Nếu Anh Là Gió, Nếu Em Là Mây
Phong gật đầu, không lời giải thích, Vân cũng không dám hỏi thêm. Để gió chiều êm ả tạt nhẹ vào mặt, Vân tựa đầu vào thành xe suy nghĩ miên man. Phong bật một bản nhạc nhẹ, du dương.
- Cô sẽ lại tới đây nữa chứ?
Không thấy Vân trả lời, anh tiếp tục:
- Tôi đang hỏi cô đấy!
Vẫn không có câu trả lời, anh quay đầu lại định quát lên thì thấy Vân đang nghiêng đầu ngủ rất đáng yêu. Phong cho kính xe lên, chỉnh cho nhạc nhỏ đi, lái xe một cách an toàn để không phá vỡ giấc ngủ của Vân và thi thoảng anh nhìn qua gương để biết chắc rằng tư thế của cô vẫn ổn.
Xe đỗ trước con hẻm dẫn vào nhà Vân, cô vẫn đang ngủ. Phong không đánh thức, anh lẩm nhẩm hát theo giai điệu một vài bài hát đang phát trên xe.
- Tôi đã ngủ trên xe của anh sao? – Vân thắc mắc bằng cái giọng ngái ngủ.
Phong ngừng hát, anh đáp cụt lủn:
- Đúng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...