Nếu Anh Nói Rằng Anh Yêu Em

(Trích đoạn suy nghĩ của Nguyễn Minh Nhật :
“Làm bạn gái tôi nhé!”
Đích xác là khi tôi nói ra câu này, cả lớp đã một trận hò reo cổ vũ nhiệt tình. Tôi gần như dám chắc rằng vụ này mình thắng chắc, lại hướng tới Diệu Linh mà nói thêm : “Tôi thực lòng thích bà!”
Nếu mà có thể từ chối, chắc chắn cô ấy sẽ hối hận. Nhìn xem, tôi đây vừa đẹp trai, nhà cũng gọi là có điều kiện, lại yêu thương cô ấy thật lòng nữa… không phải là rất xứng đôi với cô ấy sao? Chắc chắn Diệu Linh sẽ mừng rơn mà cảm động, rối rít nói “Yes, I do” ý chứ!
Tôi chỉ kịp thấy biểu cảm bối rối của cô ấy trong một vài tích tắc, còn lại khoảng thời gian yên lặng chờ đợi câu trả lời thì cô ấy chỉ nhíu mày nhìn tôi, đôi lúc còn nhìn sang thằng Phong gay nữa.
Đến khi tôi cùng cả lớp đã hết kiên nhẫn, định lên tiếng hỏi thì bỗng dưng thằng Phong đứng bật dậy làm tôi hết cả hồn. Thầm chửi nó một tiếng trong bụng, tôi đưa mắt khó chịu nhìn nó. Chính là giây phút này khi nhìn vào khuôn mặt nó rồi, tôi lại một trận lạnh gai người. Hình như nó đang tức giận, lại đối với tôi bằng con mắt như muốn băm vằm tôi ra từng mảnh vậy. Thằng này cao hơn tôi, cũng to con chứ không phải dạng bé nhỏ gì, chỉ vì gương mặt đôi nét nữ tính nên mọi người mới luôn nghĩ nó là Gay.
Lúc đầu tôi nghĩ như vậy, nhưng sau khi nghe Thu Hương nói không phải thì tôi lại có chút mơ hồ về giới tính của thằng này. Có lẽ vì con bạn tôi đã quá mê nó nên mới cố chấp rằng thằng Phong không phải đồng tính chăng?
Nhưng lúc này, tôi lại có cảm giác lạ quá!
Chỉ thấy nó hung hăng nhìn tôi, rồi sau đó đạp ghế mà lạnh lùng bước ra khỏi lớp. Cả lớp hình như cũng vì hành động của nó mà làm cho hú vía, một trận xôn xao nổi lên. Chưa kịp định hình, tôi đã thấy Diệu Linh hốt hoảng quay lưng định đuổi theo thằng đó. Vội vàng níu lại cánh tay của cô ấy, tôi cuống cuồng hỏi : “Bà đi đâu thế? Còn chưa trả lời mà.”
“Không liên quan đến ông!” Cô ấy lạnh lùng gạt tay tôi ra, “Còn nữa, tôi không bao giờ chấp nhận được. Ông chỉ cần biết vậy thôi.” Nói rồi cô ấy chạy thật nhanh ra khỏi lớp.
Tôi ngớ người? Sao Diệu Linh lại có thể nói như vậy được? Có phải cô ấy có nỗi lòng riêng hay không? Rõ ràng khả năng cô ấy chấp nhận tôi là cực kì cao cơ mà, sao lại nói những lời như vậy chứ?
Tôi hoang mang nghĩ tới những gì vừa xảy ra. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Chẳng lẽ, thằng Phong, nó… nó thích tôi thật ư?! )
~o0o~Tôi đá phăng cái ghế, thực sự không nhẫn nhịn thêm được giây phút nào nữa. Xoay người rời khỏi lớp, tôi biết là cả lớp đang nhiều đứa trố mắt nhìn tôi lớp. Nhưng kệ, không sao, vì thằng khốn đó vừa tỏ tình với bạn gái của tôi, ngay trước mặt tôi nữa.
Chính là, tôi không được phép làm gì để bại lộ ra tình cảm của hai chúng tôi!
Tôi uất ức, càng thấy mình thê thảm và bất lực vô cùng. Giả như tôi không nghèo, giả như tôi học hành tốt hơn, giả như tôi đẹp trai thêm một tí… thì có lẽ cô ấy đã không phải ngại ngùng khi công khai tình yêu này. Tôi hiểu tôi biết chứ, dù rằng cô ấy là có lí do riêng, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn có một chút xấu hổ vì đã yêu một người như tôi.
Tôi không trách cô ấy, chỉ là tự trách mình, trách mình không được tốt, trách mình không thể làm cho cô ấy tự hào. Tôi cũng muốn mình lớn mạnh lắm chứ, tôi cũng đang cố hết sức chứng tỏ với mọi người đây, rằng tôi không phải đứa chỉ biết ăn bám, rằng tôi không phải một đứa bất tài…
Tôi ngồi xuống bậc cầu thang, gió lạnh thổi làm tôi rét run, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập. Đệch mợ, tự dưng ra đây ngồi hứng gió, đếch hiểu được mình đang nghĩ cái gì!
“Anh giận em sao?” Diệu Linh rụt rè ngồi xuống bên cạnh tôi, cô ấy nhìn tôi chằm chằm, khép nép ôm lấy cánh tay của tôi.

Là vì chán nản nên tôi không muốn mở miệng, chỉ lắc đầu thôi. Tôi làm sao mà dám giận cô ấy chứ.
“Anh đừng sợ… Em sẽ không chấp nhận một ai khác đâu. Anh biết em yêu anh mà…”
“Diệu Linh…” Tôi ngắt lời cô ấy, “Em… từng nghĩ tới cảm giác của anh chưa?”
Trong một vài giây thoáng qua, tôi thấy được cô ấy hơi sững lại, mở miệng định nói với tôi điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Tôi cười buồn, đưa mắt mình nhìn ra phía xa xa. Vì sao trong lòng tôi lại trống rỗng như vậy?
“Em thực lòng xin lỗi. Hãy đợi một thời gian nữa…”
Diệu Linh siết chặt lấy bàn tay của tôi. Cảm nhận được bàn tay cô ấy lạnh lẽo nhưng lại ra đầy mồ hôi, tôi biết cô ấy đang sợ và lo lắng lắm. Thế là tôi vội ôm cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng nói : “Anh biết, không phải em không muốn chúng mình công khai…”
“Em xin lỗi!” Một lần nữa cô ấy cúi mặt yếu ớt nói với tôi.
Tôi lắc đầu, vỗ về bả vai hơi run rẩy của Diệu Linh : “Vào lớp đi, ngoài này lạnh lắm.”
“Sau khi ba mẹ đồng ý chuyện chúng mình, em nhất định sẽ không giấu diếm đâu, được không?” Cô ấy ngước đôi mắt hoe đỏ lên nhìn tôi.
Vậy nếu không đồng ý thì sao?
Tôi mỉm cười, gật đầu rồi nhanh chóng kéo Diệu Linh đứng dậy. Tôi nói : “Đi thôi, chắc cô giáo vào lớp rồi.”
Diệu Linh lặng lẽ bước đi bên tôi, mà tôi cũng tránh cái nhìn chằm chằm của cô ấy vì sợ chính mình lại thêm một lần bất lực mà cảm thấy vô dụng. Đến gần cửa lớp, cô ấy nhẹ nhàng thu tay lại, bối rối nhìn tôi.
Trong lòng càng thêm buồn bã, nhưng tôi vẫn mỉm cười thông cảm rồi bước vào lớp. Thẳng đến dãy bàn mình đang ngồi, tôi phớt lờ mọi cái nhìn đang cắm lên người tôi. Mà chính là thằng bí thư cực kì làm tôi khó chịu, nếu không phải nó từ đầu năm đối tốt với tôi, không chừng với cái loại ánh mắt bây giờ của nó đang rót lên người tôi, chắc tôi sẽ quay ra mà đập cho nó một trận quá.
Những tiết học nhàm chán cứ thế trôi qua, tôi cố gắng thật tập trung đầu óc để ghi nhớ những gì mà các thầy cô giảng dạy. Chính tôi cũng hoảng sợ về tấm bằng đại học của mình, phải được giỏi hoặc xuất sắc, sẽ dễ xin việc hơn nhiều. Sinh viên bây giờ nhiều người ra trường vẫn còn vạ vật không công ăn việc làm, tôi thấy hơi lo lắng về điều đó. Bằng tốt nghiệp giỏi, xuất sắc còn chưa ăn ai, huống hồ tôi lại là một thằng học lực quá nổi trội nữa.
Tôi thầm liếc nhìn Diệu Linh. So ra, cô ấy vẫn tài giỏi, vẫn thông minh hơn tôi gấp nghìn lần. Nhìn toàn thể, tôi chắc chắn không hề xứng đáng với cô ấy.
Lại thêm một trận chán nản, tôi buông bút, quyết định cứ nhìn chằm chằm cô giáo cái đã, mấy cái công thức này, chắc phải bảo thằng Quân nó giảng lại cho thôi. Cũng may thằng bạn tôi không học cùng trường nhưng lại học giống khoa, nên chương trình đào tạo không khác nhau là mấy. Vì thế chúng tôi trao đổi cũng dễ dàng hơn.
“Này, em ngồi bên đó…” Cô giáo bỗng dưng hướng tay chỉ chỉ về phía tôi, “… Lên bảng làm bài này cho cô đi…”
Khốn nạn cái thân tôi, đang yên lành lại nhìn cô chằm chằm lái cái méo gì chứ? Tôi khổ sở đứng dậy, gãi gãi đầu mà đi đến cạnh cô. Cầm viên phấn trong tay cô giáo, tôi bối rối nhìn đề bài trên bảng. Đệch, cái mèng gì thế này, có phải tiếng Việt không thế? Thế là tôi đứng như trời trồng trên bảng, một chữ cũng không thể viết được. Một lúc lâu sau, tôi thở dài, bất lực buông viết phấn trắng xuống mặt bàn giáo viên, khổ sở nói : “Thưa cô, em không làm được…”
Cô giáo trẻ măng nhìn tôi, hạ cặp kính to tổ chảng xuống. Trong giây lát, tôi thầm tự đánh giá, nếu bỏ kính ra trông cô giáo mình chẳng khác gì sinh viên cả, đeo vào thì cứ như mụ già khó tính ý. Cô giáo nói, cắt ngang mạch cảm xúc của tôi : “Em có hiểu cái gì không?”

Tôi lắc đầu. Ừ, tôi biết tôi không thể nói dối được rồi mà.
“Em tên gì?” Cô giáo mỉm cười, “Bài này rất ít sinh viên có thể ngay lần đầu mà đưa ra phương án giải…”
Thế cô gọi em lên làm cái quái gì?
“Hoàng Vũ Phong ạ…” Tôi thở dài, “Thế cô tên gì ạ?”
Cái đệch, mày còn dám hỏi câu này sao hả Phong? Học hết một học kì rồi, đến cái tên của cô giáo còn không nhớ, mày muốn chết à?
Tôi cứng đờ người nhìn cô giáo đang ngạc nhiên, rồi cô mỉm cười mà nói : “Vũ Phong, buổi sau cô sẽ kiểm tra lại em một bài tương tự như thế này. Cố gắng nghĩ ra lời giải nhé.”
Đúng lúc này chuông reo hết giờ vang lên, cô gật đầu chào cả lớp rồi mỉm cười bước nhanh qua người tôi. Tôi thở dài, đời tôi sao mà nhọ thế? Tôi cứ vô tình mà gây gấn với biết bao nhiêu là người, hết đầu gấu rồi bây giờ lại là cô giáo bộ môn… Đệch, đúng là xui tận mang!
“Sao lúc nãy anh lại hỏi cô giáo như thế?” Diệu Linh phụng phịu ôm lấy cánh tay tôi, “Có phải thấy cô ấy xinh nên mới muốn làm quen không?”
Tôi hoảng hồn, vội vàng giải thích ngay : “Vớ vẩn. Là theo thói quen nên anh mới đáp lại như vậy. Cũng là đang nghĩ xem tên cô giáo là gì, học hơn một kì rồi còn chưa biết tên cô, nói ra có mà ăn hành. NHưng mà nghĩ một cái rồi ai ngờ lỡ phun ra luôn đâu…”
Diệu Linh phì cười, cô ấy nhéo nhéo má tôi : “Anh như thế này hèn nào nhiều bạn nữ thích! Hừm!”
Cái gì? Như thế nào? Mà nhiều bạn nữ thích là sao?
Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy. Bỏ mẹ rồi, có phải tôi dính ‘phốt’ gì không? Hay đứa nào hãm hại tôi không?
Thấy mặt tôi đần độn, Diệu Linh lại hung hăng nhéo mạnh tai tôi : “Còn dám nhìn cái kiểu đó à, mau đi ăn!”
Bên tai một trận đau điếng, tôi bất chấp mọi người đi đường đang nhìn chúng tôi như kiểu nhìn hai đứa tấu hài, tôi kêu đau oai oái rồi ra sức năn nỉ : “Dạ, dạ, đi ăn ạ… Anh sai lầm rồi ạ!!”
Chính là cô ấy vẫn hung dữ nhìn tôi, nhưng lần này đã buông cái tai vô tội của tôi ra rồi. Chưa kịp xoa xoa cái tai đỏ như quả cà chua, tôi đã bị cô ấy lôi xềnh xệch đi ăn cơm.
Thật đúng là, số tôi đen đủ đường với người khác giới. Giờ mới thấm câu của mấy thánh, “chỉ đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau”.
***Ngày lễ giáng sinh rồi cũng đến, tôi xin phép bà chị Hải Vân cho về sớm, rồi háo hức lôi gói quà mà đã chuẩn bị từ trước đến chỗ hẹn với Diệu Linh.
Cái này thực ra là tôi đặt mua cho Diệu Linh, bằng cả một tháng lương làm chỗ quán ăn của chị Hải Vân đó. Tôi cũng dặn người ta gói ghém cẩn thận rồi. Nhìn hộp quà xinh xinh, trong lòng tôi lại càng thêm háo hức.

Không biết cô ấy có thích hay không nữa!
Tối hôm nay, Diệu Linh quả thực rất xinh đẹp, xinh đến mức làm tôi ngẩn ngơ từ khoảng cách khá xa. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng như tuyết, khoác bên ngoài áo bông cũng màu trắng dày dặn và đáng yêu. Hình như hôm nay cô ấy còn trang điểm một chút nữa, những đường nét thanh tú trên khuôn mặt lại càng được tô đậm nét. Tôi cứ ngỡ rằng mình đang yêu một thiên thần.
“Sao anh lúc nào cũng ngẩn người thế?” Diệu Linh mỉm cười khi thấy gương mặt ngờ nghệch của tôi.
Vội vàng tỉnh mộng mà chạy tới bên cô ấy, tôi gãi đầu cười phớ lớ : “Anh thấy em đẹp quá nên mới như vậy.”
“Ba hoa!” Cô ấy lườm yêu tôi, lại càng làm tôi muốn say đắm. Bất kể là cử chỉ nào, trong lòng tôi cô ấy vẫn luôn rất đẹp.
Tôi biết là mình đã bị trúng tà yêu rồi! Không sao, tôi cũng nguyện để mình bị dẫn dắt bởi tà thuật này cả đời.
“Mình đi ăn nha.” Tôi nắm lấy bàn tay của Diệu Linh, chẳng khác nào được chạm vào viên kim cương quý hiếm, “Em muốn ăn gì?”
“Ưm, ăn bánh mì thịt xiên!” Diệu Linh không ngần ngại mà trả lời luôn.
“Nhưng mà món ý ăn hoài…” Tôi dở khóc dở cười, tôi còn định dẫn cô ấy đi ăn đồ Ý cơ, “… Hay ăn cái khác nha…”
“Không!”
Tôi còn có thể nói gì hơn?
Sau khi ăn xong cả một núi thỉ xiên nướng, Diệu Linh vỗ bụng thở phào : “Thỏa mãn rồi, thỏa mãn rồi…”
Tôi bật cười, sao trên đời lại có một cô tiểu thư đáng yêu như vậy chứ? Thế là tôi không kiềm được mà hôn xuống mái tóc thơm nhè nhẹ mùi oải hương của cô ấy.
Chúng tôi tiến vào một quán cà phê ấm cúng. Tôi kéo ghế cho Diệu Linh ngồi, rồi đi gọi hai ly Cappuccino nóng cho cả hai. Hớn hở ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô ấy, tôi bối rối rút hộp quà trong chiếc túi mà mình cầm đi loăng quăng nãy giờ, đặt xuống trước mặt Diệu Linh, ấp úng nói : “Cái này… cái này do anh đặt người ta làm… Hi vọng em sẽ thích nó…”
Diệu Linh ngạc nhiên rồi mỉm cười hạnh phúc. Cô ấy nắm lấy bàn tay của tôi rồi nhẹ giọng : “Em cám ơn anh nhiều. Nhưng lần sau không cần…”
“Cần!” Tôi vội ngắt, “Vì đây sẽ là minh chứng kỉ niệm của chúng mình. Bây giờ và mãi mãi…”
Cô ấy xúc động nhìn tôi, rồi đáp : “Em cũng có món quà này dành cho anh.” Rồi cô ấy bất ngờ rút ra trong túi xách một quyển album : “Mau mở ra coi thử đi!”
Tôi run run lật mở quyển album. Đây chính xác là món quà đầu tiên tôi nhận được từ một người khác ngoài mẹ và Mạnh Quân.
Chỉ là trong chốc lát tôi sững người. Tất cả hình ảnh trong album đều là những khoảnh khắc bên cạnh nhau của tôi và cô ấy, được chúng tôi thi thoảng chụp lại bằng điện thoại. Ngoài ra, còn có rất nhiều những hình ảnh chụp trộm tôi lúc ngủ, lúc ngẩn người, lúc đang cúi đầu viết viết, lúc đang phục vụ trong quán… Tôi ngạc nhiên nhìn Diệu Linh hỏi : “Em chụp lúc nào vậy?”
“Mọi khoảnh khắc biểu cảm của anh, em đều muốn ghi lại hết…” Cô ấy đỏ bừng mặt xấu hổi. “… Nên em đã chụp trộm.”
Tôi mỉm cười đầy ngọt ngào. Trên đời này chỉ mình cô ấy là chú ý để tâm đến từng hành động của tôi mà thôi.
“Cám ơn em nhiều…” Tôi hôn nhẹ lên bàn tay của Diệu Linh rồi nói, “Em cũng mở quà ra đi.”

Cô ấy gật đầu, bắt đầu lần tay gỡ bỏ giấy bọc quà. Tôi hồi hộp đến mức cứ cười cười nhìn vào biểu hiện trên gương mặt của Diệu Linh. Mới đầu cô ấy cực kì hồi hộp sau đó lại thành sững người bối rối, cuối cùng lại ngước nhìn tôi và nở nụ cười cực kì nguy hiểm : “Hóa ra anh có sở thích này nha.”
Tôi hơi khó hiểu mà cúi xuống nhìn hộp quà. Má ơi, tôi muốn thắt cổ tự tử!
Vì sao con gấu bông mà tôi tự thiết kế rồi đặt người ta làm, lại biến thành bộ đồ lót thương hiệt Eres màu đỏ rực rỡ thế này. Tôi nhìn còn nóng cả mặt huống gì là người nhận được món quà này nữa.
“Cái này… sao lại…” Tôi há hốc mồm như muốn rớt cả hàm răng.
Đệch mợ bọn chuyển phát, sao lại có thể nhầm lẫn như thế chứ?
“Không biết có vừa không…” Cô ấy đóng nắp chiếc hộp lại trước cái trợn tròn mắt của tôi, “… Nhưng mà em sẽ thử. Cảm ơn anh nha.” Rồi cô ấy cười lợi hại hơn.
Cái gì vậy ông trời? Gấu bông của tôi, gấu bông của tôi!!!
“Không phải… cái này, người ta nhầm lẫn…” Tôi vội vàng giải thích, trong lòng cực kì ấm ức, “Anh đã thiết kế con gấu bông cả tháng trời đặt người ta may cho em… sao giờ nó biến thành cái này chứ…”
Diệu Linh ôm lấy cánh tay cứng đờ của tôi trên mặt bàn rồi mỉm cười : “Chắc người ta nhầm lẫn mất rồi. Em cũng đoán ngay ra mà. Nhưng kì thực, trông mặt anh lúc này dễ thương quá…”
Tôi cũng chẳng kịp để ý tới lời nói của Diệu Linh, vẫn ấm ức vụ con gấu bông kia lắm.
“Đưa em bản thiết kế đi.” Diệu Linh cắn cắn vào bàn tay tôi, “Em sẽ giữ nó, sau này mình cùng đi đặt làm lại.”
“Nhưng mà…” Tôi phụng phịu, “… Anh muốn em được thấy nó cơ. Anh cũng chờ đợi cả tháng lận. Bọn chuyển phát bố láo.”
“Hay mình đến tận nơi xem, mang cả cái này gửi trả người ta nữa.” Diệu Linh mở to đôi mắt nhìn tôi.
Mang đổi hả? Giờ chắc gì đã còn chứ. Mà cái bộ đồ lót này có phải thương hiệu Eres thật không? Tôi có nhìn qua một chút, đúng là được may rất đẹp và tinh tế. Nếu thực sự là hàng chuẩn thì cũng lên đến vài trăm, vài nghìn đô ý chứ ít gì.
“Không đổi nữa!” Tôi quyết định, “Em giữ cái bộ này đi, anh đi đặt lại gấu bông.”
Cô ấy hơi ngạc nhiên nhìn tôi rồi lại cười đầy xấu xa : “Anh thực sự có hứng với bộ đồ này nha.”
Ách, cái gì vậy? Nhìn không ra là tôi đang có hứng luôn. Chẳng qua là vì nó đắt nên cướp luôn mà thôi ý. Thế mà bây giờ lại thành thằng dâm dê, đúng là hết nói được luôn.
Tôi thở dài, rồi nhích ghế lại gần cô ấy : “Em bù đắp tổn thương tinh thần cho anh đi.”
Nói rồi chưa để cô ấy phản ứng, tôi cư nhiên mà đặt một nụ hôn lên môi của Diệu Linh. Cô ấy hơi bất ngờ một chút, nhưng cũng nâng cằm đáp lại nụ hôn sâu của tôi.
Được, em cứ mặc bộ này đi. Sau này chính anh sẽ đem lột xuống!
Quảng cáo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui