Văn Phi Khanh mang theo một túi quýt vàng đi ra thang máy, vừa tháo nút buộc trên miệng túi ra, vừa quẹo qua đi đến trước cửa nhà Ôn Chiêu.
Nhập mật mã vào nghe ‘ding’ một tiếng, vừa mới mở hai cái cửa ra đã ngửi được mùi thơm, hơi nóng đập vào mặt.
Đèn cảm ứng ở cửa sáng lên, anh đổi giày xong rồi mới cởi áo khoác ra móc lên giá treo đồ rồi, rồi đi đến sau lưng, vòng tay qua ôm hông của hắn.
“Sao hôm nay đến sớm thế.” từ phía sau Ôn Chiêu quơ người Văn Phi Khanh vào lòng, ghé vào tai anh hôn một cái, hỏi: “Đói không? “
“Không đói lắm.” chỉ thấy hơi mệt.
Văn Phi Khanh xoay người thả lỏng lực ra, tựa ở trên người Ôn Chiêu, để hắn nhấc chân anh lên, bế anh đi đến chỗ phòng khách.
Ngoại trừ chuyện chưa có một danh phận chính thức gì, thì giữa Văn Phi Khanh và Ôn Chiêu giờ đã không khác gì một cặp đôi thứ thiệt.
Thậm chí thái độ và cách Ôn Chiêu đối xử với Văn Phi Khanh đều vô cùng chu đáo, nhưng cũng chưa bên nào mở lời đề cập đến chuyện ‘chính thức’ quen nhau.
Ôn Chiêu đặt Văn Phi Khanh lên tấm trải lông trên ghế salon, còn sửa lại một chút gối lót sau lưng anh, nhìn giữa chân mày có hơi rũ xuống của anh mới nói rằng: “Khanh Khanh, anh vào phòng ngủ đi nghỉ một lát đi? “
“Không cần,” Văn Phi Khanh cảm thấy như vậy rất tốt, ghế salon của nhà Ôn Chiêu rất lớn, còn có lớp chăn dày, ngủ rất thoải mái, anh Ôn Chiêu cúi đầu xuống, tưởng hắn muốn hôn mình nên nhắm mắt lại.
Ôn Chiêu vốn muốn anh được nghỉ ngơi tốt lại dừng một chút, nhìn nét mặt dịu dàng của anh, nhịn không được mà kề sát vào, hôn mổ đôi môi mềm mại, ngậm cánh môi mút mút, cuối cùng cũng không có tiến sâu vào, cọ xát chóp mũi nói rằng: “Anh nghỉ cho khỏe đi, tỉnh rồi dậy uống chút canh nóng.”
Văn Phi Khanh từ từ nhắm hai mắt “Ừm… ” một tiếng, hô hấp dần trở nên đều đều, từ từ vào giấc ngủ.
Ôn Chiêu khom lưng nhìn chăm chăm mặt của Văn Phi Khanh một lát, khóe miệng mang theo một nụ cười mỉm.
Đến lúc Văn Phi Khanh lại mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã tối lại, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã sáu giờ.
“Anh dậy rồi à.” Ôn Chiêu vẫn ngồi xem tạp chí ở một bên cúi đầu.
“… Ừm….
” Văn Phi Khanh mới vừa tỉnh ngủ nên phản ứng có hơi chậm, bị đỡ dậy rồi kéo anh vào lồng ngực của hắn.
Lúc này Văn Phi Khanh mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại, anh bị Ôn Chiêu ôm vào trong ngực, làm cho anh thoạt nhìn càng trầm tĩnh nhu hòa.
Mà mấy ngày gần đây công việc của anh khá bề bộn, thời gian nghỉ ngơi không có nhiều lắm, nếu như không phải có Ôn Chiêu lo hết cho từ ăn mặc đến ngủ nghỉ, thì có khi còn sẽ mệt mỏi hơn.
Thấy có vẻ như anh vẫn chưa tỉnh táo hẳn, Ôn Chiêu đem tạp chí để qua một bên, một tay ôm eo Văn Phi Khanh, một tay cầm tay anh, thấp giọng nói rằng: “Anh ngủ thêm chút nữa đi.”
Văn Phi Khanh hơi lim dim mắt, ngoài cửa sổ là tiếng xe cộ mơ hồ, bên tai là tiếng nhịp tim đang đập nhẹ của hắn, trong phòng khách ấm áp yên tĩnh.
Cảm giác này đột nhiên làm cho anh thấy hơi hoảng hốt, cuộc sống ngày trước đã lâu rồi không nghĩ đến lại đột nhiên xuất hiện lại ở trong đầu.
Cũng không phải là nhớ mãi không quên, mà là có so sánh.
Có lẽ là một người vốn rất coi trọng bản thân thì dù cho có quan tâm chăm sóc chu đáo, đặt người yêu mình ở vị trí đứng nhất ở trong lòng mình, thì e rằng tận đáy lòng vẫn hy vọng được người mình yêu đối xử với mình hệt như cách mình đối xử với họ.
Văn Phi Khanh đã từng không cảm thấy được, nhưng lúc này khi đã cảm nhận được kiểu chăm sóc quan tâm đầy trân trọng và từng li từng tí một này vây quanh, thật sự làm anh được thả lỏng.
Cho nên Văn Phi Khanh mới thấy thật phiền lòng.
Còn phía Ôn Chiêu thì sao, nếu đã trả giá bằng cả tấm lòng như thế mà vẫn không có được thì…
Nhận thấy được hơi thở đổi khác của người trong lòng, Ôn Chiêu cúi đầu nhìn anh đăm đăm, đúng lúc anh cũng ngẩng mắt lên nhìn hắn.
Hai người bốn mắt đối diện với nhau.
Lời Văn Phi Khanh muốn nói, Ôn Chiêu đã nhìn thấu được qua ánh mắt anh, mỗi lúc thế này Ôn Chiêu nhất định sẽ nghe được người ở dưới bắt đầu nói chuyện nghiêm túc.
Quả nhiên.
“Ôn Chiêu, tuần tới anh phải đi công tác ở thành phố L.”
Ôn Chiêu ngẩn ra, vì cứ tưởng Văn Phi Khanh sẽ nhắc đến chuyện mối quan hệ đang ngày càng trở nên nghiêm túc của hai người.
Đi công tác thì có nghĩa là thời gian gặp nhau sẽ bớt đi nhiều.
“Bao lâu vậy anh?” Ôn Chiêu hỏi.
Văn Phi Khanh suy nghĩ một chút, “Không biết chính xác nữa, qua bên đó gặp khách hàng, chắc tầm một tuần, có khi phải lâu hơn.”
Thường thì khách hàng để có thể khiến cho Văn Phi Khanh đích thân phải ra trận cũng là mối làm ăn lớn.
đối phương là ông chủ công ty lớn trước giờ vẫn do anh phụ trách, nói là lớn tuổi nên thích được gặp các cậu thanh niên, được lây một ít nhuệ khí tuổi trẻ.
Ôn Chiêu cũng chưa mất não tới nỗi đi hỏi người ta là nam hay nữa, chỉ ôm người vào lòng càng chặt hơn, dán vào mặt của Văn Phi Khanh cà cà.
Đương nhiên hắn sẽ không biết Văn Phi Khanh đã tự mình xin được đi công tác.
Bởi vì phải đi công tác tầm một tuần hơn, Văn Phi Khanh, người vốn luôn luôn lo lắng cho ‘thận’ của mình cũng không có phản kháng lúc một tay Ôn Chiêu lần mò vào trong vạt áo, ngửa đầu nghênh đón.
