Cô đứng trân mình tại chỗ, cả người ngợp trong hơi thở thoang thoảng mùi
thuốc lá của anh. Trước giờ anh rất giữ ý, tuyệt không hút thuốc khi có
mặt cô. Râu trên cằm anh đã mọc lởm chởm, cứ ram ráp, nhòn nhọn chọc vào cổ làm cô thấy ngưa ngứa. Cảm giác này sao mà quen thuộc… Trước đây,
mỗi sáng tỉnh giấc anh rất thích dùng chiêu này để đánh thức cô.
Lời nói khi
nãy của anh cứ vấn vít trong óc. “Em thắng rồi!” Mình thắng? Làm gì có!
Chưa bao giờ nghĩ sẽ thành, nên nói chia tay, chứ mình muốn thắng gì
anh? Trong xã hội hiện đại này, quan hệ nam nữ ở một chừng mực nào đó là để thỏa mãn nhu cầu đôi bên, nên mình chỉ coi đó là một cuộc chơi. Còn trong tình yêu chân chính, làm gì có kẻ thắng? Một là cả hai đều thua,
kết thúc bằng tan vỡ. Hai là hòa, kết thúc bằng hôn nhân, nhưng cái kết
ấy chỉ đến với những ai may mắn. Còn chuyện gặp được một nửa định mệnh
của mình? Xác suất cực kỳ thấp!
Anh vẫn ôm
chặt cô, cúi đầu cắn ót cô trong giận dữ. Chưa bao giờ anh thất bại như
thế này. Từ khi hiểu chuyện tới nay, đi đâu cũng được người ta nâng niu, tâng bốc, đàn bà con gái gặp anh chỉ có nước xin chết. Vậy mà gặp phải
một người chẳng thèm o bế, chẳng nhõng nhẽo, chẳng chủ động hẹn gặp,
cũng càng không đòi hỏi gì ở mình như cô, anh lại để ý. Anh cố tình chen ngang vào cuộc sống của cô, muốn khám phá xem điều gì ẩn chứa sau lớp
vỏ bề ngoài lãnh đạm ấy, thế rồi trái tim anh bị bóng hình cô chiếm cứ
từ lúc nào không hay.
Anh bỗng bế
thốc cô lên, bước vào thang máy, cúi đầu nói vào tai cô: “Em lấy chìa
khóa ra mở cửa đi!” Giọng anh vừa gấp gáp vừa có vẻ bị đè nén. Không,
không thể để chuyện này tiếp tục được! Không thể để anh bước vào nhà
mình, bước vào cuộc sống của mình một lần nữa! Chiếc bóng mà anh để lại
càng ngày càng lớn rồi! Có rất nhiều thứ chỉ cần bước qua giới hạn một
xíu thôi cũng đủ để lại dấu ấn cả đời. Đã quá dạn dày nên anh sẽ chẳng
bị thương tổn gì, một khi mọi chuyện kết thúc, nhưng mình thì không có
bản lĩnh đó! Có ai thấy sẵn hố lửa trước mặt mà còn cắm đầu nhảy xuống
đâu!
Bộ dạng cứng đơ của cô đã nói lên đáp án, anh cúi đầu cười cười nhìn cô, giọng nói
lạnh lùng pha chút trêu chọc: “Mặc Mặc, anh không ngại biểu diễn ngay ở
đây đâu, nếu em cứ thế thì bọn mình cho mấy người bảo vệ coi phim miễn
phí vậy!”
Mặt cô đỏ
lựng, sự xuất hiện đột ngột của anh hồi nãy đã khiến cô choáng váng,
quên luôn trong thang máy có gắn camera. Trời đất ạ, nhất cử nhất động
của bọn họ nãy giờ chẳng phải là lọt sạch vào tầm mắt mấy ông bảo vệ rồi hay sao? Thật là…! Cô vội vùng vẫy muốn xuống, nhưng anh đâu dễ dàng
buông. Đã khuya, không còn ai đi lại nữa, thang máy dừng hẳn ở tầng của
cô. Cô biết anh bướng bỉnh, đời nào chịu nhượng bộ, mà bây giờ anh có
thả cô xuống thì người ta cũng đã coi thỏa thuê rồi. Thật muốn đập đầu
vào tường cho xong! Quay đầu, thấy người nào đó có vẻ hả hê, khóe miệng
cong lên ra cái bộ “chả-liên-quan-gì-tới-anh”, lửa giận bốc lên phừng
phừng, cô cho anh một thụi: “Anh—Anh đi chết đi!”
Anh vui vẻ
bật cười, ôm cô ra khỏi thang máy. Cô càng đánh càng tức, cơn giận tuôn
trào như núi lửa: “Anh tránh ra! Tránh ra ngay cho tôi!…” Anh vẫn ôm cô, mặc cho cô vừa hét, vừa đấm, vừa đánh. Hai tháng trước, anh vẫn còn ôm
cô chặt thế này, còn nghe hơi thở nồng nàn này, thấy , lòng say say…
Đâu đó chợt
vọng ra tiếng càu nhàu: “Nửa đêm nửa hôm, có cho người ta ngủ không thì
bảo? Vợ chồng trẻ cãi nhau thì chui vào chăn mà cãi! Đừng phá giấc ngủ
của người khác!” Cô xấu hổ, không đánh nữa, chỉ trừng đôi mắt long lanh
như hạt ngọc về phía anh.
Anh từ từ
cúi đầu xuống, định hôn cô. Vừa tức, vừa không cam lòng, cô lùi về đằng
sau. Đến khi đụng phải cánh cửa, không lùi tiếp được nữa, cô né đầu,
không cho anh thực hiện được ý định. Anh lẳng lặng nhìn cô, vươn tay nhẹ nhàng kéo khuôn mặt mềm mại của cô về phía mình rồi hôn cô, dịu dàng mà gấp gáp, như thể anh sợ không kịp—không kịp thưởng thức, không kịp cảm
nhận dư vị ngọt ngào của đôi môi cô…
Triệu Tử Mặc chỉ là người phàm, vừa ngủ trễ, lại vừa phải “chịu trận”, nên đương
nhiên hôm sau khi cô thức dậy, đã qua giờ làm việc. Đang lồm cồm bò dậy
định đi rửa mặt thì bị anh ôm lại: “Muộn rồi, đừng đi nữa.” Hậu quả của
đêm qua làm cả người cô vẫn còn mỏi rã rời, cô tức tối đạp cho thủ phạm
một cước: “Tại anh hết!” Anh ăn đau, đưa tay véo tấm lưng mịn màng của
cô: “Có kẻ mưu sát!” Cô lờ anh đi, quấn chăn, trượt ra khỏi giường. Đứng dậy, lại cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó, như thể tấm chăn cũng chẳng
làm cô ấm áp. Cô kéo rèm. Bên ngoài tuyết trắng xóa, cả đất trời như bị
phủ trong một lớp màn bàng bạc, đẹp tuyệt trần.
Chỉ một
loáng là cô đã xong xuôi, anh biết cô không thích trang điểm, bình
thường chỉ thoa một ít son nhạt màu, khác với đám phụ nữ thường bu quanh anh, có mỗi trang điểm, chải chuốt thôi mà cũng hết cả mấy tiếng đồng
hồ.
Cô xách túi
chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng mới ra tới cửa đã bị anh ôm lại: “Bên ngoài
tuyết rơi nhiều lắm, đừng đi!” Cô đẩy anh ra: “Đừng quậy nữa, đi làm là
chuyện bắt buộc!” Anh nghĩ ai cũng sung sướng như anh chắc, có phải lo
bươn chải kiếm sống đâu mà biết công việc quan trọng như thế nào với
người khác!
Anh thầm thì sau lưng cô: “Anh muốn hôm nay em ở lại. Bây giờ mà đi thì cũng đến giờ nghỉ trưa rồi.” Thật ra vẫn còn cả núi việc đang chờ anh xử lý ở công
ty, nhưng kệ chúng, mới làm hòa với cô xong, tiểu biệt thắng tân hôn. Cô thấy lòng dịu xuống, liền để yên cho anh ôm. Cuối cùng hôm đó cô không
đi làm.
Vừa gõ bàn
phím, cô vừa ngẫm nghĩ, dạo này hầu như ngày nào anh cũng tới, trông hai người lại như đang sống chung. Mấy hôm trước, bác bảo vệ kia còn gõ
cửa, nói bạn trai cô đã thanh toán phí đậu xe cả năm mà chưa lấy hóa
đơn, nên mang tới giùm.
Bây giờ, cứ
nhìn thấy bảo vệ là cô lại đỏ mặt. Chuyện trong thang máy hôm nọ đúng là không còn gì để nói. Đáng hận nhất là tên thủ phạm kia giờ đây lại đang nghênh ngang trong nhà tắm của cô, tự nhiên hơn ở nhà mình! Nhiều lần
anh kêu ca chỗ này quá nhỏ, đề nghị cô dọn tới nhà anh, cô chỉ trừng
mắt: “Nếu sau này anh có người mới thì em cũng phải dọn lại về đây thôi! Muốn ở thì ở, không thì về nhà anh đi!” Thế là chuyện ấy bị gác lại.
Không phải
anh muốn ở đây thật chứ? Lại còn trả tiền cả năm nữa! Nhưng ngẫm lại thì số tiền cỏn con ấy đâu là gì với anh, có bỏ đi anh cũng chẳng tiếc. Dạo này quen với cuộc sống hai người, thấy hệt như mình đang yêu đương…
Trời đất, mình đang nghĩ gì thế này? Cô lắc đầu, bật cười, chắc sắp được nghỉ tết nên suy nghĩ lung tung. Năm cũ qua, năm mới đến, người ta hay
nghĩ nhiều đến người thương, còn mình lại thấy bơ vơ.
Nhớ đến
chuyện về tết, cô lên mạng đặt vé khứ hồi. Anh từ phòng tắm bước ra, đến gần cô, hương xà phòng thoang thoảng : “Bao giờ em về?” Cô nhấn vào nút xác nhận đặt vé: “Mấy ngày nữa!” Anh vừa lau khô tóc vừa nói: “Mấy ngày nữa anh cũng đi Thượng Hải, mình cùng đi đi!” Thị trấn cô ở chỉ cách
Thượng Hải 100 cây số, nên cô cũng đáp máy bay đến Thượng Hải.
Cô quay đầu
nhìn anh: “Thôi đi, anh ngồi ghế hạng nhất của anh, em ngồi ghế phổ
thông của em, bay cùng chuyến cũng có ngồi chung được đâu!”
Tưởng câu
chuyện đến đó là kết thúc, nhưng hai người lại gặp nhau trên máy bay
thật, mà phải nói kết quả này hơi bị cố ý. Dựa vào bản lĩnh của anh,
muốn biết cô đi chuyến nào, ngồi ghế nào dễ như trở bàn tay. Uể oải tựa
người vào ghế, anh cười hì hì chào cô: “Hi!” liền bị cô ném túi xách
trong tay vào người. “Anh đi lộn chỗ rồi, đây là khoang phổ thông!” Cất
túi cho đàng hoàng giùm cô rồi anh ngồi xuống ghế bên cạnh, cười đắc ý:
“Anh vừa đổi vé cho người ngồi cạnh em, anh ta không hề có ý kiến gì!”
Cô trợn mắt nhìn anh. Đổi ghế hạng thường lấy ghế hạng nhất, đứa ngốc
mới có ý kiến!
Gặp dịp Tết, khoang phổ thông chẳng còn một ghế nào trống. Nghĩ tới việc phải nửa
tháng sau mới được gặp lại, anh rất muốn hôn cô, nhưng không dám lỗ
mãng. Người ta ngồi đầy xung quanh, cô thì hay xấu hổ, làm vậy chỉ có
nước bị cô giết không toàn thây.
Tưởng tượng
tối nay về đến nhà, khoan khoái nằm trong chăn ấm, có phải nghe mẹ càm
ràm cũng thấy hạnh phúc, thế là cô vui vẻ ngủ thiếp đi. Giữa cơn mơ
màng, cô cảm thấy có ai đó đắp chăn, lại còn dịu dàng gạt những sợi tóc
mai lòa xòa trên trán cho mình. Hứ, người như thế sinh ra đúng là hại
nước hại dân! Mà thôi kệ, chỉ cần mình không bị hại là được, cần gì lo
chuyện người khác! Ông trời có mắt, sau này sẽ có người xử lý anh! Cô
thư thái hít một hơi sâu, như đang mơ mình đứng giữa biển uất kim hương
ngào ngạt, trải mình với nắng và gió.
Anh lặng
ngắm những đường nét dịu dàng trên khuôn mặt trông nghiêng của cô. Nói
về nhan sắc, cô chỉ trên mức trung bình một chút, nhưng có một vẻ thanh
tú rất riêng của con gái Giang Nam. Anh vẫn nhớ lần đầu gặp nhau, cô mặc một chiếc quần lửng màu đen, làm tôn lên làn da trắng như tuyết. Đứng
cạnh người đẹp rực rỡ Vu Phính Đình, cô chẳng hề mờ nhạt chút nào. Lúc
ấy anh đang thua bài liểng xiểng, chỉ lơ đãng liếc cô, không ngờ ánh mắt hai người lại chạm nhau. Ấn tượng sâu nhất của anh về cô là đôi mắt như nước Tây Hồ, dập dềnh gợn sóng, cực kỳ gợi tình, nhưng lại trong veo,
không chút xu nịnh.
Qua mấy lần
chạm mặt, anh biết cô chẳng màng danh lợi. Trong mắt kẻ khác, anh là một con cá vàng thượng hạng, họ tìm mọi cách để câu kéo, nhưng cô thì chẳng thèm quan tâm. Cô hòa mình với mọi người, nhưng lại dựng lên một bức
tường thủy tinh dày, khiến anh thấy mà vẫn như không, nên anh bắt đầu
hứng thú. Hôm đó thiếu một chân đánh mạt chược, anh nổi hứng chỉ cô chơi đại diện cho mình, sẵn dịp ngầm đánh tiếng với mấy anh em. Đám bọn họ
rất có quy tắc, anh đã tỏ thái độ như vậy, họ có muốn cũng chẳng dám mơ
tưởng đến cô. Trừ phi… Trừ phi chính cô lựa chọn.
Sau khi qua
lại, biết cô chỉ coi đây như một cuộc chơi, không chịu toàn tâm toàn ý,
anh không cam lòng. Đường đường một người sáng giá như anh – muốn học có học, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, thế mà lại bị cô phớt
tỉnh. Anh hiểu chỉ cần mình cắt đứt liên lạc thì cô cũng bặt vô âm tín.
Càng như thế, anh càng muốn níu kéo, nên hai người vẫn tiếp tục dây dưa. Anh cũng chẳng hiểu nổi tại sao mình lại dấn sâu đến thế. Nhếch miệng
cười, anh nhẹ nhàng nâng tay cô lên ngắm, bàn tay nhỏ nhắn, nõn nà, mềm
mại như không có xương. Cúi đầu, anh dịu dàng hôn cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...