Tư Ngôn đặt chuyến bay sớm nhất của ngày hôm sau về thành phố Tân Hải, khi cô kéo hành lý rời khỏi khách sạn, vẫn chưa qua sáu giờ sáng. Cô gọi một chiếc taxi đi ra sân bay, trên đường, cô hạ cửa sổ xe xuống, nhìn những cây ngô đồng sừng sững hai bên đường, bất giác thở dài, đôi khi, thất thủ thực sự chỉ trong chớp mắt, sau đó, rơi vào vực thẳm không nhìn thấy ánh sáng nữa.
Giờ đây Tư Ngôn đang rơi vào tình trạng này, từ khi gặp Kỳ Dục, giống như rơi vào khoảng trống sâu thẳm, không thể thoát ra được. Khi đến thành phố Tân Hải đã là buổi trưa, Tư Ngôn cũng không kịp ăn gì vội bắt xe đến bệnh viện. Trên xe, cô gọi điện thoại cho Kỳ Dục, điện thoại kêu không quá hai tiếng chuông, anh liền nghe máy.
“Kỳ Dục, em sắp đến bệnh viện rồi.”
Giọng của Kỳ Dục so với hôm qua có phần nhẹ nhõm hơn, có lẽ là do được nghỉ ngơi: “Được, tôi xuống dưới đợi cô”.
Tư Ngôn dừng xe trước cổng lớn bệnh viện, rồi bước vào trong bệnh viện tràn đầy cây ngô đồng.
Đi xuyên qua con đường khu nội trú, hai bên đường là ngô đồng xanh tươi, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, khắc họa lên đất một con đường lấp lánh ánh sáng, Tư Ngôn đi xăng đan đế bằng, bước trên con đường nhựa cảm thấy lòng bàn chân nóng như có lửa đốt, cô bước nhanh hơn, chợt ngước mắt lên thì nhìn thấy Kỳ Dục đang đứng đợi ở dưới tòa nhà nội trú.
Nơi đó có mấy cây ngọc lan, từng chùm từng chùm hoa to thanh khiết đang nở giữa những tán lá xanh biếc, tươi đẹp mê người, mà anh đang đứng dưới mấy cây ngọc lan đó, mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, hai tay đút vào túi quần, đầu hơi cúi, xem ra có chút nhàn dỗi nhưng cũng có phần mệt mỏi.
Tư Ngôn cảm thấy trong tim mình cũng giống như những đóa ngọc lan đang nở vậy, tràn ngập hương thơm ngào ngạt thanh khiết, hít một hơi thật sâu, lan tỏa sang phổi, ngọt ngào như muốn ứa tràn ra vậy. Cô biết bản thân chính thức rơi vào hố sâu, không quản Kỳ Dục coi cô là em gái hay là người khác, cô cũng không quan tâm, dù sao cô chỉ muốn giữ anh bên mình, sau đó khi anh chợt cúi đầu, cô liền có thể khẽ ngẩng mặt, đối diện nụ cười nhợt nhạt của anh, đây chính là nguyện vọng của cô.
Bước chân Tư Ngôn bất giác chậm lại, cô muốn nhìn anh lâu hơn, sau đó khắc sâu tận đáy lòng mọi tinh thần trạng thái của anh, và sẽ không bao giờ quên.
Nhưng Kỳ Dục bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi nheo lại nhìn Tư Ngôn, môi mấp máy dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra lời, chỉ bước về phía cô.
Tư Ngôn không nhấc nổi chân, trong tay vẫn đang nắm chặt tay cầm của va li hành lý, cả người cứng đờ đứng đó, ngẩn ngơ ngốc nghếch nhìn Kỳ Dục bước lại gần.
Kỳ Dục đến trước mặt, nhưng cô lại không dám giống như vừa rồi nhìn vào mắt anh, hơn nữa còn mất tự nhiên cụp mắt xuống, khẽ hỏi: “Đợi lâu rồi à?”.
Kỳ Dục không trả lời ngay, cúi xuống, đưa tay kéo va li từ trong tay Tư Ngôn lại, nhìn cô hồi lâu rồi mới nói: “Cảm ơn”.
Tư Ngôn khẽ lắc lắc đầu: “Không có gì”.
Nói rồi cô lại ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười sáng lạn: “Chúng ta đi vào thôi, em cũng muốn đến thăm bác gái”.
“Được.” Kỳ Dục nắm chặt tay cầm của va li, quay người đi vào khu nội trú. Đến cửa phòng bệnh, trong lòng Tư Ngôn lại lo lắng, đưa tay kéo Kỳ Dục đang muốn mở cửa: “Kỳ Dục, em mặc thế này được không?”.
Kỳ Dục quay đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên nụ cười hiếm thấy: “Rất được”.
“Không biết vì sao nhưng em hơi sợ.” Tư Ngôn cúi đầu, lúng ta lúng túng nói.
“Mẹ tôi là người rất tốt.” Kỳ Dục nói. “Cô và A Sênh rất giống nhau, mẹ tôi sẽ thích cô.” Khi nói những lời này, nỗi bi thương lướt qua mắt anh.
Tư Ngôn vì cúi đầu, không nhìn thấy sự thay đổi thần sắc trên mặt anh, cô hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ ngực, rồi mới nói: “Được rồi, Kỳ Dục, mở cửa thôi”.
Kỳ Dục nắm lấy nắm cửa mở ra, đồng thời nhìn bà Lâm Mạn Văn đang ngồi dựa ở đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ gọi một tiếng: “Mẹ, có người tới thăm mẹ”.
Lâm Mạn Văn thu ánh mắt đang ở ngoài cửa sổ cười nhìn ra phía cửa, dịu giọng nói: “Chính là Tư Ngôn mà con nói sao? Lại đây, để bác nhìn nào”. Bà nhìn Tư Ngôn đang đứng phía sau Kỳ Dục.
Tư Ngôn sợ sệt cúi đầu lên tiếng: “Cháu chào bác”.
Sắc mặt Lâm Mạn Văn trong chớp mắt cứng đờ, hai tay run rẩy đưa lên vẫy vẫy, nói: “Cháu chính là Tư Ngôn sao? Lại đây, để bác xem nào”.
Tư Ngôn nhìn Kỳ Dục, thấy anh gật đầu, mới dám bước đến bên cạnh giường bệnh, ngồi xuống, nắm lấy tay Lâm Mạn Văn: “Bác gái, cháu chào bác”.
Lâm Mạn Văn quan sát Tư Ngôn, trong mắt dần ướt, sau khi cúi đầu thở dài một tiếng, nói: “Thật giống”.
Tư Ngôn mím môi, muốn vứt bỏ cảm giác kỳ quái trong lòng, chỉ cười nói: “Bác gái nói là cháu và con gái bác rất giống nhau sao? Vậy thật là vinh hạnh của cháu”. Nói rồi, sờ lên mặt mình: “Thật giống như vậy sao?”.
“A Kỳ, lấy ảnh của A Sênh cho Tư Ngôn xem.”
Kỳ Dục dường như có vẻ không bằng lòng, nhưng vì là yêu cầu của bà Lâm Mạn Văn cho nên rút ví ra, lấy tấm ảnh kẹp ở bên trong đặt vào tay Tư Ngôn.
Tư Ngôn cẩn thận đón nhận, nhìn cô gái nhỏ mặc bộ váy công chúa trong bức ảnh, bỗng nhiên cười: “Thực sự rất giống, ảnh khi cháu còn nhỏ với bức ảnh này quả này vô cùng giống”.
Trong mắt Lâm Mạn Văn ánh lên tia khao khát, nhìn Kỳ Dục hỏi: “A Kỳ, con nói xem, có thể là…”.
Kỳ Dục lấy lại bức ảnh, lắc lắc đầu: “Con hỏi rồi, Tư Ngôn lớn lên ở nước Y”.
Lâm Mạn Văn bất giác thở dài một tiếng: “Nếu cháu chính là A Sênh, như vậy tốt biết bao.”.
“Bác gái, vậy cứ coi cháu là A Sênh ạ.” Tư Ngôn nheo mắt cười. “Cháu không ngại có thêm một người mẹ thương mình.”
Lâm Mạn Văn lúc này mới bật cười: “Đứa trẻ này thật khiến người ta yêu thích, có điều nếu A Sênh còn sống, cũng bằng tuổi con bây giờ”.
Hai người nói chuyện một lúc, Lâm Mạn Văn mới dường như nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, Tư Ngôn ăn cơm chưa vậy?”.
Tư Ngôn chu miệng, lắc lắc đầu: “Vừa xuống máy bay cháu vội đến bệnh viện, nên chưa kịp ăn gì”.
“A Kỳ, còn chưa dẫn Tư Ngôn đi ăn, ngày mai con cùng Tư Ngôn đi quay phim, đừng vì mẹ mà làm lỡ công việc, bệnh của mẹ lâu như vậy rồi, nhất thời không thể khỏi, đừng lo lắng như vậy, được không?” Lâm Mạn Văn nói.
Kỳ Dục do dự một hồi rồi mới gật đầu đồng ý: “Vâng, con biết rồi”.
“Biết rồi mà còn không nhanh dẫn người ta đi ăn cơm!” Lâm Mạn Văn giục.
Tư Ngôn cười tạm biệt bà Lâm Mạn Văn, rồi mới cùng Kỳ Dục rời khỏi phòng bệnh.
Đóng cửa xong, Kỳ Dục nói: “Ngày mai đi rồi, tối naày ngủ ở khách sạn gần bệnh viện một đêm”.
Tư Ngôn không có ý kiến, theo Kỳ Dục đến khách sạn gần đó cất hành lý, sau đó cùng anh ra ngoài tìm đồ ăn.
Kỳ Dục vốn muốn đưa Tư Ngôn đến quán ăn Tây gần đó nhưng mới đến cửa liền bị Tư Ngôn kéo lại: “Kỳ Dục, em không thích ăn đồ Tây, đưa em đi ăn cái khác được không?”.
Kỳ Dục quay người nhìn cô, thấy cô làm bộ mặt cầu khẩn, van nài, mới quay người rời khỏi quán ăn Tây, dẫn cô đến một quán cơm gia đình khá ẩn khuất: “Chỗ này được không?”.
Tư Ngôn cười hi hi gật đầu: “Được”.
Chỗ này mặc dù hẻo lánh, nhưng quả thực không ít người vì mến mộ danh tiếng mà tới, một gian phòng được ngăn cách thành rất nhiều phòng bao nhỏ, lúc này, cũng chỉ còn thừa lại hai, ba phòng trống, nếu như họ đến muộn một chút, e rằng không còn chỗ để ngồi nữa.
Sau khi gọi đồ ăn không lâu thì đồ ăn được bưng lên, bốn món rau, một món canh, màu sắc các món rất bình thường nhưng cảm giác ấm cúng trong phòng khiến người ta rất muốn ăn.
Tư Ngôn cầm đũa lên gắp ăn một miếng, mùi vị thực sự không tồi, mặc dù là món rau hết sức bình thường, nhưng khi vào miệng lại có cảm giác không giống với những loại bình thường vẫn ăn, đến cả cơm trắng cũng cảm thấy thơm hơn, cô ăn một lèo hết một bát cơm to khác hẳn thường ngày.
Ăn xong, Tư Ngôn xoa xoa cái bụng no căng, khen ngợi: “Quả nhiên món ăn trong nước rất ngon”.
Kỳ Dục không nói gì, chỉ lãnh đạm nhìn cô, khóe môi nhếch lên cười như không cười.
Hai người rời khỏi quán ăn, Kỳ Dục liền đưa cô quay về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng mới đến cửa khách sạn, Tư Ngôn lại nhìn thấy ở phía không xa có một người cầm máy ảnh hướng về phía họ chụp gì đó.
Trong lòng cô sững sờ, bất chấp tất cả, nhanh chóng chạy về phía người đó.
Kỳ Dục sững lại một lát, mới hiểu rõ xảy ra việc gì, cũng vội đuổi theo Tư Ngôn. Nhưng tên săn ảnh đó thấy bị Tư Ngôn phát hiện, vội vàng thu máy lại rồi bỏ chạy. Tư Ngôn đuổi theo rất lâu mới tóm được đuôi áo người đó, sau khi giữ chặt rồi thở hồng hộc hỏi: “Anh chụp cái gì?”.
Người đó sao có thể thừa nhận, vội vàng xua tay: “Tôi không chụp gì, cô nhìn nhầm rồi”.
“Vậy anh lấy máy ảnh ra!” Tư Ngôn tức giận nói, cô không tin anh ta không chụp gì. Họ đang cãi cọ thì Kỳ Dục cũng đuổi tới nơi, mặt lạnh hỏi Tư Ngôn:
“Chuyện gì vậy?”.
Tư Ngôn vẫn nắm chặt áo người đó, quay đầu nói với Kỳ Dục: “Anh ta chụp trộm”.
Kỳ Dục vừa nghe liền nhíu chặt mày, đưa tay ra: “Đưa máy ảnh cho tôi”.
“Tôi nói rồi, tôi không chụp!” Người đó chối cãi. Kỳ Dục lạnh mặt giật chiếc máy ảnh giấu trong túi anh ta ra, ấn vài nút, sau đó đưa bức ảnh chụp anh và Tư Ngôn bên nhau cho người kia xem, lạnh lùng nói: “Đây là cái mà anh nói không chụp?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...