Giữa lúc tinh thần hoảng hốt, bất tri bất giác đi tới chân núi, mấy tên tu sĩ Kim thị đi ngang qua người hắn, tò mò nhìn y mấy lần, Nguỵ Vô Tiện theo bản năng sờ lên mặt, thầm nghĩ không xong rồi, quên mang mặt nạ.
Đang sờ soạng trong ngực áo, thì nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc, ngữ khí vạn phần kinh ngạc: "Mạc Huyền Vũ??"
Nguỵ Vô Tiện quay đầu, một thanh niên ăn mặc toàn thân áo tím, mặt mày khôi ngô, hắn kinh hỉ kêu lên: "Giang Trừng?!"
Giang Trừng trợn mắt lên, làm như không thể tin tưởng: "Tại sao ngươi còn sống?? Lam Vong Cơ còn chưa bằm thây ngươi thành nghìn mảnh hả?!"
Nguỵ Vô Tiện sững người một cái, thoáng nhìn xung quanh một cách đề phòng, rồi nhanh như gió chạy đến bên cạnh Giang Trừng, "Giang Trừng, sự việc không giống như ngươi nghĩ! Nơi này nhiều người phức tạp, chúng ta đến nơi khác nói đi!".
Dứt lời, liền kéo cánh tay y.
Giang Trừng hung hăng hất hắn ra, giữa các ngón tay loé lên một tia lửa điện, một luồng sét màu tím sáng chói quất xuống, cả người đổ về trước, nheo mắt đe doạ nói: "...!Mạc công tử, ta với ngươi, không thân thiết".
Nguỵ Vô Tiện biết y xem mình là kẻ thù, vội đem Trần Tình chắn trước người, lớn tiếng nói: "Đừng đánh! Ta không phải Mạc Huyền Vũ, ta là Nguỵ Vô Tiện!"
Cánh tay giơ lên giữa không trung của Giang Trừng đột ngột dừng lại, trên mặt hiện ra vẻ kỳ quái, như là không thể tin vào những gì mình vừa nghe, "Ngươi?? Ngươi nói cái gì??"
Nguỵ Vô Tiện đau đầu nói: "Sau khi Mạc Huyền Vũ giết ta, vô cùng hối hận, tự mình hiến xá cho ta, vì vậy ta sống lại! Ta thật sự không phải là hắn!"
Đầu mày Giang Trừng nhíu chặt, làm như đang suy xét có phải mình bị đùa giỡn hay không, nhưng sự việc xảy ra đột ngột, y nhất thời cũng không phòng bị, trong lúc hỗn loạn buột miệng thốt ra: "Ngươi có chứng cứ gì?"
Nguỵ Vô Tiện nhất thời sầu não, "Chứng cứ?" Nhớ tới những ngày khổ sở thân phận không rõ, bị Lam Vong Cơ ngày đêm đuổi giết, nếu Giang Trừng lại làm như thế một lần nữa thì hắn chịu không nổi đâu.
Nhưng lúc này Giang Trừng bình tĩnh hơn nhiều so với Lam Vong Cơ ngày đó, huống hồ hắn chết đã cách đây nhiều ngày, không đến mức lửa giận công tâm giống Lam Vong Cơ ngày đó, chẳng phân biệt trắng đen xanh đỏ chém giết lung tung một hồi, vội không ngừng nói: "Có có, để ta ngẫm lại! Ngươi đừng vội, đừng đánh người, trước hết để ta nghĩ lại đã!"
Giang Trừng một bộ dáng vẻ ta rất gấp ta chỉ muốn đánh người, nâng một cánh tay lên, không hề thả lỏng cảnh giác, Tử Điện xẹt xẹt rung lên trong không trung, tia điện phóng ra như rồng độc rắn độc, vô cùng có tính uy hiếp.
Nguỵ Vô Tiện sứt đầu mẻ trán, dùng Trần Tình chống vào trán, suy nghĩ một phen, đột nhiên nói: "Có! Mạt Lị, Phi Phi, Tiểu Ái!"
Trên mặt Giang Trừng co quắp một trận: "Cái, cái gì ---??"
Nguỵ Vô Tiện đã đoán trước nói: "Đây là tên mấy con chó ngươi nuôi lúc còn nhỏ, sau khi ta tới, thì đều cho đi hết, có phải không? Việc này chỉ có ta có thể biết được đúng không? Chứng minh đầy đủ ta chính là Nguỵ Vô Tiện!"
Giang Trừng cạn lời nghẹn họng, dáng vẻ giống như là bị thuyết phục, nhưng lại tức giận.
Nguỵ Vô Tiện thấy y thú vị, chưa đã thèm, lại nói: "Còn nữa còn nữa, ta biết nhiều sự việc lắm nhé! Khi còn nhỏ, có lần ta bắt được mấy con rết, thả trên giường của ngươi, buổi tối ngươi ngủ được nửa chừng, xốc chăn, sợ tới mức đái ướt hết giường, ngươi còn nhớ rõ không?? Còn có lần đó, ngươi coi trọng một tiểu sư muội, muốn đưa cho nàng lễ vật, cố tình bản thân nhát muốn chết, thế nào cũng phải kêu ta đi đưa giúp, kết quả tiểu sư muội tưởng ta thích nàng, còn lập tức nói với ta, ngươi núp ở phía sau tái hết cả mặt, ha ha ha ha ha ha, việc này khẳng định là ngươi không quên được!"
Giang Trừng trên mặt lúc đỏ lúc trắng: "NGUỴ, VÔ, TIỆN! Tiểu tử ngươi!"
Tử Điện cảm nhận được chủ nhân tức giận, kêu lên tanh tách, Nguỵ Vô Tiện rụt bả vai, vô tội hô to: "Nè nè nè, ta không phải là có ý định vạch ra mấy chuyện xấu hổ của ngươi, ta làm vậy...!làm vậy là vì, vì tự chứng minh trong sạch, đây chính là ngươi yêu cầu!"
Cái tính đổ thêm dầu vào lửa để châm chọc này đối với y, chưa nói đến chuyện khác, chính là dấu hiệu cá nhân của Nguỵ Vô Tiện, trong lòng Giang Trừng đã tin tám phần, nhưng tính y cảnh giác, đặc biệt sợ bị người ta coi thành con khỉ mà đùa bỡn, bởi vậy trước khi nắm chắc mười phần, sẽ không sơ hở, lập tức trầm giọng nói: "Ngươi biết mấy chuyện này, rất tốt, nhưng, còn có một loại khả năng...!là cộng tình".
Nguỵ Vô Tiện biết y muốn nói, Mạc Huyền Vũ đã có năng lực giết hắn, vậy tất nhiên cũng có thể dùng loại tà thuật tả đạo này để cưỡng chế hồn phách sau khi chết của hắn phải cộng tình, biết được mọi ký ức của hắn, rồi vàng thau lẫn lộn thế này.
Điểm này đúng thật là hắn không thể chứng minh, gác Trần Tình ra sau gáy, buồn rầu nói: "Ai lại đi cộng tình mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi lúc hai ta còn nhỏ này chứ, mấy chuyện này nếu muốn xem hết toàn bộ chi tiết một lần, thì phải cộng tình mấy ngày mấy đêm mới có thể xem xong?"
Đang oán giận, Giang Trừng đột nhiên huýt sáo một tiếng, một con linh khuyển màu nâu không biết từ chỗ nào sủa um sùm nhào tới, nước dãi chảy ra ngoài cái miệng có hai hàm răng nhọn hoắt, như là mở ra địa ngục sâu thẳm chỉ dành riêng cho Nguỵ Vô Tiện, trái tim Nguỵ Vô Tiện chấn động ngay tại chỗ, thiếu chút nữa là ngất xỉu, cũng không biết kêu lên câu gì, mà Giang Trừng nghe được thì lông mày nhíu lại, hắn nhảy dựng lên, giống y như con thằn lằn dán lên một thân cây, dùng hết tay chân bò lên chỗ cao, hồn phách kinh hãi chưa bình tĩnh, run run rẩy rẩy gào lên về phía Giang Trừng: "Giang Trừng ngươi! Đang êm đẹp, ngươi kêu chó làm cái gì??!!"
Ký ức có thể có được thông qua cộng tình, nhưng loại phản ứng sợ hãi theo bản năng này, lại không thể dựa vào sự chuẩn bị tỉ mỉ và tập luyện diễn xuất trước đó để dễ dàng làm ra.
Giang Trừng nheo nheo mắt, trong lòng biết là Nguỵ Vô Tiện không thể nghi ngờ, thu Tử Điện, huýt sáo, ra hiệu cho linh khuyển lui ra, hướng lên bóng người run bần bật trên cây kia nói: "Nó đi rồi, ngươi xuống đi".
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt xem xét một cái, lại nhìn thêm lần nữa, xác thật là không có tăm hơi của con linh khuyển, móng tay vẫn cứ bất an cào cào vào vỏ cây, sau một lúc lâu không dám xuống dưới, trách mắng tên đầu sỏ gây tội ở bên dưới: "Giang Trừng ngươi! Lúc nào thì ngươi lại nuôi chó hả!"
Giang Trừng không nói hai lời, bật người nhảy một cái, mạnh mẽ dùng sức, hung hăng túm hắn từ trên cây đem xuống, hai người ngã lộn vòng, lăn đến bãi cỏ.
Nguỵ Vô Tiện xoa cái mông đau, hùng hùng hổ hổ, thầm nghĩ hôm là thế nào, cứ cái mông phải chịu tội hoài.
Giang Trừng im lặng nhìn hắn, tuy rằng khuôn mặt nhăn nhó, nhưng một nụ cười không thể khống chế được lan dần ra khoé miệng.
Nguỵ Vô Tiện đá y một cước: "Ta hỏi ngươi đó, ngươi nuôi chó lúc nào? Ta mới chết có bao lâu, thây cốt còn chưa lạnh, ngươi đã nuôi chó! Ngươi có lương tâm hay không!"
Giang Trừng cũng đá hắn một cước: "Lương tâm của ngươi, ta hỏi lương tâm của ngươi một chút, nếu ngươi không chết, mấy ngày nay chạy đi đâu? Tại sao không chết cũng không trở về báo cho chúng ta một tiếng, ngươi có biết a tỷ thương tâm như thế nào không?"
Nguỵ Vô Tiện chột dạ một trận, không dám nói chính mình và Lam Trạm chơi đến vui vẻ, bất kể là Loạn Tán Cương hay là Liên Hoa Ổ, cái nhà nào cũng đều không nhớ để trở về, lắp bắp nói: "Ta, ta bận đó...!Đúng rồi! Sư tỷ nàng có tới không? Ngươi nhanh chóng sắp xếp cho chúng ta âm thầm gặp mặt nhau, ta nhớ sư tỷ!"
Giang Trừng thở dài một hơi, nói: "A tỷ nàng không tới, dạo gần đây, nàng thương tâm quá mức, thân thể không khoẻ..."
"Hả??" Nguỵ Vô Tiện tinh thần sa sút, cái mũi cay xè, vành mắt nóng lên không thể nào ngăn lại được.
Đột nhiên hít mũi một cái, cố nén mấy giọt nước mắt đang lăn xuống, bỗng nói: "Ta...!ta sẽ lén lút đi Kim Lân Đài, nói cho nàng biết ta không chết!"
Giang Trừng nói: "Tốt nhất là ngươi sớm lăn đi nhận mặt với a tỷ, đỡ cho nàng phải vì thằng nhãi ngươi mà buồn rầu đến hỏng mình.
Chuyện này cũng không phải một hai lá thư là có thể giải thích rõ ràng, nàng thấy ngươi bằng xương bằng thịt, mới có thể tin tưởng".
Nguỵ Vô Tiện liên tục gật đầu, "Được, vậy ta liền trở về giải thích với Lam Trạm, sáng mai sẽ đi Kim Lân Đài".
Giang Trừng ngạc nhiên nói: "Hiện giờ ngươi và y thực sự rất tốt sao? Hai ngươi ở cùng với nhau?" Nhớ tới cái tên Nguỵ Vô Tiện kêu lên khi thấy chó chạy trốn mới vừa rồi.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đúng vậy, mấy ngày gần đây ta đều ở cùng với y".
Giang Trừng như là suy tư gì: "Cũng phải, lúc nhìn thấy ngươi chết, phản ứng của Lam Vong Cơ, cả đời ta cũng không quên được...!Bình thường thấy y rất chán ghét ngươi, không ngờ, âm thầm, để ý ngươi như vậy...." Da đầu tê rần, dáng vẻ vô cùng mất mát của Lam Vong Cơ ngày hôm đó, bất chấp mọi thứ hiện lên trong tâm trí y, "Không đúng, nếu như ngươi được Mạc Huyền Vũ hiến xá, vậy hôm đó, ngươi cũng có mặt, ngươi cũng nhìn thấy tất cả phải không?"
Nguỵ Vô Tiện gật đầu, nhớ tới Lam Vong Cơ nhỏ từng giọt nước mắt cho hắn, trong ngực lan tràn một cảm giác ấm áp.
Giang Trừng suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nhớ tới hỏi một vấn đề mấu chốt: "Mạc Huyền Vũ vì sao giết ngươi? Sau khi giết ngươi, lại vì sao hiến xá cho ngươi?"
Nguỵ Vô Tiện một trận đau đầu, việc này hắn đã giải thích cho Lam Vong Cơ từ đầu tới đuôi, toàn diện không bỏ sót điều gì, tuy rằng chân tướng cực kỳ khó tưởng tượng, Lam Vong Cơ vẫn là tin tưởng, nhưng với Giang Trừng, hắn cũng không dám đảm bảo, có lẽ sẽ cho rằng mình đang bịa chuyện, không chừng lại hoài nghi, không bằng trước mắt cứ nói dối cho qua, đợi sau này hoàn toàn tạo lòng tin rồi, thì giải thích lại tất cả.
Nghĩ như vậy, sờ sờ mũi, thuận miệng bịa chuyện nói: "Cái thằng nhóc Mạc Huyền Vũ này, lén lút ngưỡng mộ ta, muốn bái sư học nghệ, bị ta cự tuyệt, liền tự mình khổ luyện.
Luyện được chút thành quả, đến khiêu chiến với ta, ta ba lần bốn lượt uyển chuyển từ chối, hắn ngược lại, cứ dây dưa, hôm chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, đúng lúc tới quấy rối, vậy mà muốn ngự sáo tranh giành quyền khống chế Ôn Ninh với ta, ta sợ làm hắn bị thương, nên ta không ra hết sức, không ngờ hắn ngu ngốc dốt nát, thật sự cho là mình chiếm thế thượng phong, nhất thời đắc ý, không thu lại sát ý được, giết ngược lại ta.
Sau khi giết ta, hắn không thể chối bỏ tội của mình, tự cảm thấy chết muôn lần cũng không chuộc được tội, nên hiến xá cho ta".
Cách giải thích này nghe thế nào cũng giống như một trò đùa hoang đường, hơn nữa giữa các câu chữ lộ ra một sự tự luyến không giải thích được, khoé mắt Giang Trừng hơi nhếch lên, trên mặt toàn là vẻ ghét bỏ, không biết có mấy phần sự thật, mấy phần thổi phồng, nửa tin nửa ngờ.
Nguỵ Vô Tiện nhìn sắc mặt của y, biết y không hài lòng, nhích người tới, câu cổ y, thân thiết nói: "Ai da đừng nghĩ nữa Giang Trừng, ta đúng là Nguỵ Vô Tiện hàng thật giá thật.
Chỉ là sự việc với Mạc Huyền Vũ có chút phức tạp, sau này có thời gian, từ từ kể lại cho ngươi nghe, thế nào?"
Giang Trừng nhìn cái người đã từng sinh ly tử biệt, đau đớn tưởng nhớ đến vô cùng, hiện giờ tung tăng nhảy nhót ở trước mặt mình, trong lòng mềm đi phân nửa, chung quy niềm vui mừng khi gặp lại lớn hơn sự nghi ngờ.
Ở trong rừng đi dạo tán gẫu, cãi nhau ầm ĩ với Nguỵ Vô Tiện, bên nhau cả một buổi chiều.
Đến giờ tiệc tối, Nguỵ Vô Tiện lại mang mặt nạ lên, hai người làm bộ xa lạ, một trước một sau đi vào yến hội.
Tại yến hội, Nguỵ Vô Tiện vẫn không thấy bóng dáng Lam Vong Cơ, hỏi Lam Hi Thần, Lam Hi Thần sắc mặt phức tạp nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu, nói mình cũng không biết.
Trong bữa tiệc, Lam Hi Thần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì với hắn.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng kỳ quái, sau khi ăn xong, Lam Hi Thần được Kim Quang Dao mời đi trò chuyện buổi tối, hắn thì một mình vội vội vàng vàng trở về chỗ ở.
Gõ cửa phòng Lam Vong Cơ, cũng không có tiếng đáp lại, cố nhìn vào trong, cũng không thấy ánh nến.
Nguỵ Vô Tiện tinh thần hoảng hốt, nhớ Lam Vong Cơ nói muốn yên tĩnh một mình, cũng không biết đi đến chỗ nào yên tĩnh đây.
Ban ngày nhìn thấy cây Giao Hoạn, Nguỵ Vô Tiện chợt nảy ý tưởng, nghĩ ra biện pháp giúp Thẩm Mạc và Chu Tử Tước.
Cộng thêm cái suy nghĩ hắn vừa mới ngộ ra trước đó, muốn bày tỏ tâm ý với Lam Vong Cơ, nói rằng hắn cũng không muốn rời khỏi y, thê tử gì đó, hắn cũng không muốn cưới, nam nữ tình trường, chuyện gia đình rối rắm, vốn cũng không hợp với tính tình không thích ràng buộc của hắn, nếu Lam Vong Cơ nguyện ý, thì sẽ cùng y cả đời đi săn đêm, làm một đôi chim hạc nhàn nhã lang thang, tiêu dao khắp thế gian, như thế trải qua nửa đời sau, cũng không phải là không thể.
Nguỵ Vô Tiện nghẹn một bụng lời muốn nói, nhưng tìm không ra nửa bóng người, trong lòng bất đắc dĩ, đành trở về phòng.
Cửa phòng thậm chí không thèm đóng, mở rộng hết cỡ, ngồi xếp bằng đả toạ.
Trong lòng không tập trung, tĩnh tu được chút xíu, lại duỗi cổ ra khe cửa nhìn về hướng phòng sát vách, ba lần bốn lượt, cho đến qua giờ hợi, mà vẫn không thấy ánh nến sáng lên.
Không còn tâm trí tu luyện nữa, Nguỵ Vô Tiện cởi quần áo, nằm xuống sớm.
Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là những hình ảnh vụn vặt về Lam Vong Cơ, nhớ đến hôm nay ở trong lòng y, cánh mũi tràn ngập mùi đàn hương nhàn nhạt, cứ trằn trọc qua lại, khó đi vào giấc ngủ.
Đến lúc đêm khuya thanh vắng, Nguỵ Vô Tiện nghiêng người gối lên đầu giường, hai mắt nhìn chằm chằm thẳng về một hướng, nhìn chằm chằm đến mức tròng mắt phát đau, mí mắt sưng húp, vẫn không thấy bóng người nọ đâu.
Tình cờ vào đúng lúc này, hắn nhìn thấy một bóng người thần bí trong bóng đêm, lén lút đi vào phòng.
Nguỵ Vô Tiện không lộ một tiếng động, hé mắt, làm bộ ngủ say, âm thầm quan sát.
Bóng người đó sờ soạng một hồi lâu trong đám quần áo hắn thay ra, lấy túi khoả linh nang của hắn ra, lục lọi một chặp, Âm Hổ phù bật nảy lên trong tay gã, ánh kim loại gồ ghề phản chiếu ánh trăng thưa thớt, rọi lên gương mặt gã ----
Trên mặt người nọ là một lớp sương đen.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện đột nhiên trầm xuống, người này dùng pháp thuật che mặt, có chuẩn bị mới đến, lại còn đến vì trộm Âm Hổ phù!
Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, làm thế nào gã biết Âm Hổ phù nằm trong tay mình? Vậy nhất định là người biết được thân phận của mình! Bất kể thân phận này là Mạc Huyền Vũ hay là Nguỵ Vô Tiện.
Thân hình hơi hơi nghiêng, hướng đến sát mép giường, chuẩn bị xoay người bật dậy, lúc còn chưa giành lại tang vật từ người nọ, lại thấy được một cảnh tượng càng quỷ dị hơn.
Người nọ cởi găng tay phải đang cầm Âm Hổ phù, trên bàn tay phải thế nhưng lộ ra ánh sáng đỏ nóng rực, ánh sáng đỏ theo các hoa văn thô ráp trên lòng bàn tay, bùng cháy lên ngọn lửa ngút trời, giống như toàn bộ bàn tay đang bị đốt cháy!
Nguỵ Vô Tiện bị hình ảnh không thể tưởng tượng này doạ sợ, hít thở hơi rối loạn, người nọ cảm thấy bất thường, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt gã đụng phải ánh mắt mình, Nguỵ Vô Tiện đẩy giường nhảy lên, bóng người hiển nhiên cũng hoảng sợ, Âm Hổ phù rớt xuống mặt đất, thân hình vút một cái, chạy ra ngoài phòng.
Nháy mắt đuổi theo ra, nhưng thân pháp người nọ cực kỳ mơ hồ, động tác hư hư thật thật, nhảy mấy bước trên nóc nhà, sau đó biến mất trong bóng đêm.
Nguỵ Vô Tiện trở về phòng, cất kỹ Âm Hổ phù, nằm trên giường suy xét một hồi, nhưng không có đầu mối, cuối cùng thực sự chịu không nổi nữa, nhắm mắt ngủ.
Ai ngờ giấc ngủ này càng bất ổn hơn, đợi đến khi hắn mở bừng mắt ở trên giường, thì một thân mồ hôi lạnh, lòng bàn chân bủn rủn, trái tim thình thịch đập thật nhanh, trong bóng tối loay hoay một hồi, mở mắt nhắm mắt lại là biển máu núi thây trong giấc mộng, một đống thi thể máu thịt lẫn lộn, tựa như từ trong bóng tối bò ra, những ngón tay máu me dầm dề đu bám người hắn mà leo lên, khiến cho sống lưng hắn run rẩy ớn lạnh một trận, hắn ra sức ném chúng nó ra, rầm một tiếng, ngã lăn ra mặt đất.
Cú ngã bất ngờ, cộng thêm xúc cảm lạnh lẽo của sàn nhà, ngược lại khiến cho hắn tỉnh táo một chút, tiếng gào thét thê lương ở bên tai biến mất, hắn bò dậy từ trên mặt đất, vịn bàn ghế, cầm ấm trà uống ừng ực mấy ngụm, nhưng vẫn không hoà tan được luồng khí ứ đọng trong ngực kia được bao nhiêu.
Loại cảm giác này, giống như đã từng gặp qua.
Trong sơn động ở Nghĩa Dương, sau khi đại chiến với âm thiết kiếm trận một ngày một đêm, tinh thần tiêu hao quá độ, bước chân yếu ớt, bức bối trong lòng, tâm thần mơ hồ, mà tình hình ác mộng quấn thân, lúc này lại tái hiện.
Sau khi trọng sinh làm Mạc Huyền Vũ, hắn đã biết thân thể này cực kỳ dễ bị ảnh hưởng bởi Âm Hổ phù, chỉ là mấy ngày nay không hề sử dụng Âm Hổ phù, tại sao thân thể lại thất thủ lần nữa? Chẳng lẽ vừa rồi tu luyện không chuyên tâm, bị loạn khí?
Hắn quay lại giường, ngồi xếp bằng ngay ngắn, nỗ lực tĩnh tâm.
Đả toạ một lát, lại càng cảm thấy bồn chồn tinh thần hoảng sợ, âm thanh rền rĩ, rầm rì xôn xao, sụt sùi bi thương của âm khí quanh thân giống như vô số những con cổ trùng có gai nhọn, xuyên thủng màng nhĩ, đâm thẳng lên tới não, đâm đến mức hắn ôm đầu cuộn tròn lại, ở trên giường rên rỉ không thôi.
Tiếng kêu nhỏ vụn, từ đầu chí cuối luôn kêu tên một người.
Đợi một hồi, rốt cuộc chịu không nổi, nuốt xuống hơi thở run rẩy lạnh lẽo của chính mình, bất chấp đầu tóc rối tung, quần áo không chỉnh tề, nghiêng ngả lảo đảo đi ra sân, mơ mơ màng màng hướng đến phòng Lam Vong Cơ.
Mạnh mẽ đẩy cửa ra, hai chân để trần, đi đến bên cạnh giường, vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ, giống như đang ở giữa biển khơi mênh mông lạnh lẽo bắt được một cọng rơm cứu mạng.
"Lam Trạm!" vội vàng kêu lên một tiếng, hắn gần như muốn nhào vào trong lòng của người nọ.
Lam Vong Cơ kinh ngạc nhìn hắn, vén chăn, ngồi dậy trên giường.
Ánh trăng thanh lãnh chiếu lên Lam Vong Cơ đến mức không tì vết, đôi mắt nhạt màu trầm tĩnh quét qua người Nguỵ Vô Tiện, không tốn chút sức lực nào đã quét sạch cơn nôn nóng kích động trong lòng hắn, tiếng quấy nhiễu bên tai trong nháy mắt yên tĩnh.
Nguỵ Vô Tiện dường như có cơ hội để thở dốc, thả lỏng một cái, nơi nào đó trong thân thể mềm nhũn đến rối tinh rối mù, không thể đứng dậy nổi, chìa tay ra, muốn sờ lên bất kỳ chỗ nào trên người Lam Vong Cơ để có cảm giác chân thật, nhưng thấy y mặt mũi lạnh lùng, một bức tường không khí lạnh lẽo lù lù đứng sừng sững, không khỏi ớn lạnh, thu lại cảm xúc mãnh liệt.
"Lam Trạm..." Nguỵ Vô Tiện ngồi ở đuôi giường, do dự không biết nên mở miệng như thế nào.
Lam Vong Cơ trầm trọng nói: "Ngươi tới làm gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...