Người cần gặp, từ mẹ của bạn đã trở thành mẹ của bạn trai, Tư Ngôn thấy áp lực quá lớn, suốt dọc đường đi cô cảm giác có chút bất an.
Đến khu vực để xe trong bệnh viện, Kỳ Dục kéo tay Tư Ngôn muốn dẫn lên lầu, ngược lại Tư Ngôn rụt rè không dám cất bước, đưa ánh mắt đầy lo lắng nhìn anh hỏi: “Không mang cái gì đến như thế chẳng phải mất lịch sự lắm sao?”.
Kỳ Dục cười gõ nhẹ lên đầu cô mấy cái: “Đừng căng thẳng quá, có em đến là tốt lắm rồi”.
Tư Ngôn đầy vẻ thất vọng, ai oán nhìn Kỳ Dục: “Anh không phải là em, làm sao có thể hiểu được cảm xúc của em cơ chứ!”.
“Vậy em cũng phải cho anh biết đó là loại cảm xúc gì mới có thể hiểu được chứ?”. Kỳ Dục nắm chặt lấy lòng bàn tay cô, trêu chọc. “Anh đã cùng Tư Thiều diễn vai mẹ con có thể nói tâm trạng cũng giống em đôi chút.”
Tư Ngôn trừng mắt nhìn anh, tiện thể túm chặt lấy cánh tay anh:, “Anh đã cùng Tư Thiều diễn vai mẹ con có thể nói tâm trạng cũng giống em đôi chút”. Ccô nghiến răng:, “Thôi được rồi, đi thì đi, chết sớm hay chết muộn thì cũng chỉ là một đao mà thôi!”.
“Nghiêm trọng vậy sao? Chỉ là đi gặp mặt mẹ anh thôi mà, hơn nữa em chẳng phải đã từng gặp qua rồi sao?”,
“Được rồi! Được rồi!, em biết rồi, em nhất định sẽ tiếp tục duy trì vẻ đoan trang và duyên dáng, như thế sẽ khiến cho bác gái không thể không hài lòng.”. Nói xong, cô mỉm cười vui vẻ. “Thực ra anh không biết đó thôi, yêu cầu của mẹ anh đối với nửa kia của con trai nhất định sẽ rất cao. Trước đây em chỉ là một người bạn bình thường của anh dù là ai cũng không có gì khác biệt, tự nhiên cũng chẳng có lí do gì mà soi mói cả, nhưng bây giờ đã trở thành bạn gái của anh, bác gái nhất định sẽ phải suy nghĩ đắn đo rất nhiên nhiều nên hay không nên lựa chọn em, vì thế em mới cảm thấy vô cùng căng thẳng.”.
“Tiểu nha đầu này!”. Kỳ Dục không ngừng lắc đầu., “Đi thôi, anh đảm bảo mẹ anh sẽ không giống như những gì em nói, được chưa nào?”.
Tư Ngôn ôm lấy cánh tay anh, nheo nheo đôi mắt mỉm cười rạng rỡ, lúc này mới chịu cùng anh bước lên lầu. Trước khi bước vào phòng bệnh, Tư Ngôn còn dừng lại chỉnh sửa lại trang phục một cách ngay ngắn, hỏi Kỳ Dục: “Thấy thế nào?”. “Ok, rất đẹp rồi!”. Đối với những biểu hiện quá căng thẳng của Tư Ngôn như thế, Kỳ Dục không khỏi bất lực lắc đầu, dắt cô bước vào trong.
Những điều mà Tư Ngôn nghĩ thực sự là đã quá đa nghi, Lâm Mạn Văn thực tế là một người tương đối dễ gần, lại vì tướng mạo của Tư Ngôn và Tiêu Sênh có chút giống nhau cho nên ấn tượng của bà với Tư Ngôn lại càng tốt hơn. Lúc bước vào phòng bệnh, Tư Ngôn ngượng ngùng núp sau lưng Kỳ Dục, ánh mắt ẩn chứa nụ cười xen lẫn vẻ hồi hộp. “Đến rồi à?” Lâm Mạn Văn ngồi tựa vào thành giường vội vàng chào hỏi., “Ngồi đi, mau ngồi xuống đi.”.
Tư Ngôn lặng lẽ ngồi xuống một bên, nắm lấy cánh tay Lâm Mạn Văn để lộ ra khỏi chăn: “Bác gái, sức khỏe của bác đã khá hơn chưa ạ?”.
Lâm Mạn Văn hài lòng gật đầu: “Tốt, đã tốt hơn nhiều rồi, sao lại không tốt hơn được chứ, A Sênh đã tìm được rồi, A Kỳ lại còn có cháu ở bên, bác thật là không muốn tốt cũng không được”.
“Vậy thì tốt quá rồi!”. Tư Ngôn mỉm cười rạng rỡ:. “Bác gái, bác cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt, có như vậy Kỳ Dục mới yên tâm được.”.
Lâm Mạn Văn chợt lặng người, một lúc sau mới chợt nhớ ra tên Kỳ Dục mà Tư Ngôn nói chính là nghệ danh của con trai mình, bà mỉm cười nắm lấy bàn tay cô mắt nhìn ra phía Kỳ Dục: “A Kỳ, con lại bí mật cả tên gọi của mình hay sao? Tư Ngôn vẫn không biết à?”.
Kỳ Dục lúc này mới nghĩ đến anh chưa từng nói cho Tư Ngôn biết tên thật của mình:. “Chỉ là đã quen gọi như vậy rồi ạ!”.
Lâm Mạn Văn tự nhiên không thích Kỳ Dục dùng tên nghệ danh để gọi, vốn dĩ tên gọi là do cha mẹ đặt, cho nên bà đặc biệt quý trọng: “Tư Ngôn, sau này cháu gọi A Kỳ là được rồi, không nên mãi gọi nó là Kỳ Dục như thế, nó họ Tiêu, tên đầy đủ là Tiêu Duật Kỳ”.
Tư Ngôn khéo léo gật đầu: “Hi, hi, cháu biết rồi ạ”. Nói xong, thừa lúc Lâm Mạn Văn không để ý liếc mắt nhìn Kỳ Dục một cái, trách anh không sớm nói cho cô biết tên thật của mình.
“Tốt quá rồi.”. Lâm Mạn Văn khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt mơ hồ có chút ướt át, trên khuôn mặt nhợt nhạt mặc dù đã xuất hiện một vài nếp nhăn nhưng thần sắc lại vô cùng rạng rỡ,. “A Kỳ từ trước đến nay đều khiến cho bác không khỏi lo lắng, bây giờ nhìn thấy hai đứa bên nhau như vậy, bác cũng cảm thấy yên tâm phần nào, công việc của A Kỳ tương đối bận, cháu hãy để ý đến nó nhiều hơn một chút nhé?”.
Tư Ngôn không do dự khẳng khái gật đầu đầu đồng ý. Lâm Mạn Văn một lần nữa lại nở nụ cười rạng rỡ, trên khuôn mặt còn lưu lại những đường nét xinh đẹp của tuổi thanh xuân: “A Kỳ, bản thân mẹ thế này có lẽ cũng không thể tiếp tục kiên trì lâu được, A Sênh như thế…”, bà ngập ngừng một chút, nụ cười trên khuôn mặt càng trở nên sâu sắc, “Vẫn phải trông cậy vào sự chăm sóc của các con”.
Kỳ Dục chau mày: “Mẹ, đừng nói hồ đồ nữa, mẹ còn phải nhìn thấy A Sênh khỏi bệnh nữa chứ”.
Ba người ngồi lại nói chuyện với nhau một lúc, bệnh của Lâm Mạn Văn rõ ràng ngày một nghiêm trọng hơn, chuyện trò được không lâu liền cảm thấy hơi mệt, hít thở cũng trở nên khó khăn hơn, Kỳ Dục và Tư Ngôn không dám lưu lại lâu hơn nữa đành tạm biệt ra về. Bước ra khỏi phòng bệnh, lúc chuẩn bị đóng cửa phòng, Kỳ Dục còn đứng lại một lúc, nhìn Lâm Mạn Văn đang nằm trên giường, hình dáng tiêu tụy gầy yếu hơn trước, trong lòng quặn thắt, cảm giác bất lực len lỏi vào bủa vây mọi góc ngách trong tâm hồn. Kỳ thực không phải là anh không hiểu, Lâm Mạn Văn đến lúc này vẫn cố gắng gượng nằm ở đây, tất cả chỉ vì anh và A Sênh. Anh rất sợ bà bất giác cảm thấy mệt mỏi mà buông tay, càng sợ hơn một ngày bà sẽ lặng lẽ rời xa bỏ rơi hai anh em họ giống như người cha đã mất, đã mãi mãi rời bỏ anh, người đi rồi vết thương lòng để lại cho người còn sống.
Tư Ngôn nhìn thấy thần sắc đau khổ lộ rõ trên khuôn mặt của Kỳ Dục, bất giác đưa tay ra ôm lấy anh, sxiết mạnh, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh. Kỳ Dục cũng quay đầu lại nhìn Tư Ngôn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô toát lên sự tin tưởng, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, anh mỉm cười khép cửa lại, nhân tiện kéo cô vào lòng, hai người sánh vai bên nhau bước đến tầng hầm để xe. Khi Tư Ngôn rời khỏi tòa nhà Vân Quang đã là xế chiều, vì còn đến thăm Lâm Mạn Văn nên lúc này trời đã nhá nhem tối.
Lái xe rời khỏi khu vực để xe, hòa vào dòng xe cộ đi lại tấp nập trên đường, vì đúng giờ cao điểm cho nên xe cộ lưu thông trên đường tương đối nhiều, Kỳ Dục thận trọng lái xe chen vào trong dòng xe cộ đông đúc, cũng may không gặp phải ùn tắc giao thông. Càng vào những tháng cuối năm, trời mỗi ngày một nhanh tối, ánh đèn vàng hai bên đường phố đã được bật sáng, ánh sáng mông lung đọng lại trên những nhành cây Hương Chương tầng tầng lớp lớp khiến cho người ta có cảm giác mơ hồ, huyền ảo. Hàng cây Hương Chương mỗi độ thu về đa số tán lá đều khoác lên mình màu xanh cánh tả dịu dàng tươi mát, chỉ một số ít lá già đã chuyển sang màu vàng hoặc đỏ rụng rải rác bên đường, nếu không được quét dọn thường xuyên sẽ tích lại thành chiếc thảm lá khổng lồ mà mỗi chiếc xe qua lại đều có thể cảm nhận được rất rõ ràng tiếng xạc xào xạc bên dưới.
Tư Ngôn xoa xoa chiếc bụng trống rỗng của mình, nói với người đàn ông ngồi cạnh: “Em đói rồi”.
Khóe mép Kỳ Dục khẽ động đậy, cất giọng nhẹ nhàng ấm áp: “Em muốn ăn gì?”.,
“Anh làm cơm mời em ăn được không?”. Tư Ngôn đột nhiên có chủ ý, ánh mắt chợt lóe lên những tia sáng lấp lánh nhìn Kỳ Dục. “Lúc này người bên ngoài nhất định sẽ rất đông, ra ngoài không tiện, anh nấu cơm mời em ăn được không?”.
“Anh không biết nấu thì sao?”. Kỳ Dục vẫn nhìn thẳng vào con đường trước mặt, thản nhiên nói.
Nghe thấy vậy, Tư Ngôn đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, vỗ vỗ tay vào đầu mình nói: “Đúng rồi, lần trước lúc em đến nhà anh, nhìn phòng bếp trống hươ huơ trống hoắc chẳng có nổi một thứ gì khả dụng”.
Kỳ Dục mím chặt môi lại cố gắng kìm ném không để khóe miệng nhếch lên che giấu một nụ cười, anh không muốn nói cho Tư Ngôn biết, lúc anh ở phim trường đã cho người đến chỉnh trang qua loa căn nhà một lúc, chí ít bây giờ cũng không giống như những suy nghĩ vừa rồi của cô. “Muốn ăn gì nào?” Anh hỏi. Tư Ngôn cúi đầu không biết đang lẩm bẩm điều gì, hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Kỳ Dục, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn anh: “ Kỳ Dục, anh nói xem, em có cần đăng kí tham gia một lớp học nấu ăn không? Em chẳng biết làm cái gì cả!?”. Kỳ Dục quay đầu mở to mắt nhìn cô đầy vẻ kinh ngạc, sau khi bỏ qua vấn đề của cô, lại cất tiếng hỏi:, “Em muốn ăn gì nào?”.,
“Không có khẩu vị.”. Tư Ngôn trề môi đáp lại vẻ đầy thất vọng. Kỳ Dục không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ lái xe đến siêu thị cách nhà không xa, sau đó dừng lại, Tư Ngôn ngước mắt ngạc nhiên nhìn anh: “Không phải là đến nhà hàng ăn sao? Đi đến siêu thị mua thực phẩm làm gì? Anh định nấu cơm à? Anh muốn nấu cơm mời em ăn sao? Có điều còn cần phải mua thêm cả dụng cụ nhà bếp nữa đó?”.
Kỳ Dục không để ý đến cô, sau khi bước ra khỏi xe liền bước đến cúi đầu mở cửa xe giúp cô, một tay nhẹ nhàng che miệng cô lại thị uy: “Yên lặng một chút nào, nếu không sẽ lập tức sẽ đưa về nhà ngay”. Mặc dù lời nói thì nghiêm nghị là vậy nhưng ánh mắt ngược lại lại vô cùng âu yếm và dịu dàng. Tư Ngôn bật cười, đôi mắt cong lên như ánh trăng lưỡi liềm ngời sáng, khi cô cười tỏa ra hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay Kỳ Dục đang che hờ hững trên khóe miệng xinh xinh, anh bất giác có chút yếu mềm, nhưng vẫn không chịu buông tay ra, chỉ cảm thấy nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến cánh tay rồi chạy thẳng vào trong lòng khiến trái tim anh như ngập sâu trong hồ nước ấm nóng cảm giác ấm áp khắp mọi nơi dễ chịu thư thái không hề muốn thoát ra. Sau khi xuống xe, Kỳ Dục đeo lên mặt một cặp mắt kính, lại thêm vào một mái tóc hơi lộn xộn như khoác lên mình một dáng vẻ hoàn toàn khác lạ không ai có thể nhận ra, mặc dù dẫn theo Tư Ngôn đi mua sắm, nhưng cũng nhờ luồng hung khí toát lên từ người anh cho nên không khỏi khiến cho người khác tránh xa không dám lại gần, điều đó lại hay vì nó có khả năng ngăn chặn triệt để không cho người khác có cơ hội qua lại chào hỏi. Tư Ngôn cười hi hi bám vào cánh tay anh, ngước đầu lên nhìn anh nói;: “Lúc trước thực lòng em còn cảm thấy những động tác ngụy trang này của anh là không cần thiết, hi, nhưng bây giờ thì khác rồi, anh thử đoán xem với bộ dạng này liệu có ai có thể nhận ra không, chỉ có điều ánh mắt của anh thực là có chút hại người nha”. Cô không nói còn tốt, cô vừa nói điều đó, Kỳ Dục liền nghĩ đến những chuyện đáng ghét xảy ra lúc ở phim trường, anh quay người lại đưa tay ra bấu nhẹ vào chiếc mũi nhỏ nhắn trên khuôn mặt của cô: “Lại hỗn rồi!”.
“Sau này không dám nữa.”. Tư Ngôn cười, vì lúc đầu cô chỉ có ý trêu chọc Kỳ Dục một chút không nghĩ lại khiến cho anh cảm thấy vui vẻ đến thế, quả thực biểu hiện lúc đầu của Kỳ Dục đối với cô có chút lạnh nhạt, cho nên cô mới cố ý làm như vậy. Vì đúng vào giờ cao điểm lúc tan ca nên người trong siêu thị rất đông, Kỳ Dục vốn không thích rơi vào hoàn cảnh như thế này, anh kéo Tư Ngôn đi nhanh đến khu vực bày bán thực phẩm, lựa chọn một số thực phẩm cần thiết rồi nhanh chóng muốn trở về nhà.
Nhưng Tư Ngôn lẽ nào bằng lòng như vậy, liền kéo Kỳ Dục đi mua một túi lớn toàn đồ ăn vặt, thậm chí còn lựa luôn cả hai cái tạp dề bạn tình họa tiết rất ngộ nghĩnh đáng yêu nài nỉ bắt anh phải mua. Kỳ Dục thực sự không còn cách nào khác chỉ có thể cầm lấy và cho vào giỏ xe, để tránh cho cô khỏi ngẫu hững chọn mua hỗn tạp đủ thứ, anh dứt khoát kéo cô đi bên cạnh mình kiên định dẫn cô bước về phía quầy thu ngân.
Khu vực quầy thu ngân đã được lấp đầy bởi những chiếc xe chở đồ nối đuôi nhau xếp thành hàng dài chờ thanh toán, hai người tìm mãi mới chọn được một ngăn thanh toán có ít người đợi hơn một chút. Vì xung quanh ai nấy đều mua sắm rất nhiều đồ, hơn nữa khoảng cách đứng lại rất gần nhau cho nên để tránh không bị người khác nhận ra, Kỳ Dục luôn phải cúi thấp đầu xuống. Nếu như chỉ có một mình anh thì có lẽ đã bình yên vô sự, nhưng lúc này bên cạnh anh còn có Tư Ngôn, anh không muốn để cô vướng vào những tin tức bất lợi, huống hồ cô lại đang tham gia một bộ phim điện ảnh, nếu tin tức đăng tải tốt đẹp sẽ có lợi cho cô, nhưng nếu là ngược lại, thì con đường phía trước của cô sẽ hết sức khó khăn. Vì Tư Ngôn cho nên anh không thể tùy tiện lựa chọn con đường có nhiều rủi ro.
Sau khi rời khỏi siêu thị đã hơn bảy giờ tốt, trên đường xe cộ đi lại mỗi lúc một đông hơn, đợi mãi cuối cùng cũng có thể về tới nhà Kỳ Dục thì đã gần tám giờ tối. Tư Ngôn thích thú nhìn ngắm căn nhà sau khi đã được trang hoàng tươm tất, trong đáy mắt ánh lên những tia sáng long lanh, mặc dù căn nhà không quá sang trọng và thiết kế tinh xảo, nhưng so với ngôi nhà trống rỗng trước kia thì nay đã được trang hoàng thêm một số đồ đạc gia đình, đặc biệt là phòng bếp sắp xếp bố trí rất đẹp, phía trên khu vực bếp được lắp đặt hệ thống đèn sáng lấp lánh phản chiếu cái bóng mơ hồ của một khuôn mặt thân quen gần đấy. Tư Ngôn lên tiếng, giọng nói đầy phấn khích: “Kỳ Dục, anh đã trang hoàng lại nhà cửa bao giờ vậy? Trông được lắm”. Kỳ Dục không trả lời, có điều nụ cười ấm áp trên khuôn mặt của anh đã hé mở tâm hồn ngập tràn hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...