Tần Nguỵ nhìn thấy liền vội rê bàn tay ra, cố mang thân thể gượng đứng dậy, hắn như gã say rượu cảnh cáo:
"Thằng súc sinh! tao sẽ nói với học viện! đuổi cổ mày! ra khỏi đây.
"Đồ quái vật!"
Trần Thiên Hạo xoay người, hắn quay mặt đi ra ngoài, thái độ dửng dưng rời khỏi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Để lại một lũ nhà giàu trố mắt nhìn theo, khuôn mặt cắt không còn chút huyết sắc, đứng khép nép vào nhau, ai nấy đều run sợ, không một kẻ nào dám lên tiếng hó hé dù biết hắn chỉ là một học sinh mới nhập học ngày đầu tiên, lại còn chẳng có gia thế hay bất kì thế lực nào chống lưng.
Hắn đơn giản chỉ là một người mới, vô cùng tầm thường, nếu nói trắng ra thì là một thành phần hạ đẳng trong mắt bọn chúng thì đúng hơn.
Ấy vậy mà giờ đây, cả lũ đều câm như hến, chưa bao giờ bọn chúng chứng kiến một cảnh tượng 'hãi hùng' như vậy trong học viện Sử Đế Lan.
Tính tới thời điểm hiện tại, còn ai trong trường này dám lộng hành "hành hình" người khác ngoài Dương Tâm Khắc?
Công tâm mà nói, Dương Tâm Khắc hắn cũng chưa từng đánh ai trong học viện này ra nông nổi đến vậy.
Nếu có tư thù cá nhân, hắn sẽ mang kẻ đó ra khỏi đây để giải quyết, hiếm khi thấy có kẻ nào trong học viện lại dám làm hắn nổi cơn thịnh nộ.
Vì dù sao, các nhân vật hiện diện tại nơi đây cũng đều là con nhà có gia thế, có máu mặt, Trái Đất tròn, đôi khi lại động nhầm vào "gà nhà" của đối tượng mà Dương Khắc Phong đang hợp tác, Dương Tâm Khắc dù có mười cái mạng cũng không dám vác mặt về gặp ba hắn.
Chính vì vậy, hắn làm gì cũng đều có suy tính, tránh rước hoạ vào thân.
Uyển Đình Nhu mặt tái mét, cánh môi khẽ run run, cô kinh ngạc nhìn Trần Thiên Hạo, so với việc bị đám thượng lưu đó thay phiên nhau tính kế hay giở trò chà đạp, thì cảnh tượng ngay trước mặt mới thực sự khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Tiếp xúc gần một năm trời, cô biết hắn luôn có bộ dạng đe doạ người khác, từ ánh mắt đến âm giọng đều rất đáng sợ, nhưng không tưởng tượng được hiện tại, hắn không lên tiếng lại càng khủng khiếp hơn gấp bội.
Trần Thiên Hạo nhìn rất rõ, bàn tay đó, bàn tay trái suýt đã chạm vào đùi cô lợi dụng sàm sỡ, chứng kiến cảnh tượng đó khiến hắn điên tiết lao vụt tới, cũng may là hắn đeo cái kính đen, nếu không, bọn chúng ắt sẽ được chứng kiến ánh mắt vô cảm sắc lạnh của hắn lúc đánh đập Tần Nguỵ
Trần Thiên Hạo đi lên tầng thượng của học viện, khoá trái cửa, ung dung bước lên bậc thềm cao nhất, hắn ngồi xuống, lấy trong túi ra một hộp Gurkha Black Dragon phiên bản giới hạn, bên trong hộp chỉ còn vỏn vẹn năm điếu xì gà, Trần Thiên Hạo đốt một điếu.
Từng làn khói phả ra như những dòng suy nghĩ hiện tại của hắn, mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện rồi dần tan biến vào hư không.
Mông lung không phân định.
Khoé môi khẽ nhếch lên, Trần Thiên Hạo thở dài, cuối cùng!
Cuối cùng thì hắn cũng có thể hiểu ra, tại sao hắn luôn hành động như vậy?
Tại sao bản thân không muốn để tâm đến nhưng vẫn luôn chướng mắt mọi hành động của cô?
Luôn khiến bản thân phải xen vào tất cả mọi chuyện có liên quan đến cô?
Hiện tại, hắn đã hiểu ra, không phải vì cô mang gương mặt giống với Hàn Tư Kỳ, là bởi vì, hắn đã nảy sinh tình cảm với cô.
Thứ tình cảm mà đáng lẽ ra, không nên xuất hiện vào thời điểm này.
Nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ chẳng buồn mà bận tâm đến việc nếu có một ai đó nói rằng, hắn chán ghét cô là vì còn tình cảm với Hàn Tư Kỳ, chuyện đó thì có gì để phải biện minh chứ?
