Nét Cười Nơi Ấy

Thi thoảng thấy Khuynh Quyết lột bỏ bộ cánh màu đen trước kia và thay bằng những bộ đồ tươi sáng, Thẩm Thanh mãn nguyện vô cùng. Thẩm Thanh tự gánh trách nhiệm làm “chuyên viên thời trang” riêng, giúp anh phối hợp những bộ quần áo với nhau.

“Tại sao anh không thích thử đồ.” Thẩm Thanh hỏi lúc nhớ lại câu nói của anh khi ở của hàng thời trang nam hôm đó.

Những ngón tay đàn lần đọc hàng chữ nổi bỗng chậm lại, “Tại vì phiền phức quá”.

Thẩm Thanh lại hỏi:

“Thế chắc anh cũng không thích đi dạo nhỉ?”

“Ừm” Hứa Khuynh Quyết thừa nhận.

Thẩm Thanh tròn mắt nhìn anh, giọng oán thán: “Thế nếu là em đưa đi? Anh cũng không thích sao?”

Các ngón tay dừng hẳn, Khuynh Quyết quay đầu lại.

“Haizzz. Nhất định là anh không muốn thế rồi.” Thẩm Thanh thở dài, nằm hẳn lên tấm đệm mềm mại trong phòng ngủ.

Hứa Khuynh Quyết quay mặt về phía giọng nói, mắt lim dim, nói “Không phải”.

“Cái gì không phải?” Thẩm Thanh cười, mím môi hỏi lại.

“… Không phải là ép buộc.” Tuy đã quen với thói cố chấp, tra hỏi đến đầu đến đuôi của Thẩm Thanh, trong lòng hơi khó chịu nhưng Khuynh Quyết vẫn kiên nhẫn trả lời.

Nhìn bộ mặt cứng nhắc của Khuynh Quyết, Thẩm Thanh phá lên cười, đồng thời hích vào chân Hứa Khuynh Quyết, “Nhiều lúc anh dễ thương thật đó”.

“Vậy mà trước đây anh không biết em cũng thích đùa cơ đấy?”

“Thỉnh thoảng như vậy không tốt sao?”

“Em mệt thì về nghỉ đi, sáng mai còn đi làm.”

“Không được.” Thẩm Thanh lắc đầu, “Còn mấy thứ ngày mai cần dùng mà em vẫn chưa chuẩn bị xong. Em vào phòng đọc làm nốt rồi về ngủ”.

Thẩm Thanh lồm cồm bò dậy, ôm máy tính xách tay vào thư phòng.

Một tiếng sau, cánh của thư phòng bật mở.

“Vẫn chưa xong sao?” Hứa Khuynh Quyết hỏi.

“Sắp rồi đây.” Thẩm Thanh dán mắt vào màn hình sủa những chi tiết nhỏ.

Hứa Khuynh Quyết lần theo tường đi vào. Nhưng vừa đi được vài bước thì bị đống đồ gì đó chặn lại. Thư phòng vốn rộng rãi, hơn nữa Hứa Khuynh Quyết lại tin chắc lối vào không có vật cản, vì thế anh bước nhanh hơn bình thường một chút. Tự nhiên lại bị một đống gì đó chặn lại, anh ngã bệt xuống.

Thấy tiếng sột soạt đằng sau, Thẩm Thanh vội quay lại mới biết mình thật đoảng, vô tâm. Ai lại đi đặt một đống sách vở, tư liệu ở giữa lối đi làm ảnh hưởng đến Hứa Khuynh Quyết như thế chứ.

Vội vàng chạy đến ngồi xuống bên anh, giọng nói đầy ăn năn, “Em xin lỗi. Anh không sao chứ?”

“Cái gì thế?” Hứa Khuynh Quyết quờ quạng đống đồ đạc.

“Là sách.”

Vội gạt mấy quyển sách ra chỗ khác, Thẩm Thanh kéo tay Khuynh Quyết để đỡ anh đứng dậy.

Nhưng Hứa Khuynh Quyết cố tình nán lại.

Thẩm Thanh không rõ ý đồ của anh, nên tỏ vẻ lo lắng, “Anh có sao không?”. Rồi cô cuối xuống xen anh bị thương chỗ nào.

“Anh không yếu ớt đến thế đâu.” Khuynh Quyết nói rồi ôm lấy bờ vai Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh ngước đầu nhìn, chỉ thấy đôi môi anh phản phất nét cười.

Đúng rồi! Sàn nhà được trải thảm lông mềm mại, sao có thể dễ bị thương thế được. Cô cười, cảm thấy mình lo lắng thái quá.

“Em hứa lần sau không để đồ đạc lung tung nữa.”

“Ừ.” Hứa Khuynh Quyết vẫn không buông tay khỏi bờ vai Thẩm Thanh, mắt khẽ nhắm lại, trả lời.

Dưới ánh đèn sáng, Thẩm Thanh nghiêng nghiêng đầu, vừa hay thấy đôi mày anh khẽ chau lại.

Hai người ngồi dựa vào tường. Cuối cùng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, Thẩm Thanh giục:

“Đứng dậy đi ngủ thôi, mai em còn phải đi làm nữa.”

“Ừ.” Dù đồng ý, Khuynh Quyết vẫn khoác chặt vai Thẩm Thanh, có vẻ không muốn đứng dậy.

“Nhanh lên. Em còn phải về tắm gội, sấy tóc, giặc đồ. Còn phải mang đống đồ này về nhà nữa.” Thẩm Thanh nhìn đống sách vừa bị mình làm thành một mớ hỗn độn trước mắt, nói.

“Không sao. Cứ để ở đây cũng được.” Hứa Khuynh Quyết đứng thẳng dậy đáp.

“Không được!” Thẩm Thanh quỳ xuống thu gọn đống sách. Cô không muốn việc thế này xảy ra lần nữa.

“Chuyển tới chuyển lui em không thấy phí sức sao?”

“Thì còn cách nào khác đâu.”

Khuynh Quyết cúi đầu nghĩ ngợi, không nói gì thêm. Anh đứng một chỗ, mặc cho Thẩm Thanh sắp xếp lại đồ đạc. Lúc cô mở cửa ra về, anh bỗng nói.

“Em cứ để đống đồ này ở đây.”

Ngập ngừng giây lát, anh nói tiếp:

“Nếu đồng ý, cả em cũng ở lại đây luôn đi.”

“Sao?”

Thẩm Thanh khệ nệ ôm đống sách, không hiểu câu nói của chàng trai đang dõi về phía cô.

Hứa Khuynh Quyết khẽ ho một tiếng, nghiêng nghiêng đầu, “Ngày nào cũng chạy qua chạy lại thế cũng phiền phức, sau này em ở lại đây luôn đi”.

Thẩm Thanh chỉ biết há hốc miệng đứng nguyên tại chỗ. Cô không nghe lầm chứ? Hứa Khuynh Quyết lại chủ động đề nghị cô dọn đến ở cùng anh sao?

Cánh tay run lẩy bẩy, Thẩm Thanh quay trở lại phòng, đặt đống đồ đạc xuống cạnh ghế sô pha, cười nói:

“Phòng cách có vài mét. Em thấy có phiền phức gì đâu.”

Nghe vậy, Hứa Khuynh Quyết cảm thấy hơi ngượng, anh quay đầu đáp:

“Tùy em quyết định. Nếu em không muốn thì thôi vậy.”

Tuy trong lòng đồng ý, nhưng gần đây cứ mỗi khi nhìn thấy điệu bộ dửng dưng, lạnh lẽo của Khuynh Quyết, cô cũng không muốn làm anh thêm phiền lòng nữa. Vả lại lúc này, trông thần sắc của anh, cô cũng không muốn đùa cợt. Có điều vẫn cố tỏ vẻ không hài lòng, nói:

“Anh không thật lòng!”

“Thế nào mới là thật lòng?” Khuynh Quyết nhíu mày hỏi lại.

Thẩm Thanh nghiêng đầu nghĩ ngợi. Cô đưa ngón trỏ chạm vào bờ môi mỏng của Khuynh Quyết, cười nói:

“Em không phải loại phụ nữ tùy tiện. Sống chung không phải chuyện nhỏ. Ngay đến hôn còn chưa mà đã dọn sang sống cùng thì sao được. Anh nói đi, như vậy có phải là thật lòng không?”


Hứa Khuynh Quyết nắm chặt bàn tay ấm áp của Thẩm Thanh. An hơi nhướn mày, câu nói pha chút hài hước của Thẩm Thanh khiến anh chợt hiểu.

Bờ môi khẽ động đậy, Khuynh Quyết xác định chính xác vị trí bờ môi cô và từ từ cúi xuống…

Những giây phút sau đó trôi đi chầm chậm, ngây ngất. Hứa Khuynh Quyết hơi ngẩng đầu lên, ngón tay cái vẫn còn đặt trên bờ môi mịn màng của Thẩm Thanh.

“Bây giờ có thể nói là thật lòng chưa?” Anh khẽ mỉm cười.



Sau nụ hôn hôm ấy, Thẩm Thanh chính thức dọn sang nhà Hứa Khuynh Quyết, hơn nữa cô còn phát hiện ra hai điều mới:

Thứ nhất, một người con trai lạnh lùng cũng có thể có một bờ môi ngọt ngào, ấm áp.

Thứ hai, nụ cười của Hứa Khuynh Quyết khiến mọi vật như bừng tỉnh.



Buổi sáng đầu tiên thức dậy trên chiếc giường của Hứa Khuynh Quyết, Thẩm Thanh vẫn cảm thấy chưa quen lắm. Nhưng khi xoay người nhìn sang gương mặt tuấn tú của chàng trai đang ngủ sau sưa bên cạnh, Thẩm Thanh mỉm cười rất lâu.

Bình yên và thanh thản, đó là cảm giác của hạnh phúc mà trước đâu cô chưa từng biết tới.

Hôm ấy, Thẩm Thanh đã tặng anh một nụ hôn buổi sáng.

Buổi sáng ngày thứ ba, tay Thẩm Thanh choàng ôm chặt lấy anh, làm một người vốn có thói quen nghỉ ngơi đúng giờ như Hứa Khuynh Quyết dậy trễ mất một tiếng.

Một tuần sau đó. Thẩm Thanh quấn chăn chui vào nhà tắm đánh răng cùng Khuynh Quyết. Trong gương, phản chiếu nụ cười hạnh phúc của cả hai người.

Những thói quen dần được hình thành và nuôi dưỡng trong vô thức như thế. Đến nỗi Hứa Khuynh Quyết cũng phải thừa nhận rằng, cô gái dịu hiền lúc ương bướng này đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh. Cũng chính vì thế, trong lúc vô tình nào đó, thái độ, thần sắc, ngữ khí của Khuynh Quyết không còn lạnh lùng như vẻ vốn có.

Một lần Lâm Mị đến chơi, biết được cơ sự đã phải thốt lên:

“Thẩm Thanh, cậu thật vĩ đại. Có thể làm tan cả băng giá.”

“Nhân cơ hội cố thêm chút nữa, nhanh chóng ‘đưa chàng về dinh’ thôi.”

Thẩm thanh dù lòng mãn nguyện, nhưng nói đến chuyện kết hôn lúc này vẫn còn quá sớm.



Không ngờ, chỉ vài ngày sao, Thẩm Thanh có cơ hội gặp lại người từng là bạn gái của Hứa Khuynh Quyết ngay trong khu chợ thành phố.

Thẩm Thanh và Cẩn Quỳn ngồi trong nhà hàng, họ gọi rượu và bắt đầu nói chuyện.

“Lần trước ở nhà họ Hứa không kịp chào hỏi, tiếc thật.” Dụ Cẩn Quỳnh cười nói.

Thẩm Thanh cũng gật đầu đáp lại:

“Nhưng hôm đó tôi cũng phần nào đoán được thân phận của cô.”

Dụ Cẩn Quỳnh hơi chau mày, cười “Khi Khuynh Quyết đi rồi, tôi biết cô có vị trí như thế nào”.

“Tôi ư?” Thẩm Thanh có chút ngạc nhiên. Dù sao thì sau khi rời khỏi đó, Khuynh Quyết mới bày tỏ tình cảm với cô kia mà.

“Khuynh Quyết rất ít khi như vậy, ít khi tỏ ra đặc biệt quan tâm đến một người.”

Thẩm Thanh nhìn nét thoáng buồn trên gương mặt xinh đẹp của Cẩn Quỳnh, cô nói với vẻ rất tự nhiên, “Khi ở bên cô, anh ấy cũng như vậy thôi.” Vừa dứt lời, cô thấy hơi hối hận.

Quả nhiên, Dụ Cẩn Quỳnh kinh ngạc ngước nhìn cô:

“Cô biết quan hệ trước đây của chúng tôi?”

Thẩm Thanh đành gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy”.

“Là anh ấy nói với cô?”

“… Không phải. Tôi đọc báo nên biết được.”

Thẩm Thanh tỏ ra bối rối khi thừa nhận mình có thông tin bằng cách đó.

Dụ Cẩn Quỳnh nghe xong bèn gật đầu. Một lúc sao mới nói.

“Tôi và anh ấy giờ chỉ là bạn bè thôi.”

“Tôi biết.” Thẩm Thanh nhanh chóng đáp lại. Trên thực tế, cô chưa từng nghi hoặc, băn khoăn nhiều về quan hệ trước kia của hai người.

Sau đó, hai người cùng trò chuyện thoải mái xoay quanh các vấn đề về công việc, sở thích, cuộc sống, đôi lúc có nhắc đến Khuynh Quyết, nhưng lại nói lảng sang chuyện khác ngay.

Lúc ra về, Dụ Cẩn Quỳnh nói:

“Thẩm Thanh, trước đây tôi là bạn gái của Khuynh Quyết, bây giờ trở thành chị dâu anh ấy. Hy vọng cô không quá để tâm đến chuyện này.”

“Tất nhiên không rồi.” Thẩm Thanh lắc đầu lia lịa. Trong lòng tự nhủ, giờ mình lại là bạn gái người yêu cũ của Cẩn Quỳnh, lại từng thầm yêu chồng hiện tại của cô ấy. Mối quan hệ thật phức tạp.

Về đến nhà, Thẩm Thanh không kể chuyện này với Khuynh Quyết, để mọi chuyện diễn ra như bình thường. Nhưng qua cuộc nói chuyện chiều nay, cô có cảm giác Dụ Cẩn Quỳnh vẫn còn yêu Khuynh Quyết.

Một tháng sau, trước khi đi công tác với tư cách vừa là bác sĩ vừa là bạn thân của Thẩm Thanh, Lâm Mị dặn dò:

“Tốt nhất cậu nên tạo cho anh ấy thói quen khám định kì đi.”

Là người hiểu rõ tình trạng sức khỏe của Khuynh Quyết hơn bất kỳ ai, Thẩm Thanh rất tán đồng, song cũng thấy đau đầu, “Hình như anh ấy không thích đến bệnh viện”.

Đương nhiên Lâm Mị nhớ thái độ ương ngạnh của anh khi giật kim truyền nước ra khỏi tay, nhưng tình hình bây giờ không giống với hồi ấy, cô khích lệ Thẩm Thanh:

“Cậu cứ kiên trì khuyên bảo, thế nào anh ấu cũng nghe.”

Thẩm Thanh day day trán, “Để tớ cố thử xem sao vậy”.

Gác máy, Thẩm Thanh trở lại phòng ngủ, thấy Khuynh Quyết đã tắm rửa xong và chuẩn bị đi ngủ.

Leo lên giường, Thẩm Thanh ôm bờ vai anh và nói:

“Anh bàn bạc với em chuyện này nhé?”

“Chuyện gì vậy?” Hứa Khuynh Quyết lồng tay vào mái tóc mềm mượt của Thẩm Thanh, kéo từng sợi qua kẽ tay.

“Ngày mai anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe nhé, được không?”

Hứa Khuynh Quyết chau mày, “Em bị bệnh gì?”

“Không bị gì cả. Chỉ là đi khám định kỳ thôi.”

“… Thế mai mấy giờ đi?”

“Sáng đi nhé, em xin nghỉ một buổi.”

“Ừ”


“Một mình em khám cũng buồn, hay tiện thể anh khám cùng em luôn, anh thấy thế nào?”

Hứa Khuynh Quyết nghĩ ngợi rồi quay đầu lại, “Đây mới là mục đích chính, đúng không?”.

Thẩm Thanh tặc lưỡi. Xem ra anh không phải hạng dễ bị đưa vào tròng như cô tưởng.

“Em nghĩ cho anh thôi mà!” Lúc sau, cô chỉnh lại cổ áo cho anh, năn nỉ, “Có được không?”.

Hứa Khuynh Quyết nhắm mắt, “Để ngày mai nói tiếp”.

“Em coi như anh đồng ý rồi đấy nhé?” Thẩm Thanh tắt đèn ngủ, chùm kín chăn, không cho Khuynh Quyết có cơ hội nói thêm.

Sáng hôm sau, Khuynh Quyết để mặc cho Thẩm Thanh kéo đến bện viện tiến hành kiểm tra sức khỏe một lượt. Tất nhiên, bệnh trước kia thế nào thì bây giờ vẫn không thuyên giảm. Anh đồng ý làm vậy cốt cho người con gái bên cạnh an lòng.

Khi nhận kết quả kiểm tra, Thẩm Thanh cũng thấy đỡ lo. Cô không hy vọng bệnh của anh có thể khỏi trong một sớm một chiều. Nhưng tình trạng ổn định như hiện nay của Khuynh Quyết cộng thêm những thứ khác nữa thì chỉ cần kiên nhẫn điều trị là ổn. Thẩm Thanh tin rằng dưới sự chăm sóc của cô, nhất định sức khỏe Khuynh Quyết sẽ tiến triển tốt.

Ra khỏi phòng khám, hai người bước vào thang máy đi xuống tần một. Tâm trạng Thẩm Thanh khá vui, chợt nghĩ đến công việc tòa soạn sắp kỉ niệm ngày thành lập, công việc bộn bề, cô lại quay sang Khuynh Quyết trách móc.

“Chỉ sợ mấy ngày sau tối mịt em mới được vè nhà mất.”

Vừa dứt lời, thang máy dừng lại, cánh cửa từ từ mở ra, Thẩm Thanh nhìn thấy người đang đứng đợi ở ngoài.

“Thật trùng hợp!” Thẩm Thanh sững lại một lúc, rồi gật đầu chào người mới xuất hiện, đồng thời kéo tay Khuynh Quyết, nói khẽ:

“Là Dụ Cẩn Quỳnh.”

Khuynh Quyết cũng bất giác quay đầu lại.

Dụ Cẩn Quỳnh chào hai người, xách túi đứng vào một góc trong thang máy.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Thẩm Thanh nhìn tấm treo ở phía đối diện, cô kinh ngạc liếc nhìn Dụ Cẩn Quỳnh, Cẩn Quỳnh chỉ cúi đầu mỉm cười.

Xuống đến tầng cuối cùng, Dụ Cẩn Quỳnh mới nhìn Hứa Khuynh Quyết, rồi hỏi Thẩm Thanh:

“Anh ấy không khỏe sao?”

“Không. Chỉ là kiểm tra định kỳ thôi.” Biết Cẩn Quỳnh lo lắng điều gì, Thẩm Thanh nói để vô an tâm.

“Vậy thì tốt rồi.” Dụ Cẩn Quỳnh chỉnh lại cổ áo khoác rồi chào “Tạm biệt”, sau đó bước nhanh về phía nhà xe, Thẩm Thanh nói:

“Hình như cô ấy đến khoa Phụ sản.”

Hứa Khuynh Quyết nghiêng mặt, “Vậy sao?”.

“Chắc cô ấy có thai.”

Thẩm Thanh nhớ bộ dạng của Cẩn Quỳnh trong lần gặp cách đây một tháng, hình như cô ấy đã mập hơn đôi chút.

Hứa Khuynh Quyết im lặng. Một lúc lâu sau mới hỏi:

“Hai người quen nhau à?”

Thẩm Thanh sững người, việc một tháng trước xảy ra cô đã không kể với anh ngay thì bây giờ cũng không nên. Vì thế cô nói:

“Lần trước em có gặp cô ấy ở nhà chủ tịch.”

Khuynh Quyết chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.

Thẩm Thanh thấy Khuynh Quyết có vẻ không muốn tiết lộ mối quan hệ trước kia của anh và Cẩn Quỳnh, cảm thấy không vui lắm. Xe chỉ đi được chừng hơn mười phút sau đó, cô lại dặn lòng không nghĩ ngợi đến chuyện này nữa. Dù sao, bây giờ anh và Dụ Cẩn Quỳnh cũng không còn tình cảm gì nữa.

Việc chuẩn bị cho số đặc biệt của tạp chí khiến những ngày sau đó của Thẩm Thanh đúng như cô dự đoán: Cả ngày bận tối mày tối mặt ở tòa soạn, thậm chí cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi. Sáng hôm ấy, khi Thẩm Thanh vừa rời khỏi nhà thì Dụ Cẩn Quỳnh đến.

Chào hỏi Khuynh Quyết qua loa một hai câu, cuối cùng Dụ Cẩn Quỳnh thấp giọng nói:

“Em có thai rồi.”

Hai ngày trước đã được Thẩm Thanh nói về chuyện này rồi nên Hứa Khuynh Quyết cũng không ngạc nhiên lắm. Anh khẽ nhướn mày, nói:

“Chúc mừng em!”

“Cảm ơn anh.”

Khi biết mình mang trong người dòng máu của Hứa Quân Văn, Dụ Cẩn Quỳnh tự nhủ lòng phải trút bỏ hoàn toàn những vương vấn, luyến lưu với Hứa Khuynh Quyết. Giờ đây, cô là vợ, là mẹ, cảm thấy trách nhiệm tăng thêm một bậc. Bởi thế cô không thể không thức tỉnh mình rằng, quá khứ giờ đã hoàn toàn là quá khứ, đối với chuyện tình cảm trước đây, không nên lưu luyến gì thêm nữa.

“Tháng sau Quân Văn sẽ sang khu vực Bắc Au để mở rộng thị trường kinh doanh, em cũng đi cùng. Chắc sẽ không gặp mọi người trong một thời gian.”

Hứa Khuynh Quyết gật đầu:

“Môi trường bên đó sẽ tốt cho việc nuôi dưỡng em bé hơn.”

Dụ Cẩn Quỳnh khẽ cười đáp.

“Thế nên hôm nay em đến đây để tạm biệt anh.”

“Em nhớ giữ gìn sức khỏe.” Hứa Khuynh Quyết ân cần nhắc nhở.

“Khuynh Quyết. Anh có trách em không?” Cẩn Quỳnh bỗng chuyển chủ đề, “Thực ra em rất hối hận, ngày đó em không nên làm vậy.”

Hứa Khuynh Quyết quay đầu lại, sắc mặt bình thản đáp:

“Tất cả đã qua rồi.”

“Em biết.” Cẩn Quỳnh hít một hơi dài rồi nói tiếp, “Đều tại em hèn nhát, không đủ dũng khí để đối diện với khó khăn đến bất chợt. Lại càng không dám làm trái ý bề trên”.

“NHững gì họ quyết định thay em đều không sai.”

“.. Em và Quân Văn giống như hai người khách lạ. Nhưng chắc sẽ có tiến triển tốt hơn.”

Cô khẽ cười, lời nói ấy chứa đựng bao khổi sở ẩn chứa trong lòng.

“Có điều…” Cô bỗng nói, “Rất vui vì bên cạnh anh có Thẩm Thanh. Lần trước uống rượu cùng cô ấy, xem ra hai người rất hạnh phúc”.

“Uống Rượu?”

“Tháng trước bọn em bất ngờ gặp nhau, rồi cung vào quán rượu nói chuyện. Cô ấy cũng biết mối quan hệ trước đây của anh và em nhưng có vẻ không để ý lắm. Em có cảm giác cô ấy rất biết quan tâm và tốt bụng.”

“Vậy sao?”

Dụ Cẩn Quỳnh đột nhiên đứng dậy, đến bên cạnh Hứa Khuynh Quyết, giọng dè dặt:

“Em phải đi rồi… Nhưng trước khi em đi, anh có thể ôm em một lần được không?”

Thấy Khuynh Quyết không đáp, cô nói tiếp:


“Gọi là tạm biệt trước vậy.”

Lúc này Khuynh Quyết mới lặng lẽ gật đầu.

Những hương vị phai nhạt theo năm tháng bỗng chốc được gợi lại. Hứa Khuynh Quyết chỉ đứng đó, mặc cho Cẩn Quỳnh ôm anh.

Sau giây phút này thôi, tất cả mới thực sự chấm dứt hết. cô áp gương mặt vào bờ vai người đàn ông vẫn luôn hiện diện trong sau thẳm trái tim mình.

Cẩn Quỳnh cảm nhận rõ mùi hương, hơi thở ấm áp, quen thuộc của Hứa Khuynh Quyết. Không kìm được, cô vùi gương mặt mình vào bờ vai anh sâu hơn, cô không muốn buông tay ra, muốn cho giây phút này được kéo dài mãi mãi, đến khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng, “Cẩn Quỳnh”.

Cô lắc đầu, “Em xin lỗi, một chút nữa được không?”

“Em đừng như vậy.”

Hứa Khuynh Quyết nắm lấy bờ vai cô, từ từ đẩy ra, đoạn quay mặt đi chỗ khác.

Dụ Cẩn Quỳnh ngại ngùng cúi đầu.

“Em xin lỗi.” Cô lặp lại câu nói ban nãy.

“Em nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Vâng, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Dụ Cẩn Quỳnh đi rồi, Hứa Khuynh Quyết ngồi trên ghế sô pha, nghĩ đến những câu cô nói trong lúc vô tình, cảm thấy hơi khó chịu.

Khi Thẩm Thanh kết thúc một ngày bận rộn trở về thì đèn đường đã lên. Hứa Khuynh Quyết từ phòng ngủ bước ra, cô sững sờ nhìn vết son màu hồng nhạt còn in lại trên cổ áo anh.

“Em về rồi.” Cô đi đến ôm cổ anh, quan sát tỉ mỉ dấu vết mình vừa phát hiện.

Là vệt môi hồng, dù rất mờ nhưng cô vẫn dám chắc. Cô vẫn đứng nguyên đó, ngẩng đầu hỏi:

“Hôm nay có ai đến nhà mình à?”

“Là Dụ Cẩn Quỳnh.” Hứa Khuynh Quyết bình thản đáp.

“Cô ấy?”

Thẩm Thanh lại nhìn vào vết son nơi cổ áo, thầm nghĩ, ngoài Cẩn Quỳnh ra, còn ai có đủ tư cách và khả năng làm chuyện đó.

“À.” Hứa Khuynh Quyết quay mặt lại, “Sao em biết có người đến?”

Thẩm Thanh thấy không thoải mái, dựa vào ngực anh rồi thở dài, uể oải nói:

“Vì trên người anh có mùi của người phụ nữ khác.”

Hứa Khuynh Quyết sững lại, tay mân mê những sợi tóc của cô, hơi nhếch khóe môi, “Bậy nào”.

Thẩm Thanh không nói gì, chỉ vùi đầu vào ngực anh, một lúc sau mới ngẩn đầu lên, cười nói:

“Em đoán bừa thôi. Nhìn chỗ để giày dép đi trong nhà là biết ngay thôi mà.”

Hứa Khuynh Quyết gật đầu, định kéo cô ra ghế ngồi cùng thì bị cô nhẹ nhàng đẩy ra.

“Em sao vậy.”

“Không sao.” Thẩm Thanh cười nhạt, “Em đi rửa tay rồi nấu cơm”.

Nói xong, Thẩm Thanh cởi áo khoác để đại lên ghế và đi vào bếp.

Thẩm Thanh trước giờ đều không muốn nghĩ đến chuyện đó, khi ngồi bên bàn ăn, không kìm được, cô nói:

“Cẩn Quỳnh đến vì việc gì?”

“Nói cho anh biết cô ấy đã mang thai.”

“Đến chỉ để nói chuyện đó sao? Anh và cô ấy chắc thân thiết lắm?”

Ngập ngừng giây lất, Hứa Khuynh Quyết khẽ “Ừ” một tiếng.

Thẩm Thanh không nói gì thêm, im lặng hồi lâu rồi lại nhìn vào cổ áo sơ mi trắng toát của Khuynh Quyết, cuối cùng không kìm được, cô hỏi thẳng:

“Thế anh có chuyện gì cần nói với em không?”

Hứa Khuynh Quyết trầm ngâm một lát rồi buông đũa, nghiêng mặt về phía cô: “Thẩm Thanh, em đừng như vậy”. Tuy anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhưng giọng nói có chút không vừa ý.

Khựng lại một lúc, Thẩm Thanh nói:

“Em thế nào?”

Hứa Khuynh Quyết khẽ nhếch môi, hơi chau mày: “Lần trước gặp Cẩn Quỳnh, sao em không kể với anh?”

“… Em thấy chuyện cũng chẳng có gì quan trọng nên không kể cho anh.” Thấy anh giận dỗi, Thẩm Thanh càng đáp cứng.

Hứa Khuynh Quyết lạnh lùng quay đầu lại nói, “Nếu đã vậy, bây giờ em không nên thăm dò anh chứ.”

Thẩm Thanh mở to mắt, môi mím chặt, một lúc lâu sau mới cười nhạt:

“Trước ngày hôm nay, em không muốn thăm dò gì cả.”

“Hôm nay với trước đó thì có gì khác?” Hưa Khuynh Quyết tì vào bàn đứng dậy, lạnh lùng nói, “Thẩm Thanh, anh không thích em như thế”.

Thẩm Thanh nhìn anh lạnh lùng bước đi. Không ngờ có ngàu anh lại dùng thái độ ấy để đối đãi với cô.

Muốn vào thẳng phòng anh hỏi cho ra nhẽ chuyện vệt son trên cổ áo, nhưng nhớ lại giọng điệu lạnh nhạt của anh ban nãy “Thẩm Thanh, anh không thích em như thế”, co đành thôi dù lòng nặng trĩu.

Nhìn cánh cửa phòng ngủ khép chặt, Thẩm Thanh cắn chặt môi, mặc áo khoác rồi vơ lấy ba lô, mở cánh của nặng nề đi ra.

Khuynh Quyết ngồi trên giường nghe tiếng cửa đóng sập bên ngoài, anh nhắm mắt, sắc mặt nhợt nhạt trở lại.

Anh biết ban nãy động chạm đến Cẩn Quỳnh làm cô không bằng lòng. Nhưng cảm giác của anh, cô cũng không thể nào hiểu được. Việc cô giấu anh không có gì hệ trọng. Nếu mắt anh còn thấy được, có lẽ cũng không so đo với cô như vậy. Cuộc sống của anh bây giờ chỉ là một màu đen bao phủ. Vậy mà người phụ nữ anh đã coi như một phần quan trọng của đời mình lại giấu giếm một chuyện có liên quan đến anh. Thậm chí có những lúc anh thấy mình bất lực trong việc thấu hiểu và kiểm soát tâm trạng của cô. Việc Thẩm Thanh giấu giếm anh lần này lại đẩy khoảng cách của hai người xa hơn một chút. Khuynh Quyết lo lắng, sẽ dần mất đi cảm giác về suy nghĩ thật sự của Thẩm Thanh.

Tim Khuynh Quyết đập nhanh hơn, không biết là xúc động hay do tiếng đóng cửa mạnh ban nãy. Lần sờ chiếc đồng hồ đặt trên đầu giường, đã tám giờ rưỡi. Không biết giờ này Thẩm Thanh đi đâu?

Lúc ra ngoài Thẩm Thanh mới biết trời mưa lất phất. Thời tiết cuối thu, cái lạnh về đêm như sâu hơn, những cơn gió cứ hun hút thổi khiến bờ vai cô run rẩy. Cô đã quyết trước khi cả hai bình tĩnh trở lại sẽ không quay về. Không muốn một mình ủ rũ trong căn phòng trống rõng, Thẩm Thanh bắt taxi hướng vào thành phố, lòng nghĩ đi đến nơi đâu càng xa càng tốt.

Đợi đến chín giờ mười lăm phút, Khuynh Quyết nhấn chuông nhà Thẩm Thanh. Không có tiếng trả lời, anh đành quay về nhà lấy điện thoại gọi cho cô. Chuông reo được hai tiếng, đầu dây bên kia ấn từ chối. Gọi thêm lần nữa thì nghe tín hiệu tắt máy. Khuynh Quyết lo lắng không biết khi nào cô mới trở về. Cố gắng nghĩ xem những nơi cô có thể đến, nhưng hoàn toàn vô ích.

Thời gian chầm chậm trôi đi. Tiếng mưa rơi bên ngoài khung cửa ngày một rõ hơn, Hứa Khuynh Quyết gọi điện đến nhà Lâm Mị nhưng cô đang đi công tác nên không có ai nghe máy.

Quả nhiên đêm hôm đó Thẩm Thanh không về. Còn Khuynh Quyết ngồi trên sô pha chờ cho đến sáng. Trong suốt đêm ấy, hai lần Khuynh Quyết lên cơn đau tim nhưng anh không quan tâm, cứ để cho nó tự đến rồi lại dần dần tiêu tan.

Mắt không nhìn thấy, đến việc tự mình ra ngoài còn bất tiện chứ đừng nói đến việc đi tìm Thẩm Thanh trong thành phố rộng lớn này. Đêm ấy, nghĩ về đôi mắt mù lòa của mình, anh cảm thấy bất lực, tuyệt vọng đến tột cùng.

Cuối cùng, cũng nghe tiếng chuông cửa “tinh tang” vang lên. Hứa Khuynh Quyết vội vàng đứng dậy lại thấy đầu óc choáng váng, quay cuồng. Anh vịn vào tường, đôi mày chau lại, khẽ ho thành tiếng, sau đó đi mở cửa.

“Hi!” Là giọng nói của Hứa Man Lâm.

Nỗi thất vọng thoảng qua trên gương mặt Khuynh Quyết. Lúc này anh mới nhớ, nếu là Thẩm Thanh thì cô đã không cần phải gõ cữa như vậy.

“Anh sao thế?” Thấy Khuynh Quyết buồn bã, Man Lâm không khỏi ngạc nhiên.

“Sao em lại đến đây?”

Hứa Khuynh Quyết đến chỗ ngồi, cơn choáng váng vừa kéo đến là kết quả của một đêm thức trắng, trông vẻ mặt anh lúc này hết sức mệt mỏi.

“Thẩm Thanh nhờ em làm tư vấn thời trang cho số đặc biệt của tạp chí. Hẹn là hôm nay sẽ đến chỗ em. Thế chị ấy đâu rồi?” Hứa Man Lâm quan sát một lượt, căn phòng đượm vẻ đìu hiu.

Hứa Khuynh Quyết nhắm mắt lại, khẽ giọng nói, “Vẫn chưa về”.

“Thế sao?”

Cảm giác có gì đó bất thường, Hứa Man Lâm nhìn kĩ anh mình, lo lắng hỏi:


“Trông anh rất mệt. Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Hứa Khuynh Quyết không trả lời, anh bỗng ngồi thẳng dậy, mở to mắt hỏi lại:

“Thẩm Thanh hẹn gặp em hôm nay?”

“Vâng, chị ấy còn bảo em đi xe đến đón nữa.”

“… Chắc cô ấy tự đến chỗ em rồi.” Hứa Khuynh Quyết vừa nói vừa đứng dậy vào phòng lấy chìa khóa, đoạn anh nói “Anh muốn cùng đi với em”.

“Đợi chút!” Hứa Man Lâm chặn anh lại, hỏi, “Hai người cãi nhau sao?”

Hứa Khuynh Quyết phớt lờ câu hỏi, mặc áp khoác lên.

Hứa Man Lâm không có cách nào, thấy thần sắc anh nhợt nhạt, sợ xảy ra chuyện gì nên cô bèn khuyên can:

“Anh đợi ở nhà đi. Em đi gặp rồi bảo chị ấy về.”

“Anh không sao.” Hứa Khuynh Quyết lạnh lùng trả lời.

Thấy anh dứt khoát, Hứa Man Lâm biết có khuyên thế nào cũng vô ích. Cô thở dài một tiếng rồi kéo lấy vạt áo anh.

“Muốn ra ngoài thì cũng phải thay áo đã. Trên cổ áo có vết son môi kìa…”

Vết son hồng nhạt trên cổ áo trắng rất dễ nhận ra, cô vừa bước vào nhà đã nhìn thấy.

Hứa Khuynh Quyết ngạc nhiên, “Gì cơ?”

“Vết son môi hồng! chắc là của chị Thẩm Thanh chứ gì.”

Hứa Man Lâm vừa nói vừ bước vào phòng ngủ lấy đồ giúp anh.

Hứa Khuynh Quyết đứng lặng, tay lần sờ nơi Dụ Cẩn Quỳnh dựa vào, chợt nhớ đến lời của Thẩm Thanh.

“Vì hôm nay anh có mùi hương của người phụ nữ khác.”

Lại còn lời cô nói lúc ở bàn ăn.

“Trước ngày hôm nay, em không hề muốn thăm dò gì cả.”

Và sau cùng là tiếng đóng cửa đầy tức giận.

Tim nhói đau, Khuynh Quyết ôm ngực, mệt mỏi dựa vào thành giường thở dốc.



Thẩm Thanh ngồi trong một khu vườn xinh đẹp có hoa cúc nở rộ, thưởng thức tách trà Long Tỉnh hảo hạng,

“Cháu rất tò mò, rốt cuộc thế lực nhà học Hứa lớn đến mức nào?” Thẩm Thanh bỏ cốc trà xuống, tròn mắt nhìn người tóc đã hoa râm ngồi đối diện.

Hứa Triển Phi cười lớn:

“Sao cô hỏi thế?”

“Vì tối qua cháu chỉ chọn đại một khách sạn để nghỉ ngơi, sáng sớm nay vừa mở cửa đã có người đến nhận diện, rồi bị ‘mời’ về đây. Lẽ nào bác định nói với cháu, đây chỉ là sự gặp gỡ ngẫu nhiên.”

Thẩm Thanh thấy thật không thể tưởng tượng được, thành phố lớn thế này mà Hứa Triển Phi có cách nhanh chóng tìm thấy cô.

“Tất nhiên là không phải tình cờ. Song cô cũng đừng nghĩ tôi cho người theo dõi nhé.” Hứa Triển Phi nheo mắt nói.

Thẩm Thanh nhìn ông, anh mắt biểu thị “đúng là như vậy mà”.

“Thực ra tối qua tôi hẹn một người bạn ở đó, lúc đi ra vô tình thấy cô đi vào thôi. Thấy điệu bộ cô khác thường, tôi sợ có chuyện gì xảy ra nên sáng sớm nay tôi bảo tài xế đến đó đợi.”

Thẩm Thanh tay mân mê cốc trà, nhướn mày hỏi: “Sao? Chắc bác muốn gặp con trai nên định lấy cháu làm ‘con tin’ chứ gì”.

Hứa Triển Phi xua xua tay, “Điều tôi muốn biết đã được chứng mình. Không cần làm vậy nữa. Cô yên tâm”.

“Dạ? Là điều gì?” Thẩm Thanh biết rõ điều ông ta nói nhất định có liên quan đến mình.

“Cô gái đừng giả ngây ngô nữa. Hôm ấy tất cả mọi người đều thấy Khuynh Quyết để ý đến cô.”

Thẩm Thanh cười, “Bác muốn chứng minh điều đó?”

Hứa Triển Phi gật đầu cười.

“Thật gian manh” Thẩm Thanh tự nhủ.

“Vậy còn hôm nay, bác tìm cháu có việc gì?”

“Tối qua cô không về nhà?”

“Việc riêng thôi.” Thẩm Thanh cứng rắn đáp.

Hứa Triển Phi không muốn cho qua, tiếp tục hỏi, “Cô và Khuynh Quyết cãi nhau sao?”.

Thẩm Thanh tỏ vẻ mặt lạnh tanh:

“… Sao bác biết?”

Hứa Triển Phi cười hỏi: “Nếu tôi không cho người đến đón, cô định đi đâu?”

“Đi đến chỗ con gái bác.”Thẩm Thanh nhìn đồng hồ, quá giờ hẹn mất rồi. Chắc giờ này Hứa Man Lâm đã ở nhà Khuynh Quyết.

“Cô và Man Lâm có hẹn sao?” Hứa Triển Phi nheo nheo mắt, nói “Nhưng nó vừa gọi điện đến nói có người không được khỏe, làm nó cuống cả lên”.

“Ai?” Thẩm Thanh lo lắng hỏi.

“Cô giận nó cả đêm không về. Cô còn quan tâm nó làm gì?”

Hứa Triển Phi chậm rãi trả lời. Ban nãy Hứa Man Lâm gọi điện nói bệnh tim của Khuynh Quyết bột phát, nhưng uống thước đã đỡ đi nhiều, không đáng ngại nữa.

Thẩm Thanh lo lắng, ngồi bất động, cô nhìn Hứa Triển Phi cười nói.

“Chắc cuộc sống của bác nhàn rỗi lắm nên mới có hứng thứ đi can thiệp chuyện của con cháu như vậy.”

Có Man Lâm ở đó, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đáng ngại, Thẩm Thanh thầm nghĩ.

Hứa Triển Phi nhướn mày, cười nói, “Thế nên tôi rất muốn biết hai đứa vì sao lại cãi nhau?”

“Cháu không định nói với bác đâu.”

Thẩm Thanh cài nút áo khoác, “Cháu còn rất nhiều việc phải làm, không có nhiều thời gian nói chuyện với bác, bác có thể cho xe tiễn cháu chứ?”

Căn Biệt thự nằm ở lưng chừng đồi, Thẩm Thanh đi giày cao gót nên không thể đi xuống được.

“Cũng được. Cô về cơ quan hay về nhà?” Hứa Triển Phi cười hỏi.

Cô nhìn Hứa Triển Phi rồi quay đi, không trả lời. Hôm nay cô đã nhận rõ bộ mặt thật của chủ nhà họ Hứa: Một người ra bộ uy nghiêm nhưng lúc nhàn rỗi lại thích nhúng tay vào chuyện của người khác.

Hứa Triển Phi sau khi quay đầu dặn dò tôi tớ gì đó, đứng dậy nói:

“Lần này cô được uống trà thượng hạng, lại được biết tin quan trọng, lần sau nhất định phải giúp tôi một việc.”

“Giúp bác việc gì?”

“Đến lúc đó cô khắc biết.” Hứa Triển Phi nói, bảo người hầu tiễn khách.

“Cuối cùng thì cháu đã hiểu tại sao Hứa Khuynh Quyết lại làm ăn lớn đến vậy.” Thẩm Thanh nhìn một lượt toàn bộ khung cảnh, thủng thẳng nói.

Cô chưa bước chân ra khỏi đây mà ông ta đã đề cập đến chuyện lần sau phải báo đáp. Biểu hiện ấy hoàn toàn là của một nhà buôn chính hiệu!

Ở trên xe, Thẩm Thanh suy nghĩ đắn đo, cuối cùng quyết định về nhà trước. Cô thầm nghĩ, sẽ không giấu giếm Khuynh Quyết chuyện đến nhà họ Hứa lần này nữa.

Trong lúc Thẩm Thanh trên đường trở về nhà thì Hứa Man Lâm đang ngồi bệt xuống sàn nhà Hứa Khuynh Quyết, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Đây là lần đầu tiên trong vài năm trở lại đây cô thấy bệnh tim cỉa anh trai tái phát. Cô vừa đi chuẩn bị quần áo, quay lại đa thấy anh đứng tựa vào tường, mặt trắng bệch, thần sắc đau đớn. Cũng may Man Lâm có phản ứng nhanh nhẹn, trí nhớ lại tốt, vừa thấy Khuynh Quyết như vậy liền chạy ngay đến phòng ngủ lấy thuốc cho anh uống, thế nên bây giờ tình hình cũng không đến mức quá nghiêm trọng.

Cô dìu anh vào phòng khách, nằm xuống ghế sô pha, thấy anh mệt mỏi rồi dần chìm sâu vào giấc ngủ, cô mới thở phào. Ngồi trên nền nhà một lúc, chắc chắn tình trạng của Khuynh Quyết đã ổn định, cô gọi đến cửa hàng, biết Thẩm Thanh vẫn chưa đến, cô vơ lấy túi xách đi ra cửa và quyết định đến tòa soạn tìm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui