Nên Làm Gì Sau Khi Chia Tay FULL


Văn Phi Khanh chôn ở trong chăn, nhũn cả người ra những vẫn không nhúc nhích, ngoài cửa có tiếng đóng cửa vang lên mơ hồ, là Ôn Chiêu đi ra ngoài.
Anh chà xát mặt mình, có chút sững sờ nhìn về hoa văn giấy dán tường ở phía trước, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cạ cạ chân thấy dính nhớp, mới chợt nhớ ra Ôn Chiêu mới bắn vào giữa chân mình cách đó không lâu.

Anh ho khan một tiếng, thấy hơi ngượng lại mang theo tâm tình phức tạp khó nói thành lời mà vén chăn lên, giữa hai chân là một đống hỗn độn, còn có mùi không thơm gì lắm tản ra.
Văn Phi Khanh nhìn rồi lại nhìn, bắt đầu thấy nghi ngờ về cuộc đời này, bỗng nhiên không biết mình là người như thế nào, bỗng nhiên chợt nhận ra…  anh có thể thành người như vậy.

Làm những chuyện đáng xấu hổ như thế, có thể lên giường với người lạ, còn năm lần bảy lượt làm….

Năm lần thì chưa đến, nhưng ba lần thì có rồi, lên giường còn không phải là bên chủ động nữa, không phải…
Anh bụm mặt mình, cảm giác mặt mình đã muốn cháy thành than rồi.
Cứ như bị trúng tà vậy.
Anh vỗ vỗ mặt, dính dớp giữa hai chân nên thấy hơi khó chịu, vén chăn lên dự định xuống giường đi tắm một chút, một chân mới đặt trên sàn nhà thì cửa phòng đã bị mở ra, là Ôn Chiêu đang mặc áo khoác.
Cả hai người đều ngây ra.
Văn Phi Khanh đang không chỉ trần như nhộng, giữa hai chân anh còn có tinh dịch bắn ra đang chậm rãi chảy xuống.

Anh vốn định rúc vào chăn, nhưng lại nghĩ đã là hai thằng đàn ông to xác, chuyện gì có thể làm cũng đã làm hết rồi, cũng không cần thiết phải giả vờ nữa… Vì vậy cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, nhìn Ôn Chiêu trầm giọng nói rằng:  “Họ mang đến hết rồi à?”
Ánh mắt Ôn Chiêu từ trên mặt của Văn Phi Khanh dời xuống, dừng lại tại đôi chân thon dài đang đóng lại mất tự nhiên sau đó nhìn đôi mắt ráng ra vẻ bình tĩnh của Văn Phi Khanh, nói giọng khàn khàn: “…Đã lắp xong hết rồi, chờ chút nữa anh ra xem muốn sắp xếp sao thôi.”
“Ừm….”
Văn Phi Khanh cũng  nhìn Ôn Chiêu.
Hai người đối diện trong chốc lát, mãi đến khi trên mặt Văn Phi Khanh lại bắt đầu đỏ lên mơ hồ, Ôn Chiêu mới cài cửa lại.

Hắn còn chưa bước hẳn qua cái cửa, vì một khi đã vào phòng thì sẽ không khống chế được chỉ muốn đè Văn Phi Khanh lên giường.

Không còn gì có thể làm người ta lên cơn hứng tình hơn so với cảnh người yêu mình đang khỏa thân đứng ở trước mặt, phía dưới còn chảy từng luồng tinh dịch của mình.
Hơn nữa.
Ôn Chiêu nhớ rõ lại cảnh Văn Phi Khanh muốn trốn vào chăn lại cố gắng làm bộ không quan tâm, cười khùng khục.
Thật đáng yêu.
Văn Phi Khanh vào phòng tắm để đi tắm, lúc đi ra phòng ngủ rồi ngồi trên ghế sa lon đã nhìn thấy Ôn Chiêu cầm khăn bông màu xanh nhạt đi tới.
“Đến đây em lau tóc cho.” trong miệng Ôn Chiêu mới nói như vậy, người đã khom lưng đem khăn mặt nhẹ nhàng phủ lên trên đầu Văn Phi Khanh, chậm rãi bọc mái tóc còn ướt mà xoa bóp, cúi đầu, ánh mắt chứa ý cười mà nhìn anh đang hơi ngây ra.
Văn Phi Khanh nhìn Ôn Chiêu vẫn mang vẻ mặt bình thường, bị nhìn đến mức thấy hơi không được tự nhiên nhưng lại không muốn cố ý dời ánh mắt đi như vậy, chỉ có thể hơi rũ mắt xuống, nhìn vào nếp nhăn trước ngực áo sơ mi của Ôn Chiêu.
Bên trong phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lau tóc hơi nhỏ.
Cảm giác được tóc đã khô  một nửa rồi, Văn Phi Khanh mới có thể thở phào nhẹ nhõm, anh liếc nhìn Ôn Chiêu, nghĩ thầm hắn cứ khom lưng thế này không thấy mỏi à, đang nghĩ ngợi thì một nụ hôn ấm áp đã rơi xuống trên môi, không chui vào hẳn mà chỉ cọ cọ vào thật mạnh.
Ôn Chiêu đem khăn mặt khoác lên khuỷu tay, duỗi tay vuốt ve mặt của Văn Phi Khanh, nói rằng: “Khanh Khanh, em đi tắm một cái trước đã.”
Văn Phi Khanh gật đầu, nhìn bóng lưng cao lớn của hắn biến mất ở phía sau cửa rồi, mới hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Anh sửa lại đầu tóc đã hơi rối bời, đứng lên quan sát đống đố đang chất đống ở đó.

Anh mở ra, là tủ đồ được đóng riêng, chiều cao hơn một mét, một màu trắng tinh, chất liệu mang cảm giác giống như đá cẩm thạch, sờ vào thì thấy lạnh lẽo, có điều do được phủ lên một lớp vải nên sẽ không như thế.
Anh vén tay áo lên bắt đầu sắp xếp.
Tuy là trời sắp vào đầu đông rồi, nhưng phòng khách đã  mở hệ thống sưởi nóng nên Văn Phi Khanh cũng đổ ra một đống mồ hôi.

May mà Ôn Chiêu đã chỉnh qua trước nên cũng không quá phiền.
Lúc anh đang muốn đem ngăn tủ đẩy tới để dựa vào tường thì có hai cánh tay đã duỗi tới, Văn Phi Khanh ngẩng đầu nhìn lên, là Ôn Chiêu.
Ôn Chiêu cũng không quan tâm tóc hắn vẫn còn ướt, chung tay với anh dời tủ đồ đến bên tường.
Văn Phi Khanh quan sát một hồi, thấy chỗ này để bày cái tủ dài là rất vừa vặn, rất thích hợp dùng để để đặt rải rác mấy món linh tinh, tổng cộng ba tầng, ở tầng trên cùng nhất không có vách ngăn, có thể đặt mấy đồ trang trí, càng nhìn càng thoả mãn.
Một cánh tay rắn rỏi ôm vào hông của anh từ phía sau, hơi thở quen thuộc bao phủ quanh anh.

Ôn Chiêu ôm hông của Văn Phi Khanh, cúi đầu hỏi: “Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn gì không anh?”
Văn Phi Khanh bị hỏi một câu đột ngột như thế nên rất bất ngờ, “A, có.” còn có rất nhiều, bởi vì anh thích ăn ở nhà nên ít khi gọi đồ ăn hay đi ăn bên ngoài.
Ôn Chiêu hôn anh, từng nụ hôn một, hôn đến khi hô hấp của anh dồn dập rồi mới dịu dàng nói:  “Em đi nấu cơm, anh ăn ít trái cây cho khỏi đói nhé.”
Vậy là, Văn Phi Khanh bị ấn xuống ghế sa lon, ngây ngẩn nhìn Ôn Chiêu mở tủ lạnh ra như đã rất quen với nhà bếp, gọt xoài và lê tuyết, để trong cái đĩa rồi đặt ở trước mặt anh.
“Anh ăn đi,” Ôn Chiêu mở lòng bàn tay Văn Phi Khanh, đem cái nĩa nhét vào trong tay anh, khom lưng hôn anh tiếp, “Đợi chút nữa cơm chín rồi em gọi anh ăn.”
Xoài được cắt mở hai nửa, hạt ở giữa đã được gọt bỏ, thịt xoài được rạch ra thành từng viên một bẻ thành hình đan chéo, quả lê tuyết cũng được cắt rất đẹp.

Văn Phi Khanh nhìn một chút dĩa hoa quả đang bày trên bàn, lại nhìn liếc qua Ôn Chiêu đang ở trong nhà bếp, còn nhìn cả cái nĩa đang cầm trong tay.
Anh luôn cảm thấy mình đang được chăm sóc như chăm con nít vậy.
Đồ đạc trong phòng khách vẫn không tính là nhiều, nhưng nhìn cũng ấm cúng.

Đồ bày biện trong nhà đều là những màu dịu mắt, rèm cửa sổ màu xanh da trời nhạt được mở ra, ngoài cửa sổ là sắc trời lúc hoàng hôn.

Văn Phi Khanh ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon, cầm trong tay cái remote để bật TV màn hình lớn treo trên vách tường.

