Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc



CHƯƠNG 16(TT):

Hắn lao như điên về Lâm gia,hắn cần gặp nàng,hắn không thể cứ đi trong yên lặng như thế. Sao nàng có thể nhẫn tâm vứt bỏ hắn,chỉ vì sai lầm đó mà nàng ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho sao.

Hắn không can tâm.

Nhưng cái đợi hắn lại khiến tim hắn đau triệt để.Hắn nhìn thấy ông Lâm đang nói chuyện cùng với Hoàng Phong. Mà điều họ đang nói đâm thật sâu vào tim hắn.

"Chú Lâm,cám ơn chú,cháu sẽ bảo hộ cho Gia Nguyệt"

Ông Lâm thản nhiên nhận sự cảm kích của Hoàng Phong,ông nhìn thẳng về phía gương mặt xám xịt như tro tàn của Lâm Khiêm,nói rõ từng từ.

"Lâm Khiêm sẽ theo ý của con bé rời khỏi Lâm gia,mọi chuyện còn lại chúng ta sẽ từ ừ tính tiếp"

Hoàng Phong không hiểu lắm lời ông Lâm nói,vốn dĩ anh đang xin phép đưa Gia Nguyệtra nước ngoài tịnh dưỡng,ở lại Lâm gia quá ngột ngạt rồi. Đột nhiên ông Lâm nhắc đến Lâm Khiêm,anh thấy làm lạ nhưng cũng không hỏi lại,chỉ mỉm cười.

Chỉ là,anh không biết,câu nói kia đã đẩy Lâm Khiêm xuống tận cùng của địa ngục,tim hắn vì thế mà băng giá,hắn cắn môi lạnh lùng rời đi.

Như thế là quá đủ rồi....

Hắn bước từng bước rời khỏi nhà lớn. Trong vô thức hắn đi theo con đường nhỏ trong vườn. Đến tận khu nhà kính trồng hoa,nơi chứa những kỷ niệm ngọt ngào của hắn và nàng.

Nàng đã từng nói yêu hắn,khóc với hắn rồi ôm lấy hắn,thì ra đó chỉ là những lời giả dối. Nhưng mà hắn đã tin lời nàng đến thế,yêu sâu nặng đến thế...để cuối cùng chỉ còn lại vết thương chồng chất.

"Ôi.Khiêm Khiêm...sao ...sao em lai ở đây?'


Còn đang ngập trong đau đớn đan xen những hồi ức ngọt ngào,Lâm Khiêm bị tiếng nói ngạc nhiên xen lẫn hoảng hốt của Giai Hân cắt ngang.

Nhưng có lẽ hắn quá đau khổ nên không nhận ra điều gì khác lạ. Hoặc là do hắn đã trở nên ngây dại vì tổn thương.

... ...... ...... ...... ...... ...... .......

"Không có gì,sao chị lại ở đây?"

"Hì...em cũng biết đó,chị...chị phải quét dọn nơi này mà..."

Tiếng nói chuyện khe khẽ vọng vào phía trong căn nhà kho cũ nát phía sau nhà kính. Thân hình co ro rách rưới tả tơi nằm bẹp dưới sàn nhà vẫn còn đang run rẩy. Hàng mi dày cong cong đã từng đẹp đến nao lòng người giờ thì bết lại vì nước mắt khe khẽ mở ra. Ánh mắt từng trong veo sáng ngời giờ lại mù mịt không còn ánh sáng. Đôi môi khô nứt nẻ còn rớm máu nhìn đến ghê người không thể thốt ra được một tiếng nào.

Đã hai ngày nay bị giam cầm,và hành hạ,Gia Nguyệt đau đớn đến không muốn sống nữa. Giai Hân dùng đòn roi đánh đập nàng thật tàn nhẫn. Dùng kéo cắt đi mái tóc dài của nàng,rồi lại dùng chính những sợi tóc đen mượt đẹp đẽ ấy nhét vào miệng nàng.

Cổ họng nàng khô rát như cháy bỏng,những niêm mạc khô cong dính vào nhau đau xót. Đã hai ngày nay nàng không được uống nước,không được ăn cơm. Chỉ có những trận đòn càng lúc càng tàn nhẫn hơn là không thây đổi.

Nàng nghe thấy tiếng của Lâm Khiêm,Gia Nguyệt cố nâng thân người lên để bò ra ngoài,nàng muốn gặp hắn. Nàng đợi hắn đến cứu nàng... lâu quá...

"Lâm..Khiêm...cứu....em"

Nàng thoi thóp gọi,nhưng những lời thoi thóp kia làm sao vượt qua khỏi bức tường dày của nhà kho. Nàng nhìn thấy bóng hắn qua khe hở của cửa ra vào. Hắn đang ở ngoài kia,chỉ cách nàng một cánh cửa mỏng manh.

Vốn là một tiểu thư chưa từng chịu đừng qua đau đớn. Vậy mà trong suốt hai ngày qua,sau những hành hạ như bị đối xử như súc vật kia,đã sớm rút cạn sinh lực của nàng.

Gia Nguyệt không còn hơi sức để nâng người dậy nữa,nàng cố hết sức để bò thậm trí để lếch ra gần cửa hơn. Nhưng sợi xích sắt kia không cho nàng làm thế.Chúng càng lúc càng siết chặt hơn vào hai cẳng chân đã bị thương tổn đến không còn nguyên vẹn của nàng.

Nàng nhìn chằm chằm về phía cửa,hắn ở đó,rất gần nàng,vì sao không thể nghe thấy tiếng nàng...

"Cứu e..em...cứu em...với...Lâm Khiêm....làm ơn..."

Trong khi đó,hắn đang đau xót cho chị gái của mình,hắn ôm chị gái vào lòng.

"Em xin lỗi Hân Hân"

Giai Hân được ôm vào lòng mà kinh ngạc,nhưng cô ta nhanh chóng ổn định lại tâm tình,cô ta cũng vòng tay ôm chặt lấy Lâm Khiêm. Cô ta dĩ nhiên biết Gia Nguyệt có thể nhìn thấy mọi chuyện. Như thế càng hợp ý cô ta hơn.

Lâm Khiêm nói khi buông chị gái ra.

"Hân Hân...đi cùng em đi,em phải đến Chicago rồi."

Giai Hân kinh ngạc,cô ta tròn mắt nói.

"Sao lại là Chicago?"

Lâm Khiêm cười khổ đáp.


"Em quyết định rồi...Khi đến đó,em sẽ quên sạch về Gia Nguyệt"

Gia Nguyệt bàng hoàng,nàng nghe nhầm ư,sao Lâm Khiêm lại muốn quên nàng,không hắn không thể làm thế.

"Đừng,đừng mà...."

Từ khi bị nhốt và bị đánh đến giờ nàng chưa từng khóc trước mặt Giai Hân,nàng kiên cường cắn răng chịu đựng. Nhưng giờ nàng không thể kiềm nén được nữa mà bật khóc. Nước mắt chảy dài trên mặt nàng. Nàng vùng vẫy dẫy dụa để thoát ra,nàng muốn gặp hắn,cầu xin hắn đừng đi.

"Lâm ...Khiêm...đừng mà...làm...làm ơn"

Nhưng sức lực của nàng nhanh chóng bị rút cạn,nàng thoi thóp không ra hơi nữa,đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng dưới khe cửa của hắn. Nước mắt chưa từng ngừng rơi trên mặt nàng.

"Làm ơn...cứu e...m...K...Khiêm..."

Trong nhà kho phía sau vang ra tiếng lạch cạch làm Lâm Khiêm chú ý,hắn hỏi,nghiêng người muốn đi vào xem.

"Tiếng gì vậy?"

Giai Hân hốt hoảng,nhưng ngay lập tức vội vàng nói. Vòng tay ôm chặt lấy tay Lâm Khiêm,ngang ngược lôi hắn đi.

"Có gì đâu,em không phải không biết trong ấy có chuột đấy,chị rất sợ,chúng ta đi đi,nhanh về nói cho mẹ biết việc em phải rời đi"

Nhắc đến mẹ,Lâm Khiêm liền bị giời đi sự chú ý,hắn thuận theo ý muốn của Giai Hân,rời đi....

"Đừng..cứu em...đừng đi Lâm Khiêm...đừng mà...làm ơn...làm ơn "

Gia Nguyệt dẫy dụa vùng vẫy kịch liệt hơn khi thấy bóng dáng hắn muốn rời đi,nàng thật muốn gào lên để hắn biết nàng đang ở đây.

Để hắn đừng đi,khi mà nàng cần hắn nhất....

Nhưng hắn vẫn đi...Gia Nguyệt chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng hắn dần khuất. Khe cửa hẹp bé tẹo kia...nàng không thể nhìn thấy gì nữa rồi....hắn thế nhưng...


"Lâm Khiêm...vì sao không tìm em...em ở đây...Lâm Khiêm..."

Gia Nguyệt bất lực buông lõng cánh tay,mặc cho nó rơi trên nền nhà bẩn thỉu. Nước mắt nàng chảy thật nhiều,nhưng không đủ để xoa dịu trái tim đau đớn của nàng.

Cánh của lại một lần nữa mở ra,nàng vội ngẩn đầu lên hi vọng mong manh rằng hắn quay lại

Nhưng người đến lại là Giai Hân,trên tay cô ta là chiếc roi da đã tẩm nước muối đậm đặc. Nụ cười ác độc nở trên môi,Giai Hân tàn ác nói.

"Muốn để em ấy biết mày đang ở đây sao,em ấy chẳng thèm quan tâm mày nữa rồi,nhìn thấy không em ấy không đi tìm mày.

Mày đã bị vứt bỏ như chiếc giày củ..ha ha ha...ha ha ha ..."

Tiếng roi vụt và tiếng vang của da thịt bị bong tróc xen lẫn tiếng cười đầy khoái cảm của Giai Hân.

Mỗi khi roi vụt xuống,là thêm một tầng vết thương trên thân thể Gia Nguyệt,nước muối ngấm vào vết thương bong tróc đang lở loét của nàng. Nhưng nàng không thấy đau...chẳng còn thấy gì nữa rồi.

"Lâm Khiêm....cứu em...cứu em với"

Suốt đêm đó,trong căn phòng tồi tàn,chỉ còn lại tiếng thở thoi thóp của một hình hài người không ra người ma không ra ma. Thân thể yếu đuối ấy chỉ khe khẽ lập đi lậ lại câu nói....

"Cứu em...Lâm Khiêm,làm ơn"



Thật tình không muốn nó thê thảm đến mức này,nhìn lại cảm thấy sao áo bt quá dzậy trời....Gia Nguyệt ơi là Gia Nguyệt,sao số em khổ quá dzậy nè :cry::cry:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui