Văn Phi Khanh từ trong phòng tắm đi ra, đang lau mái tóc đã nửa khô.
Còn Ôn Chiêu, kẻ mới bị cấm không cho tắm chung, đang ngồi ở bên giường lướt điện thoại, có vẻ như đang nhắn tin, nghe tiếng động lập tức để điện thoại xuống mà giang hai tay ra với anh.
“… ” Văn Phi Khanh còn nhớ một màn mất mặt không lâu trước đó nên không chịu qua đây.
Anh không qua thì Ôn Chiêu phải tự mình đứng dậy đi tới, hắn mặc áo choàng tắm được cột lỏng lẻo, lộ ra một phần lớn lồng ngực rắn chắc.
Tay Văn Phi Khanh giật lấy ra giường, lại bị trực tiếp chặn ngang bế lên đặt ngồi lên bên giường.
“Còn giận em à.” Ôn Chiêu lau tóc cho anh.
Văn Phi Khanh liếc nhìn hắn một cái.
Ôn Chiêu biết lúc này nhất định phải dỗ ngọt người ta, nếu không… chút nữa chỉ sợ rằng sẽ không được cho ôm anh đi ngủ, nên hắn tranh thủ thời này để giải tỏa tâm lý cho anh, không thì chút nữa có nước ôm không khí mất.
“Sáng mai em sẽ về.”
“Buổi sáng à?” Văn Phi Khanh quay đầu nhìn hắn,”Anh vẫn còn chưa xong công việc ở đây.
“
“Ừ…, em sẽ nhớ anh lắm” Ôn Chiêu thả khăn tắm ra, chải tóc cho anh.
Văn Phi Khanh:”… ” đúng là làm quá mà, xa nhau có nửa ngày chứ mấy.
Ôn Chiêu bế Văn Phi Khanh lên xoay người, đem người mặt đối mặt ôm eo anh, cúi đầu nhìn anh nói rằng: “Trong nhà có làm cho anh mấy món ăn nhẹ để ở trong tủ lạnh, lúc về là đã để đủ lâu trong tủ lạnh ăn được rồi.”
“Là món gì vậy? ” Văn Phi Khanh có chút ngạc nhiên.
“Củ cải ngâm chua ngọt.”
Nghe được bốn chữ này Văn Phi Khanh đã thấy thèm rồi, cắn vào miếng củ cải có vị ngọt và cay, vừa thơm vừa giòn, nhất là do Ôn Chiêu làm, ngon hơn rất nhiều so với trước đó anh đã ăn.
Ôn Chiêu thấy dáng vẻ này của anh thì hôn một cái, day day môi anh rồi nói: “Khanh Khanh, sao mấy ngày nay không thấy anh nhớ nhung gì em, mà mới nhắc đến món củ cải là anh đã muốn về nhà rồi.
“
Văn Phi Khanh lại liếc nhìn hắn một cái, giãy người ra muốn tự bò lên giường, vừa mới chuyển người đã bị một cánh tay ôm chặn ngang.
“Đừng nhúc nhích, cẩn thận ngã đấy anh.” Ôn Chiêu lại vẫn đang bế Văn Phi Khanh nghiêng nghiêng ngả ngả.
Đem người đặt lên giường, Ôn Chiêu cũng theo đó lên giường.
Văn Phi Khanh nhích một chút qua một bên, đang định đắp chăn đã bị kéo vào mộtcái ôm nóng hổi, đầu anh gối lên trên lồng ngực của Ôn Chiêu.
Anh phát hiện hắn rất thích cái tư thế này, cũng không biết tay hắn có thấy tê rần hay không, mỗi khi cậu anh muốn xoay người đổi tư thế cũng sẽ bị kéo về, nằm mãi rồi cũng quen.
“Khanh Khanh, ” Ôn Chiêu dùng quai hàm cọ cọ vào đỉnh đầu của Văn Phi Khanh, hỏi: “Đợt Tết này… anh ăn Tết với em được không?”
Nghe câu này của Ôn Chiêu, lúc này Văn Phi Khanh mới chợt nhớ ra cũng chỉ một tháng nữa là đến Tết rồi, mấy năm rồi đều ăn Tết cùng với Danh Phóng và người nhà của cậu ta.
Ôn Chiêu trở mình đặt nhẹ lên trên người Văn Phi Khanh, cúi đầu nhìn anh,”Khanh Khanh, em muốn ăn mừng năm mới cùng với anh.
“
“… ” Văn Phi Khanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, có chút chần chờ, một lúc lâu mới dời ánh mắt trả lời:”… Còn sớm quá, có gì tính sau đi!”
……
Thời gian khá là gấp gáp, Văn Phi Khanh chỉ nhìn dõi theo chiếc xe chở Ôn Chiêu.
Trước khi lên xe Ôn Chiêu còn níu níu tay anh, mãi đến khi một xe khác chạy lên che mất xe kia, anh mới thu tầm mắt lại, xoay người vào lại khách sạn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, công việc cuối cùng cũng kết thúc, Văn Phi Khanh kéo vali đi sân bay, đến sân bay rồi, mới vừa xuống xe đã nhận được điện thoại của Ôn Chiêu.
“Khanh Khanh, anh đến sân bay rồi ạ? “
“Ừm…, ” Văn Phi Khanh vừa trả lời vừa làm thủ tục check-in, “Một tiếng nữa mới đến giờ lên máy bay.
“
Trong giọng nói của Ôn Chiêu mang theo một chút ý cười, “Vâng, em đi đón anh giờ đây.”
Văn Phi Khanh “Hả…?” một tiếng, “Không cần gấp như vậy, lúc anh bay đến em mới tan làm mà?”
“Có chuyện gì quan trọng bằng anh được sao.” Ôn Chiêu nói như vậy trong điện thoại, giọng nói thản nhiên như đó là chuyện đương nhiên.
Văn Phi Khanh mím môi, ngón tay hơi nắm chặt vào boarding pass.
Anh đang muốn nói gì lại nghe thấy phía trước có âm thanh khá ồn ào, ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa có mấy người cảnh sát quần áo quân phục gọn gàng, nghiêm chỉnh đi về phía bên này.
“Chào anh, mới anh đi theo chúng tôi.”
Một cảnh sát nói với anh như thế, bên hông còn đeo bao súng, nét mặt vô cùng nghiêm túc, khí thế không giống với những cảnh sát bình thường.
“Làm sao vậy Khanh Khanh? ” Ôn Chiêu cũng nghe được lời nói từ vị cảnh sát.
“Anh không rõ lắm, anh cúp đây, đợi lát nữa có thời gian lại gọi điện thoại cho em.” Văn Phi Khanh vội vã tắt máy, bị viên cảnh sát hối thúc mà bước nhanh theo hướng đã được chỉ, mặc dù anh không hiểu là chuyện gì, nhưng cũng không kịp hỏi rõ.
Người giống như anh có rất nhiều, đều bị tập trung vào một phòng nhìn như phòng họp lớn, có hơn mười nhân viên sân bay đang quản lý trật tự.
Giữa mấy người đang hoang mang hỏi nhau, Văn Phi Khanh ngồi ở trong đó, điện thoại anh rung lên mấy lần, chắc là tin nhắn của Ôn Chiêu, anh chưa kịp xem.
Cửa phòng họp bị mở ra, một nhóm nhân viên y tế mặc đồng phục màu trắng đi vào, mỗi người đều mang khẩu trang bịt kín và đeo bao tay, phía sau thậm chí còn cả mấy thiết bị chữa bệnh.
Bầu không khí có chút bất an, nhưng cũng không ai dám làm gì.
Có điều hiện nay internet phát triển, có một số người thậm chí đã cả gan bắt đầu ghi âm hoặc quay video, nhưng rất nhanh đã bị người ngăn lại, nghiêm túc yêu cầu không được đăng lên trên mạng còn muốn kiểm tra xóa video.
Nhưng dù gì cũng rất nhiều người, nhân viên sân bay chỉ có tầm mười người, trong lúc đang thay phiên kiểm tra điện thoại di động và các app, thì đã rất nhiều người thấy được mấy clip đăng tải lên.
Văn Phi Khanh cũng không quay phim gì cả, anh đứng bên cạnh valy của mình mà nhíu mày, anh quan sát thấy các nhân viên sân bay và bên phía y bác sĩ đều trang bị đầy đủ, mang cả khẩu trang lẫn găng tay, thậm chí còn có dung dịch khử trùng, nhưng miệng lại chỉ nói là đợt kiểm tra thông thường.
Cuối cùng cũng đến phiên Văn Phi Khanh.
Ánh mắt nhân viên y tế vốn đang nghiêm túc, đến khi nhìn thấy anh thì có phần nào bất ngờ, cũng phải len lén nhìn kỹ anh vài lần, động tác cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Thấy thế, Văn Phi Khanh mỉm cười lễ phép hỏi:”Chào cô, xin hỏi, mình đang kiểm tra gì vậy ạ?”
Nhân viên y tế lắc đầu, trả lời lại:”Kiểm tra xong thì đi qua bên này, đợi thông báo sau!”
Nhân viên sân bay nhìn chằm chằm anh, ý là không cho phép được dùng điện thoại, nên Văn Phi Khanh cũng cũng không biết điện thoại đang bỏ trong túi của mình bị gọi tới muốn nổ máy luôn.
Trong khi anh vẫn đang im lặng chờ đợi, thời gian cũng đi qua từng chút một, anh cũng tự giác không có lấy điện thoại ra xem, có chút mệt mỏi rã rời, chỉ dựa vào cái ghế ngủ gật, không biết qua bao lâu anh đã bị vỗ nhè nhẹ vào vai một cái, mở to mắt đã nhìn thấy một người mặc đồng phục nhân viên đang làm việc, mỉm cười nói cho anh biết: “Xin chào anh, đã xong rồi, qua bên này đã có thể ký tên.”
Văn Phi Khanh cũng thấy hơi nghi nghi mà đứng lên, ngắm nhìn bốn phía, rất nhiều người đều giống như anh, vẫn không hiểu ra sao, đi ra ngoài theo chỉ dẫn của nhân viên.
Anh cũng không có hỏi chuyện gì xảy ra, bởi vì có một số việc chính quyền sẽ nhất định phải gạt quần chúng nhân dân.
Sau khi mở ra đi cửa ngoài, không khí tươi mát hòa tan mũi khử trùng gay gắt trong mũi, anh giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, mới đó mà đã trải qua hơn bốn tiếng rồi.
Đáng lý ra, lúc này Văn Phi Khanh đã đáp chuyến bay rồi, còn bây giờ tình hình như thế này thì đương nhiên là không thể.
Vì không muốn Ôn Chiêu phải đi một chuyến công cốc mà chờ cả buổi tối, anh lấy điện thoại di động ra để bật máy lên, thời gian hơn mười giây khởi động máy trôi qua, tin nhắn và báo những cuộc gọi nhỡ liên tục nhảy lên, suýt chút nữa đã làm đứng hết cả điện thoại.
Là tin nhắn và cuộc gọi từ sếp, đồng nghiệp, Vưu Dục, và đương nhiên là Ôn Chiêu.
Văn Phi Khanh đọc lần lượt hết tin nhắn và điện thoại, rồi mới gọi cho Vưu Dục.
“Khanh Khanh!!!” giọng nói trong điện thoại của Vưu Dục nghe như anh ta sắp nhảy ra từ điện thoại, “Cuối cùng cũng liên lạc đươc với mày rồi!!!!!!”
“Hả…? ” Văn Phi Khanh vẫn chưa hiểu ra sao, “Chuyện gì vậy?”
“… ” Vưu Dục còn thấy khó hiểu hơn cả anh, “Mày không biết sao!!?? Còn hỏi tao trăng sao gì chứ!??”
Văn Phi Khanh: “?????”
Sau khi được Vưu Dục giải thích, Văn Phi Khanh mới biết đã xảy ra chuyện gì, hóa ra là mấy clip do một số người đăng lên đã kịp được lan truyền nhanh chóng trên mạng, mặc dù không ít clip bị gỡ xuống nhưng vẫn là cá lọt lưới, vừa đúng dịp ngày hôm nay không ít người biết Văn Phi Khanh sẽ trở về, nhìn kỹ trong clip cũng thấy được mặt của anh.
Không ít người nhao nhao suy luận đủ thứ trong phần comment rằng có đã để lọt loại bệnh lay lan nào không, hoặc là đang chờ một nhân vật nguy hiểm xuất hiện, rất nhiều người vẫn chưa liên lạc được.
Vưu Dục đương nhiên cũng biết hôm nay Văn Phi Khanh trở về, sau khi xem được clip thì nóng lòng gọi đại cho anh, kết quả lại là tắt máy mãi, sau mấy giờ vô cùng lo lắng, cuối cùng mới nhận được cú điện thoại gọi lại.
“Mới rồi mày làm tao sợ muốn chết!” lòng Vưu Dục còn sợ hãi, “Tao cứ ngỡ rằng đã phát sinh sự kiện khủng bố gì rồi! Mày không sao hết là được rồi!”
“Tao cũng không biết,” Văn Phi Khanh cũng không rõ ràng lắm tình trạng của mình, “Chỉ là phải hít vào một đống mùi thuốc khử trùng mà thôi.”
Hai người đang nói, Văn Phi Khanh cũng đã đến quầy vé, đang tính hỏi nhân viên làm thế nào để đổi vé máy bay thì điện thoại báo có một cuộc điện khác gọi tới, vừa nhìn đến, là Ôn Chiêu.
“Có người gọi điện thoại cho tao” Văn Phi Khanh vừa lấyboarding pass ra vừa nói với Vưu Dục trong điện thọai rằng: “Để tao nhận cuộc gọi này đã…”
Anh còn chưa dứt lời đã có người đột ngột giữ chặt một cái từ phía sau, theo sát đó anh bị bao vây bởi hơi người quen thuộc.
“Khanh Khanh… “
Là giọng của Ôn Chiêu.
Văn Phi Khanh không để ý tới biểu cảm có chút đờ ra của nhân viên quầy, anh vừa quay đầu đã đối mặt với đôi mắt đỏ ngầu, nhìn gương mặt tái mét của Ôn Chiêu.
Anh hết hồn nhìn Ôn Chiêu:”Sao em lại ở đây vậy?”
Mới vừa hỏi xong, anh đã bị ôm một cái ôm thật chặt vô cùng nồng nhiệt rồi một nụ hôn vội vàng bất an đã rơi lên trên môi anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...