Trước khi muà hè kết thúc, Thẩm Thanh và Khuynh Quyết chuyển về nước sống. Kiểu thời tiết ẩm ướt London vốn không thích hợp với Khuynh Quyết. Ban đầu anh bất chấp tất cả sự phản đối của mọi người kiên quyết đòi sang Anh, vì thế Hứa Triển Phi mới bất đắc dĩ để anh tiếp quản công việc bên đó. Nhưng bây giờ, ngay cả Thẩm Thanh cũng có ý định muốn quay về nước sinh sống, Hứa Triển Phi đương nhiên thuận buồm theo gió, điều Hứa Khuynh Quyết về tổng công ty làm việc.
Thực ra trước đó, Thẩm Thanh đa đi thăm toàn bộ gia tộc họ Hứa. Cô và Khuynh Quyết đều nhất trí cho rằng, không cần thiết phải để những bậc tiền bối biết nội tình của sự việc. Vì vậy, cô chỉ trịnh trọng và thành khẩn xin lỗi về quãng thời gian mà mình biến mất không lý do.
“Lúc đó, trào lưu e sợ hôn nhân bùng nổ, cho nên con đã tự ý trốn chạy…”Cô cố tỏ ra thành thật, song trong lòng lại nghĩ lý do này chả ra đâu vào đâu.
Quả nhiên, Hứa Triển Phi hỏi vặn lại:
“Thông thường chứng sợ hôn nhân có nảy sinh trước khi kết hôn không? Hai đứa rõ ràng đã đi đăng kí, huống hồ tuổi tác cũng không còn nhỏ, sao lại hồ đồ đến vậy?”
“…Có thể do lúc đó con quyết định kết hôn vội quá, sau mới thấy mình không thả thích ứng kịp. Khi sang Anh lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên, đến giờ con mới trở về…”
Những lời nói ấy khiến cho Thẩm Thanh bối rối vô cùng, ánh mắt liếc ngang cầu viện, nhưng chỉ thấy người ngồi trên ghế sô pha vẫn điềm nhiên, không có ý định đỡ lời.
Cô che giấu giận dỗi trong lòng, Thẩm Thanh chẳng còn cách nào khác tiếp tục thành khẩn:
“Cũng tại con không tốt, không nên khiến cho mọi người lo lắng.”
Hứa Triển Phi nhìn cô một lúc, rồi mới hỏi:
“Vậy sau này thì sao? Liệu có thêm chứng sợ gì nữa không?”
“Không đâu ạ.” Thẩm Thanh lắc đầu quả quyết, “Những chuyện hoang đường thế sẽ không xảy ra lần nữa”.
“Sau này đừng làm người khác phiền lòng là được rồi”.
“Vâng”.
Thấy Hứa Triển Phi không muốn tiếp tục truy xét, Thẩn Thanh thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô ngồi xuống uống trà cùng ông, lắng nghe những lời căn dặn mới và cùng Hứa Khuynh Quyết trở về nhà. Trên đường về, Thẩm Thanh phụng phịu ra mặt. “Thấy chết mà không cứu!”
“Làm chồng có lý do gì để bênh vợ mới bỏ nhà trở về không?” Hứa Khuynh Quyết thờ ơ hỏi vặn lại.
Thẩm Thanh giận dỗi: “Chẳng phải đều là anh sắp đặt ra sao?”. Chứng sợ hôn nhân?Sao anh lại nghĩ ra thế chứ. Hứa Khuynh Quyết đắc ý nói, “Vậy em nghĩ được lý do nào tốt hơn không?”
Tuy không phục lắm nhưng Thẩm Thanh cũng không thể chối bỏ rằng đó là lý do đắc địa nhất.
Một lúc sau, Hứa Khuynh Quyết nói:
“Đừng quên những gì em hứa trước mặt ba.”
“Em biết”. Thẩm Thanh trả lời, mân mê vạt áo. Cô khẽ nói:”Em xin lỗi, sau này em sẽ không chạy trốn nữa”.
“Ừ.” Đôi môi anh hé mở thành nét cười, nắm chặt tay Thẩm Thanh.
Thực ra không cần phải hứa hẹn, sự có mặt của cô bên cạnh anh lúc này chính là điều làm anh thấy yên lòng nhất.
Vừa về tới nhà, Thẩm Thanh cằn nhằn “Lại mất một công việc”. Khuynh Quyết chỉ thản nhiên đáp:
“Không sao, sau này em có thể thoải mái làm điều mình thích rồi.”
Đôi mắt cô long lanh: “Nói như thế, từ giờ về sau anh sẽ chịu trách nhiệm nuôi em? Mỗi ngày em không phải đi sớm về khuya để nhận mức lương ít ỏi đến thảm hại nữa sao?”
Hứa Khuynh Quyết không trả lời, chỉ yêu cầu trợ lý Lâm chở họ đến khu biệt thự nghỉ dưỡngở ngoại ô.
Nơi đó, phía bắc có dòng sông, cây cối xanh tốt, không gian yên tĩnh, thiết kế trang nhã, bất luận là nghỉ ngơi hay làm việc, đều là địa điểm lý tưởng.
Hứa Khuynh Quyết đưa Thẩm Thanh đến cánh cửa lớn của một trong những căn phòng, nói;”nơi này dành cho em, dùng làm phòng vẽ”.
Thẩm Thanh sững sờ, đưa mắt ngắm nhìn căn nhà hai tầng, rộng mấy trăm mét vuông một lượt, ho khan một iếng rồi quay lại nói: “Anh tặng em phòng vẽ chứ không phải tòa biệt thự?”
“Có gì khác đâu?” Hứa Khuynh Quyết nhướn mày, “làm việc mệt, cũng cần không gian vận động nghỉ ngơi chứ”.
Thẩm Thanh không biết nên nói gì, một lúc sau mới lên tiếng:
“Hứa Khuynh Quyết, mửo phòng tranh có hái ra tiền thật không?”
Nếu đây chính là “quà tặng” mà cuốn băng ghi âm nhắc đến, vậy thì, một người vừa mới vào tập đoàn làm việc không được bao lâu như anh khi ấy chắc chắn phải dùng tiền tích lũy từ trước đó để mua. Đáng cười ở chỗ, Thẩm Thanh từ trước giờ luôn nghĩ, mở phòng tranh chắc cũng chỉ đủ ăn thôi.
“Cũng tạm.” Bỏ qua những câu hỏi kỳ cục của Thâm Thanh, HỨa Khuynh Quyết trả lời rất nghiêm túc:
“Thời đại này, những người biết yêu nghệ thuật, dám chi tiền vì nó cũng không pahỉ ít.”
Thẩm Thanh nghe vậy chống cằm, tiếc rẻ nói:
“Vậy thì đầu tư tiền vào đây thật là không nên! Hay là ta tiếp tục phát triển công việc bán tranh, mở thầm vài phong tranh nữa, em sẽ quản lý hết, sau này cũng không cần vẽ vời gì nữa, chỉ phụ trách đếm tiền là được rồi!”
Hứa Khuynh Quyết nghe xong ngỡ ngằng, cười khổ, lần đầu tiên anh thấy Thẩm Thanh lại mê tiền đến thế.
Thẩm Thanh còn đang đeo đuổi những ý nghĩ riêng của mình thì trọ lý Lâm mang điện thoại đến cho Khuynh Quyết, nói công ty có việc.
“Anh cứ đi đi.” Cô hẩy tay anh, quay người đi lên tầng hai tham quan.
Trợ lý Lâm đứng một bên cảm thấy kỳ lạ, tại sao nhận được món quà như thế mà có người lại ra vẻ đáng tiếc?
Suy nghĩ của phụ nữa đúng là khó đoán!
Thẩm Thanh đi lên đi xuống mấy lượt, ngắm ngía các gian phòng một lượt, thấy nơi đây không chỉ rộng rại mà các đồ đạc trong phòng cũng đều thuộc hàng cao cấp nhất. Vừa trang nhã vừa ấm cúng. Nằm trên cùng của tầng hai là phòng vẽ, bàn ghế, giá vẽ, màu vẽ đều có đủ. Kéo rèm cửa, những cơn gió đem theo hơi nước ùa đến, trong cơn gió còn có hương thơm man mác của những loài hoa không rõ tên, khiến người ta ngây ngất!
Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ mới tinh, tận hưởng cảm giác sảng khoái mà những cơn gió trong lành mang đến, vừa lúc, di động trong túi reo lên.
“Có muốn đi tham quan tiếp không?” Giọng nói dõng dạc của Khuynh Quyết truyền đến.
“Vâng, em xuống ngay đây.” Thẩm Thanh cười nói.
“Anh đợi em bên gnoài.”
“Vâng.”
Thẩm Thanh chạy xuống tầng dưới. Mở toang cửa. Hứa Khuynh Quyết đnag đứng đợi ửo bên đường xa xa. Chiếc xe đen bóng đậu bên cạnh, áo sơ mi xanh nhạt phấp phới theo gió. Thẩm Thanh chợt nhớ lại buổi tối rất lâu về trước, trong dòng người tấp nập, cô vô tình buông tay, khi vội vàng quay lại, rẽ qua đám người để tìm anh, thấy anh vẫn đứng đó, điềm nhiên, kiên định dưới ánh đèn.
Anh, dường như sẽ luôn đợi cô ở đó.
Đợi cho dòng xe đi qua, Thẩm Thanh băng sang đường, nắm tay anh.
Vòm cây thấp bên đường, hoa chen nhau nở trắng như những thảm bông.
“Đi thôi.”
“Vâng.”
Ngẩng đầu lên, bầu trời xanh trong như vừa được gột rửa. Con đường cái bằng phẳng, rỗng rãi cứ hiện ra mãi theo bánh xe lăn.
Con đường này, không biết sẽ dẫn đi phương nào, chỉ cần hai bàn tay luôn nắm chặt là quá đủ.
(end)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...