Tôi chính xác là cảm thấy yêu đời trở lại từ sau lúc Diệu Linh nói chuyện với tôi. Dù cô ấy vẫn ngại ngùng và ít gần gũi hơn trước, bởi vì đã biết tỏng tôi là trai thẳng rồi, nhưng dù sao vẫn hơn cái cảnh coi nhau như người xa lạ.
Có vài lúc trên lớp, tôi định hỏi cô ấy về người con trai lần nọ, nhưng mà ngại vì chuyện của người ta, tốt nhất mình không nên xen vào. Thế là lại nén xuống tâm trạng buồn bã, ở bên cạnh với vai trò một người bạn.
“Mày có tin tao cho mày ăn vả không thằng này?” Mạnh Quân khua khua tay trước mặt tôi, “Đệch mợ, mày để hồn đi đâu đấy, đếch nghe bố nói gì à?”
Tôi sực tỉnh giấc mộng, chả biết nó đang nói cái mèng gì, nhưng vẫn giả bộ nhíu mày : “Tao vẫn đang nghe còn gì.”
Thằng bạn tôi hậm hực, nó nói : “Đó, bây giờ tao với mày đợi bà chị tao đến. Nói trước mà bà ý hung dữ lắm đấy, ăn nói cho cẩn thận vào không lại bị bạt tai.”
Nghe nó nghiêm trọng đến thế, tôi cũng không khỏi căng thẳng. Trên đời này còn có cô gái kinh khủng như thế sao. Thế là tôi ngồi thẳng tắp lưng, nghiêm trang chờ đợi bóng dáng người phi thường đó xuất hiện.
Đến lúc cái lưng bắt đầu mỏi nhừ và định gù gập xuống, bất chợt cánh cửa phòng ăn nhà thằng bạn bật mở cái “Rầm”. Tôi vội vàng thẳng lưng, mặt biểu cảm cực kì nghiêm túc.
“Thấy chị mà không đứa nào chào hỏi?”
Giọng nói đanh đá vang lên đằng sau lưng. Mà khoan, cái giọng này hình như tôi đã nghe ở đâu rồi thì phải.
Tôi nghi hoặc quay lưng lại nhìn, cơ miệng tôi lại được một trận giật liên xoành xoạch. Ôi má ơi, đây chính là yêu nữ đã chọc ghẹo tôi ở công viên.
“Sao? Nhận ra mà không chào?” Bà chỉ bỏ cái chân xuống khỏi cánh cửa. Mẹ nó, dùng chân mở cửa đang khóa, đẳng cấp gì vậy?
Thấy tôi vẫn còn đang ngơ ngác, thằng bạn liền huých vai tôi, nhanh nhẩu nói : “Chào sếp tổng, bọn em đến trình mặt sếp ạ.”
“Chú mang cốc nước ra đây cho chị.” Chị ta khoanh tay vào ra lệnh, lập tức thằng Quân răm rắp nghe theo.
Đáng sợ quá!
Lúc này tôi mới lắp ba lắp bắp : “Ha… lại… lại gặp chị rồi.” Chết tiệt, sao số tôi lại toàn gặp phải những con người kì cục đến thế?
“Em trai đáng yêu, em biết cách nịnh gái không?”
Hỏi cái gì thế? Tôi ngẩn tò te, gãi đầu : “Em không…”
“Vậy bây giờ tập đi. Làm nhân viên bưng bê, không chỉ là dùng cái mặt dễ thương này đâu.” Nói rồi cư nhiên mà lấy tay véo véo má tôi đau điếng, “Mà còn phải dựa vào cái mồm nữa.”
Lúc này Mạnh Quân đã quay trở lại, nó ái ngại nhìn tôi đang chịu trận, nhún vai ngó lơ trước ánh mắt cầu cứu của tôi.
Thằng khốn nạn, bạn bè tệ vãi chưởng!
“Dạ… em biết rồi chị, tha mạng…” Tôi nhìn cô gái thấp hơn mình cả một cái đầu, không khỏi uất ức.
“Vậy, thử nịnh nọt chị đi!”
Cuối cùng cũng chịu buông tha, tôi khổ sở xoa xoa hai cái má bị véo đỏ ửng như quả cà chua của mình. Làm sao trên đời lại có người ác độc như vậy cơ chứ?
“Nhanh lên, trước khi chị nổi giận.” Chị ấy cầm cốc nước đưa lên miệng, nhã nhặn uống, khác xa cái thái độ bạo lực khi nãy.
Tôi vẫn đứng chết chân, chẳng biết phải làm cái gì nữa, chẳng nhẽ ra đấm bóp, tẩm quất cho bà chị này sao?
“A… Trông chị không già như hôm trước.” Nói xong tôi quá tự hào.
Thằng bạn tôi lắc đầu thở dài xoa xoa hai bên thái dương, còn chị kia… Ách, hình như sắc mặt không được tốt cho lắm. Chết bố nhà nó, tôi nói cái gì không đúng sao?
B
ất chợt bên tai phải đau điếng. Tôi kêu oai oái khi biết được bà chị hung dữ này đang nhéo tai tôi. Chị ta quát : “Hôm trước thì cậu nhầm chị thành nhân viên bán hàng, đến bây giờ lại nói chị già. Cậu không muốn sống nữa à? Hả?”
Tôi vội vàng rối rít xin lỗi : “Ý em không phải thế. A, đau quá. Chị… rất xinh đẹp ạ!!” Người này đích thực còn đáng sợ hơn Diệu Linh gấp một tỷ lần. Ít ra Diệu Linh của tôi còn quan tâm tôi và dễ thương hơn nhiều.
Ấy, “của tôi” là sao? Từ lúc nào mà tôi tự cho mình cái quyền độc chiếm đến vậy? Cô ấy cũng đã có bạn trai rồi mà.
Nghĩ tới đây, lòng tôi không tránh khỏi một trận muộn phiện.
“Cậu này đích thị là người kì cục.” Bà chị kia gọi hồn tôi về thân xác, đồng thời bỏ cái tay đang ra sức nhéo tai tôi ra mà nhíu mày, “Cậu có thể ngẩn ngơ mọi lúc mọi nơi à?”
“Nghề của thằng này rồi mà chị Vân.” Thằng khốn nạn kia lên tiếng rồi cười ầm ầm.
Tôi nhăn mặt xoa xoa cái tai, cảm thấy xót thương cho chính thân phận của mình. Sao ai gặp tôi là cũng xài bạo lực vậy chứ?
“Nhớ kĩ, tên chị đây là Lê Thị Hải Vân. Chữ ‘Thị’ cũng không được phép quên nhớ chứ? Được rồi, từ mai bắt đầu đi làm.” Bà chị xoay lưng bỏ đi, không quên kèm thêm một câu dọa nạt, “Đến muộn là chết với chị nhé hai đứa.”
Hai thằng chúng tôi một trận lạnh sống lưng, cùng nhau thốt lên : “Bà chằng!”
Ấy là khi bóng dáng bà chị đó đã khuất hẳn rồi chúng tôi mới dám hô lên. Tôi bực bội quay sang thằng bạn chạnh chọe : “Con mẹ nó, thằng khốn, mày rước họa vào thân anh em rồi.”
Nó nhìn tôi ấm ức : “Bố khỉ, biết thế tao cũng đếch thèm vào làm cho bà ý đâu.”
“Chị mày còn hơn cả cọp cái.” Tôi nhìn cái cửa bị đá cho lõm một chút xuống không khỏi hoảng sợ, “Mẹ kiếp, nội công thâm hậu.”
Thế là mang theo tâm trạng bức xúc, chúng tôi quyết định ra Net cứu rỗi tâm hồn.
Có hay không thì hỏi ông trời tại sao tôi lại khổ sở với chị em phụ nữ đến như thế!
~o0o
~Diệu Linh đem gương mặt háo hức giáp lại gần tôi. Tôi còn tưởng chính mình đang được nhìn thấy thiên thần nữa chứ, trong lòng không khỏi xốn xang. Tim đập điên loạn và cổ họng nuốt ực xuống một cái, tôi chăm chú nhìn đôi môi đỏ mọng kia mà ảo tưởng được cắn lên. Chính là khi tôi đang cuồng dâm sinh hoang tưởng, thì đã thấy cô ấy nhe răng, cắn lên mũi tôi một cái đau thót cả tim gan.
“Bỏ làm chỗ cà phê để chạy tới bên một chị gái đẹp chứ gì?” Cô ấy càng cắn mạnh hơn.
Mũi của tôi, nó đã làm nên tội tình gì? Thế là tôi không ngừng kêu đau, sống chết xin cô ấy tha mạng.
“Hừm!” Rốt cuộc cũng chịu tha cho tôi, Diệu Linh xoay người bước đi trước, “Đó, tùy cậu!”
Tôi vội vàng chạy theo đến bên cạnh, cười hì hì mà giải thích : “Không phải đâu, chẳng qua là bà chị của thằng bạn thân nên tớ mới giúp thôi.”
“Thế ai nhờ cái gì cũng đồng ý luôn à? Nhờ lột quần áo mà cấu tí cũng cho luôn chứ gì?”
Tôi còn biết nói gì đây. Tôi khổ sở lắc đầu, rồi xuống nước mà nói : “Dạ không ạ. Tớ biết lỗi rồi ạ, lần sau sẽ báo cáo đoàng hoàng.”
“Vậy đi, đi chợ Đêm xem có cái gì hay ho không.” Cô ấy lập tức kéo tô đi xềnh xệch.
Con gái đúng là khó hiểu.
Tối nay trời lạnh, chúng tôi không muốn đi xe máy, nên đón một chuyến xe buýt mà đi. Ngồi bên cạnh cửa kính, Diệu Linh cười tít mắt nhìn dòng người tấp nập trên phố mà hót líu lo. Thấy cô ấy như vậy, bỗng dưng tôi cũng vui theo, liền mỉm cười mà nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp ngồi cạnh.
Chắc chắn người con gái này, sẽ không bao giờ tôi có thể ngừng yêu thương.
“Phong…” Cô ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi, “… Cậu thích cô gái nào chưa?”
Tôi hơi sững lại trước câu hỏi này. Nếu tớ yêu cậu thì sao?
“Tớ… đã thích rồi…” Tôi hơi đỏ mặt, cố gắng giữ ngữ khí bình thường nhất có thể.
Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, tôi quay sang phía Diệu Linh. Đúng thực là cô ấy đang nhìn tôi, không phải bằng ánh mắt ngạc nhiên, mà hình như là đầy thất vọng.
Chắc do tôi nhầm chăng? Tôi định lên tiếng, nhưng cô ấy đã ngả đầu xuống vai tôi, hình như còn gắt gao siết chặt bàn tay tôi hơn nữa. Có phải cô ấy lại không yên lòng?
“Diệu Linh…” Tôi không dám nhúc nhích sợ cô ấy sẽ khó chịu, “Tớ hứa sẽ không bỏ mặc cậu mà…” Ừ, vì cậu chính là người mà tớ yêu.
Cô ấy không trả lời, chỉ lặng lẽ ngước mắt lên nhìn tôi. Khoảnh khắc này bỗng dưng tôi thật muốn ôm cô ấy vào lòng, để không bao giờ tuột đi mất. Nhưng chính là, tôi không thể đi quá giới hạn. Tôi chỉ là một người bạn mà thôi…
“Sao trước đây cậu phải giả vờ là người đồng tính?” Cô ấy bất chợt hỏi.
Tôi bối rối, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia. Nếu nói rằng làm thế là vì muốn ở bên cậu, cậu sẽ không ghét bỏ tớ chứ?
“Tớ muốn làm bạn với cậu.” Tôi buồn rầu nói, “nếu không phải do nghĩ tớ là Gay thật, liệu cậu có muốn chơi cùng với tớ không?” Tôi đau xót nhìn cô ấy.
“Phong à…” Cô ấy bối rối gọi tên tôi.
“Đến nơi rồi, chúng ta xuống xe thôi.”
Tôi vội vã đứng dậy, rồi mỉm cười che giấu nỗi buồn kia lại, nhẹ nhàng kéo cô ấy xuống xe. Diệu Linh vẫn cứ nhìn tôi, hình như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi cô ấy lại ngưng lại, lặng lẽ đi bên cạnh tôi.
Chúng tôi tiến vào khu chợ Đêm đông đúc nhộn nhịp, nhưng mỗi người lại có một suy nghĩ riêng. Tôi không quan tâm đến hàng quán xung quanh, mà chỉ một mực nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô ấy. Lúc nào tay cô ấy cũng lạnh lẽo, thực sự rất cần một người ấm áp ở bên. Tôi đưa bàn tay của Diệu Linh lên miệng, hà một hơi ấm lên bàn tay nhỏ bé, rồi xoa xoa cho tăng nhiệt độ.
Mà Diệu Linh cũng không bài trừ hành động của tôi, cô ấy chỉ nhìn tôi thật nhiều. Tôi ít khi thấy cô ấy tâm trạng đến như vậy, bèn lên tiếng chọc vui : “Cái kia chắc hợp với cậu kìa.” Tôi chỉ tới một đôi găng tay màu nâu bằng bông có trang trí một con gấu hồng hồng phía trên. Chưa đợi cô ấy phản ứng, tôi đã buông tay ra, chạy đến bên cạnh cái sạp mà hớn hở hỏi bác chủ : “Cháu lấy đôi này ạ. Bao nhiêu hả bác?”
“Cậu bé có mắt thẩm mĩ đấy, đôi này bác chỉ nhập về được duy nhất một đôi được thôi.” Bà chủ cười, “Thôi lấy mở hàng nhé.”
Tôi cười, đem tiền ra trả rồi hí hửng quay lại chỗ Diệu Linh. Đem bàn tay lạnh buốt của cô ấy mà xỏ vào chiếc gang xinh xinh, tôi mỉm cười : “Vừa vặn xinh đẹp.”
“Tớ không muốn đeo găng tay đâu.” Cô ấy phụng phịu.
Tôi ngớ người. Cô ấy không thích sao? Tôi thấy đẹp mà.
“Nhưng đeo thì mới ấm chứ?”
“Chả phải cậu chỉ cần nắm tay tớ thôi sao?”
Tôi ngạc nhiên nhìn Diệu Linh. ‘Chỉ cần nắm tay tớ’… Tôi thực sự không hiểu ý của cô ấy. Vì sao lại nói như vậy? Đâu phải mùa đông nào tôi cũng sẽ được phép ở bên cạnh cô ấy như bây giờ?
“Ơ, Linh hả?” Giọng nói của một người con trai cắt đứt bầu không khí bối rối của hai chúng tôi.
Tôi xoay người lại hướng phát ra tiếng nói, trong lòng không khỏi trùng xuống. Chính là khi nhìn thấy người con trai đó, tôi đã muốn rời đi. Anh ta sao lại xuất hiện vào lúc này?
“Trùng hợp quá, em cũng đến đây chơi à?” Anh ta nhìn Diệu Linh, bỏ qua tôi bên cạnh mà cười nói.
“Dạ…” Diệu Linh bối rối, “Em… đi cùng bạn…”
Lúc này bạn trai cô ấy mới ngó nhìn đến tôi, hướng tôi mà nở nụ cười chào hỏi. Trong lòng đã sớm u ám, nhưng tôi vẫn giữ lễ độ, lịch sự gật đầu chào lại.
“Vậy hai em đang đi đâu thế?” Anh ta mỉm cười. Nụ cười này thực sự quá thu hút ánh nhìn của người khác giới.
Diệu Linh bối rối nhìn sang tôi, thấy tôi mỉm cười, cô ấy ấp úng nói : “A, em cũng giống anh thôi, đến đây dạo chơi ạ. Anh đi cùng ai hả?”
Tôi kiễn nhẫn đứng cạnh, cố gắng đừng tỏ ra buồn bã.
“Anh đi cùng Bách.” Anh ta lại nhích gần về phía Diệu Linh, bất chợt đưa tay ôm hai má cô ấy mà hỏi, “Em lạnh quá rồi nè.” Nói rồi lại kéo cô ấy vào trong lòng mà ôm.
Diệu Linh hình như có chút sững người rồi bối rối. Chính là, tôi bất chợt cảm thấy trái tim mình nhói đau. Tôi không thể tự nhiên mà nhìn thấy người con gái mình yêu trong tay cùng đàn ông khác. Tôi thực sự mỏi mệt!
“Xin lỗi…” Tôi nở một nụ cười đau đớn, “… Bỗng dưng cảm thấy trong người không khỏe, tớ về trước đây.”
Tôi cười cười, rồi hướng người đàn ông kia gật đầu chào. Không để cho Diệu Linh kịp phản ứng, tôi đã xoay người bước đi.
Giữa con phố đêm đông đúc, sao lòng tôi lại thấy cô đơn đến tột cùng? Tôi bước thật nhanh như chạy trốn, tôi sợ mình sẽ tự tổn thương chính mình nếu tiếp tục nhìn thấy những gì không muốn. Ra khỏi đám đông nhộn nhịp, tôi tiến nhẹ về bến xe buýt. Trên phố, xe cộ vẫn đi lại tấp nập, còn tôi thì trống trải đến nỗi quên mất mình cần đi đâu, cần làm gì. Tôi cứ như người mất hồn mà nâng bước chân đi tiếp. Không biết qua bao lâu, đằng sau có tiếng bước chân chạy ‘cộp cộp’ trên mặt đường. Tôi cũng không còn quan tâm nữa, ai mặc ai, tôi cần được yên tĩnh. Thế là, tôi vô hồn mà chậm chạp tiến lên.
“Vũ Phong!”
Đằng sau vang lên tiếng gọi của cô ấy, nhưng tôi bất chấp cắm đầu mà đi tiếp. Tôi không muốn nghe, tôi sợ mình lại yếu mềm, tôi sợ mình sẽ để cô ấy nhận ra, tôi yêu cô ấy đến nhường nào.
“Này, cậu đợi tớ.” Diệu Linh vẫn chạy theo lưng tôi.
Tôi thở dài, không nỡ làm cô ấy mệt vì lần trước đã chứng kiến cô ấy té xíu, tôi vẫn còn kinh hoảng đến tận bây giờ đây. Tôi đứng lại, cười buồn : “Cậu không đi cùng anh ấy sao?”
Diệu Linh giữ lấy cánh tay tôi, thở mệt nhọc. Tôi biết mình lại yếu lòng rồi, tôi biết mình không nên như vậy. Chính là lí trí bị trái tim đánh bại, tôi đau lòng quay lại nhìn cô gái mà tôi yêu thương, nhẹ giọng nói : “Sao lại đuổi theo tớ? Cậu không biết mệt sao?”
“Vũ Phong, cậu… cậu thích ai?” Diệu Linh chờ đợi nhìn vào đôi mắt của tôi.
Tôi biết mình đang làm điều sai trái, tôi biết mình là thằng khốn nạn. Nhưng tôi không thể kiềm lại được nữa, tôi ôm cô ấy vào trong lòng, thổn thức : “Tớ yêu cậu, Diệu Linh.”
Người trong lòng đột nhiên sững lại, yên lặng không thốt ra tiếng nào, đến hơi thở cũng nhẹ như không.
“Có được không?” Tôi cười chua xót, “Cậu sẽ không ghét tớ chứ? Hãy cho tớ ở bên cậu, như thế này thôi cũng được. Tớ hứa… hứa sẽ không để tình cảm của mình làm cậu khó xử… Chỉ cần, cậu và… và anh ấy hạnh phúc, tớ sẽ mãi bên cậu, như một… một người bạn.”
Nói ra những lời như vậy, tôi không những không nhẹ nhõm đi, mà lại càng thêm lương tâm cắn rứt. Cô ấy là hoa đã có chủ, sao tôi có thể nói lời yêu thương cơ chứ? Tôi đúng chẳng khác gì một thằng mặt dày.
“Diệu Linh, sao tự dưng lại chạy đi thế?”
Nghe được giọng nói này phía xa xa, tôi hốt hoảng buông cô ấy, lùi về sau một bước. Thật sự muốn tát vào mặt mình vài cái cho tỉnh ngộ, tôi sợ hãi nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Diệu Linh.
Tôi đã lại tiếp tục lấn sâu vào sai lầm rồi. Tôi quả là kẻ không biết phận.
“Xin… xin lỗi cậu…”
Vội vã xoay người rời đi, tôi kiềm lại cơn đau buốt từ tận xương tận tủy.
Tất cả, dường như đã đặt dấu chấm của một giấc mơ, một giấc mơ hoang đường.
Quảng cáo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...