Tận mấy ngày sau, anh vẫn im hơi lặng tiếng. Vốn xưa nay không chủ động,
lại đúng lúc bận tối mắt vì đơn hàng do mình phụ trách có vấn đề nên cô
cũng chẳng liên lạc với anh. Tự thâm tâm, cô biết chuyện hai người sẽ
không đi đến đâu, cố đấm ăn xôi chẳng ích gì. Khi cơn bận rộn đã qua,
nhớ về những tháng ngày bên nhau, được anh ôm vào lòng âu yếm vuốt ve,
tim cô lại quặn thắt. Biết là anh giận, nhưng vậy thì sao? Cô có là gì
của anh đâu mà phải để ý điều đó!
Ở bên nhau
đã lâu, cô biết tính anh. Khi ăn anh rất kén, tuyệt đối không đụng đến
những thứ có mùi đặc trưng như hành, cà rốt. Sáng ra không được kéo rèm
cửa, vì mắt anh không thể thích ứng ngay với ánh sáng. Buổi tối đi ngủ
không được để đèn, mà lúc ngủ anh rất ngang ngược, thường chiếm hết cả
giường. Nửa đêm tỉnh giấc, phát hiện cô không còn chỗ nằm nữa, mới dịch
sang một bên. Khi anh làm lơ, nghĩa là cơn giận của anh sắp bùng nổ, tốt nhất không nên đổ thêm dầu vào lửa. Nếu giận thật, anh vẫn cười nói như thường, nhưng phải coi chừng, vì cơn giận sẽ phát tác lúc nào không
hay.
Đời người
không tránh khỏi những lúc ốm đau bệnh tật. Nằm trong căn phòng hăng hắc thứ mùi đặc trưng của bệnh viện, Tử Mặc cười chua chát. Mẹ thường ca
cẩm lớp trẻ bây giờ chẳng biết cách tự chăm sóc bản thân, và con gái
bà chính là một điển hình. Thời đại học, một thân gánh hai việc, bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm, ngày nào cũng ăn mì, đến nỗi bây giờ cứ ngửi thấy mùi mì là cô phát ói. Hôm qua dù bận tối mắt tối mũi nhưng cô vẫn ăn rất đúng giờ. Nửa đêm thấy đau bụng, tưởng bệnh bao tử tái phát, cô uống hai viên thuốc nhưng không thấy đỡ. Hôm sau vẫn cố đi làm,
nhưng đến buổi chiều, cơn đau trở nên dữ dội, khiến cô phải ôm bụng nhăn nhó. Trầm Tiểu Giai thấy có gì đó không ổn, chạy tới đỡ: “Tử Mặc, chị
sao vậy? Sao mặt chị trắng bệch thế?” Cô cố nở nụ cười trấn an: “Không
có gì đâu, bệnh bao tử tái phát thôi,” thế nhưng càng lúc lại càng thấy
đau, đau đến toát mồ hôi. Trầm Tiểu Giai vội đưa cô đến bệnh viện, kết
quả là viêm ruột thừa cấp tính. Bác sĩ nói nếu đến chậm thêm một chút
nữa, cô sẽ gặp nguy hiểm.
Ca mổ sẽ bắt đầu vào ngày mai. Trong thời gian chờ đợi, cô được cho uống thuốc và
truyền nước biển. Trầm Tiểu Giai bám theo bác sĩ, hỏi đủ thứ chuyện cần
chú ý rồi mới yên tâm. Cử chỉ ấy khiến Tử Mặc rất cảm động, bình thường
cô nàng rất thích chòng ghẹo người khác, nhưng rất chí tình chí nghĩa
khi người ta gặp chuyện. Con gái miền Bắc là thế, rất rộng rãi phóng
khoáng.
Giường bên
có một cô bé chừng mười bảy, mười tám tuổi đang ngủ. Ca mổ của cô bé rất thành công, chỉ cần đợi cho vết mổ lành lại, nên người mẹ đi theo chăm
sóc cũng yên tâm ngủ say. Nghe hơi thở đều đều của hai người, cô chợt
thấy mình lẻ loi. Cứ ngỡ đã quen một mình đương đầu với mọi chuyện,
nhưng hóa ra cô vẫn sợ – sợ một mình cô đơn, sợ một mình sống qua ngày,
và cũng chính vì thế mà cô dùng dằng mãi với anh.
Thực ra bệnh viện không xa lạ gì với Tử Mặc. Lúc cha ngã bệnh, ngày ngày cô mang đồ
ăn đến cho ông. Tử Mặc quen, quen tới mức các bác sĩ không nỡ đuổi cô ra mỗi lần đi kiểm tra phòng bệnh. Họ chỉ cười cười nhìn chiếc cà mèn
trong tay cô, nói với cha cô: “Con gái lại mang cơm đến cho bác rồi kìa, thật hiếu thảo.” Cha cô vui vẻ gật đầu cười. Trong trí nhớ của cô, lúc
nào cha cũng cười, một nụ cười rất đỗi hiền lành. Kể cả lúc bệnh, ông
vẫn cười trấn an cô: “Thủ tướng Chu [Chu Ân Lai] cũng bị bệnh này, cùng bị một loại bệnh với vĩ nhân là vinh dự đó con!”
Bệnh viện
luôn có một thứ mùi rất khó ngửi, nhưng ngửi mãi rồi cũng thành quen.
Thủ tướng Chu mắc bệnh này mà còn không qua được, huống hồ là cha cô.
Trong một đêm mưa bụi lất phất, ông đã ra đi vĩnh viễn. Mỗi năm vào độ
ấy, Giang Nam lại ngập trong mưa bụi, đất trời trắng xóa một màu, mờ mờ
ảo ảo. Ký ức về cha trong Tử Mặc đọng lại quanh nụ cười của ông, món
canh cá của ông. Rồi cô thi vào đại học danh tiếng nhất nhì thành phố,
chú bác ở quê đều khích lệ cô phấn đấu để cha được tự hào. Bao nhiêu năm đã trôi qua, tan biến không còn chút dấu vết như chiếc cốc đánh răng in hình con bướm thuở nào, nhưng cô thì vẫn nhớ, như những chuyện ấy mới
xảy ra ngày hôm qua. Có lẽ Giang Tu Nhân không hiểu vì sao cô thích
bướm, nhưng anh không hỏi. Giữa anh và cô, chuyện gì cũng có thể xảy ra, trừ việc chia sẻ những thứ riêng tư. Nếu anh hỏi thì cô cũng sẽ không
nói. Thân mật, không có nghĩa là chia sẻ tư mật.
Từ khi bên
nhau, thấy cách bài trí của anh quá đơn điệu, mỗi lần dạo phố cô đều tha về cả đống đồ trang trí. Giường ngủ, ghế trong phòng khách, thậm chí cả ghế trong xe anh giờ đầy những chiếc gối nhỏ hình bướm. Cô nói làm vậy
để cho không khí bớt lạnh lẽo, có hơi người hơn. Anh không có ý kiến gì, với anh, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, miễn là cô thích. Mà
cô lại thích nhất mỗi chiều cuối tuần ôm gối ngồi trên tấm thảm phòng
khách, vừa xem phim vừa nhâm nhi đồ ăn vặt. Đôi khi anh cũng đến ngồi
cùng với cô, lúc ấy cô sẽ lại vui vẻ dịch sang một bên nhường chỗ.
Suốt một đêm suy nghĩ mông lung, chợp mắt chưa được bao lâu thì trời đã sáng. Hôm
nay Trầm Tiểu Giai xin nghỉ, vào viện từ rất sớm. Một lát sau các bác sĩ cũng đến, hỏi thăm tình hình rồi chuẩn bị cho ca mổ. Thời gian chầm
chậm trôi qua. Giờ phút này, cô đột nhiên rất muốn nói chuyện với anh,
được nghe giọng nói của anh. Đã mười ngày rồi không liên lạc, xem ra anh giận thật. Cô đoán nguyên nhân là từ vụ chìa khóa. Anh đã đưa cho cô
chìa khóa nhà anh, lẽ ra cô cũng nên làm tương tự, nhưng cứ chần chờ,
đánh trống lảng mỗi lần anh nhắc đến. Anh có rất nhiều nhà, nhưng cô thì chỉ có một, cô muốn giữ nó làm thế giới riêng cho mình. Nếu thế giới ấy bị xâm nhập, cô sẽ cảm thấy lớp vỏ bọc mình cố công tạo dựng bị bóc
trần, cảm giác ấy cực kỳ khó chịu.
Mười phút
nữa sẽ bắt đầu ca phẫu thuật, y tá chuẩn bị gây mê. Cô do dự nhìn điện
thoại, cuối cùng cũng bấm nút gọi. Không có ai bắt máy. Một ý nghĩ chợt
hiện ra trong đầu cô. Từ lúc đóng sầm cánh cửa lại sau lưng đến giờ
không liên lạc gì, có lẽ anh muốn cắt đứt thật. Người ta đã tỏ rõ thái
độ như vậy, giờ mình gọi điện chẳng phải quá vô duyên sao? Được thì đến, không được thì đi, đơn giản thế thôi! Có bắt đầu ắt phải có kết thúc.
Đã vậy mình còn dây dưa làm gì?
Bởi tác dụng của thuốc gây mê, cô chỉ mơ hồ cảm thấy sau ca phẫu thuật, có ai đó bế
mình lên giường rất nhẹ nhàng, cẩn thận. Nghe người ấy trao đổi với bác
sĩ, cô cố gắng nhận diện giọng nói, nhưng vẫn không thể nào nắm bắt
được, chỉ chắc chắn một điều – đó không phải là tiếng của Trầm Tiểu
Giai. Trong cơn mê, bàn tay ấm áp, mạnh mẽ của người ấy nắm chặt tay cô, khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm. Hồi bé, được cha nắm tay dắt qua cầu, cô thích chí vừa đi vừa tung tăng nhảy nhót. Mẹ lắc đầu, trách yêu con
gái bị cha làm hư, đi không ra đi, đứng không ra đứng. Giờ đây được bàn
tay này đem lại cảm giác an tâm ngày bé, cô mơ hồ ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh
lại thì trời đã tối. Mặt trời đã lặn xuống núi, những tia sáng còn sót
lại yếu ớt xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng. Gió xuân nhè nhẹ thổi,
không khí thật dễ chịu. Cô mở mắt ra rồi nhắm lại, cảm giác mình còn
đang mơ, chưa tỉnh hẳn. Rõ ràng hôm qua mình nằm ở một phòng có hai
giường bệnh, còn căn phòng cao cấp này… Nhắm mắt mở mắt một hồi, chuyển
ánh nhìn, đột nhiên thấy anh, cô giật mình. Anh đang đứng ở cửa sổ, xoay lưng lại. Không ngờ sau khi tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là anh, cô thấy lòng vừa nhộn nhạo, vừa yên bình, chỉ muốn để nguyên như
thế, chẳng muốn đi suy đoán tại sao anh biết được chuyện mình nhập viện. Thuốc tê đã hết tác dụng, nhưng tay chân cô vẫn cứng đơ, không chịu
nghe theo sự điều khiển. Cô nằm lẳng lặng ngắm bóng lưng anh. Anh đang
đứng giữa những tia sáng hắt hiu, trông thật lẻ loi. Rồi cô tự cười nhạo chính mình. Trước giờ chỉ cần anh ho một tiếng, sẽ có cả đám bạn bè xúm lại, làm sao anh cô đơn được? Đúng là người bị bệnh, mắt cũng có vấn
đề!
Như có tâm
điện cảm ứng, anh xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô, lẳng lặng bước
tới. Dáng đi của anh không còn vẻ hăng hái mạnh mẽ ngày thường, có chút
gì đó bối rối, mệt mỏi. Hai người cứ im lặng nhìn nhau, mãi cho đến khi
có tiếng bước chân ngoài hành lang kèm theo tiếng gõ cửa, anh mới chỉnh
lại quần áo rồi nói: “Mời vào!”
Trầm Tiểu
Giai cùng một đám người bước vào, thấy cô liền vui mừng reo lên: “Tử Mặc tỉnh rồi!” Có Vương Đại Đầu, Tiểu Vương, Triệu Vận Chi, Lý Hạo, lại còn có cả trưởng phòng Tịch của phòng 6. Vương Đại Đầu vừa thăm hỏi, vừa
nhìn nhìn Giang Tu Nhân, rồi cất tiếng ghẹo cô: “Tử Mặc, em giỏi lắm!
Đem bạn trai giấu ở nhà, không chịu cho xuất đầu lộ diện, hôm nay bọn
anh bắt tại trận rồi nhé!” Cô chỉ cười không đáp. Anh ta quay sang Giang Tu Nhân, đưa tay ra: “Chào anh, tôi là Vương Đằng. Tiệc công ty lần tới có mời người nhà nhân viên tham dự, hi vọng sẽ được gặp lại.” Anh cười
cười nhìn cô, nói hài hước: “Chào anh, tại Tử Mặc sợ tôi làm mất mặt cô
ấy thôi!” Vương Đại Đầu vỗ vỗ vai anh: “Cách mạng chưa thành công, cố
gắng lên đồng chí!” Cả đám người xúm lại mồm năm miệng mười hỏi thăm.
Vừa mới phẫu thuật xong còn rất mệt, cô chỉ có thể trả lời ngắn gọn từng câu một. Họ cũng biết ý tứ, cáo từ sớm, nói sáng ngày kia sẽ ghé lại.
Trước khi về, Trầm Tiểu Giai còn tranh thủ chạy lại hỏi nhỏ: “Là cái anh chàng chạy xe màu bạc đó phải không?” Thấy cô không phủ nhận, cô nàng
mở to mắt: “Tử Mặc, chị gặp may rồi! Cố mà giữ kỹ anh ta nhé!” Nhớ lại
giọng điệu khẩn trương của anh chàng này khi được biết Tử Mặc đang phẫu
thuật, Trầm Tiểu Giai chắc mẩm anh ta rất nặng tình với cô. Trước đây
chỉ thấy mỗi cái đuôi xe màu bạc, bây giờ mới được thấy mặt, không ngờ
anh ta lại đẹp trai, phong độ đến vậy. Hơn nữa nghe nói phòng bệnh Tử
Mặc đang nằm là phòng chuyên dùng cho các lãnh đạo, người có tiền bình
thường chưa chắc đã nói chuyển là được chuyển. Bệnh viện này rất nghiêm, thà để phòng trống cũng không để người ta dùng bừa bãi. Đến Vương Đại
Đầu còn nhiệt tình như thế, xem ra địa vị anh ta không hề nhỏ chút nào!
Anh làm lơ
với cô, có lẽ vẫn còn giận dỗi. Có lau mặt giúp cô, có hỏi thăm bác sĩ
về tình hình của cô, buổi tối có ngủ lại trên ghế, nhưng tuyệt không
chịu mở miệng. Ánh đèn trong góc tường mờ mờ, nhìn không rõ mặt anh,
chẳng biết anh đang nghĩ gì. Không chịu nổi sự im lặng này nữa, cô làm
bộ đụng phải vết thương, khẽ rên lên. Anh lập tức nhổm dậy hỏi: “Sao
vậy? Đụng phải vết thương à?” Bước tới, thấy bộ mặt tươi cười của cô,
chẳng có chút biểu hiện đau đớn nào, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi
cơn giận lại bốc lên. Không thèm để ý đến cô nữa, anh xoay người, nhưng
chân chưa kịp bước, tay đã bị cô kéo lại. Quay đầu, thấy ánh mắt trong
veo của cô, anh không kiềm chế được nữa bèn cúi xuống. Đôi môi anh tìm
đôi môi cô. Cô nhắm mắt đón nhận nụ hôn. Đã gần nửa tháng không chạm vào cô, người anh sôi sục, nụ hôn nóng bỏng từ từ chuyển xuống dưới. Trong
lúc ý loạn tình mê, bỗng cô “A” lên một tiếng, anh vội ngẩng đầu, thấy
mặt cô tràn ngập vẻ đau đớn liền cuống quýt hỏi: “Sao thế, anh làm em
đau phải không?” Thấy bộ dạng rối rít của anh, cô khẽ lắc đầu: “Miệng
vết thương đang co lại nên đau…” Đang đau ốm, được người khác quan tâm
sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nỗi đau cũng vơi bớt mấy phần. Anh cúi
đầu nhìn lớp gạc, lấy tay khe khẽ vuốt ve. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh,
yên tĩnh đến nỗi nghe được tiếng bước chân rất nhẹ của các y tá xa xa
ngoài hành lang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...