Tư Ngôn cảm thấy những ngày này trôi đi trong sự vô cùng uất ức, cô làm người trước nay quang minh chính đại, đâu gặp qua việc thích một người lại phải đem giấu tình cảm tận đáy lòng, sau mấy ngày rối loạn, cuối cùng cô cũng nghĩ thông, có chết cũng phải khổ sở một chút.
Thế là đợi đến buổi tối sau khi công việc hoàn tất, Tư Ngôn ở trong phòng trang điểm một chút, cảm thấy vừa mắt rồi mới bước hướng về phòng Kỳ Dục ở đối diện.
Đứng trước cửa phòng, cô hít một hơi sâu, rồi chỉnh lại quần áo cho thẳng thớm, vừa định gõ cửa thì phát hiện cửa vốn chỉ khép hờ, không hề đóng kín, dù cô là người rất hiểu lễ phép tắc nhưng cũng có chút hiếu kỳ, một người chú trọng bảo vệ đời tư như Kỳ Dục, sao có thể đến cửa cũng không đóng.
Tư Ngôn vô cùng cẩn thận mở khe hở của cửa, sau đó thò đầu vào bên trong, không thấy bóng dáng Kỳ Dục, có điều trên sofa lại có một bóng người, nhưng dường như đó là một cô gái.
Tư Ngôn cảm thấy tim nhảy dựng lên, sự tủi thân và nỗi xót xa khôn xiết trào lên trong lòng, mấy ngày qua Kỳ Dục căn bản không để cô vào phòng, duy nhất một lần trước đây rất lâu rồi, không ngờ anh không phải là kẻ đối xử bình đẳng, mà còn để người con gái khác vào phòng, cô vừa nghĩ như vậy liền có chút buồn bực.
Có phải là vì sự tồn tại của một người con gái khác cho nên cô mới bị cấm chỉ bước vào phòng anh?
Tư Ngôn đang nghĩ ngợi lung tung thì nhìn thấy Kỳ Dục từ trong phòng ngủ đi ra, anh chỉ mặc áo tắm dài, tóc vẫn còn ướt, từng giọt từng giọt nước đang nhỏ xuống, người con gái ngồi trên sofa nghe thấy tiếng động liền đứng dậy, cầm lấy chiếc khăn mặt trong tay Kỳ Dục, giúp anh lau đầu.
Rất thân thiết! Vô cùng thân thiết! Tư Ngôn nghiến răng cắn lợi, nghĩ lại trước đây trong lúc vô tình cô gặp Kỳ Dục vừa tắm xong, nhưng anh vội quay vào thay quần áo, nào có giống như bây giờ, lại còn để người ta giúp anh lau đầu, xem ra quan hệ không đơn giản. Hơn nữa người con gái đó, cô hình như hình có quen, là một ca sĩ rất nổi tiếng gần đây, có điều gần đây cô không quan tâm những tin tức này, nên không nhớ ra tên là gì.
Kỳ Dục ngồi xuống sofa, lấy lại chiếc khăn trong tay Hướng Vãn: “Tôi tự làm được”. Hướng Vãn mím mím môi, mặc dù dường như có chút không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh.
“Gần đây có tin tức gì không?” Kỳ Dục vừa lau đầu vừa hỏi.
“Em vừa quay về quê anh một chuyến, có được một chút manh mối, nhưng vẫn chưa thể xác định được nơi Mặc Sênh đến, đợi em có được tin tức chính xác sẽ báo cáo lại với anh.” Hướng Vãn đáp.
Kỳ Dục gật đầu, nghiêng mặt nhìn Hướng Vãn ngồi bên cạnh, sau khi do dự một lát mới nói: “Hướng Vãn, những năm qua cảm ơn em”.
“Không cần không cần.” Hướng Vãn vội xua tay. “Em tự nguyện giúp anh, hơn nữa, em hôm nay có được tên tuổi, đều là do sự giúp đỡ của anh.”
Kỳ Dục vẫn còn muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy tiếng động ngoài cửa, anh chau mày đi xem, thì thấy Tư Ngôn đang đứng ở ngoài cửa, ánh mắt đầy sự oán hận nhìn họ.
“Có việc gì?” Kỳ Dục hỏi.
Tư Ngôn cắn môi, nghe lời anh nói hoàn toàn là công việc chung, nghĩ đến ngữ khí vừa rồi khi anh cùng Hướng Vãn nói chuyện, trong lòng càng thêm khó chịu, tức tối trợn mắt nhìn anh: “Không có việc thì không thể tìm anh sao? Trách em tham gia vào việc tốt của anh đúng không? Em đi ngay là được chứ gì? Coi như em không thức thời!”. Nói rồi lại cảm thấy trong mắt ươn ướt, cô thất vọng, sau khi đưa tay lau nước mắt liền quay người bỏ chạy.
Nhưng cô lại không muốn quay về phòng, nghĩ ra gần khách sạn có một quán bar, liền dứt khoát đi thang máy xuống lầu.
Khi bước vào trong thang máy ấn số tầng, cô quả thực đã đem việc ấn số biến thành Kỳ Dục, dùng lực ấn rất nhiều lần cũng không cảm thấy giải tỏa, cô giận anh để người con gái khác bước vào phòng, giận anh đối với người con gái khác ngữ khí ấm áp, giận anh không đuổi theo cô, cô biết cô của hôm nay chỉ là người trang điểm của Kỳ Dục mà thôi, nhưng vì cô biết cho nên mới tức giận, tức giận bản thân trong lòng anh, hóa ra chỉ là một người cộng tác trong công việc, đến là bạn cũng không được.
Cô còn tha thiết mong muốn đi biểu lộ với anh, muốn hỏi suy nghĩ của anh, nếu cô hôm nay thực sự hỏi ra miệng, có phải là một phen bị làm cho nhục nhã hay không? Nghĩ lại Tư Ngôn liền cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bã, hóa ra luôn là cô tự mình đa tình, cho rằng anh chút ít cũng có cảm giác với mình, cô sao có thể quên, vốn anh tiếp cận cô chính là vì cô và em gái anh có chút giống nhau mà thôi, ngoài điều đó ra, cô căn bản không có bất cứ ưu thế nào khác.
Kỳ Dục đứng trong phòng nhìn Tư Ngôn bỏ chạy, nhưng lại không quay về phòng, cảm thấy không ổn, liền vào phòng ngủ thay quần áo, lúc đi ra thì Hướng Vãn vẫn còn ở đó, liền nói: “Hướng Vãn, em về trước đi, anh đi tìm cô ấy”.
“Cô ta là ai?” Hướng Vãn không phải là không biết đánh giá qua ánh mắt, cô gái vừa chạy đi, rõ ràng có tình ý với Kỳ Dục, mặc dù những năm gần đây Kỳ Dục không có tình cảm đặc biệt với bất cứ người con gái nào, nhưng khi cô vừa nhìn thấy người con gái kia lại liền cảm thấy có chút lo lắng, đặc biệt là Kỳ Dục bây giờ lại vì cô ta mà đuổi theo.
“Một đồng nghiệp.” Kỳ Dục lạnh nhạt trả lời, không giải thích gì thêm liền cất bước rời đi.
Hướng Vãn vẫn ngồi nguyên trên sofa, cảm thấy trong lòng hơi lạnh, cô quen biết Kỳ Dục trước khi anh thành minh tinh. Khi đó cô một thân một mình đến thành phố này làm việc, suýt chút nữa bị người ta ức hiếp, may là có Kỳ Dục cứu cô, sau đó được biết anh đang đi tìm em gái, liền chủ động xin giúp, mấy năm gần đây cô đi khắp nơi tìm tung tích của Mặc Sênh.
Cô vốn cũng không muốn làm ca sĩ, nhưng Kỳ Dục vô tình có lần nghe thấy cô hát liền tiến cử cô cho với người quản lý của anh, rồi dần dần, cô có chút tiếng tăm, có điều bề ngoài cô không thừa nhận quen biết Kỳ Dục, nhưng đằng sau cô luôn đi tìm Mặc Sênh, lần này, là vì cô có chút tung tích, lại đúng lúc rảnh rỗi cho nên cố ý đến trường quay tìm Kỳ Dục. Đồng nghiệp mà Kỳ Dục vừa nói, cô không hề biết tên cô ta, nhưng lại là lần đầu cảm nhận được sự đe dọa, cô luôn biết bản thân mình thích Kỳ Dục, ngay từ lần đầu tiên gặp anh.
Tư Ngôn tìm thấy quán bar, sau khi bước vào ngồi ở quầy bar liền gọi một cốc rượu, một hơi uống cạn mới cảm thấy khí thuận trở lại. Tửu lượng của cô không tốt, nhưng hôm lại rất kỳ lạ, mặc dù ly rượu vừa rồi uống hơi vội, nhưng vẫn chưa có cảm giác hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy trong lòng hơi nóng, nhưng không cảm thấy không dễ chịu.
Một cốc rượu đương nhiên không đủ, sau khi gọi thêm một chai nữa, ngồi trên quầy bar tự rót tự uống, khi có chút mông lung liền quay người dựa vào quầy bar, lim dim nhìn mọi người trên sàn nhảy, mọi người múa may quay cuồng điên loạn, cô lại không có chút tâm trạng nào, nếu là trước đây thì nhất định cô sớm đã xuống sàn nhảy rồi.
Khi Kỷ Huyên thấy Tư Ngôn đang mơ hồ nhìn sàn nhảy, cô như vậy không giống trước đây luôn đả kích anh, trái lại cảm giác tội nghiệp đáng thương lập tức nắm lấy con tim của Kỷ Huyên, cái cảm giác ngưa ngứa lại xuất hiện, thế là anh liền bỏ lại người bạn đang ngồi cạnh, đứng dậy đi về phía cô.
Kỷ Huyên lại gần khẽ vỗ vỗ vai Tư Ngôn, cười nói vào bên tai cô: “Sao có một mình ngồi uống rượu buồn vậy?”.
Tư Ngôn ngà ngà say, nhất thời không phản ứng được người đàn ông bên cạnh là ai, lập tức đẩy anh ta ra, tức giận nói: “Cút đi cho tôi”.
Kỷ Huyên nào phải loại người dễ nhượng bộ, có điều bị đẩy một phát, anh ta lập tức lại tiến đến gần: “Là tôi, không quen sao?”.
“Ai?” Tư Ngôn không vui quay đầu nhìn, sau khi nhìn thấy khuôn mặt đào hoa quen thuộc lại tức giận: “Tại sao lại là anh!”.
“Không được sao? Tôi uống cùng cô nhé?”
“Ai cần anh uống cùng!” Tư Ngôn không làm quá, lại cũng không thực sự chống đối, dù sao người đàn ông này, không từng hại cô, hơn nữa trong quán bar này anh ta là người duy nhất cô quen.
“Sao không cần, nói xem nào, xảy ra chuyện gì? Nhìn em tửu lượng không được tốt, sao dám một mình đến quán bar, không sợ uống say bị người ta ức hiếp sao?” Kỷ Huyên bắt chước cô ngồi trên một chiếc ghế, dựa vào quầy bar, buông ánh mắt hướng về sàn nhảy.
“Bị người ra ức hiếp cũng không phải việc của anh.” Tư Ngôn cứng miệng, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Kỳ Dục và Hướng Vãn, trong lòng dồn ứ, cầm ly thủy tinh lên uống mạnh một hơi.
Lông mày Kỷ Huyên động đậy, nhưng lại không thèm nói lại một cách hiếm thấy, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô. Tư Ngôn có chút không quen với sự yên tĩnh của anh ta, hơn nữa cô cảm thấy mình say rồi nên muốn thanh toán để đi.
Nào ngờ vừa đứng dậy cô liền cảm thấy hai chân mềm ra, đầu óc choáng váng, không sao đứng vững, muốn ngã sang bên cạnh.
Vừa may Kỷ Huyên nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đỡ lấy eo cô. “Mạnh mẽ nỗi gì chứ? Uống đến mức này rồi?” Nói không hề có chút mờ ám.
Tư Ngôn muốn đẩy anh ta ra nhưng cô không còn sức, chỉ có thể dựa vào anh ta, cho nên cũng không muốn giằng co, mặc anh ta ôm lấy mình.
Kỷ Huyên đỡ cô đi được mấy bước bỗng nhiên dừng lại, Tư Ngôn vẫn cúi đầu cho nên không biết, còn ồn ào: “Sao không đi? Tôi muốn về”.
Kỷ Huyên cười, trong giọng nói có chút trêu đùa: “Nhìn xem, ai đến kìa”.
“Hả?” Tư Ngôn sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình, sau khi chớp chớp mắt, nhếch môi: “Là anh sao, Kỳ Dục”. Giọng điệu không sợ hãi cũng không vui vẻ.
Kỳ Dục chau mày, ánh mắt từ cô chuyển sang tay Kỷ Huyên đang đỡ eo cô: “Buông cô ấy ra”. Anh vốn cũng không muốn quản, nhưng đương nhiên biết Kỷ Huyên là loại người như thế nào, một đào hoa công tử, ai cũng biết anh ta sẽ đưa Tư Ngôn đến chỗ nào.
Kỷ Huyên cười như không cười: “Vì sao?”. Lúc này Tư Ngôn vẫn có chút không vừa lòng với Kỳ Dục, cho nên không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình.
“Không vì sao!” Kỳ Dục lạnh lùng nói.
“Tôi uống rượu cùng cô ấy, đương nhiên là tôi đưa cô ấy về, không dám phiền đến Kỳ Dục đại minh tinh.” Kỷ Huyên cười rồi bước qua anh đi ra ngoài.
Không ngờ Kỳ Dục lại đưa tay nắm lấy cánh tay Tư Ngôn, lôi cô vào lòng mình, cúi đầu mắng: “Tức giận gì chứ, cùng tôi đi về”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...