắn, kỹ thuật chế biến rất đặc biệt, có xuất xứ từ vùng Phúc Kiến – Trung Quốc, gồm các loại ngân châm, bạch hào, cống mi, thọ mi. Bạch trà còn là một loại thuốc tốt với khá nhiều công dụng khác nhau.

An Lai cúi người: “Bà ơi, cái này bà bán làm sao?”


“Một đồng một cành, đều là vừa cắt trên núi buổi chiều nay.”

An Lai đếm tổng cộng có mười một nhành, cô định mua hết nhưng ôm vào ngực rồi mới phát hiện mình không có tiền. Cô xin lỗi cười cười trả về. Bà lão lại đuổi theo hai bước: “Cô bé, cô xem bạch trà này vừa mới hái, tôi đã xử lý từng đóa một rồi, cam đoan không có sâu, tám xu một nhành cũng được.”

An Lai xấu hổ nói: “Không phải, trên người con không có mang tiền, một lát nữa con sẽ quay lại.”

Nói xong cô chạy đi trối chết, tuy rằng việc mua bán là tình nguyện, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ khẩn thiết của bà lão, cô cảm thấy như không mua là cô phụ bà ấy vậy. Cô vòng vo vài vòng trong đám người một lát tìm được Viên Tiểu Bàn đang chảy nước miếng tí tách trước một quầy ăn nóng hổi.

“Thơm quá, là cá viên à?”

Cậu ta ôm một chén lớn ngồi xuống ghế nhựa cạnh quầy, “Chị ba chị đi dạo xong chưa? Có muốn ăn một chén hay không? Quầy tuy nhỏ nhưng lại rất ngon…” Nói xong không đợi An Lai trả lời đã tự phủ định: “Hay là thôi đi, trước kia em mang Tiểu Thất ra ngoài ăn vặt liền bị ba và mấy anh trai mắng, chị ba nếu đói bụng vẫn nên về nhà ăn đi.”

“Tôi không đói. Tiểu Lục, tôi nhìn thấy một ít hoa, nhưng hôm nay lại không mang tiền.”

Viên Tiểu Bàn trực tiếp móc bóp tiền ra đưa cho cô. An Lai mở ra, bên trong toàn là tiền mệnh giá lớn, cô đóng lại trả cho cậu ta: “Có tiền lẻ không?”

“Có.” Viên Tiểu Bàn đổi đũa qua cầm tay kia, móc một đống tiền lẻ trong túi quần ra đưa cho cô.

An Lai có chút không biết nói gì cầm mấy tờ tiền nhăn nhúm trong tay, có lẽ đây là tiền lẻ ông chủ bán cá viên trả lại bị cậu ta nhét thẳng vào quần. Cô rút ra mười đồng, bỏ tiền thừa vào trong ví cho Viên Tiểu Bàn, còn cậu ta chỉ bưng bát ngây ngô nhìn cô.


An Lai lắc lắc đầu cầm tiền đi tìm bà lão bán hoa, bà ta đang dọn dẹp mấy thứ lộn xộn trên đất, có lẽ bà ta không ngờ An Lai thật sự quay lại nên áy náy đứng lên, mất tự nhiên chà chà lên vào tấm tạp dề không còn nhìn ra màu, khó xử chỉ vào một ông già bên cạnh nói: “Cô gái mua của ông ta cũng được, đều là hái từ cùng một ngọn núi. Tôi tưởng cô không cần nên đã bán cho vị tiên sinh này rồi.”

An Lai cười cười, tỏ vẻ không để ý, nhìn theo hướng bà lão chỉ. Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang cầm bạch trà trong tay. Anh ta khoảng hơn hai mươi tuổi, lúc này đang cúi đầu nói chuyện với cô gái bên cạnh, An Lai chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của anh ta, khóe miệng anh ta còn mỉm cười nhàn nhạt.

Nhưng cho dù chỉ nhìn nửa mặt, An Lai vẫn cảm thấy quen thuộc.

Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy. (*Lần đầu gặp nhau, như người quen ngày cũ.)

Ông bà nói, đó là duyên phận đời trước đã tu luyện thành.

An Lai nhìn đến ngây ngốc, người đàn ông kia cũng có chút cảm giác nên xoay người lại.

Vừa đối mặt nhau, An Lai cảm thấy trong đầu như có pháo hoa nổ tung, rất nhiều ký ức phức tạp xông vào óc cô, nhưng trước khi cô kịp bắt lấy đã biến mất. Cô lắc lắc cái đầu hơi đau, người đàn ông kia như bị trúng định thân chú, đứng yên tại chỗ, ánh mắt xuyên qua đám người nhốn nháo bình tĩnh nhìn cô, dưới chân là bạch trà rơi vung vãi.

An Lai lễ phép mỉm cười gật đầu với anh. Lúc này, người đó tựa như một cây cung đã bắn, liều lĩnh xông về phía này, va phải vài người khiến cô gái đứng sau lưng anh ta không ngừng phải xin lỗi. Khi còn cách An Lai một khoảng, anh ta dừng lại, chậm rãi vươn tay, lại từ từ buông xuống, miệng không ngừng mấp máy, cuối cùng khẽ run rẩy gọi hai tiếng: “Lai Lai.”

Đối với cô, người đàn ông này hoàn toàn là người xa lạ, nhưng cô không thấy sợ hãi mà ngược lại còn rất an tâm. Lý trí nói với cô, anh ta từng có qua lại với thân thể này, nhưng không liên quan gì đến cô, cô hẳn là nên xoay người rời đi, nhưng cô lại không hề muốn chạy. Cảm giác này vô cùng mãnh liệt, nó thúc giục cô nói: “Tôi… Chúng ta có quen nhau sao?”

Người nọ tiến lên một bước, quấn lấy eo An Lai, ôm chặt cô vào ngực: “Lai Lai, anh là Dự Chương.”

Sáu chữ này như bao hàm thiên ngôn vạn ngữ không nói nên lời, anh ta chôn mặt trong tóc An Lai nỉ non tên cô, cứ như gọi thế nào cũng không thấy đủ.

An Lai giãy dụa đánh đá: “Anh buông tôi ra, tôi không biết anh.” Nhưng anh ta làm như không nghe thấy.

Đột nhiên cô quay lại với vòng ôm quen thuộc, cô nghe thấy tiếng Viên Thanh Cử đang vỗ lưng trấn an mình: “Lai Lai, đừng sợ, không sao, anh ở đây.”


Ánh mắt người đàn ông đối diện nhìn cô như sung huyết, như hận không thể ăn miếng thịt này, tẩm miếng da này, muốn nhào lên cướp cô lại nhưng bị người bên cạnh cô giữ chặt, “Họ Viên cầm thú kia, anh đã làm gì với cô ấy?”

Viên Thanh Cử cười lạnh: “An Lai là vợ của tôi, tôi có thể làm gì? Ngược lại tôi còn muốn hỏi vị tiên sinh này, anh muốn làm gì với vợ tôi?”

“Nếu anh không làm, sao cô ấy có thể không nhận ra tôi!”

Viên Thanh Cử không thèm để ý đến anh ta, anh quay đầu nói với mấy người đứng gần đó: “Nếu mấy người không trông coi tốt tên điên này, tôi không ngại báo cảnh sát đâu!”

Cô gái vẫn còn chưa hoàn hồn, một người đàn ông khác vội nói: “Hiều lầm, đều là hiểu lầm, anh ấy nhận sai người thôi.”

Viên Thanh Cử cường ngạnh ôm An Lai lên xe, nói với Hành Dương: “Lái xe.”

Xe chậm rãi đi ra khỏi phố hoa, người tên Dự Chương kia đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu: “Lai Lai…”

Giọng nói khàn khàn tuyệt vọng đó khiến An Lai nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn, nhưng lại bị Viên Thanh Cử ấn chặt trước ngực không thể động đậy. An Lai nhẹ nhàng nói: “Tôi quen anh ta đúng không?”

Viên Thanh Cử không đáp mà nói: “Lai Lai, em là của anh, hiện tại cũng vậy, về sau cũng vậy!” Sau đó anh cúi người vội vàng tìm kiếm môi cô, cướp đoạt hơi thở của cô.

An Lai trợn tròn mắt, tiếng gọi tuyệt vọng kia càng ngày càng xa, nước mắt cô cũng chậm rãi lăn xuống, đắng chát đôi môi đang kề sát nhau của hai người. Tầm mắt mông lung của cô nhìn ra phía ngoài xe qua vai Viên Thanh Cử.

Phố hoa mười dặm, người đến người đi. Trong lòng An Lai trống rỗng, cô cảm thấy như có thứ gì đó rất quan trọng với mình đã để lại nơi đó, nhưng đáng buồn là cô không biết mình đã đánh mất thứ gì.

Du nhân nhật mộ tương tương khứ, tỉnh túy huyên hoa. Lộ chuyển đê tà, trực đáo thành đầu tổng thị hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui