Nếu Anh Là Gió, Nếu Em Là Mây
- Quân thích Vân phải không?
- Không! Bọn em là bạn thân. - Cô khẳng định.
Đột nhiên anh lớn tiếng:
- SAO NGỐC THẾ, AI THÍCH MÌNH MÀ CŨNG KHÔNG CẢM NHẬN ĐƯỢC???
- Sao tự nhiên anh lại lớn tiếng như thế? Vì cảm nhận của em luôn sai nên em không tin vào nó nữa… em… em… em đã từng nghĩ rằng anh thích em!
Phong tiến lại gần chiếc xe của mình, bỏ mặc Vân phía sau, hít một hơi thật sâu, anh nói như - một - lời - biện - minh:
- Tôi là Phong, nó có nghĩa là gió mà gió thì chẳng thể dừng chân!
- Phong! Em là Vân, tên em có nghĩa là mây mà mây cũng không thể ngừng bay!
Vân thút thít, lê đôi chân đau nhức của mình vòng tay ôm sau lưng Phong:
- Vậy tại sao chúng ta không thể bước cùng nhau?
Phong thấy sống mũi mình cay cay, anh từ từ gỡ đôi bàn tay mỏng manh của Vân ra:
- Tôi sẽ làm tổn thương em mất. Em về đi, sắp mưa rồi!
Phong bước đi và không hề ngoảnh lại, anh quay đầu xe, phóng vụt đi trong đêm tối. Chỉ còn mình Vân đứng lại, đôi vai run bần bật, trời bắt đầu đổ mưa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...