Hơn nữa, ngoài Uông Sở Diệu ra, người khác muốn nói gì cũng được.
Ừ, tôi còn yêu cô ta đấy.
Rất yêu.
Vì yêu nên mới hận.
Hắn chắc chắn sẽ thừa nhận cho bọn họ vừa lòng.
Còn bây giờ thì sao?
Hắn đã thua rồi.
Sau khi trải qua sự việc ban nãy, hắn mới thật sự hiểu rõ được lòng mình.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy Tần Nguỵ có ý định đồi bại với cô, hắn như hoá rồ, không cần chần chừ liền lao vào như muốn bổ Tần Nguỵ ra làm đôi.
Cũng may, Tần Nguỵ chỉ mới có ý định dâm tà, còn chưa chạm vào người cô mà hắn đã cảm thấy đay nghiến đến vậy, huống hồ, nếu Tần Nguỵ thật sự chạm vào, có lẽ hắn sẽ bỏ quách cái thân phận Trần Thiên Hạo này, ngay lập tức xuất hiện ngay trước mặt bọn chúng với thân thế thực sự, sau đó sẽ cho người chặt đứt bàn tay của Tần Nguỵ xem sau này hắn còn dám giở trò với cô nữa hay không?
Cũng không biết vì sao bản thân lại trở nên điên cuồng như vậy?
Nghĩ lại trước đây, lúc Hàn Tư Kỳ dấn thân sang lĩnh vực điện ảnh, hắn đã nhiều lần đến phim trường xem cô ta quay phim, chứng kiến cô ta tiếp xúc thân mật với vô số nam diễn viên, hắn cũng chưa bao giờ có cảm xúc như hiện tại, cảm giác ghen tuông lồng lộn đến phát điên này vốn dĩ chưa từng xảy ra trong mối quan hệ dài ba năm giữa hắn và cô ta.
Khác với Hàn Tư Kỳ, Uyển Đình Nhu đơn thuần và trong sáng, đôi khi còn có hơi ngốc, là bởi vì tên ác ma như hắn cứ luôn quát tháo, bắt nạt cô nên cô mới ngại tiếp xúc với hắn đến vậy.
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Hạo vô thức mỉm cười.
Hắn đưa tay tháo chiếc kính xuống, cởi luôn lớp khẩu trang, trong khoảnh khắc này, hắn muốn trở lại làm Vương Thiên Ân.
Là Vương Thiên Ân hắn đã động tâm, không phải là gã hàng xóm quái gở Trần Thiên Hạo.
Vương Thiên Ân cảm giác như tất cả những cảm xúc trước đây của bản thân thật lố bịch.
Nó như một màn kịch mà hắn đã tự mình biên đạo ra tất cả chỉ vì cái quá khứ không mấy tốt đẹp đó.
Gán cho cô cái danh ham mê hư vinh, lại còn cố ý chia rẽ cô và Uông Sở Diệu vì nghĩ rằng, cô sẽ dùng Uông Sở Diệu làm để "bàn đạp" tiến thân?
Hắn tặc lưỡi bật thành tiếng.
Vương Thiên Ân, mày bị rối loạn đa nhân cách sao?
Hắn cười nhạt.
Có lẽ!
Đoạn tình cảm này, chỉ nên lưu giữ trong tim, một mình hắn biết thôi là đủ rồi.
Sau tất cả mọi thứ mà hắn đã làm với cô, lại còn nhiều lần dập tắt hết những tia hi vọng nhen nhóm nơi đáy lòng cô.
Hắn còn có tư cách gì để thốt ra ba tiếng "tôi thích em"?
Há chẳng phải trò cười sao?
Vậy nên!
Thay vì nói ra, kể từ ngày hôm nay, hắn sẽ dùng hành động để bảo vệ cô, dù là công khai hay thầm lặng, Vương Thiên Ân hắn cũng sẽ tuyệt đối không để cho bất cứ một ai có thể tổn thương đến cô.
Thời điểm này, vốn không thích hợp để hắn lộ diện.
Tất cả mọi thứ, vẫn là nên giữ nguyên như hiện tại.
Hắn sẽ lặng lẽ đứng sau, chỉ cần cô quay lại, hắn vẫn sẽ luôn ở đó.
Chờ đợi cô mở lòng với hắn một lần nữa.
Lần này, hắn nhất định sẽ nắm bắt.
Cánh môi phong trần khẽ nhếch lên, một thân kiêu ngạo tựa lưng vào vách tường, phả ra làn khói mờ ảo!
Chỉ cần em bình yên, tôi nguyện làm kẻ xấu để bảo vệ em.
(Trích Vương Thiên Ân)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...