Chương 8: Người dưng không còn, quãng đời còn lại ra sao? 1
Kha Nhã Doanh cùng với Mạnh Tuần ở viện vài ngày, khi trở lại thành phố S thì bức tranh của Tiểu Quả cũng gần như đã hoàn thành. Ngày hôm sao, họ đến phòng triển lãm tìm Sở Nguyệt để bàn chuyện triển lãm tranh. Hạ Tiểu Quả lấy các tác phẩm tâm huyết mà mình đã chuẩn bị từ rất lâu ra cho Sở Nguyệt xem, Sở Nguyệt xem rất chăm chú rồi gật đầu nói: “Khá lắm, nếu cậu đồng ý thì tôi có thể để cậu tham gia tất cả các buổi triển lãm.”
“Thật sao? Thật cám ơn chị quá!” Kha Nhã Doanh sung sướng không biết nên phải nói gì, Hạ Tiểu Quả cũng vui vẻ cúi người trước Sở Nguyệt một cách rất chân thành: “Quả thật là rất cảm ơn chị!”
Sở Nguyệt cười xuề xòa: “Tôi xem tranh của cậu vẽ quả thực rất khá, lúc này cái còn thiếu là một cơ hội mà thôi, hơn nữa mục đích của cuộc triển lãm lần này của chúng tôi chính là muốn giới thiệu những người mới. Cậu có thể tìm trợ lý của tôi để tìm hiểu kỹ hơn về việc sắp xếp cũng như những yêu cầu chính của đợt triển lãm lưu động này, bây giờ địa điểm của chúng tôi không còn nhiều, nếu cậu thực sự muốn tham gia thì hãy nhanh chóng lên lịch trình đi.”
“Ồ, được! Vậy tôi sẽ cùng chị qua đó!” Hạ Tiểu Quả và Kha Nhã Doanh vội vàng đứng dậy cùng với Sở Nguyệt. Sở Nguyện kiên nhẫn đợi Hạ Tiểu Quả thu lại các tác phẩm của anh rồi mới đưa họ đến chỗ người trợ lý.
Sau khi qua đó, cô trợ lý giới thiệu trước cho Hạ Tiểu Quả và Kha Nhã Doanh những ví dụ về một số cuộc triển lãm lưu động thành công trước đây họ đã từng làm, khi thấy hai người họ có vẻ rất thích thú thì cô lại tiếp tục nói rõ về địa điểm chính và cách thức quảng cáo của địa điểm lần này cũng như việc sắp xếp lịch trình bận rộn khiến người ta phải hoa mắt chóng mặt, khi đã lựa chọn xong, cô trợ lý giúp họ tính về chi phí, cũng khoảng năm trăm ngàn nhân dân tệ[1].
[1] Khoảng 1,5 tỷ đồng tiền Việt Nam.
“Năm trăm ngàn sao?” Sắc mặt của Hạ Tiểu Quả đột nhiên đờ ra. “Cần… cần nhiều tiền như vậy sao? Tôi xem ở trên mạng thấy người ta nói là mở một cuộc triển lãm tranh chỉ cần khoảng một, hai chục ngàn thôi mà…”
“Một, hai chục ngàn ư?” Cô trợ lý sững người mất một lúc, nụ cười trên gương mặt nhạt dần. “Anh đang nói đùa phải không? Triển lãm lần này của chúng ta rất hoành tráng, những địa điểm triển lãm được chọn đều là thành phố top đầu, có sức ảnh hưởng lớn nhất chứ không phải là mấy chỗ xoàng xĩnh như kiểu hội trường, triển lãm nhỏ gì đó đâu. Kiểu triển lãm này theo chúng tôi dự tính nếu tổ chức một cuộc triển lãm cá nhân cũng cần phải mất hơn một trăm ngàn. Còn anh thì lại muốn tham gia tất cả bảy địa điểm triển lãm, nếu không phải là chị Sở chỗ chúng tôi nói tác phẩm của anh rất khá nên mới ưu tiên anh một chút, chỉ e là cũng còn hơn năm trăm ngàn! Một, hai chục ngàn… Tôi thật không biết phải nói thế nào với anh nữa!”
“Xin lỗi, xin lỗi! Nhưng tôi… tôi thực sự không nghĩ phải cần nhiều tiền như vậy.” Khuôn mặt của Hạ Tiểu Quả đỏ ửng, anh nắm chặt cái túi đựng các tác phẩm của mình trong tay, lẩm bẩm nói: “Vậy nếu như… nếu như tôi chỉ tham gia một địa điểm triển lãm thôi, thời gian cũng ngắn hơn một chút, quảng cáo giới thiệu cũng ít hơn một chút, thì cô có thể… có thể ưu đãi cho tôi được bao nhiêu?”
“Như thế này nhé.” Cô trợ lý tận tình lật giở bảng lịch trình rồi đáp: “Tôi vừa nói rồi đấy, ở triển lãm thế này tổ chức một triển lãm cá nhân nhỏ bình thường cũng mất khoảng một trăm ngàn rồi, cứ cho là ưu tiên anh, rồi chọn thành phố giá rẻ nhất, thời gian triển lãm ngắn nhất, sắp xếp sảnh nhỏ nhất, quảng cáo giới thiệu gì thì cũng cố gắng giảm đến mức thấp nhất hoặc không cần… Ừm, cũng vào khoảng bảy, tám chục ngàn gì đó.”
Cô trợ lý cứ nói thêm mỗi một câu thì mặt của Hạ Tiểu Quả lại đỏ thêm, khi cô ta nói xong thì sắc mặt của Hạ Tiểu Quả đã đỏ lựng. Anh cúi đầu, không dám nhìn người trợ lý đó nữa, giọng nói trở nên nhỏ như thể chỉ là tiếng vo ve của muỗi: “Bảy, tám trăm ngàn là rẻ nhất rồi sao? Còn… còn có thể ưu đãi hơn một chút không?”
“Chỗ chúng tôi không phải là đang buôn bán.” Cô trợ lý sắp xếp lại tập tài liệu trong tay rồi nở một nụ cười lịch sự. “Hay là như vậy, anh cứ suy nghĩ lại xem sao. Tôi thì cảm thấy đợt triển lãm lưu động lần này, điều quan trọng là ở chỗ “lưu động”. Nếu anh chỉ tham gia một trong các địa điểm triển lãm, lại còn chọn nơi không phải là mấy địa điểm lớn như là Bắc Kinh, Thượng Hải, vậy ý nghĩa thực sự sẽ bị giảm đi rất nhiều. Rất khó mới có thể được chị Sở chỗ chúng tôi đồng ý cho tham gia tất cả toàn bộ lịch trình lần này, cơ hội thế này không phải ai cũng có thể có được.”
“Tôi biết, tôi rất biết ơn chị ấy! Rất cảm ơn các vị có thể cho tôi một cơ hội như vậy! Tôi cũng thực sự rất muốn tham gia! Chỉ là chi phí này quả thực…” Hạ Tiểu Quả hơi khó khăn trong việc lên tiếng. “Vậy… vậy có thể để tôi suy nghĩ thêm hai ngày nữa được không?”
“Được, vậy anh cứ suy nghĩ đi.” Cô trợ lý đứng dậy thật nhanh. “Nhưng tốt nhất là anh nên đưa ra quyết định trong thời gian sớm nhất vì các địa điểm của chúng tôi đã sắp xếp kín rồi, nếu muộn quá thì anh có đồng ý bỏ ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì cũng không kịp đâu.”
“Được, tôi sẽ sớm trả lời cô!” Hạ Tiểu Quả vội vàng đứng lên theo. Lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi nên cũng ngại không đưa tay ra để bắt tay người khác, anh chỉ biết cúi người một cách lịch sự trước cô trợ lý rồi bối rối quay người đi ra.
Kha Nhã Doanh cũng theo sau Hạ Tiểu Quả bước ra ngoài phòng tranh, nhìn sắc mặt của anh rồi dò xét hỏi: “Tiểu Quả, chúng ta cứ tham gia tất cả các địa điểm triển lãm có được không? Về vấn đề tiền, em sẽ nghĩ cách…”
“Em có thể nghĩ ra được cách gì? Giơ tay ra tìm người nhà em mà xin hay sao?” Hạ Tiểu Quả đột nhiên quay người lại, ngắt ngang lời của Kha Nhã Doanh. Kha Nhã Doanh bị Hạ Tiểu Quả làm cho giật mình, vội im bặt, ngay cả tiếng thở mạnh cũng không dám.
Hạ Tiểu Quả nhìn vẻ thận trọng của Kha Nhã Doanh thì nắm chặt hai bàn tay rồi lại buông ra, cuối cùng cũng cố gắng nhếch môi: “Doanh Doanh, xin lỗi em, anh không nên nổi giận với em. Xin lỗi em, là anh quá vô dụng…”
“Anh đừng nói như vậy!” Kha Nhã Doanh vội nắm lấy tay của Hạ Tiểu Quả. “Tiểu Quả, hãy để em giúp anh có được không? Bây giờ chúng ta cần có một cơ hội! Ngay cả Sở Nguyệt cũng đã nói rồi, tranh của anh thực sự rất đẹp! Chị ấy đã đồng ý để anh tham gia tất cả các buổi triển lãm, chúng ta còn có thể đi quảng cáo, giới thiệu rất nhiều, có thể lần này anh thực sự sẽ thành danh chỉ sau một cuộc triển lãm đấy…”
“Thành danh chỉ sau một cuộc triển lãm ư?” Hạ Tiểu Quả cúi đầu cười cười, khi ngẩng lên, ánh mắt anh đã bình tĩnh hơn nhiều. “Đi thôi, về thôi.”
“Tiểu Quả…” Kha Nhã Doanh kéo tay anh lại, quay đầu nhìn phòng tranh phía sau lưng một lần nữa rồi quay đầu lại nhìn Hạ Tiểu Quả, trong ánh mắt là sự khẩn cầu. Hạ Tiểu Quả cúi xuống, tránh ánh mắt của Kha Nhã Doanh. Anh nhìn túi tranh đang nắm trong tay, mấy bức tranh mỏng đó lúc này như đang kéo tay anh xuống, nặng tựa ngàn cân. Nửa tháng trời không ngủ nghỉ, cố gắng theo đuổi giấc mơ và hy vọng gần ba mươi năm…
“Đi thôi.” Anh quay người, kéo Kha Nhã Doanh từng bước từng bước quay lưng lại rời xa dần cánh cửa phòng tranh kia, từng bước từng bước rời xa cái nơi mà mới nửa tiếng trước đây anh vẫn còn mơ ước, là nơi để cất cánh bay cao ước mơ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...