Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng

Trong lòng Tư Ngôn có chút hoài nghi, có điều Nam Nam đã không muốn nói cô cũng không truy hỏi, nghĩ vậy cô đưa tay kéo cậu: “Chị đưa em đi xem”.

Nam Nam rút tay lại, lắc lắc đầu.

Tư Ngôn nhíu mày, nhưng thấy lòng bàn tay cậu hình như bị xước ra, cương quyết lôi tay của cậu lại gần, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay có một vết rách nhỏ còn đang không ngừng rỉ máu, cô thất kinh, hỏi: “Đây là do lúc đóng phim bị sao?”. Cậu không nói, chỉ muốn rút tay lại.

“Không phải vết thương do hóa trang đúng không?” Tư Ngôn cảm thấy xót thương, cậu rút cuộc chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, vì đóng phim mà bị thương, lại còn không chịu nói với người khác, thực sự khiến người ta đau lòng.

“Như vậy tốt.” Nam Nam cúi đầu chăm chăm nhìn vết thương của mình, nói nhỏ: “Giả đấy, người khác sẽ nhìn ra”.

Tư Ngôn tức giận cốc vào đầu cậu, đứng dậy đi lấy hộp thuốc, sau đó cẩn thận tỉ mỉ bôi thuốc cho cậu, sợ cậu đau còn thổi nhè nhẹ vào vết thương: “Đau không? Sau này đừng ngốc nghếch như thế nữa, nghe không?”

Nam Nam không nói gì, cũng không kêu đau, hai mắt rưng rưng nhìn mặt Tư Ngôn, cậu do dự nói: “Mặt của chị có phải cũng đau?”.

“Hả?” Tư Ngôn ngước mắt nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong trẻo, ngại ngùng cười cười, đưa tay chạm vào vết thương đã bắt đầu đóng vảy trên mặt mình. “Ổn rồi, cậu thì có sức mạnh gì chứ, cậu xem, đã khỏi rồi.”

Nam Nam đưa bàn tay còn lại ra, ngón tay hơi lạnh nhưng mềm mại chạm vào vết thương, rồi cúi đầu, buồn bã nói: “Xin lỗi”.

Tư Ngôn cười xoa đầu cậu: “Ngoan quá”.

 


Buổi tối, Tư Ngôn lén lén lút lút sang phòng của Kỳ Dục, cùng anh ngồi trên sofa xem ti vi, bỗng nhiên nghĩ đến sự việc lúc ban ngày, đưa tay kéo kéo vạt áo anh, khiến anh chú đến mình rồi nói: “Kỳ Dục, em cảm thấy Nam Nam thực sự rất ngoan, có điều cũng rất đáng thương”.

“Ừm?”

“Là hôm nay, không phải là cậu bé đóng một cảnh bị ngã sao, em luôn cho rằng vết thương trên tay cậu ấy là giả, nhưng không ngờ lại là thật, cậu bé không kêu đau, cũng không nói với ai, đến bảo mẫu của cậu cũng không ở bên cạnh, cho nên không biết, thực sự khiến người ta đau lòng.” Tư Ngôn thổn thức, bỗng nhiên nhớ lại khi mình còn nhỏ, cô cùng Tư Niên ở nước Y hai năm, Tư Thiều thi thoảng mới đến thăm, khi đó cô mặc dù cảm thấy hơi cô đơn nhưng còn có Tư Niên luôn bên cạnh, nhưng Nam Nam, bên cạnh lại chỉ có bảo mẫu.

“Em thương cậu bé?” Kỳ Dục nắm lấy tay cô rồi nghịch ngón tay cô. “Cho dù là ai giúp cậu ấy chọn con đường này, thì cậu ấy cũng đã đi rồi, nhất định sẽ phải chịu những đớn đau mà người bình thường khó tưởng tượng nổi. Có điều, cậu ấy diễn rất tốt.”

Tư Ngôn dùng ngón tay cù vào lòng bàn tay anh, thấy anh dường như sợ buồn, cô cười càng vui vẻ, nhào vào lòng anh, cù thắt lưng và chân tay của anh, chọc anh một trận mới vòng tay qua cổ ngồi yên: “Có điều vẫn cảm thấy cậu ấy rất đáng thương”.

Kỳ Dục chau mày, anh không thích nghe Tư Ngôn luôn nhắc đến tên người khác, mặc dù người đó chỉ là một cậu bé năm tuổi, không tạo thành bất cứ sự đe dọa nào. Anh cúi người hôn lên cái miệng đang lải nhải, thấy cô giống như nước mềm nhũn trong lòng mình, anh thẳng người nhìn cô. Mắt cô lim dim, làn môi hồng bóng nước hé mở, có thể nhìn thấy thấp thoáng hàm răng nhỏ bên trong miệng, anh lau khóe môi bóng nước của cô rồi lại hôn lên một cái, thấp giọng hỏi cô: “Đói không? Muốn ra ngoài ăn không?”.

Có quỷ mới muốn ra ngoài ăn! Chỉ là Kỳ Dục phát hiện, sau khi hôn anh dường như có chút khống chế không nổi bản thân, phần dưới cơ thể nóng rực quá mức, anh không muốn trong hoàn cảnh này cùng Tư Ngôn, cho nên chỉ có thể rời xa không gian mờ ảo kín mít khiến hai người đều muốn gần gũi.

Ngược lại Tư Ngôn thực sự đói, vốn tưởng là nụ hôn của anh làm cho mờ mắt nhưng nó lại nhanh chóng sáng lên, cô cười ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh một cái: “Được, em đói rồi, về thay quần áo trước đã”.

Kỳ Dục thấy cô như bay, lướt nhẹ chạy ra ngoài, bất giác nhếch môi cười, anh không phải không phát hiện ra, từ khi ở bên Tư Ngôn, biểu hiện trên mặt anh phong phú hơn nhiều, đặc biệt là cười, vốn là biểu cảm khó khăn như vậy, nhưng hôm nay khi thực hiện, rõ ràng một chút khó chịu cũng không có.

Anh đứng dậy đi thay bộ quần áo ở nhà đang mặc trên người, vừa đi được một bước thì nghe thấy điện thoại đặt trên trà kỷ kêu lên một hồi chuông, anh vươn người qua lấy, khi nhìn thấy tên người gọi đến hiện trên điện thoại anh liền nghe máy: “Hướng Vãn, sao vậy?”.


Giọng Hướng Vãn vội vã: “Làm thế nào bây giờ, Mặc Sênh chạy ra khỏi bệnh viện rồi, em tìm không thấy cô ấy, làm thế nào! Kỳ Dục làm, làm thế nào?”. Cô khóc mấy tiếng, nói năng lộn xộn không đầu không cuối.

Đầu mày của Kỳ Dục cuối cùng cũng chau lại, vốn tâm trạng vui vẻ giờ tan thành mây khói: “Nói rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Sau khi nghe Hướng Vãn lập cập nói rõ ràng đầu đuôi sự việc anh cũng vội cắt ngang điện thoại của cô rồi gọi ngay cho Trình Hải An.

Khi Tư Ngôn bước vào phòng thì Kỳ Dục đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, cô mới gọi một tiếng liền bị anh ra hiệu yên lặng, thế là cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngồi một bên đợi anh, chỉ nghe thấy anh nói ngắn gọn gấp rút.

“Đúng vậy, rất quan trọng.”

“Đúng, không thể chậm trễ.”

“Tôi đi nhanh về nhanh.”

“Chỉ hai ngày, lập tức quay về.”

“Cảm ơn anh.” Nói xong, Kỳ Dục thở phào một cái rồi tắt điện thoại, sau đó vỗ trrtán nhìn Tư Ngôn đang ngồi trên sô phasofa, áy náy ngồi xuống cạnh cô: “Xin lỗi, anh phải về Tân Hải một chuyến”.

“Không phải đang quay phim sao?” Thực ra từ trong cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi của Kỳ Dục cô cũng nghe ra vài phần, có điều vì chưa nghe chính miệng anh thừa nhận nên không tin mà thôi.


“Anh chỉ đi hai ngày, lập tức quay về, có vài việc quan trọng phải làm.” Kỳ Dục ôm lấy vai Tư Ngôn, chậm rãi nói.

Tư Ngôn cắn môi, do dự một lát rồi hỏi: “Là vì bác gái sao?”.

Ánh mắt Kỳ Dục úp mở, nhẹ đáp một tiếng: “Anh nhờ Trình Hải An mua vé máy bay lúc mười một giờ, bây giờ phải đi rồi”.

Tư Ngôn chậm rãi thở ra một hơi, kìm nén mọi buồn bực vào trong lòng, cười ngọt ngào, ngẩng đầu, giơ tay bưng lấy mặt anh: “Vậy mau đi mau về, em ở đây đợi anh”. Nói xong, cô sát lại hôn thật sâu lên môi anh.

Kỳ Dục ôm lấy cô, lấy tay ấn vào gáy cô, khiến nụ hôn thêm sâu, đến khi hai người không thở được nữa mới buông cô ra, nhưng trán vẫn chạm trán cô: “Chỉ hai ngày, anh lập tức quay về”.

Kỳ Dục nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc rồi rời đi, nhưng Tư Ngôn lại không quay về phòng của mình, cô chậm rãi đứng đậy đi đến cửa sổ to sát đất nền bên cạnh, mở rèm cửa, nhìn sắc đêm lóng lánh bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài.

Thực ra cô biết, có thể khiến Kỳ Dục vội vã như vậy chỉ có hai người, một là mẹ anh, một nữa chính là Mặc Sênh. Cô cũng đoán được, xảy ra chuyện không phải Lâm Mạn Văn, chỉ có thể là có liên quan đến Mặc Sênh.

Tư Ngôn luôn biết, víị trí bản thân mình trong lòng anh địch không lại Mặc Sênh, chỉ cần có một tia tin tức của cô ấy, Kỳ Dục liền có thể tức khắc vứt bỏ mình mà đi, hơn nữa còn không hề do dự. Cô cho rằng bản thân có thể rộng lượng, nhưng cuối cùng vẫn phát hiện trong lòng mình có cảm giác đau đớn âm ỉ.

Không biết vì sao, Mặc Sênh chẳng qua là em gái của anh, nhưng cô lại luôn cảm thấy lo lắng, lo lắng sẽ có một ngày, cô ấy có thể sẽ cướp Kỳ Dục từ tay cô đi.

Tư Ngôn đưa tay ôm lấy chính mình, cảm thấy hơi lạnh, đầu âm ỉ đau, nhưng cô không muốn quay về phòng mình, liền chầm chậm bước về đến cạnh sofa, đưa tay chạm vào, vẫn còn hơi ấm, cô cười, nằm lên.

Cô biết mình không được ích kỷ, không được ghen, nhưng những tình cảm đó lại luôn như hình với bóng khiến cô không tài nào vứt bỏ nổi. Cô đạt được quá dễ dàng, cho nên rất sợ mất đi, cô muốn canh giữ người cô quan tâm, nhưng lại biết không thể giữ quá chặt, không thể ngăn trở bước tiến của anh.

Cho nên cô phải nhẫn nại, dù không thích cũng phải làm như vậy, phải nhẫn nại. Tư Ngôn nói với chính mình, Mặc Sênh là em gái, không thể ảnh hưởng đến cô! Là em gái của anh, là em gái, còn cô mới là bạn gái của anh!


Tư Ngôn cả đêm ngủ không yên, khi trời sắp sáng mới chìm vào giấc ngủ, buổi sáng tỉnh dậy cô hắt xì hơi một cái, cúi đầu nhìn quần áo của mình, vốn là chuẩn bị mặc để cùng Kỳ Dục ra ngoài ăn đêm, một đêm trôi qua, đã nhàu cả rồi, cô thở dài, rời khỏi phòng.

Đang mở cửa phòng của mình, một giọng nói cười cợt cất lên cách đó không xa: “Ồ, thật trùng hợp”.

Tư Ngôn nghiêng đầu lườm anh ta một cái, mở cửa, lách mình đi vào, vừa định đóng cửa lại thì bị Kỷ Huyên dùng tay chặn lại: “Sao cứ thấy tôi liền chạy? Hắc hắc, tôi vừa nhìn thấy cô từ phòng Kỳ Dục đi ra, lẽ nào…”.

“Liên quan gì đến anh!” Tâm trạng Tư Ngôn không được tốt, nên không muốn đôi co với anh ta.

Kỷ Huyên dựa vào bên cửa, tay chặn cửa, chậm rãi nói: “Tôi đường nhiên biết bọn cô không có gì, giữa đêm qua chẳng phải anh ta đã đi rồi sao? Vội vã cũng không biết là gvì cái gì, lại có thể vứt cô một mình ở trong phòng!”.

“Anh rốt cuộc muốn nói gì?” Tư Ngôn chớp chớp đôi mắt có chút nhức mỏi, uể oải.

“Thực ra cũng không có gì, chỉ muốn khiến cô hiểu rõ một chút, trong lòng anh ta, cô không phải là duy nhất, cũng không phải số một. Chỉ cần người anh ta quan tâm xảy ra chuyện, anh ta có thể bỏ mặc cô bất cứ lúc nào. Cô thích anh ta như vậy, nhưng anh ta thì sao? Thực sự thích cô? Hay là chỉ vì…” Anh ta bỗng nhiên dừng lại, ung dung nhìn cô.

Tư Ngôn nhìn anh ta: “Gì?”.

“Thực ra chúng ta đều biết, anh ta luôn đi tìm em gái của mình, tôi còn biết, cô và em gái anh ta rất giống nhau. Cô nói xem, có phải anh ta rất thích em gái mình, nhưng vì loạn luân không thể ở bên nhau cho nên mới chọn cô làm vật thay thế?”

Tư Ngôn trong lòng kìm nén, không chịu tin: “Tôi biết, tôi đều biết, có điều tôi sẽ không tin suy đoán của anh! Việc của tôi, cũng không cần anh phải nhọc lòng bận tâm, tôi hạnh phúc hay không hạnh phúc, vui vẻ hay không vui vẻ đều là sự lựa chọn của bản thân tôi! Bất luận anh nói gì đi chăng nữa đều không thể thay đổi được quyết định của tôi”.

“Tôi chỉ muốn nói với cô, rõ ràng anh ta không thực sự thích cô, vì sao còn muốn ở bên anh ta, không phải là có người tốt hơn để chọn sao?”

“Tôi không tiễn!” Tư Ngôn đẩy tay anh ta ra, ầm một tiếng đóng cửa lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui