Ánh sáng bỗng sáng lên , ánh sáng trầm ngâm nhìn nó . Rồi ánh sáng lại bỏ đi , ánh sáng vụt chạy nhanh rồi " Bụp " , ánh sáng biến mất .
Nó nhìn ánh sáng biến mất một cách đau lòng . Có phải là số phận của nó đã như thế không ? Có phải nó sắp chết không ? Có phải rằng từ nay nó chẳng còn được gặp lại Jun , gặp lại ông Chan , Kyo , San , Hanri và mẹ nó nữa không ? Nó còn nhiều điều chưa nói hết mà ? Nó chưa nói với hắn nó yêu hắn mà ? Sao lại như thế ?
Nó không cho phép mình chết !
o0o
Trong bệnh viên Hurts world :
- Tất cả nhanh lên , để nạn nhân lên rồi đẩy vào phòng cấp cứu ... Khẩn trương lên ! - Một giọng nam nghe vừa già dặn vừa lo lắng vô cùng .
Hắn chạy theo cái cáng mà nó đang nằm bất động . Toàn thân đẫm mồ hôi . Hắn cố hết sức để thở đều mà chạy theo . Mặt hắn tái xanh , tay chân run rẩy .
Đến cửa phòng cấp cứu , hắn bị một cô y tá chặn lại không cho vào . Đành thế , hắn lê mấy bước mệt mỏi lại chỗ ghế đợi . Hắn thở hổn hển từng hồi một , tim vẫn còn đập nhanh .
Tay và áo hắn dính đầy máu của nó . Bỗng dưng hắn bật khóc ngon lành , tiếng khóc nhỏ nhí ... chẳng ai nghe được cả . Hắn muốn cầm nước mắt nhưng chẳng được , nước mắt cứ rơi ra như thác đổ . Nước mắt rớt xuống nền gạch bệnh viện tạo thành những vệt hình tròn , nhỏ và trong suốt .
Hắn dùng răng cắn chặt tay mình để nén đi tiếng nấc . Lúc này , tay hắn cũng bắt đầu chảy máu do hắn cắn mạnh quá . Nhưng lạ thay , hắn không cảm thấy mùi tanh hay đau đớn . Hắn đang lo cho nó .
***
Đèn cấp cứu tắt phụt , cánh cửa mở ra . Khí trong phòng đấy tràn ra làm lạnh lẽo cả một cơ thể con người . Hắn đứng phắt dậy , chạy ù đến vị bác sĩ lúc nãy . Hắn lấp bấp hỏi :
- Cô ... cô ... cô ... ấy ... ấy ... không ... không ... sao ... sao ... sao ... sao ... chứ ... chứ ... ạ !
Bác sĩ nhìn hắn , không tỏ vẻ khó chịu hay thông cảm gì cả . Bác sĩ lạnh lùng nói :
- Nạn nhân do bị đánh vào đầu khá lâu mà chưa được đưa vào bệnh viện nên bệnh tình nặng hơn bình thường . Lại thêm bệnh tim di truyền nữa nên cơ hội sống sót rất mỏng manh . Nhưng cái đó chỉ là suy đoán ban đầu của chúng tôi , còn việc qua khỏi hay không là tuỳ thuộc vào nạn nhân . Anh đừng quá lo lắng !
Hắn nghe đến đây , mặt lại tái mét . Hai tay hắn bấu chặt vào nhau . Rồi hắn nhìn ông bác sĩ già đang đứng trước mặt , hắn nói với vẻ sợ hãi :
- Thế ... thế thì ... làm ... sao ạ ?
- Cậu nên động viên bệnh nhân để nạn nhân có ý chí mà vượt qua được . - Bác sĩ nói
- Thế , bây giờ tôi có thể vào thăm cô ấy không ? - Hắn hỏi với vẻ bình tĩnh hơn hồi nãy một tí
- Sau khi bệnh nhân chuyển sang phòng bệnh , anh có thể vào thăm .
Hắn không nói gì nữa , chỉ im lặng . Hắn bước lại chỗ dãy ghế đợi hồi nãy mà ngồi xuống như kẻ thất thần . Hắn dựa đầu vào tường , nước mắt không mời mà lại đến .
Ông bác sĩ già nhìn thấy bộ dạng của hắn từ xa , chỉ khẽ lắc đầu . Rồi ông ấy bước lại gần hắn . Xé toạt tâm trạng của hắn bằng một câu hỏi :
- Cậu có phải là người thân của bệnh nhân không ?
- Sao ? À , không ! - Hắn giật mình
- Vậy cậu là gì của bệnh nhân ?
- Bạn ... trai - Hắn ấp úng
- Vậy thì phiền cậu gọi ngay người thân của bệnh nhân vào để làm thủ tục !
- V..ân..g
Lóng ngóng , hắn vội móc lấy cái điện thoại trong túi quần ra . Nhấn số mẹ nó mà gọi. Chuông đổ nhưng không ai trả lời .
15 phút sau
phút sau
Vẫn không ai trả lời , hắn bắt đầu sót ruột . Bồn chồn lắm nhưng chả biết làm gì . Ông bác sĩ già đó đã đi lúc nào rồi không biết , bác sĩ quý thời gian mà ... hắn chẳng trách ông ấy làm gì .
o0o
Tại khu vui chơi Water Clan
Đám đông tan ra từ từ . Nạn nhân đã được đưa đi , nhân vật chính đã bị đánh lăn đùng ra đó , chẳng còn gì thú vị nữa .
- Giải quyết bọn này sao đây ? - San lên tiếng hỏi
- Không biết , hay quăng tụi nó cho cảnh sát đi - Hanri bực tức đáp
Kyo im lặng . Lặng nhìn ông Chan ôm mặt khóc .
Durin đứng như bị trời đánh . Mặt mài xụ xuống . Cô ta còn biết làm sao đối mặt với hắn đây ? Cô ta còn cái cớ gì để tiếp cận hắn đây ? Cô ta không biết .
Bỗng dưng nước mắt cô ta rơi , rơi xuống thành vũng xuống nền gạch trước mặt ông Chan . Ông ấy ngước lên rồi đứng dậy . Ông ấy nhíu mài nhìn cô ta . Không biết ông ấy nghĩ gì , ông ấy đưa tay lên gạt nước mắt cho cô ta .
Cô ta ngạc nhiên nhìn ông ấy . Cô ta cũng chẳng hiểu ông ấy làm gì !
Sau khi đã gạt nước mắt xong , ông ấy tự dưng lại kéo mạnh người cô ta vào lòng mà ôm cứng ngắc . Cả bọn ai cũng ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh tượng đó . Và cũng dĩ nhiên , Kyo không ngạc nhiên ... vì Kyo biết chắc rằng ông ấy sẽ làm như vậy .
Ông ấy ôm cô ta trong niềm nhớ nhung thương tiếc , ôm thật chắc như đã lâu ... lâu rất lâu rồi chưa được ôm . Nước mắt lại rơi nhiều hơn , ông ấy nói nhỏ nhỏ bên tay Durin :
- Anh luôn nhớ em . Sao em lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy ? Sao vậy ? Tình yêu của anh không đủ để được em đáp trả lại sao ? Nếu như có thể chết mà để em nhớ anh suốt đời , anh nguyện chết ngay đây , chỗ này , nơi này . Chỉ duy nhất là muốn em nhớ đến anh . Anh xin em , đừng đối xử tàn nhẫn với anh như thế !
Durin lặng người nghe những lời đó . Tự dưng tình yêu mấy năm cách trở của hai người trỗi dậy . Thứ tình yêu đó len lõi trong cô ta , nó len qua nước mô , len qua máu , len qua những chi tiết nhỏ nhất trong thân thể của cô ta .
Lặng ... lặng ... lặng .
Cô ta không nói gì . Ông ấy cũng không nói gì . Cả bọn cũng chẳng nói gì .
o0o
Phòng bệnh :
Cuối cùng thì hắn cũng gọi được ẹ nó . Chuyện là mẹ nó đi ra ngoài mà để quên điện thoại nên không biết . Khi về nhà thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ liền mở lên xem rồi gọi lại cho hắn . Khi nghe tin xong mẹ nó đã xém ngất , bà cố gắng lắm mới chống cự được để ngồi trong cái phòng này .
Phòng bệnh , có hai người đang rơi nước mắt . Một người đàn bà trung niên đẹp lão và một anh chàng đẹp trai trẻ chung , họ đang cùng nhau khó .
Trong phòng bệnh , ngoài hai người đó ra . Còn một cô gái . Đầu cô quấn băng trắng toát , tay chân lạnh ngắt . Nhìn cô chẳng khác gì những xác ướp thời cổ đại . Đôi mắt đẹp của cô bị hàng lông mi dài và cong che khuất , những ngón tay gầy guộc xuông thẳng ra đến tội nghiệp . Khuôn mặt cô trắng bệch , chẳng còn hồng hào nữa . Quần áo của cô gái bây giờ đã được thay , váy dài hơn đầu gối một tí , màu hồng nhìn xinh xắn chẳng kém gì cô .
Tất cả mọi thứ ở căn phòng bệnh này , vừa đẹp lại vừa bi ai . Bao giờ thì cô gái mới tỉnh đây ? Bao giờ thì hai người kia ngừng khóc ? Không ai biết được . Có lẽ ... rồi cô gái sẽ chết !
To be Continue ...
Next ...
Bây giờ là buổi tuối . Nhấc từng bước mệt mỏi , ông Chan đang đi trên một con đường vắng . Gió lùa qua mát lạnh . Lòng ông ấy cũng thế , lạnh và đau đớn vô cùng .
Ra cái " tình yêu từ một phía " nó là thế . Ra cái đó nó đau đớn thế . Trước giờ có đánh chết ông ấy cũng chẳng nghĩ mình sẽ ra thế này .
" Còn đâu là mình nữa ? " - Ông ấy tự hỏi .
Rồi ông ấy lại bước đi . Từng bước , từng bước một ... Thế giới quay cuồng , tim đau nhức nhói ! Có ai cứu vớt được ông ấy không ?
-o0o-
Tại phòng bệnh :
Mẹ nó và hắn vẫn ngồi đó . Hắn thì nắm chặt tay nó , còn mẹ nó thì chỉ ngồi đó lặng nhìn đứa con gái đáng thương của mình .
Hết lần này đến lần khác , chỉ cần nó có một tí hạnh phúc là vụt tắt ngay . Ông trời còn có mắt à ? hay ông có mắt mà lại bị mù loà ?
Đôi mắt khép nhắm , ngón tay gầy guộc trắng muốt vẫn xuông thẳng . Khuôn mặt trắng bệch đến thảm thương . Trông thấy cảnh tượng này thì đố ai mà nghĩ đến đây là một cô gái xinh đẹp , hoạt bát và dễ thương đấy !
***
Từ sáng đến giờ , hắn chẳng ăn gì . Bụng thì reo inh ỏi nhưng tâm trí vẫn không cho phép mình ăn uống . Hắn đành nhịn đói thôi !
Mẹ nó thấy thế cũng đã nhiều lần mang cháo hay cơm vào mà " dụ khị " hắn ăn . Vô ích , hắn chẳng muốn ăn . Cả thói quen ngủ trưa hắn cũng bỏ , thật sự là chẳng có hứng để làm mấy chuyện vô bổ đó .
...
Tay nó lạnh quá , lạnh đến thấu xương thấu thịt hắn . Hắn nắm đôi bàn tay đó , áp lên má rồi nói dịu dàng :
- Em phải tỉnh , em mà không tỉnh thì anh biết phải làm sao đây ? Anh không thể tưởng tượng được cảnh mà thiếu vắng em đâu . Tỉnh dậy nhanh đi ...
Lại bật khóc , tiếng khóc đứt quãng . Lúc cao , lúc thấp ... không rõ ràng cũng chẳng mơ hồ mấy , đủ để cho người ta biết : tại đây , chính nơi này , có một người con trai đang khóc .
-o0o-
Tại một ngôi nhà nào đó :
Ngồi bên bậu cửa sổ , Kyo thẩn thờ nhìn ra khu vườn của nhà mình mà trầm ngâm suy nghĩ . Lúc này Kyo mang một vẻ đẹp lạ lùng : vừa bơ vơ vừa sâu lắng .
Mở toang cửa số , gió lùa vào căn phòng của Kyo . Không lạnh cũng chẳng ấm áp . Kyo đưa tay ra đón lấy những chiếc lá nhỏ đang rơi xuống từ trên cây . Gió bắt đầu thổi mạnh làm cho lá rơi càng nhiều . Bắt được một chiếc lá , Kyo khẽ để lên mũi mà ngửi.
Có thể mọi người nói đây là một hành động điên rồ , nhưng đối với Kyo ... đây là một hành động đương nhiên và dễ hiểu mỗi khi cậu ta buồn .
Uke và Kyo đã từng thế này . Uke ngồi trong lòng cậu ta mà đưa tay ra đón lấy những chiếc lá rơi vụn vỡ như vậy . Rất đỗi dịu dàng và xinh xắn .
" Tách tách ". Nước mắt lăn dài trên má , từng giọt một rơi xuống thành cửa tạo nên những hạt nước nhỏ . Ký ức và hiện tại , sao nó cứ na ná nhau như thế nhỉ ? Uke ngày xưa , và Yun bây giờ ... sao giống nhau một cách khác thường thế kia ?
o0o
Tại telephone public :
- Mẹ , con muốn về lại Mĩ
- Không được , con phải ở lại đây !
- Nhưng bây giờ con muốn về lại Mĩ . Mẹ ... con xin mẹ đấy !
- Không được là không được . Ba con không cho đâu ! Nghe lời mẹ , ở bên đấy đi con !
- Nhưng ...
- Không nhưng gì hết , ba con không chịu đâu . Nghe lời mẹ đi !
- Vâng ...
Durin nói lí nhìn rồi gác điện thoại . Durin tuột dần theo miếng kính của hộp điện thoại công cộng . Cô ta vừa gọi điện ẹ mình , và cô ta muốn quay về Mĩ . Nhưng thật sự là ông trời quá trớ trêu , cô ta lại không được về .
Ba mẹ cô ta là ba mẹ nuôi . Nhưng đối với cô ta , họ còn thân thương hơn là cả ba mẹ ruột thịt . Cô ta vì quá quý trọng họ nên nói gì thì luôn giữ lời , luôn là đứa con ngoan.
Và cũng chính vì cái " nói gì thì luôn giữ lời " đấy mà bây giờ cô ta lại ngồi điên điên dại dại ở đó .
Chuyện là ,
Trước khi quay về nước , cha cô ta đã phản đối cô ta rất kịch liệt , ông nói đang học dang dở bên đây về nước thì rách việc hết . Nhưng vì do tình yêu của ông Chan cứ lôi kéo cô ta , cô ta đành hứa là chỉ cần ông cho cô đi ... cô sẽ không về nữa .
Đấy , rõ là " cái miệng nó hại cái thân mà " !
-o0o-
Tìm thức của nó :
Lếch thân thể bê bếch máu cuả mình . Nó gượng dậy mà đuổi theo ánh sáng . Vô ích , ánh sáng đã bay đi rồi , ánh sáng mất rồi . Sự hi vọng của nó cũng mất luôn rồi .
Nó thả người xuống không gian đen tối đó , nó co người lại rồi ôm mặt khóc nức nở . Nó không còn được gặp hắn sao ? Không còn được gặp ông Chan sao ? Không còn được gặp mẹ sao ? Không được gặp Kyo , San và Hanri nữa à ?
Nó vẫn chưa nói với ba là nó đã rất từng yêu ba và muốn ba hãy yêu thương nó như trước đây mà .
Nó chưa nói với hắn rằng nó yêu hắn , yêu hơn tất cả mọi thứ nữa mà ?
Nó cũng chưa nói với mẹ là nó muốn mẹ hãy sống hạnh phúc ! Cả ông Chan nữa , nó chưa kịp nói với ông ấy là ông ấy rất quan trọng với nó !
Sao vậy ? Chẳng nhẽ nó phải đống lại trang vở cuối cuộc đời mình khi vẫn còn ở tuổi 17 sao ?
" Bất công quá , bất công quá ... ông trời ơi ... " - Nó rên lên từng hồi .
Rồi nó ngất lịm , thân thể dần tan rã và biến mất . Bay đi , như những hạt tro bay trong gió . Yếu ớt mà đau thương .
-o0o-
Phòng bệnh
" Tít tít tít " . Tiếng của máy đo nhịp tim tự dưng trở nên thất thường . Hắn hoảng hồn mà chạy ra kêu bác sĩ . Hắn kêu trong tiếng nấc :
- Bác sĩ ơi , bác sĩ ơi ... không ổn rồi !
Mẹ nó và hắn , hai con người này ... rồi ra sao đây ?
To be continue
21 : Em-yêu-anh ( .
-0-
Tại phòng cấp cứu :
- Máy trợ tim ... ống dẫn khí ... máy đo huyết áp ...
Nghe loáng thoáng đâu đấy tình huống rất khẩn cấp . Tim mạch không ổn định , huyết áp tăng cao bất thường .
Rõ là cái chết đã rình rập rồi còn gì ! Tử thần sắp đến đón nó rồi . Tử thần sẽ đón nó vào lòng để mà đi đến một nơi xa , xa hơn nơi đây gấp trăm nghìn lần . Và cũng có thể là ở nơi đó , nó sẽ chẳng còn được gặp lại bất cứ ai nữa ...
***
A ! Nó nhìn thấy Tử Thần . Tử Thần cầm một cái rìu hình vòng cung sắc bén , trông chẳng khác tí nào trong những truyện kinh dị nó từng đọc .
Bây giờ thì Tử thần đến đón nó thật rồi !
Chẳng phải mình hoá thành tro rồi sao ? Sao lại nhìn thấy được tử thần nhỉ ? - Nó nghĩ .
Tử Thần bước đến gần nó một cách nghiêm trang rồi nói :
- Cô có nguyện vọng gì trước khi chết không ?
- Tôi muốn sống !
- Cô khôn lõi quá nhỉ ? Chết và sống khác nhau , điều này tôi không đáp ứng cho cô được !
- Vậy tôi muốn được gặp mặt mọi người lần cuối . Trong chính cái thể xác này !
- Thế thì chẳng phải sống lại còn gì , điều này tôi cũng chả đáp ứng được !
- Thế phải làm sao đây ? Tôi còn nhiều điều chưa nói được với họ .
- Chỉ có 1 cách , nhưng khi chết thân thể cô sẽ chẳng còn nguyên vẹn .
Nguyên vẹn ? Tôi cần nguyên vẹn làm gì ? Tôi chỉ cần được gặp những người tôi yêu quý thôi ! - Nó giận dữ trong cơn nghĩ ngợi . Rồi nó nói :
- Được , hãy nói cách của ông đi .
- Cô sẽ xuất hồn ra khỏi xác và được gặp họ lần cuối . Cô có thể nhìn thấy họ ở mọi hướng , nhưng họ lại không thể nhìn thấy cô cũng như chẳng thể nào chạm vào cô . Và sau khi cô dùng cách này thì thân thể cô sẽ bị mất đi một phần gì đó để bù đắp lại nguyên vọng của mình : có thể là gan , thận , tim ; thậm chí là mắt , mũi ... của cô . Thế nào ? Nếu cô muốn , tôi sẽ giúp cô .
Trầm ngâm suy nghĩ một hồi , nó gật đầu đồng ý . Tử thần giơ cây rìu lên rồi " Bụp " , hồn nó lìa khỏi xác .
***
Nó nhìn thấy các bác sĩ , các nữ y tá đang khẩn trương cứu sống nó mà nghĩ một cách khinh thường họ :
Bây giờ thì cứu được gì nữa , chỉ tổ làm hư cái thân xác đó thôi ! Điên rồ ...
Nó lượn một vòng , rồi xuyên qua cánh cửa phòng cấp cứu . Nó đã ra ngoài .
-o0o-
Ngoài phòng cấp cứu :
Hai tay hắn bấu chặt nhau . Móng tay của ngón tay này bấm mạnh vào kẽ hở của bàn tay kia . Buốt đến tận xương , nhưng hắn chả có cảm giác gì . Hắn chỉ biết cảm giác đau nhói khi thấy nó như thế thôi .
***
Còn mẹ nó , bà đang ngồi đó mà khóc . Đứa con gái duy nhất bà cắn răng chịu đựng để cưu mang bây giờ đang hấp hối , làm sao bà vui được . Tiếng nấc của bà càng lúc càng lớn , lan rộng khắp một khu . Nghe vừa buồn vừa uất hận .
***
San , Kyo và cả Hanri cũng có mặt . Ba thằng con trai đứng đó chảy từng giọt mồ hôi , sợ điếng hồn khi mà hắn gọi bảo Yun đang trong tình trạng nguy kịch . Lần thứ hai trong đời , Kyo biết sợ . Kyo cũng lo lắng , San cũng thế và tất nhiên Hanri cũng vậy . Song , chẳng ai hiểu được cảm giác của hắn . Nó không đơn thuần là đau , là lo lắng , là khiếp sợ mà nó còn phức tạp hơn nhiều .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...