Chương 8: Người dưng không còn, quãng đời còn lại ra sao? 6
Ngày hôm sau Đồng Phi Phi đến công ty đưa đơn xin nghỉ việc, Mạnh Tuần không hề ngăn cản thậm chí còn đốc thúc bên nhân sự nhanh chóng giúp cô hoàn thành một loạt các thủ tục nghỉ việc. Khi Đồng Phi Phi ôm thùng giấy bước ra khỏi tòa nhà văn phòng thì vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa.
“Phi Phi!” Đồng Phi Phi ngẩng lên, Kha Nhã Doanh với bộ mặt vô cùng ngạc nhiên đứng trước mặt cô. “Cậu… cậu muốn…”
Đồng Phi Phi khẽ nhếch khóe môi, xốc lại thùng giấy rồi kể lại sự việc dễ dàng có thể nhận ra được: “Mình nghỉ việc rồi.”
“Nghỉ việc ư?” Kha Nhã Doanh sững người. “Vậy… vậy Mạnh Tuần, anh ấy có biết không?”
“Anh ấy phê duyệt rồi.”
“Hả?” Kha Nhã Doanh kinh ngạc.
Thùng giấy trong tay có vẻ nặng hơn một chút nên Đồng Phi Phi càng khép chặt cánh tay ôm thùng giấy: “Có phải cậu định đến tìm Mạnh Tuần không? Anh ấy ở trên phòng đó. Mình về trước nhé!”
“Cậu đợi đã!” Kha Nhã Doanh giữ lấy Đồng Phi Phi, muốn nhìn cho thật rõ từng nét biểu cảm trên khuôn mặt của cô nhưng Đồng Phi Phi đã cúi mặt, tránh ánh mắt của Kha Nhã Doanh.
“Nhã Doanh, để mình đi.” Giọng của Đồng Phi Phi bị ép xuống thật nhỏ, tới mức giống như một lời khẩn cầu. Kha Nhã Doanh vô thức buông tay, Đồng Phi Phi càng cúi đầu thấp hơn, tay ôm thùng giấy, từng bước từng bước đi về phía trước.
“Phi Phi!” Tiếng của Kha Nhã Doanh vang lên khiến Đồng Phi Phi dừng bước nhưng cô vẫn không quay người trở lại mà chỉ dừng lại không đến hai giây rồi tiếp tục bước về phía trước, không quay đầu lại nữa.
Kha Nhã Doanh cắn chặt môi, nắm chặt tay, tức giận lao vào văn phòng của Mạnh Tuần, ngay cả cửa cũng không thèm đóng lại mà lớn tiếng chất vấn: “Tại sao anh lại đồng ý để Phi Phi nghỉ việc chứ?”
Mạnh Tuần nhìn lướt qua cô, đứng dậy, đóng cửa phòng lại rồi mới lạnh lùng đáp: “Bây giờ em đã là vị hôn thê của anh, hãy chú ý đến thân phận của em.”
“Thân phận cái gì chứ!” Kha Nhã Doanh hoàn toàn không bình tĩnh được nữa, giọng lại càng cao. “Hôm qua, khi anh để em lừa Phi Phi, rõ ràng không phải như thế này! Anh rõ ràng đã đồng ý với em là sẽ không làm tổn thương Phi Phi…”
“Choang!” Một tiếng vỡ rất lớn ngắt ngang sự kích động của Kha Nhã Doanh. Cô tròn mắt, há miệng kinh ngạc nhìn xuống chiếc ống đựng bút bằng đá cẩm thạch bị ném vỡ thành bốn, năm mảnh trên nền nhà rồi lại nhìn lên đôi mắt đã đỏ ngầu của Mạnh Tuần, không dám thở mạnh nữa. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mạnh Tuần nổi giận như thế này…
“Em đi đi!” Mạnh Tuần thở mạnh, tựa vào bàn vài phút rồi mới chậm rãi ngồi xuống ghế, chau mày, day mạnh hai bên thái dương đang đau nhức rồi khàn khàn nói: “Chuyện nghỉ việc là do Đồng Phi Phi tự đưa ra. Nếu em muốn hỏi thì đi mà hỏi cô ấy!”
Kha Nhã Doanh khẽ mấp máy môi định nói thì điện thoại trong túi rung lên. Cô lấy điện thoại mở ra xem thì thấy có một tin nhắn của Đồng Phi Phi: “Nhã Doanh, đừng trách Mạnh Tuần, là do mình kiên quyết muốn nghỉ việc thôi.”
Kha Nhã Doanh nghĩ đến gương mặt cô độc lúc vừa rồi của Đồng Phi Phi rồi lại nhìn thần sắc buồn bã, mệt mỏi của Mạnh Tuần trước mặt, thực sự không hiểu nổi tại sao hai người này rõ ràng không nỡ buông nhưng cứ làm như vậy?
“Mạnh Tuần, Phi Phi, thực ra cô ấy…”
“Không cần phải thay cô ấy giải thích nữa.” Mạnh Tuần xua tay. “Danh sách mời tiệc đính hôn của nhà em đâu? Đã mang đến đây chưa vậy?”
“Hả? Vâng, mang đến rồi!” Kha Nhã Doanh lúc này mới nhớ đến mục đích lúc đầu cô đến tìm Mạnh Tuần, vội lấy tờ danh sách từ trong túi, đưa cho anh. Mạnh Tuần đón lấy, đặt luôn xuống bàn rồi nói với Kha Nhã Doanh: “Anh rất bận, buổi trưa không thể đi ăn cùng em được rồi.”
“Nhưng mà…”
“Anh nói rồi, anh rất bận. Vậy nên phiền em về đi được không?” Mạnh Tuần ngẩng lên, giọng anh rất nhẹ, nhưng ánh mặt lại vô cùng ảm đạm, thể hiện rõ sự nhẫn nại của anh đã đến tận cùng của giới hạn. Kha Nhã Doanh trong lòng có chút sợ hãi nhìn qua đám mảnh vỡ của đá cẩm thạch trên sàn nhà, im lặng, cuối cùng cũng không dám khuyên nữa mà lặng lẽ rời khỏi văn phòng của Mạnh Tuần.
Sau khi Kha Nhã Doanh bước ra khỏi văn phòng của Mạnh Tuần thì chợt nghĩ hay là cô nên đến tìm Đồng Phi Phi. Khi cô đến nhà của Đồng Phi Phi thì thấy Phi Phi đang đóng gói hành lý, liền nghi ngờ hỏi: “Cậu định chuyển nhà à?”
Đồng Phi Phi gật đầu, Kha Nhã Doanh càng thêm nghi ngờ: “Cậu định chuyển đi đâu?”
Đồng Phi Phi im lặng một hồi rồi mới nhẹ nhàng đáp: “Quý Châu.”
“Quý Châu ư?” Kha Nhã Doanh mở to mắt: “Cậu đi Quý Châu làm gì?”
“Đi dạy học tình nguyện.” Đồng Phi Phi mỉm cười thật nhẹ. “Năm đó, mình vì chuyện của Quân An mà ở đó chưa được bao lâu đã rời đi, quả thật là không có trách nhiệm…”
“Cậu nói cái gì vậy?” Kha Nhã Doanh không thấy được bộ dạng vẫn giữ một nụ cười trên mặt của Đồng Phi Phi, nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi đống hành lý bên cạnh, do dự một hồi rồi cất tiếng hỏi: “Nếu mình không đính hôn cùng với Mạnh Tuần nữa thì có phải cậu sẽ không đi không?”
Đồng Phi Phi nheo mắt lại nhưng rồi rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường, lắc đầu: “Mình quyết định sẽ rời xa nơi này từ lâu rồi, không liên quan gì đến việc đính hôn của hai người.”
“Nhưng… nhưng dù sao cậu cũng nên đợi đến khi mình đính hôn xong rồi mới đi chứ! Mình… mình còn định nhờ cậu làm phù dâu đó!” Kha Nhã Doanh bị Đồng Phi Phi dồn ép nên nhất thời buột miệng nói ra.
“Phù dâu ư?” Đồng Phi Phi ngạc nhiên ngẩng đầu lên. “Cậu muốn mình làm phù dâu cho cậu sao?”
“Đúng vậy!” Kha Nhã Doanh lúc này muốn giữ Đồng Phi Phi lại trước rồi mới nói liền gật đầu, khẳng định: “Cậu vừa hiểu mình vừa hiểu Mạnh Tuần, còn có thể giúp mình giấu Tiểu Quả, mình không nhờ cậu thì còn nhờ ai chứ? Ngày đính hôn thì điện thoại của mình sẽ phải đưa cho phù dâu giữ giúp mình. Nếu cậu không có mặt, ngộ nhỡ Tiểu Quả gọi đến, người khác lại làm lộ ra thì mình biết làm thế nào? Cho dù cậu muốn đi thì cũng không nên vội mấy ngày này chứ? Lần này, mình đã phải bỏ ra cái giá đắt như vậy nên tuyệt đối không để uổng phí được, nhất định cậu phải giúp mình lần này đó!”
“Nhưng… mình đã từng ở trước mặt nhà họ Mạnh…”
“Chuyện đó mẹ của Mạnh Tuần đã sớm giúp chúng ta giải quyết rồi!” Kha Nhã Doanh biết là Đồng Phi Phi muốn nói đến chuyện cô giả mạo thân phận bạn gái của Mạnh Tuần để đi ra mắt nhà họ Mạnh liền vội xua tay, an ủi: “Cậu cứ yên tâm, họ sẽ không gây khó dễ cho cậu đâu. Cậu giúp mình đi mà! Ngoài cậu ra, mình thực sự không yên tâm giao cho người khác, nhỡ hỏng việc thì xong!”
Đồng Phi Phi cúi đầu, nghĩ hồi lâu rồi cảm thấy sự lo lắng của Kha Nhã Doanh cũng rất có lý, ngày đính hôn cũng nên phải phòng Tiểu Quả gọi điện đến làm hỏng hết chuyện. Thở dài một tiếng, cuối cùng cô cũng khẽ gật đầu: “Được thôi, mình sẽ đợi cậu đính hôn xong rồi mới đi.”
Kha Nhã Doanh sợ Đồng Phi Phi sẽ hối hận nên ngay lập tức đưa Đồng Phi Phi đến chỗ công ty tổ chức hôn lễ, ủy thác tất cả mọi chuyện chuẩn bị cho lễ đính hôn cho Phi Phi. Hằng ngày lại còn bắt cô cùng đi chọn đồ trang sức, thử lễ phục, thậm chí ngay cả ngày cô và Mạnh Tuần chụp ảnh đính hôn cũng kéo cả Đồng Phi Phi theo cùng.
Mạnh Tuần vừa nhìn thấy Đồng Phi Phi thì sững người, nhưng rất nhanh anh đã lấy lại được thần sắc, thậm chí không một lời chào hỏi mà đi lướt qua cô vào trong phòng thử đồ.
Đồng Phi Phi ngồi ở trong góc nhìn Kha Nhã Doanh và Mạnh Tuần mỉm cười, cùng tạo các tư thế theo như lời chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia dưới ánh đèn rực rỡ. Ánh mắt Mạnh Tuần nhìn Nhã Doanh rất dịu dàng và chăm chú, khóe môi còn ẩn chứa một nụ cười, có vẻ rất tình cảm, dường như người đang đứng trước mặt anh lúc này chính là một bảo bối mà anh muốn giữ nhất trên thế gian… Trong giây phút đó, Đồng Phi Phi dường như có chút hoảng hốt, cô cảm thấy Mạnh Tuần và Kha Nhã Doanh vốn không phải là đang diễn kịch mà là những người yêu nhau thật lòng.
“Phi Phi? Phi Phi?” Tiếng gọi của Kha Nhã Doanh khiến Đồng Phi Phi sực tỉnh, lúc này cô mới nhận ra họ đã chụp xong.
“Cậu sao thế? Sao mắt lại đỏ thế kia?” Kha Nhã Doanh hơi lo lắng sờ lên trán của Đồng Phi Phi. “Không khỏe ở đâu sao?”
“Ồ, không có.” Đồng Phi Phi quay mặt đi, tránh bàn tay của Kha Nhã Doanh. “Có thể là do ánh đèn quá chói mắt nên mới bị như vậy thôi.”
“Chói mắt ư?” Kha Nhã Doanh thắc mắc, quay đầu nhìn lại chỗ họ vừa chụp ảnh, Đồng Phi Phi ngồi ở đây thì sao lại cảm thấy chói mắt khi mà cô và Mạnh Tuần còn trực tiếp đứng ngay dưới ánh đèn cơ chứ?
“Mình không sao. Chụp xong rồi à, để mình giúp cậu đi thay đồ nhé?”
“Ừ, được.” Kha Nhã Doanh đã bị bộ lễ phục làm cho bức bị, khó chịu từ lâu, thấy Đồng Phi Phi cũng có vẻ thực sự không sao bèn gật đầu, quay người bước về phía phòng thay đồ. Đồng Phi Phi đi theo ngay sau Kha Nhã Doanh, cúi đầu, lặng lẽ lau mắt.
Mấy ngày nhanh chóng qua đi, chớp mắt đã đến tối hôm trước ngày lễ đính hôn. Kha Nhã Doanh đến nhà Hạ Tiểu Quả, chuẩn bị hành lý cho anh để anh tham gia triển lãm lưu động.
“Túi này là để thuốc cho anh, nếu hơi bị cảm hoặc không hợp khí hậu ở đó thì lấy ra uống, nhưng nếu là bệnh nghiêm trọng thì nhất định phải đi khám bác sĩ!”
“Túi này là trà xanh và cà phê hòa tan, đều được đóng vào các gói nhỏ rất tiện. Nhưng tốt nhất là anh uống ít thôi, đặc biệt là buổi tối thì không nên uống đâu.”
“Chai này là chai tương ớt em mua cho anh. Nếu thấy không ngon miệng thì có thể ăn một chút, nhưng không nên ăn nhiều quá để tránh bị nóng.”
“Hộp này là thuốc an thần em đã đến bệnh viện nhờ kê đơn. Nếu anh không ngủ được thì hãy lấy ra uống, mỗi lần chỉ được uống nửa viên thôi, tốt nhất không nên uống nhiều…”
“Được rồi, được rồi!” Hạ Tiểu Quả nắm lấy tay của Kha Nhã Doanh không biết phải nói gì. “Anh chỉ đi mấy tháng thôi mà, sao em lại làm như sinh ly tử biệt thế này?”
“Anh nói linh tinh cái gì thế!” Kha Nhã Doanh nghe thấy lời của Hạ Tiểu Quả thì hai mắt đỏ lên. Chỉ là lời nói vô tình của anh mà cô nghe như thể lời dự đoán chuyện không hay vậy.
“Được rồi, được rồi, anh không nói linh tinh nữa.” Hạ Tiểu Quả thở dài một tiếng rồi ôm lấy Kha Nhã Doanh. “Em ở nhà một mình phải ngoan nhé, đợi anh quay về thì sẽ đi gặp bố mẹ em, được không?”
Kha Nhã Doanh dụi đầu vào lòng Hạ Tiểu Quả, cắn môi, ra sức gật đầu: “Vậy anh nhất định phải giữ lời hứa đấy nhé, sau khi anh quay trở lại thì phải đến tìm em, anh nhất định phải đến tìm em đấy!”
“Cô bé ngốc, anh quay lại, không tìm em thì tìm ai?” Hạ Tiểu Quả vuốt tóc của Kha Nhã Doanh. “Được rồi, đã muộn rồi đấy, em mau về đi! Ngày mai, sau khi đến địa điểm đầu tiên, anh sẽ liên lạc với em.”
“Vâng.” Kha Nhã Doanh không nỡ rời vòng tay của Hạ Tiểu Quả. Tiểu Quả đang chuẩn bị lấy áo khoác đưa cô về thì Kha Nhã Doanh lại lao đến, ôm Hạ Tiểu Quả thật chặt. “Tiểu Quả, anh nhất định phải nhớ rằng, em yêu anh, em chỉ yêu mình anh mà thôi!”
Hạ Tiểu Quả bị lời biểu lộ bất ngờ này của Kha Nhã Doanh làm cho vô cùng ngạc nhiên nhưng anh vẫn rất dịu dàng ôm lấy Kha Nhã Doanh, hôn lên đỉnh đầu cô, khẽ mỉm cười: “Cô bé ngốc, anh cũng vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...