Tiếng nước chảy và tiếng xắt thức ăn không ngừng truyền đến.
Ánh mắt Văn Phi Khanh không có tiêu cự, bởi vì anh luôn cảm thấy, cảm giác bây giờ rất quen thuộc.
Như là một ngày thường của những năm qua, chỉ là một người trong đó đã thay bằng người khác mà thôi.
Nghĩ tới đây anh thả lỏng đôi môi đang mím chặt, giơ tay mở Wechat trong điện thoại ra, bên cạnh hình ava của Danh Phóng là hơn mười tin nhắnchưa đọc, mở ra thì có mấy câu thăm hỏi quan tâm mà vài câu chất vấn không giải thích được.
Điều này làm cho anh thấy hơi bực bội.
Rõ ràng là đã chia tay, người chủ động buông tay cũng là Danh Phóng, giờ lại làm như mình si tình lắm.


Văn Phi Khanh thừa nhận, nhiều năm như vậy dù rằng ái tính không còn lại bao nhiêu, một ít tình cảm vẫn còn tồn tại.

Nhưng người quanh co lòng vòng, thậm chí mang cha mẹ ra để làm lý do chia tay là Danh Phóng, người làm chuyện sai trái có lỗi với Văn Phi Khanh anh đây cũng là Danh Phóng, bây giờ lại làm như thế này…
Anh nhắn qua một dòng như thế này: Chuyện của chúng ta giờ đã là quá khứ rồi, về sau ai cũng sẽ có cuộc sống của riêng mình, hy vọng mình đừng quấy rầy lẫn nhau nữa.
Gửi xong anh lập tức thoát ra ngay khỏi Wechat.
Lòng dạ Văn Phi Khanh thấy hơi muộn phiền, lúc anh đang, có một cái nĩa xiên qua môt cục thịt kho tàu đưa tới trước mắt, anh có hơi giật mình, nhìn qua theo ngón tay thon dài, thấy chẳng biết từ lúc nào Ôn Chiêu đang hơi khom lưng, cúi đầu, mắt mang nụ cười nhìn chằm chằm anh.
“Đói bụng không?” Ôn Chiêu đặt một tay ở trên gáy Văn Phi Khanh nhẹ nhàng vuốt ve, ý cười trong mắt dịu dàng mà tự nhiên, “Xin lỗi, để anh đói bụng rồi.”
“A, không sao đâu.” Văn Phi Khanh để điện thoại di động xuống, đang muốn nhận lấy cái nĩa thì đã được Ôn Chiêu đút miếng thịt trực tiếp bỏ vào miệng.

Anh nhìn Ôn Chiêu với vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt tan chảy như nước đến mức làm cho người ta không thể nào nhìn thẳng.

Anh chậm rãi mở môi, lúc miệng cắn vào, nước thịt ngon ngọt từ miếng thịt chảy ra, làm cho anh phải nhai mấy lần thôi rồi đã nuốt xuống.
“Ăn ngon không?” Ôn Chiêu hỏi.
“Ngon lắm.” Văn Phi Khanh gật đầu.
“Để em nếm thử.” Ôn Chiêu nói rồi cúi đầu hôn xuống, nhìn đăm đăm vào đôi mắt thoáng trợn to  của Văn Phi Khanh đang gần trong gang tấc.

Hắn hôn mổ nhẹ vài cái rồi mới ngậm cánh môi mềm mại vào  để mút, đẩy khóe miệng ra, nếm vào mùi vị hắn thích nhất.
Là mùi vị của Văn Phi Khanh.
Sau khi ý nghĩ này hiện lên rõ ràng ở trong đầu, cánh tay vốn được đặt sau gáy của Văn Phi Khanh đã đưa lên gáy anh để đỡ, làm nụ hôn sâu hơn.
“Ưhm…”
Văn Phi Khanh ngửa đầu mà hơi nhắm mắt, đôi môi bị hôn đến tê dại, đầu lưỡi xâm nhập  vào quấn quít lấy lưỡi của anh, nút hút không ngừng vào.

Anh bị ép mở môi, lưỡi vươn ra để tạo điều kiện cho Ôn Chiêu ngậm vào dây dưa, khiến cho nước bọt nơi khóe miệng của anh không ngừng nhỏ xuống.
Nụ hôn của Ôn Chiêu vừa sâu hơn lại quấn thêm càng chặt, quỳ một chân trên ghế salon, đem cả người Văn Phi Khanh đặt trên lưng ghế salon.
Văn Phi Khanh đã hoàn toàn quen với hơi thở của hắn, còn có nụ hôn cực kỳ bá đạo không cho phép phản kháng, chỉ có thể vịn vào sau tấm lưng căng chặt của hắn, tùy ý đòi hỏi bằng mọi cách.
Mãi đến khi một cái tay hơi thô ráp chui vào trong vạt áo mình, Văn Phi Khanh  mới tỉnh táo lại một chút, đúng lúc anh mở mắt ra lại thấy biểu cảm xuất thần và mê muội đên không gì sánh được của Ôn Chiêu.


Đột nhiên, một tay bao trù lấy lồng ngực bên phải của anh, giống như đang cầm lên cái gì mà dùng sức xoa nắn.

Mà trước đó không lâu cả người Văn Phi Khanh mới được làm từ trên xuống dưới một lúc lâu, nên vẫn còn vô cùng nhạy cảm với những cái chạm từ bên ngoài, bị xoa nắn một lúc như vậy, anh phải khẽ rên một tiếng.
Động tác Ôn Chiêu hơi dừng lại một chút, đôi môi non mềm hơi ướt được ngậm vào rồi mút vô thật chặt, lúc Văn Phi Khanh một lần rên khẽ ra tiếng, sau đó mới buông ra đôi môi bị hôn đến đỏ sưng lên.

Hắn quỳ một chân giữa hai đùi Văn Phi Khanh, cởi cái áo mềm mại ra, để lộ lồng ngực trắng nõn, cảnh đẹp trước mắt làm cho hơi thở hắn thêm phần nặng nề.
Văn Phi Khanh vừa cúi đầu nhìn, gương mặt vốn hơi ửng đỏ, tức thì đỏ chót lên.
Da dẻ anh vốn trắng sẵn, nhất là làn da ở ngực vừa trắng vừa mềm, lúc này bởi vì trước đó không lâu mới làm qua một hiệp với Ôn Chiêu, ngực bị chơi đến đỏ bừng một mảng, quầng vú đã thâm đi rất nhiều, hai hòn ti gồ lên đã sưng lớn gấp mấy lần.

Trên đầu đỉnh còn có thể nhìn thấy một cái lỗ thật nhỏ, lúc này bởi vì anh đang hô hấp mà lồng ngực cứ gồ lên theo nhịp.
Ôn Chiêu còn cố ý dùng giọng khàn khàn nói:  “Khanh Khanh, ngực của anh hình như lớn lên rồi kìa.”
‘Ầm!’
Văn Phi Khanh chỉ cảm thấy đầu óc như muốn váng ngất, thậm chí anh còn lắp bắp bác bỏ: “Không có!”
Sao lại lớn lên được chứ!
“Ừm…, thật mà,” Ôn Chiêu nghiêm túc, nhưng hai tay lại dùng một động tác như kích dục mà bấu vào hai bên ngực đang căng cứng của Văn Phi Khanh nâng lên thành hai quả cầu, “Anh xem nè Khanh Khanh, có phải là hơi lớn rồi không?”
“… ” vẻ mặt Văn Phi Khanh trở nên trống rỗng, thậm chí lúc Ôn Chiêu bắt đầu chậm rãi xoa nắn ngực cũng vẫn chưa tỉnh hồn lại, còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ quá kinh khủng rằng ngực mình bị lớn hơn thật.
Ôn Chiêu nhìn nét mặt của anh đã khiếp sợ đến không thể chấp nhận được, lại vừa xoắn xuýt, hắn cũng phải cười phì một cái, cúi đầu ngậm đôi môi non mềm, “Khanh Khanh, làm sao anh lại… đáng yêu như thế chứ?”
Văn Phi Khanh vẫn còn chưa thấy hết sợ, nhìn Ôn Chiêu trong mù mịt.
Ôn Chiêu vùi đầu ở trước ngực anh, hướng về phía đầu ti bên phải đang run rẩy mà hôn lên một cái, chỗ ấy còn phát ra tiếng rõ ràng, giúp anh sửa quần áo ngay ngắn lại và chỉnh sửa một chút đầu tóc đã hơi rối bời, đứng đắn nói rằng: “Anh lại đây, ăn cơm trước đi.”
Lúc Ôn Chiêu đi vào phòng bếp, Văn Phi Khanh lặng im nhìn chén nhỏ trên bàn cơm trắng tinh, lại không thể không cúi đầu nhìn nhanh xuống lồng ngực của mình.

Không biết có phải là do anh có ảo giác hay không, đến giờ anh cũng không hiểu được… Bình thường mặc dù thỉnh thoảng anh cũng có đi tập thể hình, nhưng cũng chỉ để làm cho không có bụng mỡ thôi, vẫn chưa đến mức luyện ra được cơ ngực, mà bây giờ…
Từ khi biết Ôn Chiêu, chẳng những lật đổ những suy nghĩ truyền thống về tình dục của anh, bây giờ còn…
Anh phải sờ sờ ngực, quyết định sau này không thể để cho Ôn Chiêu đụng chỗ này nữa.
Nghĩ tới đây Văn Phi Khanh lại dừng lại: Không đúng, sao lại còn có vế ‘sau này’?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui