Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên bừng tỉnh, tinh thần chưa ổn định, liên tục thở dốc, ánh mắt thất thần.
Dục vọng trong mộng chưa tan hết, trái tim nảy thình thịch, sờ lên gương mặt mình, nóng rực không chịu nổi, làn da dính nhớp, mồ hôi dầm dề.
Vừa cúi đầu nhìn, thì phát hiện thân trên của mình không mặc một thứ gì, thân dưới chỉ mặc một cái tiết khố mỏng manh.
"Cái gì..."
Mơ mơ màng màng ngước đầu lên, một đôi mắt nhạt màu nhìn xuyên thấu qua hắn, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng dồn ép hắn đến mức hô hấp dồn dập lên, thân hình quen thuộc tựa như muốn trực tiếp đè hắn trở về cảnh trong mơ mới vừa rồi.
Bụng co rút một trận, chân đạp liên tục lùi về phía sau, đầu binh một tiếng va vào vách đá, đau đến nỗi hắn ôm đầu lăn lộn.
"Đau! Hu hu hu..."
Thấp giọng thút thít một trận, mới từ từ thở bình tĩnh lại.
Lau nước mắt ở khoé mi, lại mờ mịt ngẩng đầu nhìn lại, dưới ánh lửa, Lam Vong Cơ vẫn không nhúc nhích, thần sắc lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện.
Không biết vì sao, trong lòng Nguỵ Vô Tiện chột dạ một trận, nhớ tới tình cảnh trong mộng, lại sờ lên lồng ngực trần trụi của mình, trong một khoảnh khắc không phân biệt được mộng cảnh và hiện thực, sau một hồi lâu, mới lấy hết can đảm hỏi: "Lam, Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ thất thần một lát, thở ra một hơi, như là không muốn nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện, quay đầu dời mắt đi.
Nguỵ Vô Tiện khẩn trương một trận, tự ôm mình thu lu một đống, sau đó liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, hỏi: "Quần, quần áo của ta đâu?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ càng kém, bỗng nhiên vung tay áo, từ một tảng đá bên cạnh đống lửa, có thứ gì đó bay lại đây, nhẹ nhàng đáp xuống người Nguỵ Vô Tiện.
Ấm áp, khô ráo, còn có mùi thơm đã được hơ qua lửa rất dễ chịu.
Nguỵ Vô Tiện cầm áo tròng qua cổ, lộ cái đầu ra, ngượng ngùng nói: "Người đã giúp ta hơ khô hết rồi ha, Lam Trạm, cảm ơn...." Gấp không chờ nổi mặc vào, trong lúc vội vã, ngay cả tay áo cũng mặc sai, "ủa" một tiếng, lại nhanh chóng cởi ra, ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt của Lam Vong Cơ, càng thêm khẩn trương, quay phắt người, tay thắt đai lưng có vài phần không ổn.
Mặc xong quần áo, vuốt đại khái mái tóc rối tung một chút, sờ sờ lên mặt, nhiệt độ nóng bỏng đã giảm xuống.
Đầu lắc lư như trống bỏi một hồi, xua đi toàn bộ mọi hình ảnh trong mộng, cảm thấy có thể gặp người ta được rồi, mới từ từ xoay người lại.
Lam Vong Cơ ở bên kia đống lửa, muốn nói lại thôi, một bộ dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng cổ quái, không khỏi chột dạ: "Lam Trạm, ta...!ta vừa rồi có nói mớ gì không?"
Lam Vong Cơ ngước mắt, nhìn chằm chằm hắn một hồi, lại nhìn xuống, nhẹ giọng nói: "Không có".
Nguỵ Vô Tiện thở phào một hơi, cũng may không nói ra thứ gì kỳ quái lúc đang ở trong mộng, bằng không thì giải thích sao cũng không ổn.
Nghĩ đến đây, hắn mới phát hiện, từ sau khi bọn hắn ngã xuống đáy hồ kiếm, thái độ của Lam Vong Cơ đối với hắn thay đổi rất lớn, chẳng lẽ, lúc nãy ta thổi Trần Tình điều khiển Âm hổ phù, khiến y nhận ra ta? Không thể nào, không phải chỉ thổi một đoạn nhạc thôi sao, hơn nữa Âm hổ phù không nhận chủ, chỉ cần là người tu tập quỷ đạo, ai mà không thể điều khiển?
Nguỵ Vô Tiện có chút bối rối, cẩn thận suy nghĩ một lát, không tìm thấy mình đã để lộ ra dấu vết gì, chắc là không nhận ra.
Sau một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ truyền đến: "Ngươi, có chuyện gì muốn nói với ta không?"
Nguỵ Vô Tiện ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn hắn vô cùng quái lạ, bị y nhìn chằm chằm một hồi, tim hắn lại nhảy đùng đùng, sau đó làm như có hàng trăm con rết bò trên ngực hắn, tê dại mềm nhũn, hơn một trăm mũi chân nhẹ nhàng di chuyển.
Lời nói của Lam Vong Cơ làm như vô tình, nhưng đột ngột đặt hắn ở một ngã rẽ, phải đưa ra lựa chọn.
Có lẽ là bị con rết hạ cổ độc, hắn hồ đồ mơ màng lắc lắc đầu, bất an vò vạt áo, lẩm bẩm nói: "Không, không có".
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn một hồi, ánh mắt dần dần u ám đi.
Nguỵ Vô Tiện có một loại cảm giác, nếu lúc này nói sự thật cho Lam Vong Cơ, làm rõ thân phận của mình, y sẽ tin tưởng hắn.
Nhưng ma xui quỷ khiến làm sao mà giờ phút này hắn lại không muốn để cho y biết mình là Nguỵ Anh.
Lúc đó, Nguỵ Anh hiến xá cho hắn có cảnh báo, nhất định phải có được sự tin tưởng của Lam Vong Cơ trước, rồi mới có thể nói sự thật cho y biết.
Hắn vốn cũng là muốn biểu hiện thật tốt, nhưng một khi ở cạnh cái người này, là nhịn không được phải chọc ghẹo y, lúc phản ứng lại, thì đã sớm đùa quá trớn, chỉ có thể trong lòng mặc niệm A dì đà Phật, thần phật phù hộ, ngàn vạn lần đừng đâm chết ta ngay tại chỗ.
Càng không ổn chính là, hắn phát hiện chính mình chơi đến nghiện rồi.
Gửi hồn vào trong thân thể Mạc Huyền Vũ này, giống như đeo một cái mặt nạ, phủ thêm một lớp áo choàng, hắn lập tức có thể yên tâm thoải mái, không kiêng dè gì mà làm đủ mọi loại chuyện với Lam Vong Cơ, không cần chịu bất kỳ trách nhiệm nào.
Lăn lộn khóc lóc la lối trước mặt y giống tên điên, giở đủ trò xấu, ý xấu, tìm đủ mọi cớ để tuỳ ý gần gũi y, dính trên người y chọc ghẹo y, Lam Vong Cơ cũng sẽ không biết là hắn.
Nguỵ Vô Tiện không thể không thừa nhận, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời, hắn không bao giờ muốn trở lại kiểu quan hệ thận trọng giống như cách một ngọn núi lớn giữa hai người như kiếp trước, nếu hắn vẫn muốn tiếp tục chơi trò chơi này nữa, hiện giờ khả năng này coi như cao nhất.
Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện trộm liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, người nọ làm như rất mệt mỏi, tựa vào vách đá không nói một tiếng.
Đã trải qua khoảnh khắc sinh tử mới vừa nãy, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy cái mạng nhỏ của mình chắc là sống sót rồi, không phải là sống sót khỏi hoàn cảnh hiện tại, mà là sống sót từ tay Lam Vong Cơ, nói gì đi nữa, mình cũng đã chiến đấu liều chết, chia sẻ hoạn nạn với y, còn cứu được nhiều tiểu bối Lam thị, cũng nên tin tưởng hắn là người tốt, sau này không đến nỗi ra tay tàn nhẫn kết liễu mình đâu.
Nghĩ như vậy, trong lòng vui sướng, liền nhích tới gần Lam Vong Cơ một chút, "Hàm Quang Quân, vết thương trên trán ngươi đỡ chưa?"
Lam Vong Cơ nâng mi mắt lên, con người nhạt màu nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói: "Không sao".
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, nhoẻn miệng cười, nói: "Mới vừa rồi cảm ơn ngươi nha, Hàm Quang Quân".
Nếu không phải Lam Vong Cơ không chút do dự nhảy xuống cùng hắn, đón được hắn, thì chỉ sợ hắn đã sớm tan xương nát thịt, chôn thân ở vực sâu này.
Lam Vong Cơ hơi sững người, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Vừa rồi ngươi có nghỉ ngơi không? Nếu trên người ngươi còn mệt, chúng ta ỏ đây nghỉ ngơi một chút rồi bàn chính sự".
Lam Vong Cơ từ khi Nguỵ Vô Tiện bắt đầu gặp ác mộng vẫn luôn tỉnh táo canh giữ hắn, thật ra bản thân vẫn chưa thực sự nghỉ ngơi, nhưng y vẫn lắc đầu nói: "Không sao, ngươi nói đi".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Theo tình hình trước mắt, mấy vụ việc cuồng bạo chết người ở Nghĩa Dương này, nguyên nhân chính là những việc làm của vị hảo huynh đệ nằm trong quan tài sắt kia của chúng ta.
Mấy trăm năm trước, gã tạo nên xưởng binh khí này, làm rất hoành tráng, cho đến khi lăn ra chết, vẫn cảm thấy không hài lòng, không chịu đầu thai chuyển thế, còn muốn tiếp tục làm.
Vì thế đào ba thước đất, bắt một đống cu li tới làm việc cho gã, kết quả bị phong ấn bởi một vị tu sĩ giữa đường gặp chuyện bất bình.
Mà hơn một tháng trước, một trận động đất làm hư phong ấn của quan tài sắt, vì thế gã lại thoát được lên mặt đất, có lẽ là bị nhốt mấy trăm năm khiến gã bị dồn nén, hoặc xuất phát từ lòng phẫn uất tràn ngập do bị phong ấn, trả thù cũng được, tâm lý biến thái cũng được, đám thi thể không thoả mãn được gã nữa, cho nên bám hồn vào thân hắc thiết kiếm, dồn ép những người tình cờ tiếp xúc cho đến chết, sau đó dùng thi thể của bọn họ ở chỗ này, tiếp tục đúc kiếm cho gã.
Chỉ là, không biết thanh hắc thiết kiếm chúng ta tìm được trong phòng cất giữ bí mật của phú thương, trước đó tại sao lại rơi vào tay của Hạ thị?"
Lam Vong Cơ nói: "Nhìn quy mô chỗ này, người thợ kiếm đó lúc còn sống hẳn là đã đúc rất nhiều hắc thiết kiếm, thanh kiếm kia chất lượng thượng phẩm, lại có thể thu hút oán linh, trong huyền môn chắc là không thiếu kẻ có hứng thú đối với loại tà kiếm khác thường này, Hạ thị chỉ là một trong số đó.
Hắc thiết kiếm lưu lạc khắp nơi chỉ sợ là nhiều chứ không ít."
Nguỵ Vô Tiện đồng ý nói: "Ừ, cũng may oán linh của vị hảo huynh đệ cũng mới chạy ra có hơn một tháng, tất cả những thanh kiếm trong bộ sưu tập của Thường thị có thể là thứ gần đây gã tìm ra được, gã bám hồn vào trong đó để làm ác, phạm vi người bị hại cũng giới hạn trong vùng lân cận.
Nhưng điều ta rất tò mò là, năm đó gã mang thanh âm thiết kiếm trở về từ xưởng đúc kiếm âm phủ trong truyền thuyết, cùng với hai mảnh Âm hổ phù trên tay ta đây, rốt cuộc có quan hệ thế nào".
Lam Vong Cơ hơi trầm ngâm, nói: "Hồi nãy gã nhắc với việc thanh âm huyết kiếm đó bị tu sĩ phong ấn hắn mang đi, có thể sau nhiều lần trôi nổi, cuối cùng được dùng để phong ấn Đồ Lục Huyền Vũ, trăm năm sau, lại xui rủi tình cờ, bị..." Nói đến đây, hơi dừng một chút, "bị Nguỵ Vô Tiện rút ra khỏi cơ thể của con yêu thú, mới tái xuất hiện trên thế gian".
Trong mắt Nguỵ Vô Tiện xẹt qua một tia khó tin: "Tuy nói thanh âm thiết kiếm này ở trong bụng con rùa bự đó hút âm khí oán khí cả trăm năm nên mới có uy lực như vậy, nhưng nếu như có hàng ngàn hàng vạn thanh âm thiết kiếm như vậy, thậm chí...!thậm chí nếu cái xưởng đúc kiếm âm phủ đó đến nay vẫn còn tồn tại sâu trong lòng đất hoạt động không ngừng, liên tục sản xuất ra ào ạt...!Mới vừa rồi một trận hắc thiết kiếm hàng giả đã đánh chúng ta chật vật đến như vậy, nếu là một trận âm thiết kiếm có quy mô lớn hơn, hút hết oán lực của thế gian này, thì uy lực sẽ đáng sợ tới chừng nào?!"
Ánh mắt Lam Vong Cơ sắc bén lên, không biết nên diễn giải thế nào đối với vẻ mặt lo nghĩ xa xôi của Nguỵ Vô Tiện, ngập ngừng một lát, trầm giọng nói: "Chỉ một cái Âm hổ phù đã hao tổn tinh thần ngươi đến thế này, nếu muốn dùng nhiều hơn, chỉ sợ ngươi đã sớm tẩu hoả nhập ma, nguyên thần bị huỷ hoại hết".
Không nghĩ Lam Vong Cơ thế mà lo lắng chuyện này, Nguỵ Vô Tiện bĩu môi nói: "Hàm Quang Quân ngươi kích động như thế làm gì...!Ta cũng chưa nói là muốn chiếm làm của riêng".
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn, nói: "Vừa rồi ngươi vẫn luôn gặp ác mộng à? Thế có biết Âm hổ phù và ngươi cộng hưởng, không ngừng phóng thích ra tà ám không? Chung quy là tinh thần ngươi có tổn hại, mới bị yêu quỷ lợi dụng mà xâm nhập, đi vào trong giấc mộng của ngươi".
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, hắn chỉ cảm thấy chính mình nằm một hồi lâu, trước mắt lờ mờ một mảnh, nhưng cảnh trong mộng hắn không nhớ rõ, trong ấn tượng chỉ có...!giấc mộng cuối cùng cùng với Lam Vong Cơ ở Tàng Thư Các.
Bụng lại co thắt, Nguỵ Vô Tiện ngập ngừng lúng túng nói: "....!Ta, ta thật sự không nói mớ gì chứ?"
Lam Vong Cơ vô tình hữu ý tránh ánh mắt truy hỏi của hắn, lấy đàn Vong Cơ từ túi càn khôn ra, nhàn nhạt nói: "Thanh Tâm âm, ngưng thần, tụ khí".
Nguỵ Vô Tiện như là đứa trẻ bị dạy dỗ, vẻ mặt khổ sở: "Hàm Quang Quân ngươi lại..." Nhớ tới thân phận của mình, vội vàng che miệng ho khan, "Khụ, ngươi không cần nhọc lòng vì ta, ta không sao".
Lam Vong Cơ nghiêm nghị nói: "Ta kiên trì".
Thắng không nổi giọng điệu không cho phép cãi lại của y, Nguỵ Vô Tiện vẫn phải đồng ý.
Bị Lam Vong Cơ nhắc nhở một phen, chính xác là hắn cũng cảm thấy cảm xúc ứ nghẹn trong ngực, hoang mang bất an.
Thân thể này kém xa thân thể kiếp trước của hắn, tu vi rất thấp, nguyên thần yếu ớt, làm như rất dễ dàng bị tà ám trong Âm hổ phù quấy nhiễu.
Thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ mà nghĩ, khác với kiếp trước, hiện giờ Nguỵ Vô Tiện có lẽ thật sự cần sự giúp đỡ của người khác.
Sâu trong lòng đất tối tăm mờ ảo, tiếng đàn trầm lắng thanh nhã vang lên.
Xong khúc nhạc, cả người Nguỵ Vô Tiện thoải mái tỉnh táo, những suy nghĩ lung tung trong lòng lần lượt rõ ràng hơn, nhìn về phía Lam Vong Cơ, phát hiện sắc mặt của y so với lúc nãy cũng tốt hơn rất nhiều.
Hai người lại nghỉ ngơi một lúc, sau khi sửa soạn xong, ra khỏi sơn động, xem xét tất cả những hang động lớn nhỏ gần đó sơ qua một lượt, đều không có lối ra.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Xem ra chỉ có thể quay về bằng đường cũ, bơi qua cái hồ lớn này, sau đó ngự kiếm từ nơi chúng ta rơi xuống trở lại nghĩa địa kiếm".
Lam Vong Cơ nói: "Tuy rằng hiện nay trận pháp hắc thiết kiếm không dám xuyên qua cái hồ này, nhưng một khi chúng ta trở về bờ hồ bên kia, tất nhiên lại tấn công".
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện sáng lên, nói: "Trận pháp hắc thiết kiếm kiêng kị cái hồ này, sợ là có liên quan đến đồ vật trước đó ta nhìn thấy dưới đáy hồ".
Lam Vong Cơ hỏi: "Đồ vật gì".
Nguỵ Vô Tiện kiểu như úp úp mở mở, cũng không trả lời, chỉ cười hắc hắc, ngay trước mặt Lam Vong Cơ, đạp bỏ hai chiếc giày, hăng hái cởi quần áo ra.
Lam Vong Cơ ngẩn người, xoay đầu đi.
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, Lam Trạm này, cái bệnh không nhìn được người khác cởi quần áo thế nhưng không hề thay đổi....
Ùm một tiếng nhảy vào nước, lập tức bơi tới giữa hồ.
Lặn xuống đáy, trong ánh sáng chiếu rọi của hồ nước sâu, một thanh kiếm bạc đứng sừng sững.
Thanh kiếm bạc đó trang nhã mảnh dài, trên thân kiếm không có một chút hoa văn nào, cực kỳ đơn giản mộc mạc, nhưng ánh bạc sáng loá, dường như mang một khí thế uy hiếp đến lạnh lẽo.
Thắt lưng Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng uốn lượn, lại lặn sâu hơn một chút.
Một cơn sóng rung chuyển tinh thần lẫn thể xác ập tới hắn, giống như muốn xô hắn trở về bờ ngay lập tức, lồng ngực căng thẳng, chống lại luồng sức mạnh không tầm thường này, lặn mạnh xuống, cầm chuôi kiếm, đang chuẩn bị rút lên, thì một luồng linh lực như quang phong tuế nguyệt truyền đến từ lòng bàn tay, Nguỵ Vô Tiện chấn động, chỉ cảm thấy ruột gan đảo lộn, chấn động đến mức gần như hồn phách cũng muốn lìa khỏi xác.
Trong lòng thầm nói không xong, vội vàng buông lỏng tay, ngay sau đó, từ giữa hồ nổi lên, một cơn sóng hung hãn như cơn bão tuyết, hất tung cả người hắn ra khỏi mặt nước, còn chưa kịp hít thở, lại rơi xuống dưới, mấy lần qua lại như thế, cả người giống như bị mấy chưởng nặng nề, cho đến khi cả người hắn nhũn ra, sắp tắt thở.
Trên bờ, Lam Vong Cơ ngự kiếm, Tị Trần vẽ ra một làn sóng màu xanh lam trên mặt hồ, đón được Nguỵ Vô Tiện đang bị hất tung trên đỉnh sóng, mang người trở về bờ.
Mũi chân vừa chạm vào mặt đất, đã cảm thấy người trong tay đột nhiên mềm nhũn, nhẹ nhàng lật Nguỵ Vô Tiện lại, vòng eo mềm mại yếu ớt lập tức trì xuống.
Lam Vong Cơ thoáng cả kinh, vội vàng ôm chặt, mới không để hắn rớt ra khỏi lòng ngực.
Kiểm tra hơi thở của Nguỵ Vô Tiện, rất mong manh, lại đè lên chỗ cổ tay hắn, mạch đập không rõ, vội vàng đặt hắn xuống mặt đất, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt.
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện thất thần, hai má lạnh lẽo, giống như đã chết rồi.
Trong lòng Lam Vong Cơ hoảng hốt, đưa năm ngón tay lên sờ soạng chỗ xương sườn của hắn, đột nhiên ấn vài cái, ngay sau đó nắm cằm hắn, hít sâu một hơi, thổi vào giữa hai cánh môi đang hé mở của Nguỵ Vô Tiện.
Vừa chạm vào một cái, liền cảm giác người dưới thân hơi run lên, hơi thở Lam Vong Cơ vừa dứt, đột nhiên tách ra, thấy Nguỵ Vô Tiện chợt mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm y, làm như cũng là giật mình không nhỏ.
Lam Vong Cơ vội vàng buông Nguỵ Vô Tiện ra, ngay sau đó, thần sắc hơi tức giận: "Ngươi...!ngươi không sao?"
Nguỵ Vô Tiện ngơ ngác ngồi dậy, tinh thần hoảng hốt chưa ổn định: "Ta chỉ là...!có chút chóng mặt..."
Mới vừa rồi hắn bị Lam Vong Cơ ôm, như là bị một con côn trùng nhỏ cắn một cái, gợi lên ký ức xa xăm nào đó, trong lúc mơ hồ chỉ có một suy nghĩ, ta cứ không đứng dậy, xem thử Lam Vong Cơ phản ứng thế nào.
Nguỵ Vô Tiện lúng ta lúng túng nghĩ nghĩ, không ngờ Lam Vong Cơ thế mà không chút do dự nhào tới, y thật sự không hận Mạc Huyền Vũ? Trong lòng lại có một cảm giác mất mát, nhưng cảm thấy trên môi ngọt ngào, nhất thời vô cùng mâu thuẫn, mềm như bông nằm sõng xoài tại chỗ, nửa ngày không nhúc nhích.
Lam Vong Cơ vung ống tay áo một cái, đứng lên khỏi mặt đất, đưa tay chỉnh sửa lại nếp áo trước ngực, hai cánh môi khẽ mím lại, ngón tay hơi hơi cuộn vào.
Nguỵ Vô Tiện từ từ nhặt quần áo trên mặt đất.
Lúc vừa mặc xong, thì một luồng ánh sáng màu bạc chiếu xuống trước mặt hai người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...