Văn Phi Khanh đem một chai dưỡng ẩm da mặt vẫn thường xài bỏ vào vali, lúc ra lại ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, anh từ phòng ngủ hướng đi ra nhà bếp, quả nhiên thấy Ôn Chiêu đang cầm cái thìa nếm đồ ăn.
Văn Phi Khanh vốn đã được cho ăn gần hết sơn hào hải vị trên đời này thấy hơi bó tay, “Sao em còn đi ninh soup nữa?”
Lúc anh đến cửa phòng bếp, hắn đã nghe thấy rồi, chỉ quay đầu lại cười nói: “Anh đến ăn thử.”
Văn Phi Khanh mới đi qua nếm thử miếng súp Ôn Chiêu đưa tới, nước soup thơm ngon đậm đà, bên trong còn có thịt xé sợi, nhưng đã được ninh mềm, ăn hai miếng xong anh cũng không ăn nữa.
“Khanh Khanh, ăn chút nữa đi?” Ôn Chiêu lại dùng cái chén nhỏ trắng tinh, múc nửa bát đưa cho Văn Phi Khanh, “Dạo này anh có hơi gầy đi rồi đấy”
Gầy?
Văn Phi Khanh nghe được hai chữ này thì cũng hết nói nổi, kéo tay Ôn Chiêu qua đặt ngay chỗ trên bụng mình, không lộ biểu cảm gì mà nói: “Anh mập lên.”
Dù là chuyện bụng dưới sờ vào đã mềm đi một so với trước đây, hay chuyện sắp đã không nhìn thấy được bất kỳ cơ bụng nào, thì vẫn đã nhận được rồi.
Sau đó khi đi ngang qua tiệm thuốc, anh thấy cái cân điện tử, không kìm nổi mà đứng lên để cân ký.
Nên giờ anh đang cho hắn thấy rằng kể từ ngày quen hắn, anh đã nặng lên tới 3 kg.
“Mập á?” Ôn Chiêu nhíu mày, nhìn một chút tay chân thon dài đều đều của Văn Phi Khanh, thả bát xuống, hai bàn tay nắm lấy eo của Văn Phi Khanh, bấm một cái vào đường cong eo thắt lưng xinh đẹp, ngay sau đó đã gật đầu, “Gầy mà.”
Văn Phi Khanh: “… “
Ôn Chiêu thấy mặt anh có vẻ ngơ ngơ, nên nhân tiện quơ eo anh để ôm người vào trong lòng, “Dạo này em bế anh lên thấy anh nhẹ đi chút thật mà.”
“Đúng không?” Văn Phi Khanh cũng bắt đầu hoài nghi có phải do mình bị ảo giác hay không, có điều lúc soi gương quả thực vẫn nhìn giống như trước đây.
“Ừm….
” Ôn Chiêu cạ môi mình lên mặt anh, “Khanh Khanh có mập thì em vẫn rất thích.
“
Văn Phi Khanh liếc nhìn hắn.
Cái nhìn này làm trong lòng Ôn Chiêu như nổi lửa, nhất là mấy ngày hôm trước ‘quấy rối’ anh dữ quá nên hai ngày này không được cho làm tới cùng, chỉ được xơ múi một tí thôi, nên giờ hắn phải đè cơn rạo rực xuống.
“Khanh Khanh.
“
Giọng nói thật trầm của hắn vang lên bên tai anh, anh bị cọ vào người nên thấy hơi nhột, chịu hết nổi mà né về phía bên kia, lại bị cắn một cái ở trên vai, xúc cảm ướt át lan tràn nơi vai, đầu vai bị bóp vào đến hơi tê tê, anh nghiêng đầu hừ một tiếng, “… Em, em sao cứ thích chọc anh ở mấy chỗ này vậy… “
Ôn Chiêu xoa xoa đầu vai êm ái bóng loáng, sau khi để lại một dấu hôn trên da thịt trắng nõn rồi mới hôn môi Văn Phi Khanh tiếp, “Chỉ cần là anh thì chỗ nào em cũng thích.”
Con người này, nhìn bề ngoài thì có vẻ hết sức nghiêm túc, nhưng ở trước mặt Văn Phi Khanh luôn giống như mới ăn cả hũ đưỡng vậy, nói chuyện vừa ngọt ngào mà vừa sến sẩm.
Hơi thở của hai người giao thoa, lúc hôn nhau tiếng môi lưỡi quấn quít nghe ra có chút khó có thể miêu tả được, rất gợi tình.
Lưỡi Văn Phi Khanh bị Ôn Chiêu quấn lấy nên có hơi vươn ra, lại bị hắn ngậm mút vào, sau một đã dây dưa đến trong miệng hắn.
“Ưhm… Ôn… “
Anh bị cọ vào tới không giận được nữa, kiểu hôn vừa dính sát vào vừa bá đạo này làm Văn Phi Khanh luôn luôn chống đỡ không nổi, sao mà còn có thể nghĩ bắt đầu nắm quyền chủ động gì cơ chứ, lần nào cũng chỉ cần nhũn người ra ở trong lòng Ôn Chiêu là được rồi.
Chờ đến khi Văn Phi Khanh phục hồi tinh thần lại, đã thấy mình nằm ở trên giường mềm mại, trên người không còn một tấc vải, mở mắt ra đã thấy Ôn Chiêu cũng đang khỏa thân, ánh mắt nhìn từ trên xuống, thăm dò từng cm một trên cơ thể mình.
Bị nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng đến thế cũng làm cho cả người anh như muốn bốc cháy theo.
Riêng hai bên đùi lại bị Ôn Chiêu tách ra gác ở trên lưng, cảm giác cả cơ thể cứ như bị người ta khống chế làm cho hơi thở anh dồn dập.
“… Em nhìn cái gì thế?”
Văn Phi Khanh giơ tay lên muốn cản tầm nhìn lại, nhưng bị Ôn Chiêu cầm cổ tay ghim xuống ngay bên tai.
Ôn Chiêu nhìn đăm đăm đôi mắt ánh nước của Văn Phi Khanh, trầm giọng trả lời anh lại “Em đang nhìn Khanh Khanh chỗ-nào-em-cũng-thích.
“
“Cái gì của Khanh Khanh cũng đẹp, mắt, mũi, môi, còn có… hai đầu ti mềm mềm.”
“Em không được nói thế… ” Văn Phi Khanh bị mấy từ cuối đầy trắng trợn của hắn làm cho khuôn mặt trở nên vô cùng xấu hổ, rất sợ hắn nói thêm mấy câu càng thêm trắng trợn lộ liễu ra.
Hai tay anh đang bị ghim xuống, nên không nhịn được mà dùng một chân khẽ đạp hắn, kết quả bị Ôn Chiêu lấy ra một tay rảnh để nắm vào mắt cá chân anh.
Chân của đàn ông đương nhiên sẽ không mềm mại xinh xắn như của phụ nữ, nhưng Ôn Chiêu nắm vào mắt cá của Văn Phi Khanh, từ cẳng chân với đường nét trơn loáng đến độ cong nơi bàn chân, cỡ nào cũng thấy đẹp vô cùng.
Nhưng cũng không thể quá trực tiếp, Ôn Chiêu cũng thích nhất là dùng những từ ngữ kích để tăng thêm khoái cảm cho Văn Phi Khanh.
“Khanh Khanh, em liếm chân cho anh nhé…? ” ngoài miệng Ôn Chiêu hỏi như vậy, nhưng môi cũng đã đặt ở mắt cá chân.
Khuôn mặt Văn Phi Khanh ngượng chín đến hốt hoảng, “Em… đừng….
Bẩn.
“
“Không đâu,” một tay Ôn Chiêu theo cẳng chân mò lấy bắp đùi, xoa xoa lấy ‘thằng nhỏ’ ở trong đã cương lên, mang theo ý cười nói rằng: “Em rửa rồi, sao có thể bẩn được.”
“Đừng thả tay ra… ” thân dưới của Văn Phi Khanh được hắn vuốt ve, chưa thấy ‘đã’ được bao lâu thì Ôn Chiêu đã rụt tay về, ngay sau đó đầu ngón chân bị khoang miệng ướt át ấm áp ngậm vào, dùng đầu lưỡi liếm qua liếm lại, mấy ngón chân trơn nhẵn bị liếm đến ướt rượt.
Chân Văn Phi Khanh bị tóm lại đến giãy không ra, chỉ có thể trừng mắt với hắn, “Chút nữa không được hôn môi anh đấy.”
Ôn Chiêu ngừng lại một chút, vấn đề này quả thực hắn không nghĩ tới.
Nếu không thể hôn thì…
Ánh mắt của hắn nhìn đăm đăm không ngừng vào đôi môi đỏ thắm của Văn Phi Khanh, chưa cần tới ‘lát nữa’, mới giờ thôi cũng đã muốn hôn rồi.
Văn Phi Khanh thấy hắn có vẻ muốn lập tức khom lưng hôn mình thì lập tức bặm môi mình lại, “Chưa có đánh răng thì đừng hòng hôn anh.”
Trước lúc bị bắt chạy đi đánh răng, Ôn Chiêu còn cố gắng sờ mó chỗ dưới hông của Văn Phi Khanh, xoa nắn người ta đến phải ư ử mấy tiếng, rồi cứ thế khỏa thân mà ra khỏi phòng ngủ để đi đánh răng.
Văn Phi Khanh không muốn bị lật tẩy rằng mình cũng thích nên đã kéo chăn lại đắp kín cả người, chẳng được bao lâu Ôn Chiêu đã trở về.
Ôn Chiêu mới vừa vào phòng ngủ đã nhìn thấy người đang bọc trong chăn còn đang trợn tròn mắt mà nhìn hắn, trái tim lập tức như bị thứ gì đó đánh vào.
“Anh gấp gáp đến thế à?” Ôn Chiêu bước nhanh về phía trước.
Văn Phi Khanh trở mình muốn né bàn tay đang đưa tới, “… Anh không có gấp.” ai mà thèm nhận chứ.
Ôn Chiêu thấy anh có vẻ đã hơi cáu, lập tức lên giường ôm người dỗ dành anh: “Là em đang nóng lòng, chứ anh đâu có gấp.”
Văn Phi Khanh được hắn ôm, dỗ dành vài tiếng mới chịu quay đầu lại cho hắn một cái liếc, không biết ai mới là người ngày nào cũng muốn quấn quít lấy người, hết bế lại ôm, cứ hở lúc nào rảnh là muốn ‘đè’ anh ra, bất kể thời gian.
“Ưm…… để em xem xem.
” từ phía sau Ôn Chiêu mò xuống dưới háng Văn Phi Khanh, cầm vào cây gậy th*t đã cương cứng, một tay sục cho anh, một tay kia âm thầm mò vào bên đùi mịn màng, giữa ngón tay là da thịt trắng nõn nà mềm mại.
Văn Phi Khanh nghiêng đầu, hé môi ra để Ôn Chiêu hôn, lưỡi bị ngậm vào, vừa được liếm vừa bị quấn lấy.
Dương vậy ở dưới quần bị xoa nắn liên tục, trong cơn sướng còn thấy hơi đau đau.
Giữa lúc anh đang ngửa đầu, tựa vào lồng ngực đầy đặn phía sau để nhắm mắt hưởng thụ, Ôn Chiêu đã kéo anh đè xuống.
“Ư ưm…! ” Văn Phi Khanh bị hoàn toàn đè xuống dưới, thân sau trần truồng dán vào cơ thể nóng rực của Ôn Chiêu, cái tư thế này làm cho anh muốn hơi phản kháng “Em, em ngồi dậy cho anh… “
Lúc ở trên giường mà Ôn Chiêu còn biết nghe lời thì không phải là Ôn Chiêu rồi, cho nên khi Văn Phi Khanh giãy dụa cơ thể, chẳng những hắn không chịu ngồi dậy mà còn cúi người xuống, ở trên sống lưng trắng nõn ấn xuống một chuỗi vết hôn, hai tay cũng không hề rảnh mà xoa nắn lên xuống phần trên hai đầu gối, đến mức chỗ hai bắp đùi anh đã ửng hồng.
“Ưm…… “
Phần trên cơ thể anh đều đang nằm lõm vào trên cái gối mềm mại, bắp đùi bị hắn nắm lấy nâng lên trên, hình thành tư thế bờ eo ở dưới cong xuống, cặp mông lại đang ưỡn lên.
Lúc này Văn Phi Khanh không phát hiện được chính anh nhìn gợi cảm tới cỡ nào, trong tư thế không chút phòng bị này, để cái thứ đã cương cứng của Ôn Chiêu kia đè vào giữa hai chân anh.
“Em đừng có mà đem… ” giữa hai chân có một cây hàng nóng bỏng như thế làm cho Văn Phi Khanh phải vặn vẹo thắt lưng một cái, nhưng thứ này thật sự sẽ không buông tha cho anh mà còn càng phồng to thêm.
“Khanh Khanh, không được lộn xộn,” một tay Ôn Chiêu đặt tại hõm eo của Văn Phi Khanh, áp thấp xuống, giọng nói khàn khàn trấn an anh, “Anh còn ngọ nguậy nữa là em sẽ cạ vào cái chỗ không nên chạm vào kia đấy.”
“Em… ” Văn Phi Khanh túm lấy gối đầu lại vặn vẹo thắt lưng một cái, cặp mông tròn nảy nở mượt mà như cặp đào tươi đã gọt vỏ, nhìn vừa hấp dẫn vừa ngon lành, thế mà anh vẫn cứ không phát hiện ra, chỉ lo nghĩ tìm cách để thoát khỏi thứ đang nằm giữa hai chân mình.
Ôn Chiêu đã cố gắng kìm nén bản thân, nhưng người ở dưới thân hắn vẫn không chịu hiểu mà còn muốn ra sức dụ dỗ hắn thêm, cây gậy th*t đã bị cạ vào đến ngày càng cứng lên đến thêm căng đau.
“… Khanh Khanh, là do anh tự chuốc lấy.”
Ôn Chiêu ở bên tai anh thì thầm một câu mang theo sự hung hãn như thế.
Anh còn chưa phản ứng kịp đã bị một cơ thể bao trùm lên, cả người bị kéo vào một cái ôm nóng bỏng.
Ngay sau đó là đôi chân đang khụy gối bị hai tay nắm chặt để tách ra, từ phía sau con c*c hàng khủng cứng ngắc đã đâm thẳng vào giữa hai đùi, hung hăng nắc vào.
Văn Phi Khanh không hề đề phòng gì nên bị ‘đâm’ vào tới mức không chống đỡ được, mới ngẩng đầu lên lại bị ép xuống.
Mặc dù Ôn Chiêu nắc vào vừa nhanh vừa dữ nhưng rất có chừng mực.
Dù bình thường Văn Phi Khanh tùy ý để hắn tùy ý dùng tay hay lưỡi, hết liếm lại sờ tới bất kỳ chỗ nào trên người, thậm chí là chỗ riêng tư nhất kia, thì anh vẫn không thích hắn cạ c* vào chỗ đó*, điều này làm cho anh sẽ sinh ra loại ảo giác như mình bị xâm phạm.
Cho nên Ôn Chiêu chỉ dùng hai bàn tay nâng hai đầu gối Văn Phi Khanh, nâng lên thân dưới của anh, dùng con c*c nóng như lửa để tách giữa hai đùi ra, ép vàp đáy chậu và hai hòn bi, chèn ép cả ‘thằng nhỏ’ cũng đã sưng to của anh.
*Khúc này hơi khó hiểu, theo mình hiểu ý là chơi chân giao thì được chứ không được cạ vào chỗ rãnh mông =))
“Á, em… ” Văn Phi Khanh bị chọc vào đến mức kêu lên, cái thứ cứ ma sát giữa hai bắp đùi anh làm anh thấy hơi đau mỏi, sau một lúc đã bắt đầu nhịn không nổi mà giẫy giụa.
“… Anh đừng quấy nữa.” Ôn Chiêu thở hổn hển, dùng cánh tay rắn chắc từ phía sau ôm lấy Văn Phi Khanh đang giãy giụa, ngón tay nóng hổi dùng sức vuốt ve xoa bóp chỗ lồng ngực, bụng dưới, còn có trên thắt lưng của anh.Người hắn đang ôm chặt ở trong lòng lại nghiêng đầu cắn một cái trên cánh tay hắn, đầu lưỡi trơn trượt và răng cắn vào làm hắn càng ngày càng mất đi lý trí, dứt khoát lấy tay nắm vào phần hông anh, đẩy nó vào sâu trong chỗ hông của hắn (?).
“Không..
thế này không được, Ư…… Khoan… ” Văn Phi Khanh bị hắn bẻ thành tư thế tách hai chân ra hai bên, càng thêm chống cự, cũng không phải phản cảm, mà là do anh cảm thấy quá mức xấu hổ, khó có thể chấp nhận được.
Nhưng mà, rõ ràng dù Văn Phi Khanh đang chống cự, chỗ dưới háng vẫn bị làm tới mức càng ngày càng ướt, dịch thể rỉ ra đem phần dưới hông của cả hai thấm đến dính ướt, lông mu trở nên nhớp nháp.
Ôn Chiêu vừa hôn chỗ tai đã hơi ướt của anh, vừa hạ giọng trầm thấp khẽ gọi tên anh, dịu dàng lại triền miên.
Cứ một tiếng lại một tiếng “Khanh Khanh”, “cục cưng” vang bên tai, còn cây gậy th*t kia vẫn cứ cạ cạ vào trong háng anh, vừa sướng nhưng vẫn khó chịu.
“Hư hư…!” Văn Phi Khanh bị nâng hông lên, áp sát vào phía sau Ôn Chiêu, cả người bị chơi tới mức ướt rượt mồ hôi, làn da phiếm hồng, thần trí mơ hồ, như con thuyền nhỏ đang phiêu đãng lại bị cơn sóng dữ nâng lên, chỉ có thể nhấp nhô theo sóng.
Ôn Chiêu nâng lên gương mặt đang vùi vào cổ hắn, dành một tay ra bóp cằm của anh, tiến tới hôn lên đôi môi khẽ hé mở, tay đầy dịch làm gương mặt Văn Phi Khanh bị nhiễm vào một dáng vẻ dâm mỹ.
“… Khanh Khanh, đừng la thêm nữa,” Ôn Chiêu quấn lấy đầu lưỡi trơn nhẵn mút vào, vừa buông ra đôi môi bị liếm cắn đến đỏ thẫm, giọng nói khàn khàn, “Cổ họng của anh sẽ chịu không nổi.
“
Văn Phi Khanh vốn đang bị ôm chặt vào trong ngực từ phía sau, chỗ ở dưới thì bị kích dục tới nóng cháy, nên mới tức giận mở miệng muốn cắn hắn.
Mà hắn lại nắm lấy cơ hội này để quấn đầu lưỡi đã tê dại của anh vào, nước bọt phân tiết ra còn chưa kịp chảy xuống khóe miệng, đã bị quấn lại vào.
Tiếng rên bị Ôn Chiêu hoàn toàn nghiêm túc ngăn ở trong miệng, Văn Phi Khanh bị ôm thật chặt vào trong lòng hắn.
Cả người anh không chỗ nào hắn chưa sờ qua, làn da khắp nơi bị nhuộm dần đến đỏ ửng, ngay cả hai gò má cũng đã đỏ bừng.
Một lát sau cơ thể anh bắt đầu hơi co rút, tay chân bị ‘chơi’ đến như nhũn ra bắt đầu mạnh mẽ lại, cặp mông tròn ướt nhẹp cũng càng thêm nhếch lêni, vòng eo khom thành một đường cong đẹp đẽ mê người.
Ôn Chiêu nhận thấy anh đã gần tới mức cực khoái, xoay người anh qua đây, trong tiếng rên rỉ dồn dập của ở Văn Phi Khanh, vùi đầu bú tọng vào con c*c đang rung rinh, lại nhả ra một nửa, dùng đầu lưỡi móc ra kẽ hở trên chóp đầu nấm để liếm quét qua.
Động tác này làm cho Văn Phi Khanh phải dùng chân kẹp lấy đầu Ôn Chiêu, “Không vào được đâu… Em đừng dùng đầu lưỡi… A….
không được … ” cậu bị làm cho đến vừa đau vừa sướng, ngón tay nắm vào tóc Ôn Chiêu, lúc như muốn đẩy ra, lúc lại túm tóc hắn ấn vào xuống háng.
Sau một hồi chơi ngậm sâu, Văn Phi Khanh bắn vào trong cổ họng Ôn Chiêu, trong lúc lên đỉnh vẻ mặt anh ửng hồng, cơ thể rút lại một chỗ, tiếng kêu phát ra mang theo nghẹn ngào.
Đối với Văn Phi Khanh mà nói, mỗi một lần làm tình với Ôn Chiêu đều thấy sướng bằng nhau ở cả hai phương diện, kích thích từ thân thể và kích động từ trong lòng, mỗi lần đạt tới cực khoái, anh đều cần một lúc lâu sau mới có thể tỉnh lại.
Ôn Chiêu đem phần dưới hông ướt đầm đìa của Văn Phi Khanh lau chùi cho sạch sẽ rồi mới đứng dậy.
Hắn vẫn còn chưa bắn, cây hàng ở dưới háng đã chuyển thành màu đỏ, vừa thẳng vừa thô, đặt ở trên cái bụng bằng phẳng của Văn Phi Khanh nhìn càng chết khoieeps hơn.
Sau một lát Văn Phi Khanh rốt cục cũng tỉnh táo lại.
Anh chậm rãi mở mắt ra, thấy Ôn Chiêu đang từ trên cao nhìn xuống, hơi híp mắt mà nhìn anh.
Không biết tại sao bỗng nhiên thân thể anh khẽ run lên, nhận thấy được phản ứng của mình, anh lập tức phải hít sâu để làm cho cơ thể anh bình tĩnh trở lại.
Nhìn thấy phản ứng của anh, khóe miệng Ôn Chiêu có hơi nhếch lên, cánh tay rắn chắc chống ở bên tai Văn Phi Khanh, chầm chậm mà vẫn có tính áp chế cực mạnh, tư thế dần đè anh xuống.
“Rồi, giờ đến lượt anh.”
Văn Phi Khanh lại bị bao vây trong cái ôm nóng cháy như lửa, trên dưới lại bị dày vò thêm một lần, dấu yêu trải đều khắp cả người.
Hai tay anh chống ở trên lồng ngực ấm áp của Ôn Chiêu, lúc bị buộc phải kẹp vào hông của hắn lại đang mơ hồ nghĩ, nếu như cơ thể đã định trước không về được nề nếp ban đầu, thì ít nhất đối tượng ở trên giường cứ giữ nguyên là một người thôi.
Sau này tách nhau ra rồi thì tìm người khác là được, tuyệt đối không thể làm ra thêm chuyện dâm tà hơn nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...