Bên trong Thẩm trạch, mọi người Lam thị ngồi xuống đợi.
Khoé mắt Lam Cảnh Nghi quan sát Lam Vong Cơ, không đọc ra được tin tức gì từ trên mặt của y, nghiêng người nói nhỏ với Lam Tư Truy: "Tư Truy, tại sao hôm nay chúng ta lại đến đây?"
Lam Tư Truy thật cẩn thận nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, cũng nói nhỏ: "Sáng sớm hôm nay, vị công tử kia cũng tới đây".
Lam Cảnh Nghi nhíu mày hỏi: "Công tử? Vị công tử nào?"
Lam Tư Truy im lặng nhìn cậu ta mấy cái, nói: "Chính là vị công tử trấn an được thi thể của Lý tiểu thư ở Lý gia".
Lam Cảnh Nghi cả kinh nói: "Hắn tới đây làm gì?"
Lam Tư Truy nói: "Đương nhiên là giống chúng ta, tới để giải quyết vấn đề của Thẩm gia".
Lam Cảnh Nghi bĩu môi nói: "Làm thế nào mà ở đâu cũng có hắn vậy?"
Lam Tư Truy nói: "Chắc là vì vụ việc ở Lý gia, thanh danh của hắn đã truyền khắp Đàm Châu, Thẩm lão gia mới mời hắn lại đây.
Chỉ biết khi hắn đi, Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân xảy ra mâu thuẫn, Thẩm lão gia tức giận đi ra ngoài, Thẩm phu nhân cũng tránh trong phòng không ra.
Bây giờ sợ là không có ai để ý đến chúng ta".
Lam Cảnh Nghi ngạc nhiên nói: "Người này lại đến quậy cái gì rồi? Lại nói, cho dù hắn quậy phá đi nữa, tại sao chúng ta phải cùng đến đây?"
Lam Tư Truy đầy ám chỉ liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, im lặng không nói.
Gia phó đi thông báo đã được một khắc, vẫn không thấy chủ nhân trong nhà ra đón tiếp bọn họ, đang nghĩ không biết phải chờ tới khi nào, thì trong sân truyền đến tiếng cãi vã.
"Ta thấy ngươi thật xui xẻo, chẳng lẽ lại vứt sổ ghi chép rồi à? Nói đi, lại đi đến mộ phần của nhà nào để uống trộm rượu hả?"
"Ta uống trộm rượu thì làm sao, ngươi cũng chỉ biết soi mói vào lỗi lầm này của ta, ta còn chưa nói ngươi mới vừa rồi nhìn Thì Hoa nương tử muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài, không chừng toàn bộ linh hồn nhỏ bé đều bị người ta câu đi mất rồi đi?"
"Khụ khụ, nói làm như ngươi không nhìn vậy".
"Nhìn cái quỷ á, còn chưa nhìn được bao nhiêu, đã bị vị công tử kia sai khiến rồi".
"Cũng kỳ lạ, hắn chỉ vừa ngoắc đầu ngón tay như vậy, úi chà! Chân ta lập tức không điều khiển được nữa, đi ngay về phía hắn".
"Đúng là không thể tưởng tượng, này có thể lợi hại hơn nhiều so với nữ tử xinh đẹp câu hồn.
Lại là một vị công tử".
"Nếu chúng ta cũng biết làm như vậy, thì không cần cả ngày chạy đuổi sau đuôi những linh hồn nhỏ bé, ngoắc ngoắc đầu ngón tay thôi, bọn chúng từng đứa tự chui đầu vào túi thu hồn này, cuộc sống nhẹ nhàng biết bao nhiêu! Cũng gần như không cần ném hồn về để giao nộp, chịu đựng cơn tức giận của tiểu minh quan kia".
"Nhưng ta có từng nghe nói một nhân vật, gọi là Di Lăng Lão Tổ, tinh thông quỷ đạo, nghe nói là oán quỷ tà sát gì đến chỗ hắn rồi, cũng chỉ biết cúi đầu xưng thần, mặc người sai khiến, ngươi nói xem, đây có phải hẳn là..."
Đoạn đối thoại này chưa nghe được bao nhiêu, Lam Vong Cơ đã vén vạt áo, ba bước thành hai bước, đi ra ngoài sân.
Mọi người tò mò đi theo phía sau.
Chỉ thấy trong một góc tường ngoài sân, hai con tiểu quỷ một béo một gầy, đang ngồi xổm trên mặt đất lật xem mấy quyền sách nằm rải rác khắp mặt đất, trên lưng chúng vác một cái túi miệng to, tay cầm một cây gậy dài, đầu gậy treo cờ trắng, chính là loại dùng để dẫn đường khi đưa tang người chết.
Lam Cảnh Nghi chưa bao giờ gặp qua loại quỷ ăn mặc thế này, nhịn không được nói: "Các ngươi là cô hồn dã quỷ ở đâu, lại ở nhà riêng người ta cãi nhau".
Hai con tiểu quỷ lắp bắp kinh hãi, đánh giá trên dưới bọn họ một lát, châu đầu ghé tai thì thầm xầm xì một hồi, ưỡn thẳng người, cao giọng nói: "Chúng ta cũng không phải là tiểu quỷ bình thường, mà là quỷ sai của Diêm La Điện hạ.
Các ngươi có thể nhìn thấy hai ta, hẳn là người trong huyền môn, nhưng trừ phi các ngươi thật sự tu thành chính quả, đạp đất phi thăng, hoặc là tu vi cao, không thuộc sự cai quản của chúng ta, còn lại đều là phàm phu tục tử, viết rõ ràng trên Sổ Sinh Tử.
Lúc tắt thở, chúng ta đều thu hết vào cái túi to này, đưa đến trước mặt Diêm La Vương.
Cho nên khi nói chuyện, giọng điệu phải tôn kính một chút".
Lam Cảnh Nghi nhất thời bị chặn họng, nhíu mày, nói: "Vậy các ngươi không lo đi thu hồn phách bị chết đi, lại ở đây làm gì?"
Hai tên quỷ sai nghe giọng điệu bất mãn của cậu ta, vừa định thể hiện uy phong, thì khoé mắt nhìn thấy Lam Vong Cơ lạnh lùng đứng một bên, thấy toàn thân cốt khí của y không giống người bình thường, thầm nghĩ thật sự đã gặp được người có tu vi cao, khí thế giảm đi một nửa, chỉ lúng ta lúng túng nói: "Chúng ta vốn đi thu linh hồn nhỏ bé của tiểu thư Lý gia, đi ngang qua đây, đúng lúc gặp một vị công tử mặc hắc y, bị kêu vào hỏi vài câu".
Tên quỷ sai béo nói: "Hắn hỏi ngày sinh và ngày chết của Thẩm tiểu thư, quy định của Diêm La điện, quỷ sai không thể nói cho người sống biết được, đặc biệt là ngày chết, cho nên ta cũng không nói".
Tên quỷ sai gầy nói: "Tháng trước mới vừa thu hồn của một vị lão bộc ở Thẩm trạch này, trên đường đưa đến địa phủ, để giải buồn, chúng ta đã nghe được không ít chuyện bát quái, bị công tử kia nhắc tới như vậy, thật ra cũng muốn xem thử vị tiểu thư mang căn bệnh kỳ lạ này của Thẩm gia có thân cách mệnh số gì, lúc ấy mới tra tìm tên của nàng trong Sổ Sinh Tử, ngờ đâu thế mà tìm không thấy".
Lam Cảnh Nghi giật mình: "Tìm không thấy?"
Tên quỷ sai béo nói: "Thì ra tiểu thư đó không có quan hệ huyết thống với Thẩm gia, có lẽ là hộ tịch bị sai sót, tìm trong thời gian ngắn không thấy, cũng không coi là chuyện lạ gì."
Lam Tư Truy sửng sốt: "Thẩm tiểu thư không phải là con của người bà con xa bên Thẩm phu nhân à? Tại sao lại nói không có quan hệ huyết thống chứ?"
Tên quỷ sai gầy vứt cuốn sách trong tay đi, làm như lên cơn hào hứng, mặt mày hớn hở nói: "Mới vừa rồi vị công tử kia cũng hỏi chúng ta như vậy, chúng ta liền kể cho hắn nghe ẩn tình nghe được từ chỗ lão bộc, hoá ra, Thẩm phu nhân này giấu giếm Thẩm lão gia rất nhiều năm, Thẩm Mạc thế mà không phải là đứa bé của họ hàng thân thích, mà là đứa bé nhặt về từ Nghĩa địa trẻ con!"
Lam Cảnh Nghi cả kinh nói: "Nghĩa địa trẻ con không phải đều là mộ của những đứa trẻ đã chết hay sao, làm gì có đứa bé còn sống nào?"
Tên quỷ sai gầy nói: "Nghe đồn người dân địa phương có tập tục tế sống, có lẽ chính là đứa bé gái bị hiến tế, trùng hợp gặp được Thẩm phu nhân đang sốt ruột cầu con.
Nghe nói Thẩm phu nhân này bởi vì quanh năm không con, bị một người thiếp của Thẩm gia, gọi là Dung thị, trong tối ngoài sáng nói mát mẻ, vừa vặn Dung thị đó lúc trẻ có được đứa con trai, chàng trai đó cũng là người từng tham gia khoa cử, nàng ta lấy đó làm kiêu ngạo, càng thêm quái đản, sắp leo lên đầu chính thất ngồi.
Nhưng Dung thị kia, lại cũng xui xẻo, nàng ta không đợi được tới lúc con trai thi đậu công danh, ba năm trước, bị một đám trộm giết chết!"
Lam Cảnh Nghi nói: "Hả? Trộm cướp vùng này hung hăng ngang ngược như thế?"
Tên quỷ sai béo ngắt lời nói: "Đây nào phải là trộm chứ, giơ tay chém xuống, năm đó Thẩm gia mấy mạng người cứ thế ra đi, ngươi có từng gặp qua mấy tên trộm nào to gan như vậy chưa? Đây là cướp á!"
Nói đến đây, tên quỷ sai gầy kia tiến đến, thần thần bí bí nói: "Năm đó a Mạc cô nương vẫn trong bộ dạng như hoa như ngọc, bị tên thủ lĩnh đám trộm coi trọng, ban đêm lẻn vào nhà hẹn hò, thường xuyên qua lại, bị mẫu thân nàng bắt gặp, làm cho bà tức giận không chịu nổi".
Lam Cảnh Nghi hơi lảo đảo, suýt nữa ngã lăn ra đất: "A Mạc cô nương này cũng quá...!quá..."
Ngay cả Lam Tư Truy cũng không khỏi tò mò nói: "Vậy tên trộm đó sau này thế nào?"
Tên quỷ sai gầy nói: "Sau khi Thẩm gia báo quan, quan phủ liền phái người tới bắt, nhưng làm thế nào đó, có người cố ý che giấu, mật báo, đương nhiên chạy thoát được.
Sau này...!không có sau này nữa".
Lam Cảnh Nghi vẻ mặt không thể tin nổi: "Không thể ngờ được, người có giáo dục, đoan trang như Thẩm tiểu thư, vậy mà năm đó cũng từng làm ra chuyện khác người như thế nha".
Nghe đến đây, bọn tiểu bối một phen xì xào nho nhỏ, nhớ tới gia quy nhà mình, lại dần dần ngậm miệng.
Lam Vong Cơ rũ mi trầm tư một lát, hỏi: "Lão bộc kia có biết nguyên nhân tình trạng bất thường trên người Thẩm tiểu thư không?"
Tên quỷ sai gầy nói: "Cái này bà ta thật sự không biết, nhưng một bé gái, được nhặt về từ Nghĩa địa trẻ con, trên người chắc chắn phải dính tà khí gì đó".
Lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên ở phía sau.
"Các vị tiên sư, thất lễ".
Thấy Thẩm Mạc và Thẩm phu nhân chậm rãi đi tới.
Trong lòng các thiếu niên đều giật bắn, "Không thể nói lời thị phi sau lưng người khác" là có lý do, ai biết lúc đang nói, thì chính chủ có thể đột nhiên xuất hiện ở phía sau hay không? Cũng may người bình thường không nhìn thấy cũng không nghe thấy hai tên quỷ sai.
Hai tên quỷ sai thu dọn sổ ghi chép rải rác trên mặt đất, xách cái túi miệng to, bay qua đầu tường đi mất.
Thẩm phu nhân trông sắc mặt không được tốt, Thẩm Mạc đỡ bà đến giữa sảnh, nói với mọi người: "Về xuất thân của ta, mẫu thân che giấu nhiều năm, lúc đó cũng là vì bảo vệ ta tránh khỏi những lời đàm tiếu.
Nhưng tình trạng hiện giờ của ta, thật sự là không cần phải giấu giếm gì nữa.
Mới vừa rồi vị Nguỵ công tử được phụ thân mời tới kia, không biết tại sao nhìn ra manh mối, cứ luôn truy vấn mẫu thân về thân thế lai lịch của ta, mẫu thân thấy rốt cuộc không giấu được nữa, nghĩ tin tức này có lẽ có thể giúp hắn tra xét tình trạng kỳ lạ trên người của ta, nên nói thẳng ra tất cả.
Phụ thân bị che mắt trong nhiều năm, cho nên tức giận, cũng là việc chẳng đặng đừng.
Lúc nãy ta nói với mẫu thân, nếu đã nói rõ với Nguỵ công tử, vậy thì đối với các vị tiên sư cũng không cần phải giữ lại điều gì".
Thẩm phu nhân liếc mắt nhìn Thẩm Mạc một cái, ôm ngực để thuận khí lại, nói: "Lúc nãy Nguỵ công tử dò hỏi ta tình hình năm đó, ta đã nói như thế.
Năm đó, ta đi đến khu mộ gần Nghĩa Thành để tế bái tổ tiên trong nhà, lúc trở về đã là buổi tối.
Đang vội đi trên đường, bỗng nhiên nghe thấy thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, vừa ngước lên nhìn, chỉ thấy vài bóng người hấp tấp rời khỏi núi, ta lấy hết can đảm nghe theo âm thanh đi tìm.
Nhìn thấy A Mạc vẫn còn là trẻ sơ sinh bị vứt lẻ loi trên mặt đất, trong lòng thật sự tội nghiệp, liền đem con bé trở về.
Vị Nguỵ công tử kia liền hỏi ta, mấy bóng người kia là nam hay nữ, có hành động khác thường nào nữa không? Bởi vì địa phương này có phong tục cổ hủ tế sống bé gái, ta cho đến nay đều chỉ nghĩ là gia đình a Mạc muốn tiêu trừ tai họa cho bé trai, mới hiến tế con bé cho yêu ma quỷ quái gì đó ở Nghĩa địa trẻ con, mấy bóng người kia hẳn là người nhà của a Mạc, nhìn hình dáng của bọn họ, hình như đều là nam nhân.
Nguỵ công tử nghe xong lại nói, chuyện tế sống này vốn dĩ là chuyện đáng hổ thẹn, có đi thì cũng chỉ một hai người đưa đứa bé tới đó thôi, tại sao là một đám người lận? Hơn nữa đều là nam nhân?"
Lam Cảnh Nghi xoay đầu qua, nói: "Hay mấy người đó là bọn buôn người? Nổi lên ác ý với đứa bé bị vứt bỏ, vốn dĩ muốn bế đi, nhưng vô tình bị Thẩm phu nhân phá vỡ, chạy trối chết?"
Thẩm phu nhân nói: "Ta lúc ấy cũng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Ngụy công tử đã có suy nghĩ gì đó, chỉ kêu ta nhớ lại tình cảnh lúc đó.
Ta cẩn thận nhớ lại, thật đúng là có chỗ không phù hợp, mấy người kia di chuyển rất là chậm chạp, như thể...!như thể đang cố hết sức khiêng một vật nặng".
Lam Cảnh Nghi nói: "Vật nặng gì?"
Thẩm phu nhân nói: "Lúc ấy ánh trăng không rõ, ta cũng không nhìn thấy rõ ràng.
Sau đó Nguỵ công tử hỏi ta, vật nặng kia, là một cái rương dài phải không?...!Hoặc có thể nói, là một quan tài dùng cho trẻ con phải không?"
Lời vừa nói ra, mọi người mơ hồ liên tưởng đến một vật hình như đã từng quen biết....
Cỗ quan tài trẻ con trong gian phòng chứa kho tàng của vị phú thương kia!
Lam Tư Truy nói: "Sau đó thì sao? Nguỵ công tử còn nói gì nữa không?"
Thẩm phu nhân lắc lắc đầu, "Nói tới đây, Nguỵ công tử làm như đã dự đoán trước, lập tức cáo từ".
Lam Cảnh Nghi còn muốn hỏi tiếp, nhưng nhìn thấy Lam Vong Cơ đứng lên khỏi chỗ ngồi, chắp tay làm lễ: "Đã quấy rầy nhiều, chúng ta cũng cáo từ trước".
***
Vài vệt sáng màu trắng xẹt qua trên bầu trời Nghĩa Thành.
Xa xa phía trước khoảng mười trượng, vạt áo Lam Vong Cơ tung bay, những ngày gần đây thường cứ hay vội vàng hấp tấp, đã đi trước một bước.
Các thiếu niên ngự kiếm không nhanh và ổn định bằng Lam Vong Cơ, sợ là theo không kịp, ai nấy nhíu mày nhăn mặt, ngưng khí tụ lực, thật vất vả mới không bị ném lại ở phía sau.
Sau khi đáp xuống đất, còn chưa suy nghĩ rõ ràng rốt cuộc là đến làm gì, vẫn còn choáng váng như say tàu, sau một lúc lâu mới đỡ.
Một nhóm người đi thành hàng trên con phố dài.
Hai bên đường phố trưng bày toàn một màu trắng, vừa nhìn là biết đồ dùng cho đám ma.
Đi ngang qua một cửa tiệm quan tài, thì nghe thấy hai người giúp việc thở ngắn than dài, nói công việc buôn bán khó khăn.
Lam Vong Cơ dừng lại một lát, như là muốn hỏi thăm gì đó.
Lam Tư Truy đọc sắc mặt y, liền tiến tới hỏi thăm một chút.
Người giúp việc kia nói: "Vùng đất này của chúng ta vốn nằm cạnh một nơi rất tốt về phong thuỷ, chẳng phải năm đó Ôn gia – một gia tộc lớn trong huyền môn – có một ngôi mộ lớn ở gần đó hay sao.
Nhưng từ sau khi Ôn gia xuống dốc, công việc làm ăn của chúng ta lập tức không còn được một nửa.
Thời hưng thịnh nhất lúc đó, người Ôn gia vốn đông đúc như vậy mà nay không thấy một bóng ma nào, hồi đầu ở đây chỉ toàn gia đình giàu có, đua nhau hoài nghi, có phải nơi đây đặc biệt xui xẻo hay không? Những lời đoán bừa lan truyền xôn xao, sau đó rất nhiều người không bao giờ đến nữa.
Hiện giờ việc làm ăn đều là giúp người ta di dời mộ phần, cứ thế này, không tới một hai năm, vùng đất này nghề này sẽ không thể tiếp tục nữa".
Một người khác nói: "Ngươi đừng nói, bây giờ ngôi mộ lớn của Ôn gia không ai trông coi, bọn trộm mộ đã tới đây vài lần.
Tuy vẫn luôn có người chiến đấu, nhưng một năm gần đây, bọn trộm đó thật sự là càng ngày càng lộng hành hơn.
Ta còn nghe nói, lão chưởng quầy tiệm đồ lễ sát vách thỉnh thoảng có thể nghe thấy quỷ hồn của sư phụ chúng ta mắng mỏ những kẻ đánh nhau ở trên đỉnh núi đó, phá hỏng những quan tài mà năm đó ông cực cực khổ khổ làm ra.
Những quan tài đó, bởi vì cung cấp cho Ôn gia, toàn dùng loại gỗ cao cấp để làm".
Ban đầu người nọ nói: "Chứ gì nữa, các ngươi chưa thấy qua khí phái của Ôn gia năm đó, không chỉ có quan tài này, đồ hạ táng, có vật nào không mà chói loá ánh vàng, giá trị vô giá?"
Nghe đến đó, Lam Vong Cơ bước về phía trước chen vào một câu: "Có biết những thứ bọn trộm mộ này cướp được, bán ở nơi nào không?"
Người giúp việc đó bị tiên khí ập tới ngay trước mặt khiến cho mí mắt run rẩy, nghĩ thầm người như vậy mà cũng muốn mua đồ trộm cướp, ngây người một hồi, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Các vị tiên sư là muốn thu thập tiên môn pháp khí của Ôn thị đúng không, vậy thì đến ngõ nhỏ kia quẹo vào, bán toàn đồ cổ.
Rất nhiều thứ mới đào từ dưới đất lên đó, kinh doanh rất tốt, mỗi ngày khách đến không dứt.
Haizz, không giống chúng ta bên này".
Người giúp việc đó đỏ hoe mắt một hồi, nhận một ít bạc vụn xem như cảm ơn từ Lam Tư Truy, cười đến hai hàm răng không khép lại được, vừa định muốn lôi kéo làm quen một chút, hỏi thăm đường đi đến tiên môn gần nhất, ngẩng đầu một cái, bóng dáng Lam Vong Cơ ở nơi đâu? Chỉ thấy mấy thiếu niên mặc bạch y phất phơ vội vội vàng vàng đi theo phía sau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...