Nếu Anh Là Gió, Nếu Em Là Mây
Hà Nội giờ tan tầm, Phong đột nhiên nghĩ đến Vân của ngày đầu tiên gặp mặt, cô gái nhỏ loay hoay chừng mười phút vẫn không thể sang đường. Chợt có tiếng phanh xe chói tai, ly cà phê trên tay anh rơi xuống vỡ tan tành, anh thất thần lao ra khỏi quán, miệng không ngừng gọi tên cô. Anh lao vào giữa đám đông đang xúm lại, nước mắt giàn giụa, cô gái nhỏ nằm thoi thóp, một dòng máu tươi chảy trên khuôn mặt tái nhợt. Anh ôm cô vào lòng, khóc như điên dại, đường phố tắc nghẽn. Anh bế cô trên tay, chạy như bay, miệng hét lớn tên cô: “Nếu em là mây thì đã có anh là gió, chúng ta sẽ đi chung đường, đừng bỏ anh lại một mình, THÙY VÂN!!!”. Xe cứu thương vừa đến cũng là lúc anh gần như kiệt sức, anh vẫn giữ chặt Vân trên tay cho đến khi đèn phòng cấp cứu sáng lên, tất cả phải ra ngoài và chờ đợi.
Nhìn thấy bố mẹ Vân và cả Quân thẫn thờ ngồi trước cửa phòng cấp cứu, Phong thấy mình có lỗi hơn bao giờ hết. Cô phải sống, anh còn chưa kịp nói với cô tình cảm của mình, phải đến lúc cô sắp bỏ lại anh, anh mới nhận ra mình thật ngu xuẩn khi có ý nghĩ sẽ rời xa cô. Anh tưởng rằng như thế là hi sinh cao cả, là mang hạnh phúc đến cho cô, nhưng anh đã nhầm, cả anh và cô đều không thể sống nếu thiếu nhau. Nếu cô mãi mãi không tỉnh lại anh sẽ phải sống trong ân hận và dằn vặt suốt đời. Có tiếng cô y tá hốt hoảng vọng ra: “Bệnh nhân mất quá nhiều máu, ngân hàng máu của bệnh viện không đủ nhóm máu A, đề nghị người nhà bệnh nhân lập tức đi xét nghiệm để truyền máu”. Trong những năm học Đại học, có lần anh đã đi hiến máu, anh nhớ chính xác mình thuộc nhóm máu A, ông trời đã cho anh cơ hội cứu sống Vân. Không do dự, anh lập tức làm theo hướng dẫn của bác sĩ. Quân cũng đi xét nghiệm nhưng cậu không cùng nhóm máu với cô, bố mẹ Vân vì lí do sức khỏe nên bác sĩ không đồng ý cho họ truyền máu. Phong truyền cho Vân khá nhiều máu, anh hơi choáng váng, dù ý tá đề nghị anh nằm lại để theo dõi nhưng vẫn cố gượng dậy ra ngoài chờ.
- Phép màu đã cứu sống cô bé! – Vị bác sĩ bước ra sau khi đèn cấp cứu tắt. Tất cả như vỡ òa, vị bác sĩ tiếp tục - Cô ấy cần nghỉ ngơi, sau khoảng hai tư tiếng nữa sẽ tỉnh lại. Trong lúc mê sảng cô bé vẫn gọi cái tên Phong và dù chúng tôi cố gắng gỡ ra thì cô ấy vẫn nắm chặt một chiếc móc điện thoại trong suốt ca cấp cứu. Có lẽ ý chí và nghị lực mạnh mẽ đã giúp cô ấy sống lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...