Nếu Anh Là Gió, Nếu Em Là Mây
- Xe buýt kìa, nhanh lên! – Vân nói, kéo Phong lên thì chiếc móc Phong đang hí húi cài vào rơi tọt xuống. Vân nhìn thấy, cô hét lên một tiếng, lao xuống khi cửa xe gần đóng lại. Chân cô bị cửa xe cào vào chảy máu nhưng cô không quan tâm, cô cúi người nhặt chiếc móc lên, cũng may nó chưa bị dè vào. Lúc này Phong như ngồi trên đống lửa, điện thoại của Vân anh vẫn cầm, anh không có cách nào liên lạc với cô. Xe dừng ở điểm buýt tiếp theo, anh chạy như bay ngược lại. Xa xa, anh thấy Vân ngồi đó, cô ngồi im, tay cầm vật gì đó. Anh lao tới, hai tay chống vào gối, trong hơi thở gấp gáp, anh quát:
- Đồ ngốc! Cô nghĩ gì mà hành động như thế?
Nghe tiếng Phong, cô ngoảnh lại, bỏ qua điều anh nói, cô đưa tay lên khoe:
- Chiếc móc vẫn nguyên vẹn!
Phong lại gần, nét mặt đầy tức giận, anh định mắng cô một trận nhưng anh khựng lại khi thấy vết máu rỉ ra từ chân cô. Anh lo lắng:
- Cô bị chảy nhiều máu quá, có đau không?
- Không sao đâu! Tôi không đau! – Vân khẳng định.
- Cô nghĩ tôi cũng ngốc như cô à? Lên đi tôi đưa cô vào bệnh viện. – Phong nói chỉ tay lên lưng anh.
- Không đến mức phải vào viện đâu.
- Thế thì cũng phải băng vào chứ. Lên đi! Tôi không yên tâm bỏ cô lại đây, tôi đi mua bông băng về không biết cô còn gây ra chuyện gì nữa.
Phong đỡ Vân lên lưng anh, cô không dám từ chối sau khi nhìn nét mặt nghiêm nghị đó. Anh cõng cô, đi chậm rãi, thi thoảng ân cần hỏi cô có đau lắm không. Đặt cô ngồi xuống ghế đá gần hiệu thuốc, anh chạy sang đường mua và không quên dặn cô ngồi im chờ anh về, cô mỉm cười để anh yên tâm. Anh luống cuống mua đủ loại thuốc, bông gạc cùng lúc điện thoại Vân reo, anh quên không đưa trả cô lúc nãy. Anh mặc kệ, không nghe nhưng người đó lại tiếp tục gọi. “Quân calling”. Anh bắt máy:
- Thùy Vân không có ở đây, gọi lại sau nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...