Nếu Anh Ở Bên - Yandere

Hôm đó là một ngày rất đẹp trời nên sáng sớm tôi đã đi dạo một lúc, đột nhiên chuông điện thoại reo lên. Một giai điệu quen thuộc mà tôi giành riêng cho người mà mình yêu bằng cả trái tim. Anh ấy không hề hoàn hảo, lại bị mọi người khinh thường vì là con trai ngoài giá thú của cha. Lúc kể điều đó với tôi, mặt anh đượm buồn làm lồng ngực tôi khó thở. Tôi ấm ức thay cho anh, đó đâu phải lỗi do anh chứ.

Anh đến bằng một chiếc xe phân khối lớn rất ngầu và tôi rất thích nó.

- Em không mang mũ bảo hiểm sao ? An toàn là trên hết chứ.

- Em không sợ, vì em luôn ôm chặt anh mà.

Nụ cười của anh tươi tắn như ánh mặt trời, anh nói vì tên anh là Hoàng Kim. Tôi cười khi thấy vẻ tự hào lúc nhắc đến tên mình, tại trông ngố ngố làm sao. Anh đưa tôi đến nhà anh chơi. Ngôi nhà trống trải vô cùng, bởi cha anh không chấp nhận mẹ ruột anh chỉ vì không muốn linh hồn của người vợ trước đau lòng. Được cấp cho nhà riêng, anh đã phải chịu rất nhiều lời ra tiếng vào trong một lần dự tiệc của công ty cha mình.

Cha anh là một tổng giám đốc đầy bận rộn, nên chưa từng đến họp lớp cho anh. Thế mà mẹ anh lại bắt anh sống với ông ấy, do đó anh bắt đầu nổi loạn. Phá phách, đánh nhau, trốn học rồi nhuộm cả tóc để thể hiện sự chống đối của mình đối với cha. Nhưng dường như mọi thứ đều vô hiệu, hậu quả cho những việc đó là anh đã bị đình chỉ học một năm.

Tôi lần đầu gặp anh ấy chính là do chiếc xe máy, anh bất cẩn vặn ga quá đà nên quẹt trúng tôi. Một phen hết hồn, tôi vì thế mà tức giận mắng anh là đồ quỷ tóc vàng. Cả hai cãi nhau um xùm cả một khoảng sân trước trường. Tôi đã báo với ba và đề nghị với hiệu trường cấm học sinh dùng xe máy cá nhân nữa. Anh ta biết chuyện đem cái mặt hầm hầm đi gặp tôi. Và rồi những cuộc cãi vã đó giúp cả hai hiểu nhau hơn. Tiếp theo là gì chắc mọi người đều đoán ra rồi nhỉ.

Tôi vào phòng anh ngồi xuống giường, sau đó anh cầm tới hai ly nước.

- Lại trò này nữa à ? Anh thật trẻ con.

- Chọn đi, em cũng thích nó kia mà.

Anh chìa cho tôi ly nước cam, tôi chỉ sang ly nước lọc.


- Có chắc không đó ?

Anh đe dọa.

- Chắc !

- Thiệt không ?

Anh hỏi thêm lần nữa, tôi bắt đầu lưỡng lự. Đưa mắt nhìn tôi chằm chằm, anh đã hoàn toàn thành công trong việc khiến tâm trí tôi lung lay.

- Thôi, em không đổi.

Tôi cầm lấy và uống một mạch.

- Mặn quá, anh chơi xấu.

- Ấy, em chọn nha.

- Chứ không phải anh sao ?

Lúc đó tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, theo biểu hiện trên mặt khi thấy dãy số cô biết rằng cha anh đang gọi. Xin lỗi tôi xong, anh vội chạy đi.

Chỉ còn một mình ở nhà, tôi đứng dậy nhìn vào cái tủ đối diện giường. Trong đó không hề có đồ, đó là một chiếc tủ trống rỗng. Anh nói vì anh không hề thích ngủ ở căn nhà này do nó rất lạnh lẽo và anh lại người với trái tim ấm áp nên nơi này gần như bị bỏ hoang cho tới khi tôi tới.

Kính coong, kính coong...

Tiếng chuông vang lên, tôi liền ra ngoài xem. Ngoài cửa là một anh chàng mặc vét rất lịch thiệp, cặp kính mà anh ta đeo càng tôn lên nét chính chắn của mình.

- Cho hỏi anh là ai ?

- Tôi là anh trai của chủ ngôi nhà này, cô có thể gọi nó ra không ?

- Anh ấy đi ra ngoài rồi, cha ảnh gọi đi công chuyện thì phải.

Tuy nhiên anh ta nhìn tôi với vẻ không tin. Xông vào nhà quá đột ngột tới mức tôi không thể đuổi kịp bước chân. Anh ta đi vào phòng của Hoàng Kim, tôi từ sau chạy tới.


- Anh làm cái quái gì thế ? Ra mau. Tôi chưa cho phép anh vào mà.

Nghe thấy tiếng tôi quát, anh ta quay đầu lại.

- Yên Yên, em không nhớ anh sao ? Anh là Mạnh Hải, không phải em đã nói sẽ trở thành vợ anh sao ?

Tôi ngớ người trước câu hỏi của anh ta, nhưng lợi dụng thời khắc đó anh ta chạy đến ôm tôi.

- Bỏ tôi ra đồ biến thái, người tôi yêu là Hoàng Kim và mãi mãi là anh ấy.

Hình như do lời nói của tôi đã làm cho anh ta đau đớn, vẻ mặt đầy thống khổ đó nhìn vào tôi. Nó như nói rằng tôi chính là kẻ có lỗi.

- Em làm anh đau lắm em biết không, Yên Yên. Em cũng nên biết cảm giác đó của anh đi.

Anh ta cầm lấy cây gậy bóng chày mà Hoàng Kim rất thích lên rồi dần dần tiến lại gần tôi. Cảm nhận được sự nguy hiểm trong ánh mắt đó, tôi vội vàng chạy.

- Anh yêu em.

Anh ta quất trật vào bên phải, tôi tiếp tục chạy. Lúc gần tới cửa, xui xẻo là tôi bị cây gậy sượt ngang qua người. Vì né tránh nên tôi đã trượt chân.

- Anh yêu em.

Anh ta đánh vào đầu tôi, lúc đó tôi chỉ biết trơ mắt nhìn. Cú quật đầu tiên đau điếng, có tiếng "ong ong" xuất hiện trong đầu tôi. Hình ảnh nhòe hẳn đi, tôi lấy tay sờ thử lên mặt khi thấy thứ gì đó nhớp nháp chảy xuống. Mắt tôi nổi đom đóm khi biết đó là máu của mình.

- Đừng... đừng... anh đừng lại gần tôi. Không ! Xin đừng đánh tôi, x-xin anh đấy. KHÔNG !!!


Tôi không thể nhớ những chuyện trên, vì lúc tôi nhớ rất đau đớn. Nhưng có lẽ tôi sẽ rất hối hận nếu không nhớ. Người tôi yêu thật sự là tên tóc vàng kia, là Hoàng Kim chứ không phải Mạnh Hải. Chính bản thân tôi tự đánh lừa mình, trớ trêu quá mức.

Khi tỉnh lại, nước mắt chảy dài trên gương mặt. Mạnh Hải đã nhốt tôi vào trong một cái lồng thật lớn, mặc cho tôi một bộ váy cưới tuyệt đẹp. Mọi thứ đều đã quá muộn, tôi sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Nước mắt tôi cứ thế mà tuôn.

- Yên Yên, em biết không ? Vào ngay lúc này đây có lẽ thằng em trai anh đã chết vì tai nạn rồi. Anh đã cho người lấy mất vài bộ phận quan trọng của chiếc xe, ví dụ như phanh xe chẳng hạn.

- Đồ ác nhân.

Tôi nói trong nước mắt.

- Hai chúng ta sau này sẽ MÃI MÃI Ở BÊN NHAU.

- Chết đi.

Tôi quằn quại, hai mắt nóng lên vì khóc quá nhiều. Cả người nấc từng cơn vì đau lòng, tôi thật sự sẽ sống với con quái vật này hết đời sao.

Nhớ vote nhé mọi người

Và nếu thích dạng truyện này, bạn có thể xem thêm truyện "Mùi vị từ em" trong phần giới thiệu của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận