Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng


Khi tôi cầm bảng đánh giá trình độ Anh ngữ của mình, sau khi được trung tâm cho thi thử để xếp lớp mang về cho thầy coi.

Ông thầy già ôm bụng cười nắc nẻ như muốn sỉ nhục vô mặt tôi.

Tôi muốn độn thổ nên vùi mặt vào gối vì vừa tức vừa xấu hổ.

Ai ngờ cái trình tiếng Anh của mình nó be bét thảm hại như vậy chứ.

Người ta nỡ lòng xếp tôi học lại lớp vỡ lòng để lấy lại căn bản.

- Thôi, ráng học từ đầu lại đi cưng, từ từ rồi cũng lên hạng thôi.

Thầy ngồi ở mép giường vỗ mông tôi cổ vũ, còn tôi vẫn nằm úp, vùi mặt vào trong gối vì cảm thấy còn xấu hổ vô cùng.

Tôi không trả lời cũng không lên tiếng gì hết, hic, cắn 500 chai của ổng có vẻ hơi chua, cay cay rồi đấy!
- Xấu hổ cái gì, anh nói đúng không? Học không lo học, cứ lo ham hố đi làm thêm.

Mốt em xin vào công ty người ta làm.

Người ta kiểm tra trình độ Anh văn của em là em tạch ngay vòng gửi xe rồi!
- Anh đừng nói nữa, anh đi ra đi, chọc quê em hoài à!
Ổng cứ nói nhây làm tôi càng thêm tủi hổ, tôi ngán Anh văn từ khi còn học cấp 2, cấp 3 rồi.

Học gì cũng được, không hiểu sao cứ học cái môn Tiếng Anh là không bao giờ vô được.

Lết được qua môn là mừng thấy bà rồi! Thầy nín cười, ráng tỏ vẻ bình thường để khuyến khích tôi.

- Thôi mà, còn không ấy nếu khó quá, học không nổi thì ở nhà anh nuôi.

Có gì đâu mà lo.

Quay qua nói chuyện với anh coi.

- Ai thèm.

Tôi làm giá trả lời, quyết không chừa cái mặt mình ra đối diện với thầy.

Ổng tóm 2 cái eo của tôi thọc lét khiến tôi nhột quá cong mình, rồi bật cười khanh khách, nằm ngửa ra, chân tay giẫy giụa, miệng vừa cười vừa nói:
- Thôi nha, anh vừa phải thui nha.

Thầy tóm 2 chân tôi đặt lên, vắt qua đùi mình.


Kéo người tôi dậy ôm vào lòng.

Mặt tôi vẫn còn đỏ, nên rúc vô người ổng trốn.

Ổng vuốt tóc tôi rồi tự nhiên nghiêm túc nói:
- Tốt nghiệp xong, sinh con cho anh nha.

Tôi trợn mắt nhìn ổng, khi tốt nghiệp tôi cũng mới 22, 23 tuổi.

Còn sớm quá không ta.

Thầy thấy tôi hơi bần thần, vội giải bày :
- Qua năm là anh 37, 38 tuổi luôn rồi đó.

Thấy anh sắp già chưa hả? Em sinh xong thì em muốn làm gì em làm, anh thuê người trông con cho em mà.

Giờ anh còn trẻ xíu, còn khoẻ để mà cày.

Bắt anh đợi thêm mấy năm nữa, là lên hàng bốn luôn rồi.

Lúc đó **** ***** loãng loẹt, chất lượng kém, bắn sao vô trúng trứng em nổi.

Tôi ôm miệng cười sặc sụa, bữa nay ông thầy nhà tôi thành nhà sinh sản học luôn ta.

Thấy tôi cười nắc nẻ, ổng đỏ mặt cáu:
- Cười gì mà cười, anh nói chuyện nghiêm túc với em đó.

Cái này là anh bàn với em trước rồi nha.

Em cứ ngồi cười đi, anh quởn quởn anh lén cho vào người em.

Xem em còn há mỏ như vầy ngồi cười được không? Lúc đó đừng trách sao anh ác.

Tôi nín cười, biết mình là người đang có giá trị nên mặt vênh vênh váo váo tự đắc:
- Anh năn nỉ em đi rồi ra trường em đẻ cho anh.

- Chà, càng ngày càng làm tướng rồi ha.

Bữa nay lật kèo bắt tui năn nỉ nữa hả.

Nói chứ, thôi cho anh năn nỉ nha.


Em muốn gì anh cũng chiều hết á.

Đẻ cho anh vài đứa thôi.

Thầy xuống giọng năn nỉ tôi, khi nghe từ “vài đứa thôi” là tôi xanh mặt liền, vội lên tiếng:
- Trời, cái gì mà vài đứa lận, em đẻ sao nổi hả?
- Cái mông em như vầy, không mánh mới lạ.

Vừa nói, ổng vừa đưa tay bóp mông tôi vài cái, miệng mím lại như đang kìm nén.

Tôi nhíu người vì đau vội nhe răng như ma cà rồng cắn cổ ổng lại đáp trả.

Hai thân thể vật nhau ra giường giằng co quýnh lộn, hết nhéo rồi cắn qua lại, miệng không ngừng la oai oái.

Đến khi cả 2 té cái “rầm” từ giường xuống đất mới buông nhau ra mà thở hổn hển.

Ở với tôi riết dần dà ổng cũng nhiễm tính trẻ con của tôi luôn rồi, thầy ơi là thầy! Đúng là mấy ai bình thường được khi yêu.

Trong bữa cơm chiều, như mọi lần, tôi cùng thầy và chị Như ăn cơm chung.

Tự nhiên tôi thấy bả cứ nhìn chằm chằm thầy tôi rồi lên tiếng:
- Ủa anh Vũ, cổ anh bị gì mà bầm vậy, anh xức thuốc chưa? Có đau không anh?
Tôi đang nuốt miếng cơm mà muốn nghẹn, vội đỏ mặt cúi xuống.

Thầy vẫn khoan thai, dáng vẻ điềm tĩnh như thường ngày, gắp cho tôi vài miếng thịt bò, giọng bình thản đáp:
- Anh bị 1 con lợn mông bự cắn.

- Ê, anh nói ai là lợn vậy hả, chứ cái mông em anh cũng cắn bấy nhầy thì sao? Em là lợn thì anh là cái...cái gì?
Hai chữ cuối tôi nhẹ giọng lại rồi im bặt, vì biết mình bị hớ lời nãy giờ trước người ngoài rồi.

Thầy mím môi cười nhìn tôi như con nhím vừa xù lông giờ lại rụt người lại.

Hai chúng tôi gây cho chị Như vẻ tức tối, nhưng chị ấy là “thánh dày mặt” nào giờ mà.

Chị ấy tỏ vẻ như không nghe thấy, vẫn gắp đồ ăn vào chén mình, dáng vẻ tự nhiên nói:
- Anh Vũ, anh biết không? Công ty nó đồn em là vợ sắp cưới của anh đó.

Kêu em với anh xứng đôi mới lạ.


Em chả biết phải giải thích sao.

Tôi thì hơi sựng lại còn thầy thì chân mày không thèm nhếch lên.

Dáng vẻ hời hợt, bất cần trước giờ không hề thay đổi trước câu chuyện của chị Như:
- Muốn đồn sao thì đồn, anh không quan tâm.

Vì nó mãi mãi không phải là sự thật.

Chị Như hơi sượng rồi lảng qua chủ đề khác về công ty để nói, nhưng cơ bản là thầy không nghe.

Nhiều khi tôi cũng tội bả thiệt, gia cảnh cũng xuất chúng, vì 1 người đàn ông không hề có mình trong lòng, mà đánh mất giá trị bản thân thế này.

Nhưng thôi, tôi cũng đừng quá tự đắc.

Cô Phương Hằng mấy bữa livestream đã có dạy “khinh địch là hửi đị*” mà ha quý dị!
Bữa nay là buổi tôi nhập học đầu tiên ở trung tâm Anh Ngữ.

Tôi học và tối thứ tư, thứ sáu và sáng chủ nhật.

Ăn chiều xong xuôi, tôi soạn tập vở chuẩn bị lên đường vì 500 chai đang treo giải.

Nhiều khi thấy mình ham tiền dễ sợ, học vì bản thân mà cứ nghĩ tới số tiền thưởng để làm động lực.

Thầy ngỏ ý muốn dẫn tôi đến trường.

Cha ơi! Làm như tôi là học sinh mới vô lớp 1 cần phụ huynh dẫn vô nhận lớp cho khỏi ngỡ ngàng không bằng.

Tôi xua tay từ chối kêu thầy ở nhà đi, thầy kêu rằng học xong sẽ chờ tôi ở dưới để chở tôi đi chơi.

Tôi hôn lên má ổng rồi chào tạm biệt.

Giảng viên là 1 thầy giáo người Việt, còn trẻ tuổi, tiếng Anh lưu loát như người bản địa.

Bạn học chỉ có tầm 7 đến 8 người thôi chứ không nhiều.

Tôi đi học khá sớm nên ngồi bàn đầu, bên cạnh là cậu nhóc còn đang học lớp 12 còn khá non trẻ, nhưng nhìn cao ráo, trắng trẻo và rất baby cute.

Thanh niên này như tấm chiếu mới, chưa trải sự đời nên nói chuyện dễ thương ngây ngô lắm.

Suốt quá trình tôi hội thoại chung nhóm với nhóc này, được cái nó cũng tiếp thu nhanh và phối hợp với tôi rất ăn ý.

Tan học, nó theo tôi xuống cùng thang máy vừa đi vừa trò chuyện hỏi thăm tôi.

Nói chung là cũng muốn xin tí kinh nghiệm thi đại học của người đi trước.

Tôi nhiệt tình truyền đạt lại cho nó nên 2 chị em vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.

Từ xa, ông thầy già ngồi trong xe thấy cảnh này, vội hạ kính xe xuống, đưa con mắt chằm dằm nhìn tôi đang hớt ha hớt hải vừa đi vừa cười nói với thằng nhóc mới quen này.


Suốt cuộc trò chuyện, nó nhìn tôi cười suốt rồi bắt chuyện tìm chủ đề để cho tôi đứng nói chuyện với nó được lâu hơn.

Khi thấy xe thầy đậu ở ven đường, tôi chào tạm biệt nó nói rằng có người đón rồi, nên hẹn nó bữa sau hàn huyên tiếp.

Bước vào trong xe, thầy hất cằm hỏi tôi:
- Thằng đó là ai vậy?
- Bạn học cùng lớp với em.

Mới học lớp 12 à, nói chuyện dễ thương lắm.

Tôi vô tư thật thà trả lời còn thầy thì nheo mắt bắt đầu xéo sắc:
- Nó đòi lái máy bay hay sao?
- Anh đang nói khùng nói điên gì vậy?
Lại tới công chuyện nữa rồi, tôi đang vui vẻ trả lời tự nhiên xám mặt lại khi nghe thầy móc mỉa.

Ổng lớn tuổi mà sao hay ghen vớ ghen vẩn hoài, giống như không muốn tôi giao du với người khác giới hay sao á.

Muốn mắc mệt luôn à!
- Bữa nay đi học mặc cái áo gì trễ cổ vậy, đã thế mặc cái quần jean gì đâu mà bó sát vô cặp mông thế này? Đi học hay đi dẹo trai vậy?
Mẹ ơi! Trời cao ngó xuống dùm con.

Cái áo thun trơn cổ tim nó không thể bình thường hơn, còn quần jean thì phải ôm như vậy mới đẹp.

Giờ chả lẽ kêu tôi lấy quần ổng ra mặc cho rộng thùng thình hay gì? Tôi lắc đầu ngao ngán nhìn ổng:
- Quần áo của em, toàn anh mua không nha! Anh đừng có kiếm chuyện với em à! Học mệt rồi về gặp anh nữa.

Mặt tôi chù ụ trả lời, còn ổng thì bây giờ mới chịu gạt thắng tay rồi lên số lái xe đi, miệng lầm bầm:
- Ai biết em mặc vô nhìn nó ngon như vậy chứ!
Ổng dừng xe trước nhà hàng hải sản lớn nhất thành phố, tôi hỏi ổng:
- Bữa nay anh cho em ăn hải sản hả?
- Ừm, mất công mang tiếng tui bỏ đói mấy người.

Nên mấy người mới lên Youtube dòm miệng người ta ăn.

Chuyện là do tui khoái coi chị Quỳnh Trần JP bày nguyên mâm hải sản, con nào con nấy to đùng, vừa ăn vừa kể chuyện thấy có duyên vô cùng, nhìn bả ăn lại thấy cũng ngon miệng nữa.

Vô tình hôm bữa đang nằm xả lai, mở kênh Youtube của chị ấy ra xem.

Đúng lúc thầy đi làm về nhìn thấy, tôi bị cú muốn lủng sọ đầu.

Thầy mắng tôi xa xả rằng bộ chết đói, chết khát hay sao mà mở máy coi dòm miệng người ta ăn thế này! Thèm gì thì nói thầy chở đi ăn, từ lúc đó ổng cấm tôi coi mấy cái kênh review đồ ăn này luôn.

Bắt gặp lần nữa là sẽ nát cái mông.

Oan uổng quá mà!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận