Nếu Anh Là Gió, Nếu Em Là Mây
- Anh là ai? Sao cầm máy Vân?
- Tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại, thế nhé. – Phong tắt máy.
Phong trở lại thấy Vân vẫn ngoan ngoãn ở đó. Anh cúi xuống nhẹ nhàng băng vết thương cho cô. Vân nhìn anh không chớp mắt, cô quan sát anh ân cần băng vết thương cho mình.
- Sắp nhìn thủng da mặt tôi rồi đấy! – Phong cười.
- Cảm ơn anh!
- Thời gian qua tôi phải bảo vệ luận án tốt nghiệp nên hơi bận, không liên lạc được với cô, xin lỗi. – Anh không nhìn vào mắt Vân mà nói rất nhanh. – À... trả điện thoại cho cô này, vừa có người gọi đấy.
Vân cài chiếc móc Phong tặng cẩn thận vào điện thoại, một icon mặt cười rất đáng yêu được tết khá kì công. Sau đó cô gọi lại cho Quân.
- Có chuyện gì vậy? – Phong thắc mắc.
- Mấy người bạn của tôi đang chờ tôi tại một nhà hàng, họ kêu tôi đến đó.
- Chân cô thế này đi sao được, đợi tôi lấy xe đưa đi, KHÔNG ĐƯỢC TỪ CHỐI – Anh nhấn mạnh.
Xe dừng lại ở trước nhà hàng mà các bạn Vân đã hẹn, anh dìu Vân vào. Mọi người đều tỏ ra hết sức lo lắng cho Vân nhưng cô đã kịp thời trấn an.
- Thì ra là được anh chàng đẹp trai này hộ tống, thảo nào, tan học cái là không thấy mặt mũi đâu. – Cái My lên tiếng. Được thể cả bọn nhao nhao mối đứa một câu trêu Vân.
- Thùy Vân nhà ta ghê thật, có người yêu đẹp như trai Hàn mà giấu kĩ thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...